Đoàn Huệ Tâm về đến nhà định nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi thì nhận được tin nhắn của Tống lão gia, cô cảm thấy nhàm chán với ông ta cứ nhắn vài dòng cho có, trong lòng chẳng có chút hứng thú gì, dạo này lịch trình cũng nhiều nhưng nhờ ông ta hình như có mối quan hệ thân thiết với đám người tiếng tăm nên công việc của cô cũng dần được tốt hơn và đắt show hơn.
“Meow.”
Tiếng mèo kêu vang dội, sắc mặt của cô lo lắng đi tìm, nhìn thấy con mèo của mình đang nằm ngã lăn ra trên sàn nhà dường như nó đang rất khó chịu.
“A Dão, mày sao vậy?”
Tiếng kêu trở nên vang dội hơn, Đoàn Huệ Tâm liền bế A Dão lên vội mang đến chỗ trung tâm thú y, vừa bế A Dão trên tay mà người cô run rẩy, A Dão chính là nguồn động lực của cô có nó bầu bạn bên cạnh cũng khiến cô vượt qua những tháng ngày cô đơn.
Khi cô bế nó vào trong với tâm trạng thấp thỏm, những bác sĩ cũng đã nghỉ trưa cả rồi không có ở trong trung tâm, Đoàn Huệ Tâm rối cả lên thì một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Con mèo bị sao vậy? theo tôi vào đây.”
Người đó mặc trên người chiếc blouse trắng đeo chiếc khẩu trang, ánh mắt hút hồn khiến cho Đoàn Huệ Tâm bị thu hút bởi ánh mắt ấy và cả đôi bàn tay của anh, cô chợt nhớ ra A Dão đang rất nguy kịch nên bỏ qua chuyện đó mà bế A Dão đi vào bên trong.
“Để tôi kiểm tra, cô cứ bình tĩnh đã.”
Đôi bàn tay thon dài đẹp hơn cả bàn tay của con gái, là một người nghiện tay đẹp đương nhiên điều này không thể không thu hút Đoàn Huệ Tâm được, ánh mắt cứ chăm chú dán lên đôi bàn tay của anh, Khải Châu không để tâm đến cô lắm hiện tại anh chỉ chăm chú kiểm tra sức khỏe cho A Dão là trách nhiệm của anh.
“Do nó nuốt giấy cứng nên mới khiến nó bị như vậy, tôi sẽ cho nó uống thuốc để làm tiêu hóa sẽ nhanh ổn lại thôi.”
“Ôi trời ơi tạ ơn trời, A Dão sao lại nuốt giấy vậy hả?”
Cô thở dài một hơi, lúc này cô mới để ý tên trên tấm thẻ anh đeo trước иgự¢, trong đầu chợt nhớ về người hàng xóm của mình năm đó đã từng rất thân cũng tên này, đã lâu lắm rồi không gặp không biết có phải là trùng hợp giống tên hay không, cô đột nhiên đưa bàn tay lên vô thức định cởi bỏ chiếc khẩu trang trên mặt anh, anh nhíu mày liền cất giọng lạnh.
“Cô... làm gì vậy?”
“Tôi xin lỗi, tôi thấy anh quen lắm.”
Khải Châu lúc này cũng để ý cô từ đầu đến cuối trùm kín mặt, lúc này cô cũng cởi bỏ khẩu trang cùng chiếc kính râm ra, anh cũng nhận ra cô chính là người mẫu ảnh đang nổi tiếng gần đây, anh cũng có chút bất ngờ nhưng không nói ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
“Anh có phải từng ở thôn A huyện B không?”
“Phải, cô biết tôi?”
Khải Châu lúc này cũng chịu cởi bỏ khẩu trang, quả nhiên lâu rồi không gặp lại cô vẫn còn nhận ra anh chính là anh hàng xóm của mình năm nào thường hay dẫn cô đi chơi lúc còn ở dưới quên, Đoàn Huệ Tâm không khỏi mừng rỡ khi gặp người thân quen của mình liền nhào tới ôm chầm lấy anh, Khải Châu cũng không ngờ rằng cô lại chủ động với mình như vậy có hơi không thoải mái.
“Cô này xin giữ tự trọng.”
“Anh Khải Châu, em là Huệ Tâm đây, Huệ Tâm con của Đoàn Thi Hạn anh nhớ ra chưa? lúc nhỏ anh hay bế hay dẫn em ra suối chơi đấy.”
Trong đầu Khải Châu cũng tái hiện lại chút ký ức về người con gái này, anh cũng nhận ra cô vì lâu quá rồi anh cũng quên với lại công việc cũng quá nhiều, không ngờ cô bé nhỏ năm nào nay đã là một thiếu nữ vạn người mê thế này, anh cũng không quá mừng rỡ chỉ có hơi ngạc nhiên chút vì không nghĩ sẽ gặp lại cô trong hoàn cảnh này.
“Nhớ rồi.”
“Anh Khải Châu, em mừng lắm.”
Anh nắm lấy tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay của anh thật đẹp lúc trước tại sao cô lại không nhận ra được vậy chứ, bây giờ nhìn kĩ anh thật đúng là mỹ nam, Đoàn Huệ Tâm cứ giữ lấy tay của anh khiến anh không thoải mái, anh liền ho khẽ để trấn tĩnh cô lại, có điều lúc này và lúc đó thật khác, anh rất dịu dàng nhưng bây giờ lại lạnh lùng khó gần đến lạ thường.
“Được rồi, A Dão uống thuốc rồi em cũng mang nó về đi, ở đây lâu sẽ không tốt.”
Anh vẫn quan tâm cô như ngày nào, anh giúp cô đeo kính râm lên cùng với chiếc khẩu trang rồi kéo cô ra ngoài, còn chưa kịp nói gì thì anh đã đóng chặt cửa lại để cô bơ vơ ở bên ngoài.
“Anh Khải Châu, em muốn hẹn anh đi ăn, anh mở cửa ra đi mà.”
Anh thở dài một hơi, vì sợ cô làm ồn nên anh đành mở cửa ra nắm lấy tay của cô nói.
“Đi theo anh, đừng làm ồn.”
Đoàn Huệ Tâm gật đầu liên tục rồi đi theo anh đi đến một quán ăn gần đó, do cô là người nổi tiếng nên anh sợ những người trong chỗ làm phát hiện ra, anh kéo cô đến một quán khá vắng nên không ai để ý đến, anh gọi một phần đồ ăn đặc biệt cho cô, cô vẫn chống cằm từ nãy đến giờ ngắm nhìn anh không chớp mắt.
“Em giờ nổi tiếng rồi đừng có qua lại nhiều với người bên ngoài ảnh hưởng đến bản thân lắm.”
“Em sợ gì mấy cái đó, anh Khải Châu, sau này mỗi ngày em đến gặp anh được không?”
“Không được, anh rất bận.”
Đồ ăn cũng được mang đến, anh cẩn thận lấy đũa thìa ra được lau chùi xong được cho cô, anh vẫn quan tâm cô với tư cách một người anh trai chăm sóc cho em gái, cô nhận lấy vui vẻ cám ơn anh, Khải Châu cũng cảm thấy đỡ tủi thân vì từ lúc anh về nước đến giờ ngoài Lý Bội Ân ra thì cũng có thêm một người quen ở đây, có điều khoảng cách của cả hai bây giờ quá lớn muốn gặp nhau cũng không phải chuyện dễ dàng gì.