Hôm nay cô đã chuẩn bị tâm lý để cho anh muốn làm gì làm tuy nhiên Tống Khâm lại không hề muốn làm chuyện đó với cô, Tống Khâm đứng dậy đi tới trước gương chỉnh sửa lại trang phục của mình rồi lấy chìa khóa xe.
“Đi theo tôi đến nơi này.”
Lý Bội Ân không biết anh lại muốn mang mình đi đâu nhưng vẫn lặng lẽ đi theo lưng anh, cả hai xuất phát đến một trung tâm mua sắm, Lý Bội Ân bị những bộ trang phục đắt tiền làm cho chói mắt, chỉ cần chạm tay vào thôi cũng cảm nhận được mùi tiền đang bám trên tay của mình.
Có mơ cô cũng không mơ được một ngày mình lại bước vào một shop thời trang bậc nhất thành phố, những bộ cánh lung linh tuyệt đẹp được thiết kế tỉ mỉ từ dịu dàng, thanh lịch, sεメy, quyến rũ, công chúa, bánh bèo, mọi kiểu đầm váy vóc ở đây đều có cả.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
“Mua đồ cho cô, ăn mặc như vậy còn muốn đi cùng làm xấu mặt tôi, sau này mặc đồ trang điểm chỉnh chu vào.”
Lý Bội Ân bị anh nắm chặt tay kéo vào bên trong, cô khó chịu giật ta mình ra khỏi tay anh càu nhàu nói.
“Làm vậy để làm gì? tôi muốn mặc sau trang điểm sao tùy ý tôi.”
Tống Khâm tựa lưng vào tường hai tay khoanh trước иgự¢ vẻ lãng tử cao ngạo.
“Có muốn trả thù không? tôi biết cô bị nhân viên công ty ức hϊếp, nên giúp cô đầu tư vẻ ngoài lại để cho cô trả thù họ đấy chứ.”
Thì ra không có chuyện gì mà Tống Khâm không biết, trong thời khắc này cô lại có chút rung động nhưng ngay lập tức cô liền xóa bỏ suy nghĩ đó bởi vì anh cũng đã nói chỉ muốn lấy lòng cô làm cho cô yêu anh mà thôi, cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi của anh nên anh chẳng thể nào giúp cô mà không có mục đích nào.
“Còn nhìn nữa, đi vào thử mấy cái này cho tôi.”
Tống Khâm nhờ nhân viên lựa ra những bộ cánh xinh đẹp nhất, Lý Bội Ân buộc phải nghe lời anh đi vào bên trong thử từng bộ một, sắc mặt của anh thay đổi theo từng phong cách mà cô mặc trên người, có vẻ như cô không có thần thái lắm nên khi mang trên người những bộ trang phục sang trọng không thể toát lên được khí chất của mình, mắt anh rất có thẩm mỹ nên khi đến trước một cái tủ quần áo, anh đã nhắm đến được một bộ váy có thiết kế nhẹ nhàng thanh lịch, có vẻ nó sẽ rất hợp với cô.
Tiếp theo đó anh đã lấy rất nhiều, Lý Bội Ân ở trong phòng thay đồ đến nỗi hoa mắt chóng mặt, nhưng khi bước ra cô như bước sang một trang khác, người đẹp vì lụa quả là không sai, nhưng những bộ đồ mà cô mặc trên người nó sinh ra như dành cho cô vậy, mắt thẩm mỹ của Tống Khâm cũng không tệ, anh lựa tâm đắc bộ nào là bộ đó đều rất phù hợp với Lý Bội Ân.
Hiện tại cô đang mặc trên người chiếc váy xòe nhẹ trắng tinh khôi thiết kế trễ vai, Tống Khâm mỉm cười hài lòng đứng dậy đi tới lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ bên trong là sợi dây chuyền ngọc trai thiết kế đơn giản nhưng giá trị rất lớn, Lý Bội Ân nhẹ nhàng chạm vào sợi dây chuyền mắt nhìn anh khó hiểu,
“Tôi không đeo đâu, đắt tiền lắm lỡ làm hư hỏng không có tiền đâu mà đền cho anh.”
Tống Khâm giữ lấy tay cô mặt rất nghiêm túc, đôi tay chạm lên bờ vai thanh mảnh của cô, ánh mắt có vài phần dịu dàng nhưng Lý Bội Ân không nhìn thấy.
“Cho cô thì cứ đeo đi, qua bên đây tí nào.”
Anh nắm lấy tay của cô cái nắm tay này có phần dịu dàng hơn lúc trước, anh đưa cô đến chỗ trang điểm và làm tóc dặn dò nhân viên.
“Làm cho đẹp vào, phải để cô ấy thật sự tỏa sáng, còn nữa mấy cái mỹ phẩm này gói lại hết luôn cho tôi.”
“Vâng thưa thiếu gia, tiểu thư đi theo chúng tôi nào.”
Anh ngồi ở bên ngoài chăm chú lướt điện thoại để gϊếŧ thời gian trong thời gian chờ đợi, một lúc sau Lý Bội Ân cũng từ bên trong bước ra, cô như hoàn toàn được lột xác thành một con người khác, mái tóc dài của cô được uốn xoăn bồng bềnh với lớp trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn đem lại sự mộc mạc tự nhiên phù hợp với tone váy của cô mặc hôm nay, sự dịu dàng thanh lịch nhẹ nhàng thuần khiết, anh như chìm đắm trong sự xinh đẹp này Lý Bội Ân, giống như thanh xuân năm đó trở lại vậy.
Giây phút thanh xuân năm đó tái hiện lại, cô lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, vẻ xinh đẹp lúc đó đúng là không bằng bây giờ nhưng lúc đó anh thấy cô rất xinh đẹp, và đẹp hơn tất cả những loài hoa, vẻ đẹp mang đầy gai nhọn khiến người ta phải tổn thương nhưng vẫn muốn chạm vào.
“Trang điểm có vẻ hợp với cô đấy.”
Anh đi đến gần cô nhẹ nhàng nâng niu lọn tóc, nhân viên lúc này cũng gói mọi thứ lại mang đến cho anh, nhìn lại cô vẫn còn thiếu một thứ, anh đi đến tủ kính lấy một đôi giày cùng tone màu rồi mang đến cho Lý Bội Ân, anh khụy gối xuống nâng chân của cô lên tử tế dịu dàng đeo nó vào cho cô.
Trong thời điểm này Lý Bội Ân lại thấy nhịp tim mình đập liên hồi, tuy nhiên cô vẫn luôn nhắc nhở bản thân rằng người đàn ông này rất mưu mô cô không thể chỉ vì mấy cái hành động này mà mở lòng với anh.
“Anh đừng cố gắng nữa, tôi sẽ không bao giờ yêu anh.”
Tống Khâm che miệng cười thành tiếng, nhìn biểu cảm cùng với giọng nói chắc nịt này của cô không hề khiến anh tổn thương nhưng ngược lại càng phấn khích.
“Không thử thì làm sao mà biết được, tôi tin một ngày nào đó cô sẽ yêu tôi.”