Yêu Chiều Vợ Nhỏ - Chương 10

Tác giả: Dieu Anh

Lục Thành hoàn thành xong công việc của mình thì trở về phòng ngủ. Vừa mở cửa vào phòng, đèn điện đã tắt hết, anh phải bật đèn điện thoại lên để soi đường đi về phía giường ngủ.
Vốn tối nay định trêu cô vợ nhỏ của mình một chút rồi mới ngủ nhưng về phòng thấy An Ngọc đã nằm yên trên giường ngủ ngon nên anh không nỡ lòng nào đánh thức cô dậy nữa. Lục Thành đặt điện thoại lên chiếc bàn đầu giường rồi cũng nhắm mắt ngủ.
Nhưng đang lim dim chuẩn bị vào giấc thì có một bàn tay mon men chạm vào mặt anh. Trong đêm tối, Lục Thành từ từ mở mắt ra xem An Ngọc rốt cuộc muốn làm trò gì. Anh không đánh tiếng cũng không có hành động gì thêm, để xem vợ nhỏ bên cạnh có âm mưu gì không.
Trái ngược với Lục Thành đang hào hứng chờ đợi xem An Ngọc có làm gì anh không thì An Ngọc lại run run, đấu tranh tư tưởng. Cô không muốn chủ động đâu, lần đầu tiên chủ động mất mặt ૮ɦếƭ mất, thế mà Lục Thành đã say giấc ngủ mất rồi.
Vừa nãy vì quá lo lắng, cô tắt đèn đi để đỡ run, nằm trên giường chờ Lục Thành về phòng, chẳng ngờ anh về lại lăn ra ngủ luôn. Giờ bắt cô phải chủ động hay sao?
An Ngọc chẳng biết làm thế nào, lúng túng cúi xuống hôn Lục Thành một cái xem anh có chịu dậy hay không nhưng anh chẳng có phản ứng gì cả. Cô rướn người sát lại gần anh, hôn lên môi, lên cổ và hôn lên yết hầu của anh. Lúc này, thấy yết hầu anh khẽ chuyển động, An Ngọc biết ngay Lục Thành đã bị đánh thức nên cô cố tình buông anh ra, nói một câu:
-Chán thật, nếu chồng mình không dậy thì mình đi ngủ thôi.
Nói vậy nhưng An Ngọc rất gian manh, cô cố tình nằm sát vào người Lục Thành khiến cho иgự¢ mình cọ nhẹ vào cánh tay anh.
Lục Thành có muốn giả vờ cũng không thể nào cố thêm được nữa khi có dây leo bám chặt bên cạnh. Anh nhanh chóng bật dậy, nằm lên trên người An Ngọc, với tay bật đèn ngủ đầu giường rồi cúi xuống nhìn vợ nhỏ trong иgự¢, giọng nói khàn khàn đầy quyên rũ cất lên:
-Em giỏi lắm, đã đốt lửa thế mà không chịu dập lửa.
Mặt mũi An Ngọc tỉnh bơ:
-Em tưởng anh ngủ say rồi thì sao nỡ gọi anh dậy làm mấy trò này.
-Khỏi cần phải lo, bao giờ em muốn thì dù anh có ốm sốt cũng nhấc người dậy phục vụ em.
Lúc này, ánh mắt Lục Thành lia xuống cơ thể của An Ngọc, thấy cô mặc chiếc váy ngủ màu đỏ, chỗ cần che thì không che, chỗ không cần che thì che, thật chẳng ra sao. Mắt anh càng tối lại. Anh cúi xuống hôn cô điên cuồng thưởng thức mùi vị ngọt ngào trong miệng cô.
Khi buông tha cho môi An Ngọc, Lục Thành bắt đầu di chuyển xuống hôn cổ, hôn xương quai xanh đầy quyến rũ và hôn đến иgự¢ cô. Anh không chần chừ gạt dây áo hai bên ra, cúi xuống ngậm lấy một bên иgự¢ một tay xoa nắn.
An Ngọc không chịu nổi kích thích, dù cố gắng thế nào cô cũng không ngăn được những âm thanh ám muội phát ra từ miệng mình.
Bàn tay Lục Thành đi tới đâu là chiếc váy trên người An Ngọc được cởi xuống tới đó. Cảm giác đê mê anh mang lại khiến cô đắm chìm quên mất mọi thứ xung quanh. Chẳng biết từ khi nào, quần áo Lục Thành cũng đã cởi hết ra, hai người đối diện với nhau bằng phương thức nguyên thuỷ nhất.
An Ngọc liếc qua cơ thể tuyệt đẹp của chồng mình, cả khuôn mặt cô nóng ran. Cô xấu hổ quay đi chỗ khác thì bị Lục Thành kéo lại hôn ngấu nghiến. Anh vừa hôn vừa đưa tay xuống kích thích phía dưới khiến cô không thể cầm cự được.
Thế mà Lục Thành không định làm gì cả khiến cho An Ngọc bàng hoàng. Lục Tàhnh biết được vợ nhỏ khó chịu, nhưng anh càng muốn trêu chọc cô hơn, anh thì thầm vào tai cô:
-Cầu xin anh đi rồi anh phục vụ em.
An Ngọc lắc đầu, cắn chặt môi không nói câu nào. Xấu hổ ૮ɦếƭ đi được, sao cô dám mở miệng nói chứ.
Cứ tưởng Lục Thành sẽ bỏ cuộc nhưng không, anh vẫn cố tình khiêu khích An Ngọc. Cuối cùng, An Ngọc không chịu nổi nữa, cả cơ thể vặn vẹo, cô đưa tay lên ôm lấy cổ Lục Thành, nỉ non cầu xin:
-Xin anh đấy…đừng đùa nữa…em chịu hết nổi rồi.
Lục Thành cắn răng nãy giờ đến mức anh suýt buông νũ кнí đầu hàng. May sao cô vợ nhỏ chịu mở miệng cho anh đỡ mất mặt.
-Được, phục vụ em.
Lục Thành từ từ tiến vào trong, khai phá vùng đất chưa người nào đặt chân tới. Cả người anh dâng lên một loại sảng khoái khi An Ngọc đã thực sự thuộc về mình. Anh cúi xuống hôn lên môi cô, thì thầm vào tai An Ngọc:
-Vợ à, anh yêu em.
-Em cũng yêu anh lắm, chồng của em.
Cả đêm đó, Lục Thành điên cuồng vần vũ trên cơ thể An Ngọc. Sói đói lâu ngày được thả nên ăn không biết điểm dừng đến mức sáng hôm sau không nhấc nổi người dậy.
[…]
Vì An Ngọc đã hồi phục trí nhớ nên Lục Thành cho cô đến làm thư ký riêng của mình vì trước đây cô là sinh viên loại giỏi tốt nghiệp trường kinh tế ra. Thế nên người đàn ông nào đó lúc nào cũng có thể kè kè bên vợ.
Có vợ đến công ty làm việc là thỉnh thoảng không nghiêm túc, yêu cầu gọi thư ký vào bàn việc nhưng rồi cuối cùng chẳng biết việc gì mà lôi nhau lên giường. Nhưng không phải vì thế mà Lục Thành sa đoạ bỏ dở việc công ty. Anh vừa tập trung làm việc vừa tận tuỵ phục vụ vợ tối ngày.
Do đó, chỉ trong vòng 2 tháng An Ngọc đến công ty làm việc, hiệu suất làm việc của tổng giám đốc Lục Thành không những tăng, công ty ngày càng phát triển mà nhà họ Lục và nhà họ An có thêm một tin vui nữa: An Ngọc mang thai.
Từ lúc vợ mang thai, Lục Thành luôn về nhà đúng giờ, hoàn thành công việc xong sớm để có thời gian chăm sóc An Ngọc. Đêm xuống, nằm ôm vợ trong lòng, Lục Thành hôn lên trán cô và nói:
-Cảm ơn em đã đến và làm vợ của anh.
-Đương nhiên, anh phải dùng cả đời để trả ơn em đấy.
End.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Đọc tiếp Ngôn Tình Việt Nam hay
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc