An Ngọc ngu ngơ chẳng hiểu Lục Thành đang nói cái gì. Cô hào hứng nói:
- Đâu, cho em xem đi.
Cưới nhau được một thời gian, Lục Thành cố gắng nhẫn nhịn chờ đến ngày An Ngọc khỏi bệnh hẳn thì hai người mới chính thức làm chuyện vợ chồng. Nhưng cô vợ nhỏ của anh chẳng chịu ngồi yên, cứ gây chuyện khiến cả người anh ngứa ngáy không thôi, ăn không được mà nhịn không xong.
Đặc biệt hôm nay An Ngọc còn cố tình mặc chiếc váy ngủ kích thích thị giác của Lục Thành khiến anh dù muốn nhịn nhưng hai trái đào trong cổ váy cứ đập vào mắt, thật là hại ૮ɦếƭ anh mà. Trong đầu Lục Thành loé lên một ý nghĩ xấu xa, anh kéo An Ngọc lại gần giường, thì thầm vào tai cô:
- Anh chiều em nên đêm nay cho em xem nhưng mai không được kể cho ai đâu.
- Yên tâm, em sẽ giữ bí mật về chiếc đuôi của anh.
Lục Thành ranh ma kéo tay An Ngọc về phía quần thể thao thoải mái của mình và rì rầm vào tai cô:
- ૮ởเ φµầɳ ra giúp anh đi.
- Anh giấu trong quần sao?
- Ừ.
An Ngọc tin lời Lục Thành, cởi chiếc quần thể thao, khi nhìn đến chiếc quần trong phồng lên, cô ngạc nhiên không nói lên lời, tay chỉ chỉ vào chỗ đó.
Lục Thành không để cô nói gì thêm, kéo tay An Ngọc nhanh chóng cởi chiếc quần trong ra. Vật cứng rắn nhanh chóng được giải thoát khỏi hai lớp quần, nhìn nó to lớn như vậy, An Ngọc không kìm được lòng, cảm thán:
- Nhìn nó đáng sợ quá, anh cất đuôi vào đi.
- Giờ lôi ra cho em xem thì không cất lại được.
- Vậy phải làm sao đây?
- Anh có cách này, chỉ là không biết em chịu giúp anh không?
An Ngọc tập trung nghe Lục Thành nói.
- Em nhớ hôm nọ bảo cái gì sưng thì phải xoa nó mới xẹp xuống không? Giờ “cái đuôi” này đang sưng lên, em xoa giúp nó xẹp xuống được không?
An Ngọc gật đầu. Cô đứng dậy đi về phía tủ đầu giường lấy cái gì đó và quay lại. Khi Lục Thành nhìn thấy lọ dầu gió trên tay An Ngọc, anh giật mình hỏi:
- Em cầm dầu gió làm gì? Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
- Mẹ bảo nếu chỗ nào sưng phải bôi ít dầu gió và xoa mới đỡ. Đuôi của anh xưng to quá, lát em phải đổ nhiều dầu gió mới được.
Nói xong, An Ngọc toan đổ dầu gió ra tay thì Lục Thành vội ngăn cô lại. Anh toát cả mồ hôi hột khi vợ nhỏ của mình nghĩ ra trò quái quỷ này. Lọ dầu gió kia mà đổ vào “thằng em” của anh thì có mà nóng ran đến phát bỏng luôn thì sao.
Nghĩ tới đây, Lục Thành thấy mình không thể giỡn đùa với cô vợ nhỏ này được. Bị một quả hú hồn nhue vậy, bao cảm xúc thăng hoa trong anh cũng đã xịt. Anh đứng dậy kéo lại quần áo, cất lọ dầu gió đặt lên đầu giường.
An Ngọc không hiểu sao anh làm vậy, chạy để kéo lấy quần anh, nói:
- Cứ để nó sưng vậy quần cọ vào sẽ rất đau. Mau cởi ra để em bôi dầu gió và xoa cho.
- Không sao, nó bình thường lại rồi. Em mau ngủ đi, lần sau không được mặc những chiếc váy ngủ này nữa nhớ chưa.
An Ngọc hậm hực một lát nhưng tính tình trẻ con chóng giận chóng quên. Cô mau chóng vui vẻ trở lại, nằm ôm Lục Thành ngủ.
Chờ đến khi An Ngọc ngủ say, Lục Thành cầm máy gọi điện cho bác sĩ:
- Ngày mai cháu đưa vợ cháu đến khám, chú xem có cách nào cho cô ấy khôi phục trí nhớ nhanh nhất được không?