Hôm nay là ngày nghỉ nên Lý Bội Ân muốn dành cả ngày của mình bên cạnh ba của mình, cô đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ, đồ ăn cũng đã nấu sẵn nóng hổi toàn là những món mà trước đây ông thích ăn, nhưng trước khi đi ra ngoài cô đã phát hiện dấu hôn đỏ nằm trên cổ của mình do Tống Khâm để lại.
Cô lấy kem che khuyết điểm ra vội che đi vết tích mà anh để lại, cô cũng không biết mình cứ tiếp tục như thế này đến bao giờ nữa, cô lặng lẽ rời khỏi nhà để đến bệnh viện, bước chân có vẻ nặng nề hơn, bên dưới cơ thể vẫn còn chút đau nhức, lần nào anh cũng làm cho cô bị mệt mỏi như vậy, sợ rằng một ngày không thể chịu được mất.
Lý Bội Ân đưa tay định đẩy cửa đi vào phòng bệnh của ba mình thì nghe tiếng của các bác sĩ bên trong kêu lên, tiếng máy đo nhịp tim cũng đang kêu ở mức báo động, túi đồ ăn trên tay của Lý Bội Ân rơi xuống đất, cô hoảng sợ đẩy cửa xông vào bên trong.
“Ba.”
Tiếng gọi đầy thê lương, các bác sĩ đang cố gắng hết sức để giúp cho ba của cô, một vị bác sĩ đi tới kéo cô ra ngoài rồi nói.
“Ông ấy đột nhiên mệt nhịp tim tăng rất nhanh, cô ra ngoài một chút nhé.”
Nhìn sắc mặt xanh xao gầy yếu của ông đang cố chống chọi lại với căn bệnh quái ác của mình mà lòng của cô như xé ra thành trăm mảnh, Lý Bội Ân ngồi gục khóc bất lực trước cửa phòng bệnh, tiếng nghẹn ngào khiến cho người khác nhìn vào không khỏi xót xa, những người ở trong bệnh viện ai cũng biết cô bởi vì cô là người xuyên suốt đến chăm nom cho ba mình, thân gái một thân một mình nuôi cha bệnh nặng, vừa đi làm kiếm tiền, ai cũng cảm thấy nể phục và thương cảm cho cô.
Cô đã ngồi ở đó rất lâu, khoảng mấy tiếng sau các bác sĩ cũng đi ra đi vô nhưng vẻ mặt cũng đã bình thản hơn, Lý Bội Ân liền đứng dậy kéo tay một vị bác sĩ hỏi.
“Bác sĩ, ba của con thế nào rồi ạ?”
Vị bác sĩ thở dài một hơi nhưng vẫn trấn an Lý Bội Ân.
“Ông ấy đã qua cơn nguy kịch, lúc nãy rất nguy hiểm, hiện tại phải sớm phẩu thuật tim tuy nhiên tim ở bệnh viện hiện tại không có, theo đó số tiền phẫu thuật tim thật sự rất lớn, sợ là....”
Lý Bội Ân nước mắt nước mũi lấm lem, dù có thế nào cũng phải phẫu thuật cho bằng được, cô quỳ gối xuống trước mặt vị bác sĩ nói.
“Bác sĩ...tim của con liệu có được không?”
Vị bác sĩ nghe cô nói như vậy trong lòng không khỏi xót xa, một cô gái trẻ như cô còn rất nhiều ước mơ hoài bảo, ba của cô cũng tuổi già sức yếu rồi, nếu thật sự đánh đổi trái tim của cô gái trẻ cho một người đã già thật sự không đáng chút nào, dẫu biết đó là tình thâm máu mủ, nhưng liệu ba của cô có thể sống an yên khi không có cô trên đời này nữa không? đến lúc đó kẻ đầu bạc lại tiễn kẻ đầu xanh.
“Con khờ khạo quá, biết là con rất thương ba mình, nhưng con nghĩ xem sau khi phẫu thuật xong nếu như không thành công thì sao? chẳng lẽ hai cha con đều mất mạng? Vả nếu thành công thì sau khi hồi phục ông ấy không còn con bên cạnh tuổi cũng đã già liệu ông ấy có thể sống tốt sao?”
Cô biết là như vậy nhưng cô thà chịu mất cái mạng này nhưng đổi lại ba của cô không còn phải chịu đau đớn nữa thôi, hai mắt của Lý Bội Ân đỏ cả lên và sưng to, cô nghẹn ngào nói.
“Con có tiền... bác sĩ... xin bác sĩ hãy giúp con.”
Vị bác sĩ xoa đầu của cô cảm động nói.
“Bác sẽ cố gắng, nhưng đừng vì chuyện này mà đánh mất bản thân, cô gái à con còn tương lai đừng để bản thân sa đọa có biết không?”
Nhìn cô trước giờ không phải là người có tiền nhưng Lý Bội Ân lần trước đã mang rất nhiều tiền đến, lần này vẫn khẳng định rằng bản thân có tiền nên vị bác sĩ cũng có chút nghi ngờ rằng số tiền đó không phải của cô, ông cũng không dám nghĩ cô làm những chuyện xấu để có được tiền, sợ rằng cô sẽ đánh mất chính mình, nhưng quả thật đúng như những gì ông nghĩ và Lý Bội Ân cũng hiểu ông nói những gì.
Đúng vậy, tiền đó không hề sạch sẽ chút nào, là tiền mà cô đã ngủ với đàn ông mà có được, cô đã đánh mất bản thân, cuộc đời cô trở nên sa đọa, nếu ba cô mà biết chuyện này chắc ông sẽ ૮ɦếƭ mất, lúc đó cả đời của cô sẽ sống trong sự dằn vặt của lương tâm, nhưng cô biết phải làm sao bây giờ?
“Ba của con chắc đã ngủ rồi, lúc nãy vừa tiêm thuốc xong, mà gần đây cũng có người đến chăm sóc mua đồ ăn cho ba của con, người đó phải người nhà của con không?”
Lý Bội Ân không hiểu ý bác sĩ nói là gì, cha con của cô làm gì có người thân nào khác, chợt nhớ ra lần trước Tống Khâm có nói là đã mướn được một người đến chăm sóc cho ông, có lẽ đó là người mà bác sĩ nhắc đến.
“Vâng...ạ.”
“Vậy thì về đi, có người đó chăm sóc cũng đỡ cho con, ông ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi nên không sao đâu đừng có lo.”
Cô gật đầu luyến tiếc nhìn qua cánh cửa, cô siết chặt tay lại, có lẽ lần này cô lại đến tìm Tống Khâm, chắc chắn anh sẽ giúp được cô, cô vừa muốn có tiền lại còn muốn có một trái tim hiến tặng cho ba, năm lần bảy lượt cô đều phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tống Khâm, vì cô biết chẳng có điều gì không thể làm khó được anh, nhưng chắc chắn đổi lại anh sẽ yêu cầu cô một điều gì đó, dù sao cô cũng chỉ vì muốn cứu ba mình cô không màn đến chuyện gì nữa cả.