- Tiểu Phàm, em thích ăn gì? Đồ Hàn hay đồ Pháp?
- Không, em thích ăn cơm anh nấu.
Lâm Nam Vũ lập tức dừng xe lại, hai mắt mở lớn:
- Cái gì? Cơm anh nấu? Nhưng anh chẳng biết làm gì cả!
Lạc Tiểu Phàm dựa vào lòng Lâm Nam Vũ, nheo đôi mắt xinh đẹp của mình, nũng nịu nói:
- Em mặc kệ, em thích ăn cơm anh nấu.
Lâm Nam Vũ tái mặt:
- Chúng ta đi ăn đồ ăn Việt Nam nhé! Ngon lắm.
- Không thích mà…
Dáng vẻ nũng nịu của Lạc Tiểu Phàm khiến Lâm Nam Vũ thấy lòng mình thật êm ái. Anh thở dài:
- Được rồi! Nhưng đồ ăn anh nấu không ngon thì cũng đừng trách nhé. – Lạc Tiểu Phàm gật mạnh.
Hai người tới chợ cá mua một con cá chép. Lâm Nam Vũ xách trong tay, cảm thấy thật kỳ lạ, thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, anh bèn đẩy cho Lạc Tiểu Phàm:
- Có thể xách giúp anh được không, xấu hổ quá.
- Gì mà xấu hổ, anh nhìn xem, bao nhiêu người đàn ông cũng xách cá, người ta có như trộm giống anh đâu.
Lâm Nam Vũ nhìn xung quanh, đúng là có không ít người đàn ông cũng đi chợ và còn mặc cả từng đồng một, thế là trong lòng thấy đỡ khó chịu hơn. Hai người mua một đống thức ăn, cùng mang về nhà Lạc Tiểu Phàm, cảm giác đó thật sự là rất tuyệt. Trên đường về nhà, họ nhìn thấy rất nhiều cặp vợ chồng trẻ cũng giống như họ, Lâm Nam Vũ vui vẻ ôm váy Lạc Tiểu Phàm:
- Bây giờ anh mới biết cuộc sống của người bình thường thì ra thú vị như vậy.
Lạc Tiểu Phàm lườm anh:
- Vậy sao, thú vị sao? Sau này anh đừng làm việc nữa, ngày nào cũng ở nhà nấu cơm cho em là được rồi.
Lâm Nam Vũ vội vàng bao biện:
- Thế làm sao được? Em có muốn mặc quần áo đẹp không? Với số tiền ít ỏi của em, mua một bộ còn không đủ.
Lạc Tiểu Phàm giận dữ trừng mắt. Lâm Nam Vũ quay người bỏ chạy, lại còn quay đầu lại trêu chọc Lạc Tiểu Phàm:
- Lợn con, đuổi theo anh đi, chắc là em không béo tới nỗi không đuổi được chứ!
- Anh chờ đấy, đừng để em bắt được anh. – Lâm Nam Vũ chạy đằng trước, Lạc Tiểu Phàm đuổi theo sau, hai người đều chạy tới mức thở hổn hển. Tới nhà, Lạc Tiểu Phàm bắt được Lâm Nam Vũ, ôm chặt cổ anh – Anh cõng em.
Lâm Nam Vũ chu môi:
- Em nặng lắm, nặng như một con lợn vậy, anh cõng sao nổi?
- Không, em mặc kệ, anh phải cõng em.
Lâm Nam Vũ ngửa lên trời thở dài:
- Chắc là kiếp trước anh làm việc gì xấu xa lắm, nợ Lạc Tiểu Phàm nên kiếp này mới phải làm trâu làm ngựa, sao mà số anh lại thê thảm thế này?
Lạc Tiểu Phàm nằm trên lưng Lâm Nam Vũ, cười sung sướng:
- Em đoán chắc là kiếp trước anh là một địa chủ béo múp míp như một con heo, còn Lạc Tiểu Phàm em là một người đẹp khuynh quốc khuynh thành! Anh nghĩ đi, một con lợn cưới một người đẹp như hoa về làm vợ, anh nợ em bao nhiêu hả, mười kiếp chưa chắc đã trả xong.
- Không phải đâu, chắc chắn anh là một đại tướng quân võ công cao cường, lại đẹp trai tuấn tú, còn Lạc Tiểu Phàm chỉ là một người hầu của anh thôi, nhưng mà mặt dày suốt ngày bám lấy anh, anh đã bảo là không cần rồi, nhưng em vẫn lao vào ôm anh, bảo là, không được, em thích anh, em phải đi theo anh, ha ha ha… – Còn chưa cười xong, anh đã bị Lạc Tiểu Phàm cắn một cái lên cổ, nhưng cô cắn rất nhẹ, khiến Lâm Nam Vũ thấy nhồn nhột, quay đầu lại hôn Lạc Tiểu Phàm, nụ hôn ngọt ngào tới tận trong tim, anh thực sự mong cả đời này được ở cạnh cô, có thể trước mắt hai người còn nhiều trở ngại, nhưng anh sẽ kiên cường tới cùng.
Lạc Tiểu Phàm đeo cho Lâm Nam Vũ một chiếc tạp dề màu hồng với những nụ hoa nhỏ in bên trên, sau đó nghiêng đầu nhìn anh. Thực ra da của Lâm Nam Vũ còn đẹp hơn da con gái, lông mi vừa dài vừa đen, đôi mắt lớn, nhân lúc Lâm Nam Vũ đang rửa cá, Lạc Tiểu Phàm lấy cái dây chun buộc tóc của mình buộc lên đầu Lâm Nam Vũ. Lâm Nam Vũ cau mày nhưng Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy kiệt tác của mình lại vui vẻ cười phá lên, kéo Lâm Nam Vũ tới gương soi. Lâm Nam Vũ nhìn thấy bộ dạng kỳ quái của mình thì vội vàng đưa tay lên định gỡ xuống, nhưng Lạc Tiểu Phàm giữ tay anh lại, đặt lên vai cô, hai mắt mở lớn, cười cười nói:
- Anh nói xem, nếu em mà có một người chị xinh đẹp như thế này thì thích thật, chắc chắn sẽ có nhiều đồ ăn ngon, có bao nhiêu cái đuôi phải lấy lòng em.
Lâm Nam Vũ giận dỗi nhéo cằm Lạc Tiểu Phàm:
- Lẽ nào có anh trai thì không ai lấy lòng em sao? Lẽ nào em không biết những người theo đuổi anh còn xếp hàng dài tới tận sông Hoàng Hà sao? Chẳng hiểu biết gì cả. Em có biết chồng em được bao nhiêu người yêu, rất nhiều người còn ngưỡng mộ và ghen tị với em không?
Lạc Tiểu Phàm giả vờ nôn ọe:
- Đúng là Ngưu Ma Vương, da mặt dày thật!
Lâm Nam Vũ nhân cơ hội đó hôn lên môi Lạc Tiểu Phàm:
- Chồng em mặt dày đấy, nếu không thì làm sao có được người vợ như em.
Lạc Tiểu Phàm lặng lẽ ôm cổ Lâm Nam Vũ, hai mắt giảo hoạt nhìn anh:
- Anh nói trước đi, sao anh lại thích em, đừng nói là vì em xinh đẹp, cũng đừng nói là vì em cá tính, em muốn nghe anh nói thật.
Lâm Nam Vũ giả vờ trầm tư suy nghĩ rồi thốt lên như thể phát hiện ra điều gì mới mẻ lắm:
- Bởi vì anh yêu em!
- Á! Không tính.
Lâm Nam Vũ đã co giò chạy trước, đứng ở cửa phòng bếp chớp mắt với Lạc Tiểu Phàm, nghiêm túc nói:
- Chính bởi vì anh yêu Lạc Tiểu Phàm, bởi vì cô ấy xấu xí quá, anh sợ không lấy được chồng, nên đành phải nhận cô ấy làm vợ vậy. – Nói xong anh cười phá lên. Lạc Tiểu Phàm giận dỗi chu môi, Lâm Nam Vũ vội vàng đóng chặt cửa phòng bếp lại, mặc kệ sự uy Hi*p của Lạc Tiểu Phàm ở bên ngoài.
Không còn ai đấu khẩu, căn phòng trở nên yên tĩnh hơn nhiều, Lạc Tiểu Phàm ngồi lên xích đu, trầm tư nhìn mặt trời đang ngả dần về phía Tây. Ráng chiều đỏ rực dần dần bị bóng đêm nuốt chửng, khi bóng tối tới gần, bỗng dưng ở nơi chân trời ánh lên một tia sáng thật đẹp, ánh đỏ tới chói mắt nhưng lại khiến người ta không thể không nhìn. Mặt trời giây phút đó còn đẹp hơn cả ánh mặt trời buổi bình minh. Một đôi tay ôm lấy vai Lạc Tiểu Phàm, một cơ thể ấm áp dính vào người cô, những nơi mà bàn tay trượt qua đều đem lại cho Lạc Tiểu Phàm hơi ấm, Lâm Nam Vũ thấy khuôn mặt ưu tư của người yêu thì khẽ hôn lên trán cô, hỏi:
- Sao thế? Em đang nhìn gì vậy?
Hình ảnh này vô cùng quen thuộc trong trái tim Lạc Tiểu Phàm, cũng từng có người ôm lấy cô và hỏi cô một câu tương tự, Lạc Tiểu Phàm bỗng dưng cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt có cái gì đó thật khó hiểu:
- Anh thực sự yêu em không? Sẽ ở bên em cả đời không?
Khi Lạc Tiểu Phàm hỏi câu hỏi đó, cho dù Lâm Nam Vũ chỉ có một chút do dự thôi, Lạc Tiểu Phàm cũng sẽ giống như một vị tướng sẵn sàng rút lui để bảo vệ trái tim đã bị thương của mình. Lâm Nam Vũ nâng khuôn mặt của Lạc Tiểu Phàm lên, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm:
- Nói cho anh biết, sao đột nhiên lại hỏi câu này, sau này không được hỏi như thế nữa, chỉ cần biết rằng anh rất yêu em, sẽ bảo vệ em suốt đời là được.
Lạc Tiểu Phàm nhào vào lòng Lâm Nam Vũ, ngân ngấn nước mắt:
- Nếu có ngày nào đó anh muốn đi, em sẽ không ngăn anh lại đâu, nhưng anh phải nói với em trước, đừng đột nhiên biến mất, đừng để em không tìm thấy anh.
Trái tim Lâm Nam Vũ như vỡ vụn, anh giơ tay lên, nói:
- Anh xin thề, Lâm Nam Vũ anh chỉ yêu một mình Lạc Tiểu Phàm, sẽ chăm sóc cho cô ấy suốt đời, yêu thương cô ấy suốt đời, không bao giờ chia xa, nếu anh phản bội lại lời thề, phạt anh cả đời này không có vợ, không có ai thèm nhìn anh.
Lạc Tiểu Phàm bật cười rồi ra sức ngửi:
- Sao em nghe có mùi khét.
- ૮ɦếƭ rồi, cá của anh! – Lâm Nam Vũ vội vàng chạy vào phòng bếp, cuối cùng hai người nhìn nhau rồi nhìn con cá cháy đen trong chảo, ngẩn ngơ. Lâm Nam Vũ chép miệng, cởi tạp dề ra vứt lên ghế, bận rộn nửa ngày trời cuối cùng cho ra đời một món ăn đen nhẻm và khó hiểu, thật là nản chí.
Lạc Tiểu Phàm tách vỏ cá ra, bên trong thịt cá vẫn còn ngon, cô gắp một miếng, mùi vị cũng không tệ, vui vẻ gọi Lâm Nam Vũ:
- Vũ, mau lại đây, bên trong vẫn ăn được, ngon lắm!
Lâm Nam Vũ vội vàng chạy lại. Lạc Tiểu Phàm gắp một miếng thịt cá đưa vào miệng anh, trông đợi:
- Thế nào? Ngon không?
Lâm Nam Vũ chép miệng:
- Không tệ đâu, không ngờ tay nghề của anh cũng khá phết!
Hai người giống như đôi vợ chồng son, anh gắp cho em, em gắp cho anh, vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc.
Đúng lúc đó thì điện thoại di động của Lâm Nam Vũ đổ chuông, anh ấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Bạch Hạo Uy:
- Vũ, dạo này mới kiếm được em nào hả? Chẳng buồn quan tâm gì tới anh em nữa. Tôi với Giang Lỗi Hằng đang ở bar KS, cậu mau tới đây, tối nay có nhiều người đẹp lắm, không thua kém gì Lạc Tiểu Phàm đâu, đảm bảo cậu sẽ thích!
Lâm Nam Vũ quay đầu lại, thấy Lạc Tiểu Phàm đứng sau lưng mình đang cười rất khó hiểu, khiến anh sợ quá, vội vàng bịt chặt ống nói lại để bên kia không nói câu nào đó khó nghe. Lâm Nam Vũ cố nặn ra một nụ cười:
- Tiểu Phàm, em đừng nghe họ nói bừa, những việc như thế này anh… – Lâm Nam Vũ thấy khuôn mặt Lạc Tiểu Phàm càng lúc càng tối sầm lại thì không dám nói tiếp nữa.
- Tại sao lại không nghe nữa, chẳng phải họ bảo anh đi chơi sao? Anh cứ đồng ý đi.
Lâm Nam Vũ cười cười ôm thắt lưng Lạc Tiểu Phàm:
- Có em ở đây, cho dù bên đó có tiên nữ anh cũng không động lòng. – Miệng thì nói vậy, nhưng lâu lắm rồi không đi chơi, trong lòng cũng thấy ngứa ngáy, nhưng vì có Lạc Tiểu Phàm ở đây nên có đánh ૮ɦếƭ anh cũng không dám nói câu này.
Lạc Tiểu Phàm giằng lấy điện thoại, làm mặt hề với Lâm Nam Vũ rồi dịu dàng nói vào điện thoại:
- Người đẹp nào thế, tôi có thể đi xem không?
Bạch Hạo Uy ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng con gái cất lên thì giật mình. Nhưng giọng nói của cô có vẻ rất vui tai nên tưởng rằng là bạn gái mới của Lâm Nam Vũ, mắt nhìn của Lâm Nam Vũ luôn rất đặc biệt, bạn gái của anh toàn là người số một, lại luôn rất thoải mái, chỉ cần có người bạn nào thích bạn gái của anh thì anh đều tặng cho bạn, bởi vậy nghe thấy giọng nói của Lạc Tiểu Phàm, chắc chắn là một cô gái đẹp đáng yêu, bất giác Bạch Hạo Uy thấy tim mình ngứa ngáy:
- Người đẹp tới ngắm người đẹp thì còn gì thú vị nữa, ở đây có rất nhiều anh chàng đẹp trai, người đẹp có muốn tới xem không?
Lạc Tiểu Phàm vừa mới nghe cái giọng ngọt ngào như dính mật của người bên kia thì suýt chút nữa đã nôn ra, Lâm Nam Vũ ở cạnh đó lo lắng toát cả mồ hôi, chỉ sợ Bạch Hạo Uy nói linh tinh, thấy ánh mắt giận dữ của Lạc Tiểu Phàm nhìn mình, anh không dám nói câu nào cả. Lạc Tiểu Phàm cười một tiếng:
- Được, chúng tôi sẽ cùng đi. – Nói rồi cô cúp điện thoại.
Lâm Nam Vũ sợ hãi không dám đi, ngộ nhỡ bọn họ nói linh tinh cái gì đó thì anh ૮ɦếƭ là cái chắc. Anh ôm Lạc Tiểu Phàm:
- Anh muốn em rồi, muốn phát điên lên được, chúng ta đi nghỉ được không?
Lạc Tiểu Phàm ra nhanh một đòn khiến Lâm Nam Vũ suýt nữa thì ngã bổ chửng, anh giơ chân ra quét nhanh chân của Lạc Tiểu Phàm, nhưng cô đã có sự chuẩn bị trước, tránh được. Lâm Nam Vũ biết Lạc Tiểu Phàm đã muốn làm việc gì thì không ai ngăn cản được, thở dài:
- Anh thực sự bị mấy gã kia hại ૮ɦếƭ rồi. Đi, nhưng mà em không được mặc quần áo hở như vậy.
Lạc Tiểu Phàm vào phòng thay quần áo, Lâm Nam Vũ nhẹ nhàng áp sát mình vào cửa, nhưng tiếc là khe cửa kín quá nên anh không nhìn thấy gì, đành thất vọng ngồi lên ghế salon. Lạc Tiểu Phàm vừa bước ra đã xoay một vòng trước mặt Lâm Nam Vũ rồi đánh mắt nhìn anh:
- Thế nào? Đẹp không?
Lâm Nam Vũ giận dữ, kéo tay Lạc Tiểu Phàm:
- Em không được mặc bộ này, bộ này không đẹp.
Lạc Tiểu Phàm nhìn bộ trang phục dạ hội màu đen lộ vai của mình, vòng eo có thắt một sợi dây ruy-băng màu vàng, kết hợp với đôi giày 乃úp bê màu vàng, mái tóc 乃úi cao, đôi khuyên tai vàng sáng lấp lánh làm nổi bật nước da trắng nõn nà của cô, đôi mắt bồ câu trong sáng, ngay cả cô nhìn còn thấy mình rất đẹp, vậy mà Lâm Nam Vũ lại nói là xấu, cô chu môi:
- Anh bảo chỗ nào xấu?
Lâm Nam Vũ chỉ nói:
- Anh bảo không đẹp thì là không đẹp, em có chồng rồi, sao còn ăn mặc như thế này? Em có biết bọn đó đều háo sắc lắm không, anh không muốn người ta nhìn vợ của anh, thế thì anh chịu thiệt à?
- Đáng ghét! – Lạc Tiểu Phàm nũng nịu ôm Lâm Nam Vũ, nghịch ngợm – Em làm thế là để đề phòng anh quyến rũ mấy cô gái đẹp khác! Anh mà quyến rũ một người thì em đi quyến rũ mười người cho anh biết. – Thấy Lạc Tiểu Phàm tính toán như vậy, Lâm Nam Vũ cũng không còn cách nào khác, chắc ông trời đã bắt anh cả kiếp này phải thua dưới tay cô rồi.
Quán bar KS giữ được chỗ đứng trong thành phố này không phải vì nó trang hoàng sa hoa và sang trọng mà vì đây là nơi tụ họp rất nhiều gái đẹp, cho dù là một nhân viên phục vụ rất bình thường của quán cũng đã có nửa tư cách để tham gia cuộc thi hoa hậu thế giới. Thêm vào đó là bà chủ quán, Diêu Tiểu Yên xinh đẹp hơn người, lúc nóng lúc lạnh, có lúc như một lò lửa cháy rực, có lúc lại như một ngọn núi băng, khiến đàn ông thần hồn điên đảo, sau lưng đều gọi cô ta là yêu tinh, những người đàn ông tới đây có một phần là vì cô ta mà tới. Diêu Tiểu Yên vốn xuất thân từ trường múa, vóc người thon thả, mảnh mai, bình thường rất ít khi khiêu vũ, nhưng khi đã cất bước chân thì khiến người ta phải sửng sốt bởi những bước chân điêu luyện, nhẹ nhàng như cánh bướm.
Lạc Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ vừa mới bước vào cửa đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ, nam thì anh tuấn, sang trọng, nữ thì xinh đẹp hơn người. Diêu Tiểu Yên khi đó đang ngồi cùng với Bạch Hạo Uy, vừa thấy Lâm Nam Vũ tới, vội vàng đứng lên, đóa hoa mẫu đơn màu hồng tươi tắn cài trên mái tóc xoăn càng tôn thêm vẻ đẹp của cô.
Nếu không phải là có Lạc Tiểu Phàm ở đó thì Lâm Nam Vũ đã ôm lấy cô ta rồi, làm gì có chuyện phải để người đẹp đích thân tới gần, nhưng bây giờ anh chỉ biết cười khổ. Diêu Tiểu Yên không phải không nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm ở cạnh Lâm Nam Vũ, nhưng ngày trước khi Lâm Nam Vũ đưa người đàn bà khác tới, vẫn liếc mắt đưa tình với cô, có nhiều lần còn bỏ mặc bạn gái mình để trò chuyện cùng cô, bởi vậy cô vô cùng tự tin. Cô ta đưa tay ra quắp lấy cổ Lâm Nam Vũ, nũng nịu nói vào tai anh:
- Lần trước anh bảo tới thăm em mà sao lâu rồi không tới, anh có biết em nhớ anh thế nào không? – Rồi bàn tay lần lần trượt vào trong cổ áo anh. – Tối nay anh đừng đi nữa, ở lại với em nhé?
Lâm Nam Vũ tái mặt, nhìn đôi mắt trợn trừng của Lạc Tiểu Phàm, anh ngượng nghịu đẩy tay Diêu Tiểu Yên ra, ho khan mấy tiếng:
- Để anh giới thiệu với em, đây là vợ anh, Lạc Tiểu Phàm.
Diêu Tiểu Yên bị Lâm Nam Vũ đẩy ra thì hơi kinh ngạc, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, khi nghe Lâm Nam Vũ gọi Lạc Tiểu Phàm là vợ, cô ta mới quay sang nhìn thẳng Lạc Tiểu Phàm. Bình thường Lâm Nam Vũ rất thích đùa, nhưng chưa bao giờ tùy tiện gọi người khác là vợ. Lạc Tiểu Phàm nheo mắt nhìn Diêu Tiểu Yên, gật đầu tỏ ý chào rồi lại quay sang nhìn Lâm Nam Vũ, hai mắt nheo lại nhỏ như hai đường chỉ. Lâm Nam Vũ vội vàng cười với Lạc Tiểu Phàm, thân mật ôm eo cô:
- Vợ, anh yêu em lắm.
Lạc Tiểu Phàm không thèm để ý tới anh, quay người đi. Lâm Nam Vũ lần này không còn dám nhìn Diêu Tiểu Yên thêm một lần nào nữa.