Về tới cổng nhà, đỗ xe cẩn thận, anh nhìn thấy trước cổng còn có một chiếc xe màu đen khá lạ. Lâm Nam Vũ xuống xe, tới cổng, anh đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng trò chuyện:
- Nam Vũ với Tiểu Mạn nhà chúng tôi cũng được coi là thanh mai trúc mã, hai đứa lại có hôn ước với nhau, vốn dĩ tôi nghĩ chúng nó còn nhỏ nên không vội. Nhưng giờ xảy ra chuyện này, tôi nghĩ tốt nhất là sớm hoàn thành hôn lễ cho chúng nó. Chị nghĩ thế nào, chị thông gia?
Kiều Ngọc Phượng hơi ngượng ngùng, vội đáp:
- Đúng, đúng, tôi cũng không có ý kiến gì, tôi cũng thích Tiểu Mạn lắm, vẫn mong chúng nó sớm cử hành hôn lễ để tôi còn mau có cháu bế. – Kiều Ngọc Phượng đẩy chồng mình, – Ông xã, anh cũng nói gì đi.
Lâm Hàn vốn không phải người giỏi ăn nói, ông đẩy cặp kính trên mũi:
- Cưới nhau thì hơi vội, hay là tổ chức đính hôn trước! Như vậy có thể bịt được miệng người khác, chị thấy được không, chị Triệu?
Bà Triệu vội vã gật đầu:
- Tôi cũng có ý này, nhưng không biết hôm nào thì được?
Kiều Ngọc Phượng bảo thím Lâm lấy lịch ra, nói:
- Chọn ngày không bằng vừa khéo. Ngày mai là ngày đẹp, tôi thấy hai nhờ mời bạn bè và họ hàng thân thích tới làm chứng, chị Triệu thấy sao?
Bà Triệu nhìn ông chồng ngồi bên cạnh, ông Triệu Cương gật đầu:
- Cũng được, đính hôn không cần mời quá nhiều người, mời bạn bè thân với họ hàng là được rồi, mọi người cũng nhân cơ hội này ngồi uống với nhau ly rượu.
Hai cặp bố mẹ ở bên trong nói cười vui vẻ, Lâm Nam Vũ đứng ngoài nghe như sét đánh ngang tai, mặc dù anh biết anh nợ Triệu Tiểu Mạn quá nhiều, nhưng anh luôn cảm thấy chắc chắn anh sẽ tìm cơ hội nào đó để nói rõ với cô, hy vọng cô tha cho mình. Nhưng bây giờ mọi thứ đã trở thành một trò hề, mặc dù anh và Triệu Tiểu Mạn đã có hôn ước, nhưng đó chỉ là người lớn hai nhà nói vui với nhau, khi đó anh cũng không phản đối, bởi vậy mới mặc nhận Triệu Tiểu Mạn. Nhưng giờ mọi việc đã khác, anh đã có Lạc Tiểu Phàm, anh đã tìm được người mà mình yêu thương, khi nghe thấy những lời nói chuyện bên trong, anh lùi dần từng bước, chỉ hận là không thể trốn đi thật xa. Đúng lúc này thì cửa nhà mở ra, thím Lâm bước ra ngoài, nhìn thấy Lâm Nam Vũ đang thẫn thờ đứng ngoài cửa, cười hỏi:
- Cậu chủ, cậu về rồi hả?
Lâm Nam Vũ vẫn đứng yên bất động, không nói lời nào. Thím Lâm thấy dáng vẻ anh có vẻ không bình thường, vội vã đi vào nói với bà chủ, Kiều Ngọc Phượng ra cửa thấy con trai như người mất hồn thì hơi giận, oán trách:
- Về tới nhà rồi mà sao còn không vào, đứng ngoài làm gì? Bố mẹ Tiểu Mạn tới rồi, con mau vào chào đi. – Lâm Nam Vũ đành theo mẹ bước vào nhà, gật đầu chào hai vợ chồng Triệu Cương:
- Cháu chào bác trai bác gái. – Rồi anh cũng không nói gì nữa, thần sắc rất thiểu não.
Ông Triệu Cương và bà Tuyết Y rất hài lòng về Lâm Nam Vũ, ngoại hình điển trai không nói, trong sự nghiệp anh cũng có nhiều thành tựu, là một nhân tài trẻ tuổi rất hiếm có, con gái ông bà có thể tìm được một người chồng như anh, họ cũng rất hài lòng. Chỉ có một điều là họ nghe được không ít lời đồn đại về thói trăng hoa của Lâm Nam Vũ ở bên ngoài, nhưng ông Triệu Cương nghĩ, thanh niên còn trẻ, có mấy ai mà không phong lưu đa tình, đây không phải là khuyết điểm. Bà Tuyết Y thân mật kéo tay Lâm Nam Vũ, nói:
- Nam Vũ, Tiểu Mạn nhà bác giao cả cho cháu nhé, tính tình nó không tốt, sau này cháu phải chịu khó nhường nhịn nó một chút.
Nó có gì không đúng thì cháu cứ nói với bác.
Lâm Nam Vũ thấy thật khó xử, nếu không xảy ra chuyện vừa rồi, anh còn có thể từ chối, nhưng bây giờ làm sao anh có thể nói ra miệng được. Trong lòng anh vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết phải nói gì, sắc mặt càng ngày càng khó coi hơn. Triệu Cương thấy Lâm Nam Vũ không nói gì, chỉ có sắc mặt là rất khó coi thì quan tâm hỏi:
- Nam Vũ, sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?
Lâm Nam Vũ cười gượng:
- Dạ không sao cả, cảm ơn bác đã quan tâm, cháu chỉ thấy hơi đau đầu, muốn lên phòng nghỉ một lát.
Kiều Ngọc Phượng đứng cạnh trách móc:
- Chẳng có quy củ gì cả, bác trai bác gái tới chơi, con không ngồi nói chuyện được một lúc đã đòi bỏ đi, chẳng ra sao cả.
Bà Tuyết Y cười đon đả:
- Thôi bỏ đi, bọn trẻ bây giờ làm gì có đứa nào chịu nói chuyện với người già chúng ta, tôi thấy sắc mặt của Nam Vũ cũng không tốt, thôi cứ để cháu nó đi nghỉ đi.
Kiều Ngọc Phượng gật đầu:
- Vậy thì con đi nghỉ đi, mẹ bảo thím Lâm nấu cho con bát cháo.
Lâm Nam Vũ không hề nghe thấy họ nói gì, trong lòng chỉ nghĩ, làm thế nào? Làm thế nào? Anh và Lạc Tiểu Phàm vừa mới có chút khởi sắc, giờ anh biết giải thích cho cô thế nào? Nếu là người phụ nữ khác, anh có thể bảo họ làm người tình của anh, làm gì cũng được, nhưng Lạc Tiểu Phàm thì anh chẳng dám nghĩ, huống hồ anh cũng chỉ muốn ở cùng với Lạc Tiểu Phàm, những người phụ nữ khác, anh không còn hứng thú nữa.
Vừa đi lên lầu, điện thoại trong túi anh đã đổ chuông, anh mệt mỏi bắt máy, nghe thấy đầu dây bên kia là giọng nói vui vẻ của Triệu Tiểu Mạn:
- Anh Vũ, bố mẹ em có phải đã tới nhà anh rồi không, anh có vui không?
Lâm Nam Vũ giận dữ hét:
- Em hài lòng rồi chứ, tại sao em lại nói với bố mẹ em, em sợ anh không chịu trách nhiệm sao? Em muốn ở với anh gấp như thế sao? Vậy thì em yên tâm đi, anh sẽ cưới em! – Rồi anh dập mạnh điện thoại, đi tới gần tủ rượu, cầm bừa một chai lên tu ừng ực một hơi hết nửa chai rượu. Anh thấy dạ dày mình bỏng rát, nhưng trái tim thì dễ chịu hơn nhiều, lại uống nốt số rượu còn lại, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu lăn ra.
Kiều Ngọc Phượng tiễn vợ chồng Triệu Cương về xong, lên lầu thấy cả người Lâm Nam Vũ toàn là mùi rượu, nằm bò trên đất thì giật nảy mình, vội dìu anh dậy, luôn miệng gọi:
- Ông xã, ông xã…
Ông Lâm Hàn vội vàng chạy lên, cũng giật mình, hai người hợp lực lại mới đặt được Lâm Nam Vũ lên giường. Lâm Nam Vũ giàn giụa nước mắt:
- Cho tôi rượu, tôi muốn uống nữa, tôi muốn uống nữa.
- Nam Vũ, con làm sao thế, con sao thế hả? – Kiều Ngọc Phượng lắc mạnh vai anh. Lâm Nam Vũ nghe thấy có người gọi anh, mở mắt ra, tóm chặt tay Kiều Ngọc Phượng, giọng nói khẩn thiết:
- Mẹ, con không muốn cưới Tiểu Mạn, con không thích cô ấy, con không muốn đính hôn với cô ấy! Người con thích là Lạc Tiểu Phàm, con đã đồng ý với cô ấy rồi, con sẽ ở cạnh cô ấy suốt đời, sẽ để cô ấy trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế gian.
Kiều Ngọc Phượng nghe Lâm Nam Vũ nhắc tới Lạc Tiểu Phàm, cơn giận dữ lại sôi lên, hất mạnh tay anh ra:
- Con đừng có hòng! Cho dù con không cưới Tiểu Mạn thì mẹ cũng không đồng ý cho con lấy Lạc Tiểu Phàm đâu! Con muốn cưới nó, trừ khi Gi*t ૮ɦếƭ mẹ đi, nếu không thì cả đời này cũng đừng có mơ. Con nghỉ ngơi đi, ngày mai là lễ đính hôn của con với Tiểu Mạn, sau này hãy chuyên tâm một chút, không được hoang đàng như trước kia nữa, không được đi gặp con nhãi Lạc Tiểu Phàm nữa, biết chưa hả? – Nói xong, bà giận đùng đùng đi xuống nhà. Lâm Hàn thấy dáng vẻ đau khổ của con trai, lắc đầu rồi cũng đi xuống nhà.
Lâm Nam Vũ cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, anh có rất nhiều lời muốn nói với Lạc Tiểu Phàm nhưng lại không biết có thể nói gì, trong lòng anh bắt đầu thấy sợ Lạc Tiểu Phàm, sợ giọng nói của cô, sợ con người cô, sợ cô sẽ không tin anh, sợ một lần nữa đánh mất cô. Anh âm thầm tháo pin ra khỏi điện thoại, ném mạnh lên sàn nhà.
Tất cả những gì xảy ra với Lâm Nam Vũ, Lạc Tiểu Phàm đều không hay biết gì. Khi cô lười biết ngồi dậy, đã thấy 10 giờ, nhìn vào phòng tắm, rồi nhìn vào phòng bếp, chẳng thấy bóng dám Lâm Nam Vũ đâu, thấy hơi thất vọng. Khi quay người lại, cô nhìn thấy trên bàn có một mảnh giấy do Lâm Nam Vũ để lại:
Phàm:
Nhà có chút việc, anh phải về trước đã, tối anh sẽ tới làm đồ ăn cho em, em muốn ăn gì, gọi điện nói cho anh biết, anh mua thức ăn.
Vũ thương yêu của em.
Đọc tờ giấy xong, Lạc Tiểu Phàm nghe như có một dòng suối mát chảy qua trong lòng, ăn qua một bữa sáng đơn giản, nghĩ ra chẳng có việc gì làm, thôi thì tới hiệu sách mua vài quyển sách, gần đây cô thích bộ phim truyền hình Vương triều Khan Hy, cô muốn mua một quyển sách có liên quan tới vị vua này để đọc. Mặc một chiếc quần màu trắng rộng rãi và một chiếc áo voan mỏng, trông cô vừa giản dị nhưng vẫn vô cùng nổi bật, có người nói tình yêu là loại mỹ phẩm tốt nhất, Lạc Tiểu Phàm không nhịn được, lại mỉm cười.
Đóng cửa cẩn thận, lúc xuống tới dưới nhà, cô nhìn thấy Khương Hạo đang đứng ở đó, thẫn thờ nhìn khóm hoa mẫu đơn trước mặt, tình cảm Lạc Tiểu Phàm dành cho Khương Hạo giờ đã nhạt đi nhiều, có thể là vì cô đã có tình yêu của Lâm Nam Vũ. Khương Hạo không biết đã đứng ở đó bao lâu, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm chầm chậm đi về phía mình, lòng dạ lại quặn lên, không biết phải nói gì, thấy cô càng lúc càng gần, anh bật lên:
Lạc Tiểu Phàm sửng sốt, nếu là lúc trước, chắc chắn cô sẽ không do dự gì mà lập tức nhào vào lòng anh, nhưng giờ đã khác, trong lòng cô đã có người khác. Lạc Tiểu Phàm bình tĩnh lắc đầu:
- Mọi việc đều đã là quá khứ rồi, không thể quay lại được nữa. Em còn có việc, em đi trước đây. – Lạc Tiểu Phàm quay người định đi.
Khương Hạo nắm chặt tay cô, giọng nói run rẩy:
- Tiểu Phàm, anh biết mình đã sai rồi, em không thể cho anh thêm cơ hội sao? Anh sẽ không quan tâm tới việc em ở cùng người đàn ông đó đâu. – Nhưng trên mặt anh lại hằn rõ nét đau khổ.
Có lẽ đây là chuyện nực cười nhất mà Lạc Tiểu Phàm từng được nghe, không quan tâm việc cô ở cùng người đàn ông khác, cô không nghĩ rằng người mà cô từng yêu thương nhất lại nói ra những lời này. Sợi dây tình cảm cuối cùng dành cho Khương Hạo cũng đã đứt. Cô lạnh lùng gạt tay anh ra:
- Xin lỗi, em đã yêu người khác rồi. – Rồi cô quay đi. Chỉ để lại Khương Hạo thẫn thờ đứng ở chỗ cũ, rồi bỗng dưng anh hét lên với Lạc Tiểu Phàm:
- Có phải em thích hắn vì hắn có nhiều tiền hơn anh, nên em không yêu anh nữa phải không?
Lạc Tiểu Phàm thực sự cảm thấy dường như lúc trước mắt mình đã mù nên mới thích một người đàn ông như vậy, trong lòng cô khó chịu như bị một đàn kiến gặm nhấm, nghi ngờ đây có phải là người đàn ông mà mình thích yêu say đắm hay không? Khi tình yêu đã mất đi, cô mới nhận rõ bộ mặt thật của đối phương, hóa ra nó cũng xấu xí chứ không hoàn mĩ như cô tưởng. Lạc Tiểu Phàm thấy trái tim mình được trả tự do, bước chân cũng than thản hơn, không hề quay đầu lại, đi thẳng, để mặc Khương Hạo đau đớn đứng ở chỗ cũ, anh thực sự đã đánh mất tất cả.
Lạc Tiểu Phàm muốn gọi điện thoại cho Lâm Nam Vũ nhưng vẫn cố chịu đựng, cô không muốn mình giống như trước kia, sống hết mình vì một người đàn ông. Cô còn nhớ trong sách có viết, giả sử một người đàn ông yêu bạn, cho dù bạn ở nơi nào, anh ta cũng có thể tìm ra bạn; giả sử một người đàn ông không yêu bạn, cho dù bạn đứng ngay trước mặt anh ta, anh ta cũng sẽ vờ như không thấy. Lạc Tiểu Phàm thoáng cười, an ủi bản thân: Tình yêu không phải dùng tay để bắt được, tình yêu thần kỳ ở chỗ, nó phiêu diêu bất định, bởi vậy mọi người mới vừa yêu vừa hận nó. Người yêu mình chắc chắn sẽ quan tâm tới mình, người không yêu mình, mình việc gì phải quỳ xuống cầu xin, như vậy không những làm mất đi tình yêu mà còn tự làm tổn thương lòng tự trọng của mình.ltp vừa đi tới cửa hiệu sách thì điện thoại di động đã vang lên. Cô mỉm cười ngọt ngào, chắc chắn là Lâm Nam Vũ gọi tới, vội lấy điện thoại ra, vừa nhìn đã thấy vọng, thì ra là do Triệu Nhan Lỗi gọi. Lạc Tiểu Phàm không muốn nghe, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không ổn lắm, bèn ấn nút nghe, nói:
- Chào anh.
Bên kia im lặng một hồi lâu rồi mới vang lên giọng nói trầm trầm của Triệu Nhan Lỗi:
- Tiểu Phàm, có phải em không muốn nhận điện thoại của anh không?
- Đâu có. – Lạc Tiểu Phàm không muốn đắc tội với Triệu Nhan Lỗi, thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn là thêm một kẻ thù, huống hồ công ty hai bên có mối quan hệ hợp tác, sau này còn nhiều dịp phải gặp nhau, nếu trở mặt với nhau thì sau này sẽ thật khó xử.
- Anh muốn mời em tối mai ăn cơm, coi như anh đền tội với em, hy vọng là em không từ chối! Nếu em từ chối thì chứng tỏ em không chịu tha thứ cho anh, anh sẽ đau lòng lắm.
Lạc Tiểu Phàm thấy Triệu Nhan Lỗi đã nói tới nước này thì không đồng ý cũng không được, đành nói:
- Vâng, vậy mai gặp lại.
Triệu Nhan Lỗi ngậm cười, nói:
- Mai gặp. – Ngắt điện thoại, anh cười lạnh lùng. – Lâm Nam Vũ, Lạc Tiểu Phàm, tôi từng nói sẽ không để hai người được như ý đâu, cả đời này, hai người đừng mong được ở bên nhau.
Lâm Nam Vũ nằm trên giường, bữa trưa cũng không thèm ăn, sắc mặt nhợt nhạt, không nói lời nào. Kiều Ngọc Phượng mặc dù rất lo lắng, nhưng vẫn hạ quyết tâm, lần này cho dù Lâm Nam Vũ có khẩn cầu thế nào, bà cũng không đồng ý. Lâm Nam Vũ lòng nóng như lửa đốt, một mặt thấy có lỗi với Lạc Tiểu Phàm, mặt khác lại nghĩ cả đời này phải sống với một người phụ nữ mà mình không yêu thương là lại thấy hoảng sợ, lúc này, anh cảm thấy đầu óc mình nặng chình chịch, không nghĩ được cái gì, đành để mặc cho Kiều Ngọc Phượng sắp đặt mọi việc.