Trong lớp học sáng bởi bóng điện dài. Từng cơn gió lạnh ngắt ùa vào khe cửa, xuyên cả qua những lớp quần áo giày cộm.
Thật vướng víu! Tại sao mùa đông vẫn mở cửa? Rồi lò sưởi nhà trường cũng không thèm bật…
Có phải tiết kiệm quá mức không? Nhưng mà buổi sáng, bật điện thế này làm gì? Thật là tiết kiệm không phải lối!
Quỳnh Lam ngồi trong lớp, để chiếc balo lên chân, ôm vào và dựa vào bàn học…ngủ ngon lành!
—
Tiếng trống vào lớp vang lên, theo từng hồi. Thật hay, không phải là chuông, nhạc mà là trống, tự người đánh nữa!
Cô bạn cùng bàn thấy thầy giáo vào lớp mà Quỳnh Lam vẫn giữ tư thế đó đành với tay lay lay:
-Lam! Lam! Có thầy tới kìa!
Dù ngủ ở nhà có say tới đâu cũng không bằng ở lớp, Quỳnh Lam tới một chút cũng không động tĩnh. Cô bạn cùng bàn thì ra sức lay, đến bao giờ mới tỉnh đây? Ghi sổ đầu bài là phải lên gặp hiệu trưởng đấy. Mà lên gặp hiệu trưởng thì bố mẹ chắc chắn phải biết chứ? Dù sap là bạn với nhau, cô bạn cung bàn cũng không nỡ!
-Lam, Lam, dậy đi!
Vừa đứng lên chào thầy giáo, vừa ngó ngó nghiêng nghiêng, tiếng bạn cùng bàn cũng không lớn, nhưng trong không khí im lặng thì khá là vang…
Thôi ૮ɦếƭ rồi! Bị thầy ấy nhìn thấy rồi. Thầy dạy tiếng Pháp mà nhìn thấy chỉ có ૮ɦếƭ chắc.
Bịch một cái, cái cặp sách được nhẹ nhàng đặt lên bàn. Tiếng chiếc thước nện lên mặt bàn mạnh, vang đột nhiên dội thẳng vào tai Quỳnh Lam. Cô nhóc giật mình, ngồi thẳng dậy hét lớn:
-Nhật Minh, Nhật Minh, sao thế?
Biết mà, lớp học thì nó phải khác. Bắt đầu từ cậu bàn trên bịt miệng cười rồi bắt đầu cả lớp sặc sụa… Cô bạn cùng bàn nhìn Quỳnh Lam đầy tiếc nuối. Thật sự, Quỳnh Lam ᴆụng phải sư tử đực rồi…
Lắc nhẹ cái đầu ra vẻ thông cảm, cô bạn cùng bàn lại quay lên nhìn cách xử lý của thầy giáo. Thật làm học sinh quá tò mò.
Thầy dạy tiếng Pháp, có niên đại ở trường còn lâu hơn thầy hiệu trưởng. Thầy ấy giống như hiệu trưởng thứ hai vậy. Thật là khủng khi*p khi biết tính cách thầy ấy…
Thầy có lần đã nói thức trắng một đêm để nghĩ cách xử lý học sinh sao cho thật khốn khổ rồi viết ra một quyển sổ nhỏ dùng dần. Cái quyển sổ đó đối với thầy ấy còn quý giá hơn ví tiền!
Thật sự…vô cùng khác người!
-Em kia! Vô kỷ luật, cái bàn là cái giường à?
Quỳnh Lam tỉnh bơ nói:
-Không phải, cái gối ạ. Vô cùng êm!
Lại một tràng cười nữa cất lên. Quỳnh Lam ơi, thật là muốn cho lửa cháy bùng bùng sao?
Thầy giáo nhìn Quỳnh Lam vài giây rồi nói:
-Em là học sinh mới?
Quỳnh Lam gật đầu, khuôn mặt có chút ửng đỏ do ngủ và…xấu hổ!
-Dạ vâng!
Thấy thầy giáo vuốt cái cằm bóng nhẫy, gật gù:
-Ừ, vậy tôi cho mới luôn!
Quỳnh Lam vẫn chẳng hiểu gì hết, chỉ bị thầy gọi đứng lên bục giảng, chỉ vào cái đồng hồ tròn tròn trên cao, rồi nhìn xuống Quỳnh Lam:
-Vậy kiễng nhé, em cứ coi đó là cái gối bông nhà em, rồi với tới nó ôm đi ngủ nhé. Đứng đấy kiễng cho hết tiết đi, cái tay phải với lên đó, mới biểu thị được hết thứ tình cảm đó, hiểu không?
Quỳnh Lam xanh mặt. Nhưng thật sự không muốn vừa đi học đã dính phải mấy vụ không đâu nên vẫn cố kiễng, cố với lên dù biết mình đang dính vào mấy cái vụ không đâu vừa nghĩ, rồi biết mình đang làm trò hề cho mấy đứa bên dưới lớp cười khúc khích! Đáng ghét, biết vậy thà ở nhà ngủ cho rồi…
—-
Thầy giáo giảng bài, Quỳnh Lam có nghe. Và hiểu được khoảng hơn năm mươi phần trăm những thứ thầy nói, còn lại thầy toàn nói sai hết…! Ngữ pháp và cả từ vựng, thầy còn không bằng Quỳnh Lam…
-Thầy, cái đó không phải giống tiếng Anh, nó phát âm giống chút thôi chứ vẫn là nguyên mẫu của tiếng Pháp!
-Thưa thầy, cái đó là s chứ không phải x!
-Ơ, tôi sẽ chứ đâu phải tương lai tôi sẽ?
…
Quỳnh Lam ra một loạt câu hỏi, vừa với, vừa kiễng vừa nói làm mấy người bên dưới không khỏi tròn mắt. Thầy giáo tiếng Pháp tức đỏ mặt:
-Em kia, muốn tôi ghi vào sổ đầu bài là làm phiền tiết học của giáo viên không?
Quỳnh Lam hơi nhún nhún người xuống, chân mỏi nhừ, hỏi:
-Sổ đầu bài? Cái đó là gì ạ?
Lúc này, tiếng cười dưới lớp lớn hẳn lên. Quỳnh Lam còn nghe thấy có người nói lần này thì cô ૮ɦếƭ chắc rồi. Hứ! Cô không sợ, cứ học giỏi tiếng Pháp là được chứ gì?
Thầy giáo trợn mắt, khuôn mặt bừng đỏ, hét lớn:
-Đi ra ngoài!!!
Quỳnh Lam thấy vậy vô cùng, vô cùng mừng. Nhảy chân sáo ra khỏi cửa lớp. Xời, tưởng gì chứ? Ở Pháp Quỳnh Lam suốt ngày bị đuổi ra khỏi lớp,hết tiết lại vào. Chẳng sao! Ngồi ngoài chơi điện tử! Thầy tưởng hét lên là Quỳnh Lam sợ à? Không phải đâu?!
Có một vài thứ cần phải xem lại…
Thật sự, trong lớp học ồn ào, cô gái đang ngồi cặm cụi viết viết cái gì đó rồi lại ngẩng mặt lên cắn cắn đuôi 乃út.
Tiếng bạn gái ngồi cạnh nhỏ nhẹ nói:
-Về phong tục tập quán, nhân dân ta đã giữ lại được vô số. Tất nhiên phải kể tới tục nhuộm răng của các dân tộc thiểu số…
Quỳnh Lam cắn 乃út xong lại nhăn mặt, cặm cụi ngồi viết được hai phút, gục luôn xuống bàn kêu thán:
-Trời ơi! Không thể hiểu nổi cậu đang nói gì!
Thật ra, Quỳnh Lam trong giờ học sử đã ngồi kể cho cô bạn ngồi cùng bàn biết sự thật. Tất nhiên, cô bạn vô cùng thích thú nghe. Và cũng tất nhiên…cả hai bị ghi sổ đầu bài và bị đuổi ra khỏi lớp. Nhưng sao…Quỳnh Lam vẫn mê mẩn kể, và cô bạn cùng bàn vẫn say sưa nghe.
Hehe, người đầu tiên trong lớp Quỳnh Lam biết tên nhé, nghe tên của cô ấy nhẹ nhàng lắm-Vũ Thanh Thanh.
Mà thật sự, tiếp xúc chưa lâu, nhưng Quỳnh Lam thấy cô ấy thật sự rất nhẹ nhàng, ý là dịu đang lắm! Giọng nói của Thanh Thanh cũng vậy, nhỏ, nhẹ mang cho người ta cảm giác ấm lạ.
Quỳnh Lam có không hiểu tiếng Việt quá nhiều nên đã nhờ Thanh Thanh dạy, nhưng cô bạn cùng bàn này cũng không thua đâu nhé, cô ấy cũng muốn Quỳnh Lam dạy luôn tiếng Pháp cho mình nữa. Thật là thuận cả đôi bên.
Thanh Thanh cầm cái 乃út bi, ngồi xuống nhìn tờ giấy bị gạch gạch xoá xoá kia…mỉm cười:
-Đây nhé, là thiểu số nhé, không phải thiêu sô, cậu phải nhớ, chữ của Việt Nam có dấu! Phong tục, không phải phong túc…
Thanh Thanh ngồi sửa lỗi chính tả cho Quỳnh Lam nửa giờ ra chơi, thời gian còn lại, cô ấy lại ngồi giải thích nghĩa những từ Quỳnh Lam không hiểu. Thật là, Quỳnh Lam thông Minh có khác! Học cái gì vào cái đó…
-Phong tục có nghĩa là thứ ngày xưa, ông cha ta đã làm mà giờ chúng ta vẫn giữ!
-Ơ! Nhưng mà ông và bố tớ làm gì ngày xưa nghỉ?
…
-Thiểu số là ít, vậy các dân tộc thiểu số sẽ là các dân tộc ít người!
-Không đúng! Vậy thì phải nói là dân tộc thiểu số người chứ? Mà họ ở đâu?
-Ở vùng núi, hay vùng cao nguyên!
-A! Vậy họ chắc chắn biết đu dây và nói chuyện với vượn giống tazan.
…
-Đồng tâm chiến đấu là cùng nhau chiến đấu, trong đó, chiến đấu là đánh nhau…
Quỳnh Lam vuốt cằm suy nghĩ đến cái cảnh nhà nội đánh mình rồi gật gù nghĩ đúng là giữ được phong thái dân tộc…
…
Nhưng mà, dù có là lịch sử Pháp, Anh hay Việt Nam…hình như đều có chất kích thích dây thân kinh ngủ…
Quỳnh Lam chống tay lên bàn, đầu gục xuống…ngủ gật!
Thật sự, với cái hơi đọc của cô giáo trên bục giảng, Quỳnh Lam không thể chép nổi.
Và rồi…ngoài tiết tiếng Anh của cô chủ nhiệm ra thì không có tiết nào Quỳnh Lam không bị ghi vào sổ đầu bài. Xác định rồi, họ một tháng bị đuổi là vừa!
——-
Giờ ra chơi giữa tiết ba và tiết bốn, Quỳnh Lam vừa ngủ dậy sau giấc mơ chỉ thấy cái mặt Nhật Minh hiện lên thì…chẳng thấy Thanh Thanh đâu, mà đói lắm rồi, thò tay vào chiếc balo lấy túi xôi của cô bán xôi, nhưng lại nhớ, sáng ra, vì tức cái tên kia nên đã ăn hết trên xe, cố gắng tự bịt miệng mình lại, để không xông tới cắn cho tên nhởn nhơ kia mấy cái! Thật tức ૮ɦếƭ.
Nhưng mà sao giờ muốn gọi điện quá à…nhưng mà không biết có gọi được không biết gọi được không? Cậu ấy giờ còn ở Việt Nam chứ?
Thôi kệ đi! Không thử sao biết?
…
Biết ngay mà! Cái tên đó mà chịu ngồi yên một chỗ trong ba tiếng thì chắc ông trời mặc váy! Ngoài lúc ngủ…
Quỳnh Lam tức giận, nhét điện thoại vào túi chiếc quần bó, mắng thầm:
-Đáng ghét! Đi gặp em nào mà nhanh thế? Chiều không đến đón tớ thì đừng có trách!
Vừa quay lại, định đi tìm Thanh Thanh, Quỳnh Lam lại thấy một cô giáo trung tuổi, cầm chiếc thước lớn đập đập vào lòng bàn tay rồi nhìn Quỳnh Lam từ trên xuống dưới:
-Em kia, học sinh mới đến?
Quỳnh Lam gật đầu, hơi giật mình:
-Vâng!
-Em có biết, trường mình đã cấm không được dùng điện thoại sao? Vậy mà còn đứng đây ngang nhiên gọi điện?
Quỳnh Lam nghe xong, tròn mắt nhìn cô giáo trước mặt. Kiếm đâu ra cái luật đấy? Thế gọi là xâm phạm quyền cá nhân của người khác đó…!
-Dạ?
Người cao lớn trước mặt đổng nhiên hét lớn, chìa tay ra chỉ chỉ vào túi quần Quỳnh Lam, nơi đang cất giấu điện thoại:
-Không nghe rõ đấy sao mà dạ? Đưa cái điện thoại cho tôi!
Thật sự…hết chịu nổi mà! Đưa cho cô mà chẳng may Nhật Minh gọi thì sao? Đưa cho cô để mất quà trước sinh nhật của Quỳnh Lam thì sao? Đưa cho cô để cô lấy luôn à?
Quỳnh Lam đứng thẳng ngươi lên, đưa hai tay ra:
-Dạ, đây!
Ôi trời! Vừa nãy mới nghĩ gì chứ? Thật là hành động một chút cũng không ăn khớp với suy nghĩ mà!
Nhưng thôi, không sao, cho Nhật Minh lo lắng chút, rồi sau đó bảo cậu ấy đòi lại là okey! Khỏi lo. Giờ đi tìm Than Thanh đã!