Bạn đang đọc truyện
Yêu Đôi Môi Em tại website:
WWW.KenhTruyen24h.Com. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
KenhTruyen24h.Com duyệt tốt nhất trên các trình duyệt
Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, SafariVới hơn
40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng
KenhTruyen24h.Com sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Mời bạn tiếp tục đọc truyện, chúc bạn đọc truyện vui vẻ !
*****
Lúc này Lâm Nam Vũ cũng bước vào, không che giấu nổi niềm vui trên khuôn mặt. Triệu Nhan Lỗi chỉ liếc Lâm Nam Vũ một cái, sau đó nắm tay Lạc Tiểu Phàm, thân mật:
- Tiểu Phàm, nghe nói mới có một bộ phim mới, chúng ta đi xem nhé.
Lạc Tiểu Phàm vẫn cúi thấp đầu, lúc này bèn ngẩng đầu lên rồi gật nhẹ:
- Vâng, cũng lâu rồi em không đi xem phim, chẳng mấy khi được đi miễn phí, phải đi chứ.
Sắc mặt Lâm Nam Vũ lập tức thay đổi, véo nhẹ tay Lạc Tiểu Phàm dưới gầm bàn, Lạc Tiểu Phàm cũng không khách khí, đẩy mạnh tay anh ra. Lâm Nam Vũ tức điên lên, vừa nãy rõ ràng là đã đồng ý với anh không qua lại với người đàn ông khác, tại sao bây giờ lại đã trở mặt rồi? Anh càng lúc càng không hiểu nổi Lạc Tiểu Phàm, chỉ biết tức giận tới tái mặt.
Triệu Nhan Lỗi nhìn sắc mặt Lâm Nam Vũ, đáy mắt lại thoáng một nụ cười lạnh, kéo tay Lạc Tiểu Phàm, giọng nói thật dịu dàng:
- Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi! Em gái anh và Nam Vũ còn việc khác phải làm.
Lâm Nam Vũ đang định đứng lên thì đã bị câu nói của Triệu Nhan Lỗi làm cho dừng khựng lại.
Rạp chiếu phim nằm ở tầng 2 của tòa nhà này. Triệu Nhan Lỗi mua một gói bỏng ngô lớn ở cửa, còn mua thêm mấy loại đồ ăn vặt nữa rồi cùng Lạc Tiểu Phàm đi vào. Thì ra rạp chiếu phim này chuyên dùng cho các cặp tình nhân nên được chia thành từng khu nhỏ cho hai người ngồi. Trong rạp rất sạch sẽ, trên nền trải tấm thảm dày có in hình hoa mẫu đơn, tường được dán bằng những tờ giấy dán tường màu vàng, trên bàn là một chậu hoa mẫu đơn đang nở rộ và tỏa hương thơm dìu dịu, không khí vô cùng lãng mạn. Trong một khung cảnh như vậy, chỉ có một nam một nữ, thường khiến người ta nảy sinh ra nhiều liên tưởng. Lạc Tiểu Phàm thấy không thoải mái, nhưng đã đồng ý tới xem phim, chỉ có điều không ngờ lại tới xem ở một nơi như thế này nên thấy thật khó xử.
Triệu Nhan Lỗi bật nắp lon Coca rồi đặt vào tay Lạc Tiểu Phàm, mỉm cười nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô:
- Sao lại căng thẳng thế, em không sợ anh ăn mất em đấy chứ?
- Tất nhiên là không rồi? – Lạc Tiểu Phàm hoảng hốt lắc đầu, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào Triệu Nhan Lỗi.
Bộ phim bắt đầu, đó là bộ phim “Sắc giới” mới dựng gần đây, trong phim, Lương Triều Vĩ đóng vai một tên Hán gian, cùng Thang Duy có rất nhiều cảnh giường chiếu, bởi vậy Lạc Tiểu Phàm lại càng khó chịu hơn, cô thực sự hy vọng người ở bên cạnh mình lúc này là Lâm Nam Vũ. Cô không thể nói Triệu Nhan Lỗi có điểm nào không tốt, chỉ có điều khi ở cạnh anh, cô luôn cảm thấy rất ức chế, cô cũng không nói rõ là vì sao, nhưng cô thực sự hy vọng Lâm Nam Vũ sẽ tới với cô.
Triệu Nhan Lỗi nắm tay Lạc Tiểu Phàm, quay đầu lại nhìn cô, khuôn mặt rất khó hiểu:
- Tiểu Phàm, anh muốn chăm sóc em suốt đời, em có đồng ý không?
- Hả. – Lạc Tiểu Phàm hoảng hốt ngẩng đầu lên, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo – Anh nói gì cơ?
Triệu Nhan Lỗi cười:
- Anh muốn chăm sóc em cả đời, em có đồng ý không? Chỉ cần em làm vợ của anh, em muốn cái gì sẽ có cái đó. – Sau đó anh chỉ lên chiếc váy trên người Lạc Tiểu Phàm. – Sẽ không xảy ra việc muốn có một thứ gì đó mà không đạt được nữa, trên đời này, có biết bao nhiêu cô gái muốn làm vợ anh, nhưng anh chỉ thích em. Tiểu Phàm, em sẽ không từ chối anh chứ?
Lạc Tiểu Phàm sững sờ. Bao nhiêu cảm tình dành cho Triệu Nhan Lỗi đều bay biến hết, cô thực sự muốn cởi cái váy này ra trả cho anh. Giằng tay khỏi tay Triệu Nhan Lỗi:
- Xin lỗi, tôi không khỏe lắm, tôi về trước đây. Tiền mua quần áo ngày hôm nay tôi sẽ nhanh chóng gửi lại cho anh Triệu. – Nói xong, cô quay người đi thẳng, không hề tỏ ra do dự.
Triệu Nhan Lỗi thấy sắc mặt Lạc Tiểu Phàm có vẻ không bình thường, vội vã đứng lên theo. Lạc Tiểu Phàm đã đẩy cửa đi ra, chạy xuống lầu. Triệu Nhan Lỗi giận dữ ném mạnh lon nước ngọt vào thùng rác, xem ra anh đã đánh giá Lạc Tiểu Phàm quá thấp.
Lạc Tiểu Phàm ra khỏi cửa, tâm trạng buồn rầu, tiền quần áo làm thế nào, ở thành phố này, cô lại chẳng có ai quen thuộc, cũng may những bộ quần áo khác đều ở trong xe Triệu Nhan Lỗi, nhưng bộ đồ trên người nói gì thì nói cũng phải trả lại. Chiếc váy 3 vạn tệ, cái áo hình như cũng khoảng giá đó, ngay cả một năm không ăn cơm thì cũng chỉ đủ cho một bộ quần áo! Thở dài, Lạc Tiểu Phàm ơi, sao có lúc mày cũng tham lam quá, giờ thì hay rồi, biết làm thế nào đây?
Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiểu Phàm và Triệu Nhan Lỗi thân mật bước lên lầu, nghe trái tim mình ngứa ngáy, thêm vào đó là Triệu Tiểu Mạn cứ bám lấy mình, anh giận dữ đứng lên:
- Tiểu Mạn, em về nhà trước đi! Công ty còn có chuyện, anh cũng đi với em cả ngày rồi, thế là được rồi chứ gì!
Triệu Tiểu Mạn gật đầu:
- Anh Vũ đi đi! Em về nhà một mình cũng được.
Lâm Nam Vũ gật đầu, lái xe đi lung tung, nhưng càng đi càng thấy bực bội thêm. Đúng vào lúc này thì điện thoại của anh đổ chuông. Lâm Nam Vũ chán nản ấn nút nghe:
- A lô, tôi là Lâm Nam Vũ.
Đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, Lâm Nam Vũ càng giận hơn:
- Ai đấy, có chuyện gì thì nói mau đi, tôi không đủ kiên nhẫn chờ đâu.
Lạc Tiểu Phàm nghe thấy giọng nói giận dữ của Lâm Nam Vũ thì nước mắt chảy ra, lúc đầu phải khó khăn lắm cô mới thu hết dũng khí để gọi điện cho Lâm Nam Vũ, nhưng thấy anh hung dữ như vậy, lửa giận dâng lên, hét lớn:
- Anh cáu cái gì mà cáu! ૮ɦếƭ tiệt! – Nói xong, cô cúp điện thoại.
Lâm Nam Vũ sửng sốt, vội vàng cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện dòng chữ “Bảo bối đáng yêu”, đó là tên của Lạc Tiểu Phàm mà Lâm Nam Vũ đặt trong điện thoại của mình, Lâm Nam Vũ lập tức cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn, vội vàng gọi điện thoại lại cho cô, ai ngờ vừa mới đổ hai tiếng chuông đã bị người bên kia tắt đi, Lâm Nam Vũ gọi lại, lại bị tắt, tới lần thứ ba, Lạc Tiểu Phàm mới chịu nghe máy:
- Làm cái gì hả? Gọi gì mà gọi lắm thế? Thích đánh à?
Lâm Nam Vũ nói với giọng mềm mỏng:
- Được rồi, vừa nãy anh không biết là điện thoại của em, chứ anh đâu dám hung dữ với em, chỉ cần em nói chuyện với anh là anh đã vui rồi.
Một lúc lâu sau Lạc Tiểu Phàm vẫn chưa lên tiếng, Lâm Nam Vũ vội vàng hỏi:
- A lô! Tiểu Phàm, sao em không nói gì? Em làm sao thế?
- Em ở ngã tư chỗ đường 5 khu Hương Xá, anh tới đón em đi! – Lạc Tiểu Phàm bỗng dưng nghĩ ra có thể Lâm Nam Vũ đang ở cùng với Triệu Tiểu Mạn, im lặng một lúc rồi cúp điện thoại, cũng không thèm nghe xem Lâm Nam Vũ ở đầu dây bên kia nói gì. Cô ngồi trên chiếc ghế đá đặt ven đường, nhìn từng đoàn người đi qua đi lại nhưng không có ai là người thân, cảm giác cô đơn lại một nữa bao bọc lấy cô, cô thấy cả người mình lạnh run, lạnh tới mức cô gần như đã đánh mất niềm tin vào cuộc sống.
Đúng vào lúc đó, một chiếc áo được khoác lên người cô, một vòng ôm ấm áp ôm chặt cô vào lòng, sau đó là một khuôn mặt đẹp trai với nụ cười ngọt ngào xuất hiện trước mắt cô. Lạc Tiểu Phàm bỗng dưng không nhịn được nỗi ấm ức trong lòng, nhào vào lòng Lâm Nam Vũ, đánh mạnh lên иgự¢ anh. Lâm Nam Vũ không những không thấy đau mà ngược lại còn có cảm giác thật ngọt ngào, xoa nhẹ khuôn mặt Lạc Tiểu Phàm:
- Sao thế? Em nghĩ ra cái gì hả? – Nói xong, sắc mặt anh lập tức thay đổi, nâng cằm Lạc Tiểu Phàm lên, dáng vẻ căng thẳng – Có phải Triệu Nhan Lỗi bắt nạt em không?
Lạc Tiểu Phàm véo mạnh Lâm Nam Vũ một cái, chỉ tay lên trán anh:
- Não anh bị nhúng nước hả, cả ngày toàn nghĩ linh tinh! Lúc nào cũng chỉ biết mấy trò mèo mả gà đồng, ngoài những cái này anh còn biết cái gì khác không? Chẳng nhẽ thầy giáo của anh chỉ dạy những thứ này thôi hả?
Nhìn ánh mắt của những người đi đường, Lâm Nam Vũ ngượng ngịu cười:
- Được rồi, coi như anh sai, anh là phàm phu tục tử, được chưa?
Lạc Tiểu Phàm cắn môi, nước mắt vòng quanh, một lúc lâu sau mới nói:
- Em muốn mượn anh ít tiền, có được không?
Lâm Nam Vũ sửng sốt. Lạc Tiểu Phàm lập tức nói:
- Thôi bỏ đi, coi như em chưa nói gì.
Nhưng Lâm Nam Vũ đã bịt miệng cô lại:
- Tiền của anh cũng là tiền của em, sau này em không được nói là mượn, biết không hả? Đi, vào xe, anh đưa cho em.
Lạc Tiểu Phàm hơi do dự:
- Anh không hỏi em mượn làm gì sao?
Lâm Nam Vũ véo mũi cô, cười cười:
- Chỉ cần không mang đi bao trai thì anh không quan tâm. – Lạc Tiểu Phàm lập tức đỏ mặt.
Lâm Nam Vũ ôm cô vào lòng, Lạc Tiểu Phàm thấy mọi người đi đường đều đang nhìn hai người thì đỏ mặt:
- Mau bỏ em xuống, bỏ em xuống.
- Anh không buông, họ thích nhìn thì cho nhìn, chắc chắn là họ đang ngưỡng mộ em có một ông chồng đẹp trai đấy, thế nào, có thấy hạnh phúc không?
Lạc Tiểu Phàm chu miệng:
- Sao anh biết là người ta ngưỡng mộ em có một ông chồng đẹp trai? Biết đâu họ ngưỡng mộ anh có một cô vợ xinh gái thì sao. Chắc họ đang nghĩ, cái thằng ngốc này có diễm phúc thật, không biết lừa ở đâu ra được một cô vợ xinh thế.
- Ha ha ha… Thì cứ cho là người ta ngưỡng mộ em đi, được chưa hả?
- Thế còn tạm được.
Cả hai người không ai nhìn thấy Triệu Nhan Lỗi đang ở trên chiếc xe BMW màu đen đậu phía đối diện, Triệu Nhan Lỗi từ nãy tới giờ vẫn đi theo Lạc Tiểu Phàm. Anh không ngờ rằng Lạc Tiểu Phàm lại từ chối anh, có rất nhiều người con gái thầm liếc mắt đưa tình với anh, nhưng anh không hề để mắt tới họ. Gặp Lạc Tiểu Phàm, ban đầu anh chỉ muốn giúp em gái mình quét đi một chướng ngại vật, tìm cách chia tách tình cảm của Lạc Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ. Nhưng sau khi thực sự tiếp xúc với cô, anh lại có một cảm giác mà trước đây chưa từng có. Anh phát hiện ra hình như anh đã hơi thích Lạc Tiểu Phàm. Anh bèn quyết định tiến thêm một bước, nhưng không ngờ Lạc Tiểu Phàm lại từ chối anh. Nhìn Lạc Tiểu Phàm ở cạnh Lâm Nam Vũ, lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị xé rách ra:
- Tôi sẽ không dễ dàng buông tay đâu, hai người cứ chờ đó, tôi sẽ không để hai người được như ý. – Anh lái xe vọt đi.
Lâm Nam Vũ lấy ra một chiếc thẻ, đặt vào tay Lạc Tiểu Phàm:
- Thích cái gì thì nói với anh, anh đưa em đi mua, vợ anh nhất định phải là người vợ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
- Em… – Lạc Tiểu Phàm cúi thấp đầu, chu miệng thật cao – Bây giờ em mới biết thế nào là há miệng mắc quai. – Lâm Nam Vũ tưởng rằng Lạc Tiểu Phàm đang nói mình thì vội vàng nói:
- Của anh cũng là của vợ anh, có gì đâu mà há miệng mắc quai, em nói gì thế? Em mà còn nói như vậy nữa thì anh sẽ giận đấy.
- Em đâu có nói anh, em nói cái váy mà em mua ngày hôm nay.
Lâm Nam Vũ bỗng dưng hiểu ra:
- Đi thôi! Chúng ta đi trả tiền.
- Nhưng tiền đã trả rồi.
- Việc đó không liên quan tới chúng ta, tiền chúng ta tự trả, quần áo chúng ta tự mặc, tiền của anh ta đương nhiên người ta sẽ trả lại.
Lạc Tiểu Phàm vui vẻ gật đầu:
- Vâng.
Hai người tới Tòa nhà Thương mại trả tiền, quả nhiên nhân viên quản lý lập tức nói với Triệu Nhan Lỗi, Triệu Nhan Lỗi càng hận Lâm Nam Vũ hơn. Lâm Nam Vũ còn mua thêm cho Lạc Tiểu Phàm một đống quần áo nữa, thấy dáng vẻ vui vẻ của Lạc Tiểu Phàm, trách mình ngày trước quá ngốc, sao không biết sử dụng chiêu này nhỉ? Nhưng bây giờ cũng không muộn, anh và Lạc Tiểu Phàm vẫn còn nhiều thời gian bên nhau mà!