Tiếng người đàn bà giận dữ làm cho hành động của hai người dừng lại.
Ngọc Vân gấp đến nổi mặt mày tái mét, viên đạn cần được lấy ra gấp.
_ Nhã Dung, khi về anh nói chuyện sau - Song Tư Hùng cũng gấp đến không thể dừng chân.
_ Anh dứng lại đó cho em! - Bà ta từ trên lầu đi nhanh hơn, phong thái đại phu nhân cũng không còn giữ được.
_ Nhã Dung, em! - Song Tử Hùng nhíu đôi mày lại.
_ Bà là cái gì mà đến nhờ chồng tôi! - Nhã Dung phóng nhanh đến bên hai người liền hai tay tách hai người họ ra.
_ Tôi chỉ xin ông ta cứu một mạng người! - Ngọc Vân cuối mặt xuống giờ phút này bà không thể làm gì khác ngoài việc nhịn.
_ Xin, ha, ở thành phố này Song Tử Hùng anh ấy có thể giúp tất cả mọi người.... Nhưng... Riêng mẹ con bà thì không! - Ánh mắt hung ác của Nhã Dung trợn trắng, đôi môi kiêu gợi ngày nào thành ra mở lớn.
_ Nhã Dung, Song Y là con anh! - Song Tử Hùng bao năm sống với bà ta, đây là lần đầu tiên ông thấy bà ta lộ vẻ hung bạo như thế.
_ Con? Lấy gì làm chứng? Khai sinh cô ta có để tên anh là cha không? - Nhã Dung tay nắm thật chặc, nhưng đầu móng tay siết đến nổi bấm vào da đỏ lên.
_ Em...mặc kệ em, Ngọc Vân chúng ta đi! - Song Tử Hùng tức đến mặt đỏ chót, liền mặc kệ bà ta một tay ôm bã vai của Ngọc Vân dìu bà đi ra cửa.
_ Song Tử Hùng, anh đứng lại đó cho em! - Nhã Dung hét lớn, tiếng thét của bà ta vang khắp nhà.
_ Em ở đó, khi về ta nói chuyện sau! - Song Tử Hùng ra tới cửa lớn, quay đầu lại nói với bà ta sau đó một thân chui thẳng vào trong xe của Thế gia.
_ Mẹ có chuyện gì? - Song Mẫn Uyên từ trong phòng nghe tiếng thét của mẹ mình cô liền chạy xuống.
Trước mắt cô chỉ thấy là một đoàn xe đang rời khỏi biệt thự, còn lại mẹ cô đang giận đến chóng mặt sắp xỉu.
_ Con xem, cha của con, hắn hắn! - Nhã Dung ngã hết cả người về con gái, dùng sức cuối cùng chỉ về hướng chiếc xe, sau đó ngất đi.
_ Mẹ! mẹ, người đâu, người đâu? - Song Mẫn Uyên chưa hiểu rõ tình hình chỉ thấy là mẹ mình ngất xỉu nên gọi người đến đỡ bà.
Để mẹ an vị trên sofa, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho ba mình, bên kia ba của cô chỉ nói ngắn gọn là đợi ông về sẽ nói chuyện sau đó cúp máy.
Nhã Dung sau khi được sức dầu một chút sau tỉnh lại, nhìn thấy Song Mẫn Uyên như một chỗ dựa vững chắc bà ta liền ôm lấy cô con gái khóc rống lên.
_ Cha của con, ông ta bỏ mẹ để đi với con đàn bà đê tiện kia, con xem, hôm nay bà ta đến tận nhà để đưa cha con đi trước mặt ta... ô ô ô - Bà ra sức rống lớn.
_ Mẹ, bình tĩnh, có chuyện gì kể rõ con nghe - Song Mẫn Uyên không biết sự tình, chỉ là thấy mẹ mình đang đau lòng đến thương tâm như vậy.
_ Con đàn bà đê tiện kia kêu ba con đi hiến máu cho con của ả... ô ô ô Mẹ con mình sắp bị bỏ rơi rồi... Uyên Nhi, mẹ thật khổ mà. - Nhã Dung được nước làm tới.
_ Cha sao có thể! - Song Mẫn Uyên từ nhỏ chứng kiến cha luôn luôn vì hai mẹ con người.
Mới ngày trước cô biết được cha có con ngoài dã thú nhưng mà cô ta cũng không để ý lắm, nhưng hôm nay mẹ cô đau lòng như vậy cha lại bỏ mặt mẹ mà đi, khiến lòng cô hiện lên câm thù với đối phương.
_ Được rồi! Đợi cha về chúng ta sẽ hỏi rõ hắn có được không?, Giờ thì mẹ nín đi, mẹ thế này con rất đau lòng! - Song Mẫn Uyên dỗ dành mẹ của cô.
Chuyện này cô nhất định không để yên đâu.
Nhã Dung thấy con gái mình đã ngã về phía mình, xem ra sắp tới bà ta cũng tìm cách ђàภђ ђạ mẹ con nhà kia không ít, như vậy mới vừa lòng hả dạ bà ta.
Đoàn xe đến bệnh viện, Song Tử Hùng cùng Ngọc Vân chạy nhanh vào trong.
_ Tôi đến ba Song Y, liền mau mau lấy máu! - Ông ta trên xe hỏi một chút tình hình của Song Y biết cô tính mạng đang treo trên sợi tóc liền xuống xe không cần nhìn ai chạy thẳng đến y tá.
_ Được! ông theo tôi! - Đội ngũ y tá chờ sẳn chỉ cần người đến liền mau lấy máu cứu người.
_ Bắt đầu phẩu thuật thôi! - Thạch bác sĩ suốt gần 1 tiếng đứng ngồi không yên, ông đã làm mọi cách để có thể kéo dài, tình trạng bệnh nhân đang chuyển xấu hơn.
Ở ngoài cửa, mọi người ta chân rung rẫy, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn.