Cả hai về đến homestay với tâm trạng vô cùng vui vẻ nhưng cũng có chút mệt mỏi, anh ngồi đứng tựa lưng bên cửa thở dốc, chạy từ trường về đến tận homestay quả là điều quá phi thường đối với hai người, chạy cả một quãng đường xa như vậy không mệt mới là lạ, cô lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, đi vào bên trong có hơi tối cô còn hơi loạng choạng khi bước vào nhà, chân bủn rũng cả rồi.
“A,”
Lý Bội Ân sơ ý vấp phải thứ gì đó liền ngã về phía sau, Tống Khâm còn chưa chuẩn bị tinh thần nữa là cô đã nắm lấy cổ áo của anh kéo anh cùng ngã, lúc này đôi môi của họ lại chạm vào nhau, Lý Bội Ân nhận thức được điều gì đang diễn ra, Tống Khâm cũng cảm nhận được sự ấm áp ở đôi môi mình, sự mềm mại ấy khiến anh không thể kiềm chế được nữa mà đưa tay ôm lấy eo của cô, nhẹ nhàng tách đôi môi của cô ra đưa lưỡi vào trong khuấy đảo.
Tiếng thở nhẹ của Lý Bội Ân hòa cùng tiếng nhịp tim đập rộn rã, cô không nghĩ rằng anh lại hành động như vậy, cô nhắm chặt mắt lại cảm nhận được sự tấn công của anh nơi đầu lưỡi, nụ hôn quá là mãnh liệt và cũng quá ngọt ngào cô như bị anh diu dắt vào cơn mê tình ái.
Nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi của cô một cách lưu luyến, Lý Bội Ân liền đẩy anh ra đứng bật dậy che lấy môi của mình, trong bóng tối anh không nhìn thấy gương mặt e ngại xấu hổ của cô, cô cũng không muốn bật đèn lại vì cô không dám đối diện với anh lúc này.
“Giám đốc, tôi xin lỗi.”
Anh đột ngột đi tới từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh gục đầu xuống bên hõm vai của cô khẽ thì thầm những âm thanh trầm ấm.
“Cô Lý này, có lẽ tôi nên nói ra điều này, rằng tôi...thích cô, cô cũng biết tôi đối xử tốt cũng chỉ với mình cô thôi.”
“Hả? Giám đốc anh nói gì vậy?”
Cô đột ngột rời khỏi vòng tay của anh, Tống Khâm đưa tay bật đèn điện lên, anh xuất hiện trước mặt cô lúc này rất khí chất và bá đạo đưa tay dồn cô vào tượng để cô đối diện với mình, anh nắm lấy bàn tay của cô nhẹ đặt lên иgự¢ của mình.
“Tôi đang nói là tôi thích cô, liệu...cô có cho tôi cơ hội nào không?”
Đột ngột bị anh tỏ tình như vậy, Lý Bội Ân chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đón nhận, cô còn tưởng là anh đang trêu đùa với mình, cô cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu, anh thở dài một hơi buông cô ra rồi lùi về phía sau, bộ dạng như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
“Tôi...tôi chưa thể trả lời anh được, tôi...muốn suy nghĩ thêm.”
“Được, cô cứ thoải mái vì tôi không có ý định ép buộc cô.”
Nói dứt lời anh liền lướt ngang qua cô đi tới phòng tắm, vừa vào anh đã xả vòi nước lạnh tạt vào mặt của mình để trấn tỉnh lại, sợ rằng hành động của mình lộ liễu đã khiến cô sợ hãi có khi cô sẽ giữ khoảng cách với anh tiếp, do anh không khống chế được bản thân mình nên đã nói ra những tâm tư trong lòng của mình, quá gấp gáp rồi.
Lý Bội Ân lúc này cũng quay về phòng đóng chặt cửa lại, đến bây giờ cô cũng chưa thể bình tĩnh lại được, cô đưa tay lên ôm lấy иgự¢ của mình trấn tĩnh bản thân, trong đầu nhớ lại nụ hôn vừa rồi, quá là ngọt ngào, sự mềm mại của đôi môi anh và sự ngọt ngào anh mang đến khiến đầu óc của cô mụ mị hẳn đi, cô không nghĩ rằng anh sẽ tỏ tình với mình, Lý Bội Ân không biết mình nên làm gì, lắng nghe trái tim mình đang nghĩ gì?
“Mình... hình như cũng thích anh ấy mất rồi.”
Tối hôm đó cô nằm lăn qua lăn lại trên giường trong lòng cứ nhớ lại câu nói của Tống Khâm, cô không biết nếu sau khi cô đồng ý thì mối quan hệ của họ có phải chuyển sang một hướng mới khác không? cô nghĩ thể tưởng tượng được cảnh mà hai người hẹn hò sẽ như thế nào.
Cố nhắm mắt lại để ngủ, nhưng cô có cảm giác ai đó đang nhìn mình chầm chậm mở mắt ra thì nhìn thấy Tống Khâm đang ngồi bên cạnh giường cô nắm lấy bàn tay của cô một cách nũng nịu, cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi xuống khẽ thì thầm bên tai cô.
“Em có thích tôi không? tôi rất muốn biết trong lòng em nghĩ gì về tôi.”
“Giám đốc...anh...”
Đôi môi của anh chạm nhẹ vào môi của cô nụ hôn trở nên cuồng nhiệt hơn, Lý Bội Ân bất giác theo phản xạ nhắm mắt lại choàng tay lên cổ của anh đáp lại nụ hôn đó, đôi bàn tay của anh đưa vào bên trong áo của cô thăm dò, tiếng thở dốc của cô vang lên, bàn tay của anh chạm đến đâu chỗ đó như có một thứ gì đó khơi gợi cảm xúc cho cô, đột nhiên giọng nói của Tống Khâm vang lên.
“Lý Bội Ân.”
“Cô Lý...”
“Cô Lý dậy đi!”
Lý Bội Ân bừng tỉnh khỏi cơn mộng tình vừa rồi, mới đó mà trời đã sáng rồi sao? thì ra chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thật xấu hổ, cô đưa tay ôm lấy mặt của mình rồi đi tới mở cửa cho anh.
“Cô dậy rồi ra ăn sáng đi nào.”
“Vâng, tôi sẽ ra ngay.”
Liền đóng chặt cửa lại, lúc đối diện với anh cô lại nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, sao đầu óc lại đen tối như thế vậy chứ? Nhưng phải công nhận rằng trong giấc mơ đó anh rất quyến rũ khiến cô không thể chối từ được sự mời gọi của anh, quá là yêu nghiệt mà.