Haizz…cuối cùng thì, cả hai đều qua cái sinh nhật lần thứ mười tám trong hoàn cảnh chẳng ai mong muốn…
Cô nhóc ngồi trên bàn thở dài, tiếc nuối cho sự kiện bắt đầu làm người lớn của mình…
Haiz…lại La tiếng thở dài. Sao có thể trở lên như vậy chứ? Bao nhiêu là thứ Quỳnh Lam đã chuẩn bị, giờ nghĩ lại thật cảm thấy tiếc vô cùng khoảng thời gian đó!
Không được! Không thể để như vậy được. Nếu không làm sinh nhật đúng ngày thì bây giờ nghĩ cách chuẩn bị bù cũng không có vẫn đề gì hết.
…
-Tình yêu của tớ, có muốn làm mẹ của con tớ không?
Trong Bộ vest đen sang trọng, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, mong mỏi nhìn về phía cô gái nhỏ ngồi trên đu quay với bộ váy trắng vô cùng đáng yêu.
Dáng người cao lớn quỳ xuống, đưa chiếc hộp màu đỏ nhỏ nhỏ, sang trọng mở ra, hướng về phía cô gái nhỏ là chiếc nhẫn dễ thương, tinh xảo!
Sự hạnh phúc cũng tỏa sang cả khuôn mặt cô gái nhỉ, mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay vuốt má chàng trai trước mặt, gật đầu:
-Tình yêu, cậu có chắc chắn làm tớ hạnh phúc cả đời không?
Đưa bàn tay nhỏ nhắn lên, chàng trai vest đen đặt một nụ hôn dịu dàng vào đó, ánh mắt “thâm tình” nhìn lên khuôn mặt đang ửng hồng, gật đầu, thêm vào câu nói không thể lay chuyển…
-Tất nhiên rồi, tình yêu của tớ! Tớ hứa sẽ chăm sóc cậu suốt đời!
Dưới ánh mặt trời cam nhạt của buổi hoàng hôn ấm áp, nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng tạo nên một bức tranh tình yêu lãng mạn!
…
Ặc! Điên mất! Nhật Minh sao có thể được như vậy chứ? Tính ảo tưởng việc không có thật của Quỳnh Lam giờ cao tới nỗi làm cho cô tự cảm thấy ghen tỵ với những cô gai được làm nhật vật chính của màn cầu hôn độc đáo, lãng mạn tới nỗi được đăng lên báo…
…
Vò đầu bứt tóc một lúc, Quỳnh Lam tự dưng cảm thấy bực bội vì vô cùng nhiều thứ!
Vậy là phải chuyển nhà thêm bao nhiêu lần nữa đây? Ở London chưa được một chưa được một năm mà lại phải sang đây! Chắc điên mất thôi, thật không thể chịu nổi.
Mà…học cũng không hẳn hoi, người ta học được hơn nửa năm rồi mà tính ra Quỳnh Lam cũng chỉ mới đi được vài buổi!
Không được! Chẳng phải Quỳnh Lam đã qua tuổi mười tám rồi sao? Vậy quyền quyết định chỗ ở của mình Quỳnh Lam có thừa!
Hứ! Nhật Minh đáng ghét,Quỳnh Lam về Pháp. Sợ gì cậu chứ? Không ở cái nơi mà một chỗ để đi chơi cũng không biết như thế này được!
—–
Ngồi trên máy bay còn đang chờ cất cánh, dáng người ngồi hàng ghế sau cùng của khoang…hạng ba, không ngừng kêu than vì sự chậm chễ của người lái máy bay! Sao có thể lâu vậy chứ? Nhật Minh chắc chắn đã biết rồi!
Máy bay ơi, làm ơn xin mày cất cánh hộ Quỳnh Lam một chút, cứ như vậy chắc đi bệnh viện vì lo mất!
–Vậy mà nói là không sợ hùng hổ thế–
Ánh mặt trời nhẹ nhẹ của mua thu vương trên chiếc cửa sổ nhỏ, chiếu sáng cả khoang máy bay rộng…
Cô gái nhỏ nắm chặt điện thoại, khuôn mặt trở lên vô cùng khó coi, nghiến răng, dồn sức vào đồ vật trong tay:
-Đáng ghét! Còn dám như vậy sao?
Quỳnh Lam nhìn ra cửa kính rồi lại dán mắt vào dòng chữ trên màn hình nhỏ:
-Chơi thoải mái hai ngày đi!
Được rồi, cậu sẽ không bao giờ tìm ra Quỳnh Lam nữa đâu! Đồ vô tâm như cậu, thật không xứng!
—–
Haiz…dù sao thì ngồi trên hạng hai vẫn thoải mái hơn hạng một và hạng cuối nhiều!
Vừa đủ để chân, vừa có thể thoải mái mở cửa mà không sợ làm phiền tới người có tiền hay những người thiếu chút xíu…
Quỳnh Lam hít nhẹ cái khói từ trong ống mỳ tôm hộp bay lên. Ôi, thật là thấy đói quá, thế nên không kìm được mà phải gọi mỳ tôm hộp loại lớn cùng cốc coca cỡ bự.
Ngồi ăn thoải mái, chiếc đầu nhỏ bé lắc lư theo tiếng nhạc phát ra từ chiếc tivi cách khá xa, bỗng nhiên…
-Em, có phải…?
Câu nói dù chưa hoàn thành nhưng cũng đủ hiểu người trước mặt muốn hỏi người quen…
Quỳnh Lam chẳng thèm liếc lên, tay ấn ấn điện thoại kiểm tra giờ.
Vô lý! Lúc ở ngoài thì thời gian trôi nhanh thật đấy, vậy mà cứ vào máy bay thì cứ như bị con rùa cắn rồi kéo đi vậy, chậm tới phát bực!
-Cô bé, không nhớ anh sao?
…Giọng người trong Nam? Nam?
Quỳnh Lam ngạc nhiên nhìn lên, không khỏi ngỡ ngàng vì người trước mặt là người quen đã lâu không gặp!
Sợi mì tôm vẫn còn liên kết từ chiếc miệng nhỏ xinh tới hộp mỳ cỡ lớn…
-Nam!
-Tưởng quên anh rồi chứ?
Nam cười vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Quỳnh Lam, lắc nhẹ đầu.
Cô nhóc vẫn còn đang vô duyên cắn đứt sợi mỳ dai dai thì quay lại, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh:
-Chỗ này có người rồi…
Nam ngạc nhiên, rồi lại cười nhẹ:
-Bạn trai em sao?
Quỳnh Lam vừa định lắc đầu thì giọng nói vô cùng đanh đá ập đến:
-Chỗ này là chỗ hẹn hò của mấy người à? Đến mà ςướק chỗ người ta sao?
Quỳnh Lam giật mình, ngước lên nhìn người phụ nữ to béo kia, rùng mình với thân hình núc nắc thịt như vậy…
Nam theo hướng tiếng nói quay mặt lên, tháo chiếc kính ra, rồi mỉm cười nhẹ:
-Không phiền nếu đổi chỗ cho tôi chứ?
“Bác” béo vừa nhìn thấy khuôn mặt đấy, liền hét ầm lên rồi chút nữa là theo cân nặng đổ xuống sàn máy bay…
Đưa cho Nam chiếc 乃út dạ rồi kéo chiếc khoá áo khoác ra, “Bác” béo xoay lưng lại, để lộ mảng áo trắng lớn bên trong, ngồi xuống, mắt chớp chớp nói:
-Anh, ký đi!
Quỳnh Lam xém chút nữa là phì hết mỳ tôm ra ngoài…
Nhìn bà cô ấy chắc cũng không còn trẻ nữa…có khi là có chồng rồi, vậy mà…
Quỳnh Lam lắc đầu, lại tiếp tục ăn, cứ coi như không có Liên quan tới mình mà sụt sịt hết hộp mì lớn rồi chuyển sang cốc coca cỡ bự.
…
-Em không phải không quan tâm đấy chứ?
Nam dựa lưng lên ghế, nhìn thành quả của Quỳnh Lam mà cười cười…
Cô nhóc quay mặt ra phía cửa sổ, ấn ấn chiếc máy ảnh để chụp mây, thật sự cũng không quan tâm tới người bên cạnh đang nói gì…
Nhìn chữ số dán trên màn hình điện thoại, cô nhóc thở dài thượt…
Ngủ đã đủ, ăn cũng đủ, nghịch cũng đủ, đi toalet cũng xong, vậy mà sao vẫn còn những năm tiếng?
Điên mất thôi! Mọi lần đi Pháp mất bảy tiếng là đã quá lâu, vậy mà giờ phải đi đi lại lại trong cái khoảng trống bé tẹo này đến mười lăm tiếng! Mẹ ơi, lâu thế thì Quỳnh Lam sao chịu nổi?
-Này, em không thể ngồi yên chút xíu sao?
Nam hình như đang hối hận về cái vụ đổi chỗ ngồi theo hình thức quái dị. Từ lúc ngồi đây, ngoài lúc cô nhóc ngủ ra thì không có một phút nào bình yên!
-Anh có thể ngồi chỗ khác mà!
Quỳnh Lam hất hất mặt vê chiếc ghế trống dãy ngồi giữa, rồi lại cắm cúi tìm quyển báo sau ghế trên.
Đúng rồi, Nam có thể ngồi chỗ khác mà, việc gì phải ngồi đây rồi kêu người ta trật tự chứ?
Nhưng…Nam không thích. Thế thôi!
-Đây không phải ghế của em nên không thể muốn lam gì thì làm được!
Quỳnh Lam hứ một cái, mắt vẫn không rời tập báo mỏng đầy những chữ tiếng Anh dài.
-Đây không phải ghế của anh nên cũng không thể bắt người khác làm theo ý mình được!
Cứng họng!
Cô nhóc này, đã phớt lờ anh lại còn dở cái giọng đó ra nữa! Haiz…đúng là không biết tầm ảnh hưởng của anh rồi!
Nam gọi một suốt cơm sốt và một ly rượu đỏ, ăn và uống để kìm nén cơn xấu hổ…
-Này, em muốn đi toalet!
Quỳnh Lam đá đá chân Nam, ai nói anh ngồi đây để chắn đường cô chứ?
-Đó là chuyện của em, không thể bắt người khác làm theo ý mình được!
Hừ! Được rồi! Không làm theo ý mình sao?
Quỳnh Lam lườm Nam một cái sắc lẻm, ai bảo chọc giận cô chứ?
Bụp!
Cú sút mạnh dưới đầu gối bằng đôi giày đông dày.
-Chừa đi nhá! Hôm nay em không rảnh để nói chuyện!
Quỳnh Lam bước qua đôi chân dài, hất mũi nhìn khuôn mặt đang nhăn lại, cúi gập người xuống xoa phần vừa có một sự động chạm lớn…
-Này, em không sợ gẫy chân người khác sao?
Quỳnh Lam vẫn cứddi về phía toalet, tay dơ dơ chiếc túi màu hồng, đựng tiền xinh xinh…
…
Nam cười phì,tự nghĩ:
“Trong đó thì đáng bao nhiêu chứ? Nếu anh mà gẫy chân thật thì thế giới sẽ mất đi một nhân tài hiếm có! Cũng phải nổi hơn cả tin đồn Michael Joseph Jackson qua đời! Lúc đó, xem cảnh sát xử tội em thế nào!”
…
Trong toalet nhỏ xíu, Quỳnh Lam nhìn xuống hình vẽ có người vừa ngồi vừa giật nước toalet rồi lại thêm hai cái gạch chéo. Khẽ nhăn mặt, may mà học vật lý cũng biết chút chút…
Lại nhìn vào những hộp kem đánh răng nhỏ xíu rồi chiếc bàn chải màu trắng bọc trong gói.
Hehe, lại có trò để nghịch rồi…
…
Đổ hết tất cả kem đánh răng từ trong các hộp nhỏ ra bồn rửa tay, Quỳnh Lam thích thú nhìn dòng nước cuốn nhỏ chảy xuống bên dưới…
…
Đứng nghịch một lúc khá lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa…
Ặc! Quỳnh Lam quên là mình đang ở nơi công cộng…
Dọn đống gói ném vào thùng rác, Quỳnh Lam rửa vội tay rồi mở cửa đi ra…
Nhưng mà…lại là mơ rồi…
Trời ơi! Làm cho Quỳnh Lam tỉnh dậy đi mà…