Mới đó mà đã một tháng nữa trôi qua, dạo gần đây không biết có phải do không khí thay đổi hay không mà cơ thể Lý Bội Ân cảm thấy rất kì lạ, dường như yếu ớt đi rất nhiều đôi khi lại hay hoa mắt chóng mặt, cô cũng không rõ là mình bị bệnh hay do làm việc nhiều quá mới bị như vậy nữa.
Sáng sớm cô thức dậy đi xuống nhà chưa gì đã mất thăng bằng cũng may là Tống Khâm kịp thời đỡ lấy cô.
“Ân Ân, dạo này sắc mặt em không ổn, hay là đến bệnh viện nhé.”
“Không sao, tôi ổn mà.”
“Tôi thấy em không ổn chút nào.”
Lý Bội Ân cố tỏ ra là mình ổn, cô đưa tay đẩy anh ra rồi đi tới dọn cơm, Tống Khâm cảm thấy cô giống như đang cố gắng gồng mình chịu đựng mọi thứ vậy, mặc dù anh muốn trở thành người để cô có thể dựa dẫm nhưng cô lúc nào cũng to ra mình mạnh mẽ trước mọi chuyện.
Tự bản thân của cô cũng thấy được sự kì lạ, với lại cô cũng trễ kỳ kinh nguyệt nên trong lòng cũng có chút nghi hoặc tuy nhiên cô không nói nó ra cho tống Khâm biết, trong bữa ăn cô thật sự không thể nuốt trôi được mấy món trên bàn mặc dù bụng đang đói cồn cào.
Bất chợt ở cổ họng như muốn trào ra ngoài, cô vội che miệng lại rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, cô nôn ra tất cả mọi thứ vừa ăn từ nãy đến giờ nhưng vẫn không thấy khá khẩm hơn là mấy, anh ở bên ngoài nóng lòng đến sốt cả ruột liền đập cửa.
“Ân Ân, mở cửa cho tôi! Em bị sao vậy?”
Cô ngồi trầm tĩnh một lát để lấy lại bình tĩnh rồi mới đứng dậy đi tới mở cửa, cô cố gắng bày ra vẻ mặt như bình thường thoải mái đáp.
“Không sao, lúc nãy tôi bị nghẹn ở cổ thôi.”
Anh cảm thấy rất bức rức khó chịu nhưng cô rất cứng đầu khó mà chịu ngoan ngoãn nghe lời của anh, hôm nay anh cho cô nghỉ phép ở nhà để nghỉ ngơi, còn căn dặn người giúp việc phải luôn ở bên cạnh chăm sóc cô thì mới yên tâm mà đi làm.
Đợi sau khi anh rời đi, Lý Bội Ân mới nhờ người giúp việc ra ngoài mau giùm mình vài thứ đồ, cô tranh thủ lúc không có ai ở nhà liền đi tới tủ lấy cái túi đen ra bên trong là một cái que thử thai hôm qua cô đã lén lúc mua nó, đây cũng là lần đầu tiên nên cô có chút bỡ ngỡ động tác có chút vụng về trong lòng hồi hộp.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, không nghĩ tới một ngày có thể trải nghiệm nó, không khỏi giấu được sự vui mừng và có chút lo sợ, Lý Bội Ân thật sự đã có thai, nhưng cô vẫn còn nghi hoặc trong lòng của mình liệu cô đã làm đúng phương pháp hay không, chắc là cô phải đến bệnh viện kiểm tra lại cho chắc chắn, trên que thử thai hiện tại đã lên hai vạch rất rõ ràng, cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho chuyện này nữa.
“Không thể tin được.”
Vội giấu đi cái que thử thai, cô đi tới phòng bếp để lục tìm thứ gì đó, mấy hôm trước cô nhìn thấy Tống Khâm cứ đi đi lại lại trước tủ bếp, trong đầu của cô lúc này cũng có kết quả mà mình đã nghi ngờ suốt một tháng trời kia, cô suýt chút nữa là quên đi chuyện này, cô đã âm thầm quan sát anh rất lâu rồi, và cô cũng không uống sữa mà anh đưa cho nữa, những lúc cô uống chỉ là giả vờ rồi vội phun ra hết, ngay lúc này đây bàn tay của cô bắt đầu run rẩy khi mở cái tủ kính trước mặt.
Anh rất kỹ lưỡng gói thứ đó trong một cái túi giấy nhưng lại bị cô phát hiện, quả nhiên nơi nguy hiểm nhất vẫn là nơi an toàn nhất, anh giấu nó từ đầu đến cuối ở đây vậy mà cô lại không hề biết được.
Cầm thứ thuốc đó trên tay cứ như một loại bột nhuyễn, cô cũng không biết nó có phải thứ cô nghi ngờ hay không, rón rén gói nó lại rồi cho vào túi, khi người giúp việc trở về nhà, cô lại viện lý do đi ra ngoài khám bệnh nên người giúp việc cũng để cô đi.
Lòng cô nóng hơn cả lửa, nhịp tim đập liên tục từng cơn một như muốn nhảy ra ngoài, để giải đáp những khúc mắc trong lòng của cô, vị bác sĩ nhìn loại thuốc bột đó ánh mắt có chút thay đổi.
“Đây quả là Tђยốς tгáภђ tђคเ, có điều nó không gây ảnh hưởng nhiều đến người sử dụng, cô đã sử dụng nó trong thời gian dài sao?”
Nghe đến đây trong lòng của Lý Bội Ân như một ngọn núi lửa sắp phun trào, tròng mắt rưng rưng nóng hổi như sắp không thể kiềm được nước mắt, cô mím chặt môi rồi khẽ gật đầu.
“Thì ra đó cũng là lý do thời gian trước cô dùng thêm thuốc thụ thai mà không thể có thai được.”
“Bác sĩ, tôi sẵn đây muốn khám thai luôn ạ, tôi đã thử ở nhà nhưng chưa chắc chắn lắm.”
“Được, mời cô theo tôi qua đây.”
Đôi chân của cô không còn chút sức lực gì, lúc trước cô chỉ nghi ngờ thôi, cô không nghĩ anh sẽ đối với mình như vậy, anh thật sự quá tàn nhẫn với cô mà, đôi bàn tay của cô siết chặt lại nằm dài trên giường, chiếc máy nhè nhẹ lăn trên bụng của cô, ánh mắt bác sĩ liền có tia vui vẻ, một lúc sau cũng có được kết quả, bác sĩ đưa cho cô ảnh chụp thai kỳ và cũng như là kết quả sau khi siêu âm xong.
“Thai được 4 tuần rồi, chúc mừng cô nhé.”
“Cám ơn bác sĩ.”
“Cô nhớ nghỉ ngơi đừng làm nhiều quá, thời gian này cứ thoải mái bớt căng thẳng một chút để tránh ảnh hưởng thai nhi.”
Sau khi lắng nghe kết quả từ bác sĩ, Lý Bội Ân gật gù ghi nhớ mọi thứ trong đầu, cô bất giác chạm tay lên bụng của mình, thứ mà cô mong muốn bấy lâu nay cuối cùng cũng thành sự thật rồi, có điều cái mà cô không thể nào tha thứ được chính là Tống Khâm, kế hoạch của anh quá hoàn hảo, cô mà không phát hiện ra chắc anh định dối gạt cô suốt cả đời này sao? anh quá mưu mô nham hiểm rồi, thật đáng tiếc cho cô chỉ là món đồ chơi ngay từ đầu vẫn chỉ là thứ bị anh điều khiển.