Quán coffee không gian rộng rãi, thanh nhã, cho người ta cái cảm giác yên bình nằm cuối một con phố, khi người ta cảm thấy cô đơn, điều đầu tiên sẽ là nhìn lên bầu trời xanh bao la và thở dài. Những điều đó đều rất hiệu nghiệm với tất cả mọi người.
Nhưng điều này là hoàn toàn vô vọng với Triệu Mạn Di.
Cô thở dài lần này là lần thứ n rồi, nhưng dường như nó không giúp cô được chút nào thì phải.
Ông nội lại giục cô chuyện kết hôn. Tuy Dương Nhậm Vũ đã tiết lộ với ông bà Triệu và cha mẹ Triệu Mạn Di chuyện giữa cô và Cố Hạo Thần, nhưng ông nội cô vẫn rất mong cháu gái dẫn bạn trai về.
Cô không biết về chuyện đó, cũng không biết ông bà và cha mẹ đã biết nên cũng không tỏ thái độ gì, nhưng hiện giờ cô đang vô cùng bất mãn, và đang thở dài- hành động mà tất cả mọi người chưa từng thấy ở cô.
Cô chưa thể dẫn Cố Hạo Thần về, vì anh chưa biết chuyện hoàn cảnh thật của cô. Cô lại chưa muốn công khai.
Vô cùng buồn. Cô múc đến nửa hũ đường vào cốc coffee đắng ngắt, không hiểu khi uống sẽ ra dạng gì.
“Triệu tổng, có người đang đi về phía cô.”- tai nghe Bluetooth của Triệu Mạn Di phát ra âm thanh hình sự của Dương Nhậm Vũ.
Cô quay sang phải, một người đàn ông tiến đến, anh ta rất cao, rất đẹp trai. Nụ cười lạnh lùng trên mặt càng khiến anh ta trở nên quyến rũ. Triệu Mạn Di rất nhanh nhận ra đây chính là Lôi Thiên Kình- tổng giám đốc Lôi Nhân.
“Người này cũng không tệ, đẹp trai như vậy.”- Dương Nhậm Vũ thầm nghĩ, liệu anh nhắn tin cho Cố tổng có phải là lập công lớn không? Coi như ngấm ngầm trả lại cô sau vụ bắt anh đi sa mạc mấy tháng trời.
“Chào cô, chỗ này đã có ai ngồi chưa?”- anh ta cất giọng nói, tuy giọng ẩn sự lạnh lùng nhưng là cũng có nụ cười trên môi.
Triệu Mạn Di ngẩng đầu lên, lạnh lùng từng chữ.
“Xung quanh còn rất nhiều bàn.”
Lôi Thiên Kình có phần ngạc nhiên, hắn chưa từng phải chủ động tiếp cận người phụ nữ nào. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện với một cô gái thì lại bị từ chối, chẳng lẽ đây chính là vạn cực tất phản?
Khi mới thấy cô, hắn nhận ra ở cô có điểm cuốn hút hắn, ánh mắt man mác buồn nhìn ra vô định phía chân trời. Điều đó thật sự đặc biệt, nghe bạn giới thiệu về nơi này rất hấp dẫn, hắn mới tới thử, mà ngay lần đầu lại gặp được mĩ nhân.
“Tôi có thể ngồi cùng cô chứ?”- hắn không ngại mà mở lời, dù sao cô cũng quá thú vị rồi, ngồi cùng cô nói chuyện không phải là không thể.
Triệu Mạn Di nhún vai.
“Cũng được.”
Cô không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng Lôi Thiên Kình dù sao cũng từng hợp tác với Triệu Thế Vương, cũng không phải không thể cùng ngồi chung.
“Cô làm việc ở gần đây sao?”- Lôi Thiên Kình châm một điếu thuốc, nhàn nhã hít một hơi.
“Cũng không tính là gần.”- Triệu Mạn Di thầm nguyền rủa tám trăm lần, cô đang không muốn hút thuốc nữa, vì nó ít nhiều cũng ảnh hưởng tới sức khỏe, thế nhưng…
Lôi Thiên Kình gật đầu.
“Cô thường xuyên tới đây?”
Triệu Mạn Di khuấy cà phê vài vòng rồi đặt thìa xuống đĩa, tạo nên âm thanh nho nhỏ, cô nhìn lên.
“Anh là lần đầu tiên?”
Lôi Thiên Kình gật đầu.
“Phải, có người bạn giới thiệu tôi tới đây.”
Hai người ngồi đối diện, càng nói chuyện, Lôi Thiên Kình càng cảm thấy Triệu Mạn Di rất đặc biệt, khác hoàn toàn những người phụ nữ khác.
Cô không yếu đuối, ánh mắt cô cho thấy cô là người mạnh mẽ, thậm chí còn vô tình. Cô quan tâm anh là ai, cách cô trả lời anh nhàn nhạt, không có hứng thú. Cũng không hỏi anh cái gì.
Người phụ nữ như vậy, anh chưa có gặp qua bao giờ.
“Tôi không nghĩ cô Triệu lại không muốn làm việc tại Lôi Nhân.”- Lôi Thiên Kình cười, cô nói làm thư kí tại một công ty nhỏ, hắn muốn cô về làm thư kí cho hắn, nhưng cô từ chối.
Trước giờ hắn chỉ có từ chối người khác, cô lại từ chối hắn sao?
Triệu Mạn Di thở dài lần thứ n + n trong lòng, làm thư kí hay là ℓàм тìин nhân? Tình nhân của Lôi Thiên Kình nhiều vô số, mà cô làm thư kí cho hắn, Dương Nhậm Vũ đảm bảo sẽ không để ý hình tượng mà khóc thét rồi nhảy từ tầng thượng xuống.
Nhắc tới Dương Nhậm Vũ, cô nhìn sang phía người đàn ông có nước da Châu Phi kia thầm cười trộm, đến con trai anh ta còn không nhận bố, Lâm Như Lan vợ anh ta mỗi lần nhìn chồng là một lần trong lòng xót xa như nuốt mật.
Ai bảo anh ta gài cô?
Nhìn Lôi Thiên Kình trước mặt, cô chán đến điên rồi.
“Lôi tổng, tôi tin rằng anh còn rất nhiều sự lựa chọn khác, tôi không nghĩ không có tôi thì anh sẽ không làm được gì.”
Vừa dứt lời, Triệu Mạn Di quay sang, thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, cô sẽ từ từ xem kịch vậy.
“Lôi tổng, xin chào.”- Cố Hạo Thần tiến tới, giơ tay ra, nụ cười trên môi nhàn nhạt nhưng giọng nói lại không mang nửa điểm cảm xúc.
Lôi Thiên Kình nhìn sang, cũng đứng dậy bắt tay Cố Hạo Thần, nhưng có phải hắn lỗi giác hay không mà cảm thấy giọng Cố Hạo Thần có vẻ lạnh lạnh.
“Cố tổng, anh cũng tới đây uống cà phê sao?”- Lôi Thiên Kình chỉ tay sang ghế bên cạnh- “Mời ngồi.”
Cố Hạo Thần bật cười, anh quay sang nhìn Triệu Mạn Di, ánh mắt mang theo “lát nữa giải thích”.
“À không, tôi đến đây chỉ là để đón người không biết phải trái sáng sớm đã rời giường mà không nói với tôi một tiếng thôi.”- dám sau lưng anh hẹn hò nam nhân khác, được lắm, về nhà cô sẽ biết tay.
Triệu Mạn Di nghe xong, cũng rất muốn phun ngụm cà phê trong miệng ra, thế nhưng cô phải bảo trì hình tượng, nếu không, nhất định bị cười ૮ɦếƭ.
Thế nhưng… sáng sớm rời giường?
Cố Hạo Thần, anh thật tốt quá.
Lôi Thiên Kình nghe trong ý của Cố Hạo Thần mang hiềm khích, biết ý đối phương, hắn nhìn Triệu Mạn Di dò hỏi, rồi cũng cúi xuống cười.
“Cố tổng thật biết đùa.”
“Không.”- Cố Hạo Thần lắc đầu- “Tôi không đùa.”- rồi không cần biết Lôi Thiên Kình nói gì, cũng không cần Triệu Mạn Di mở miệng, anh trực tiếp nắm tay cô kéo đi.
Khi Lôi Thiên Kình nhận ra hết mọi chuyện, từ xa đã có tiếng động cơ xe vang lên.
“Cố tổng Cố thị? Không phải cũng chỉ là em trai của Cố Thiên Tự thôi sao?”- hắn vùi điếu thuốc vào gạt tàn- “Triệu Mạn Di, cũng thú vị đấy.”
Dương Nhậm Vũ nhìn một màn Lôi Thiên Kình cười nham hiểm, cũng biết sẽ xảy ra những chuyện gì sắp tới, anh thâm trầm một lúc, đứng lên tính tiền rồi ra xe trở về.
Về phần Cố Hạo Thần và Triệu Mạn Di, từ lúc lên xe đến trên cả đoạn đường, hai người không nói với nhau câu nào, Triệu Mạn Di thì trong bụng muốn cười đến điên rồi. Tuy cô biết mình bị nghĩ thành dạng nữ nhân như thế nào, nhưng vẫn cảm thấy Cố Hạo Thần có chút thái quá.
Cố Hạo Thần thì trút hết mọi sự bực tức lên chiếc xe dành riêng để chở người yêu. Anh thỉnh thoảng lại liếc sang cô, môi mím lại, anh muốn điên lên rồi.
Đang có cuộc họp quan trọng, Dương Nhậm Vũ lại báo cho anh “Cố tổng, mau tới quán cà phê X, cô Triệu đang ngồi với Lôi tổng Lôi Nhân.”
Như vậy bảo sao anh không tức điên lên?
Hôm qua cô nói sáng nay bận không đi chơi cùng anh được, nên anh chuyển cuộc họp lên sáng nay luôn. Ai ngờ cô chính là hẹn hò với người khác. Không được, cứ mãi thế này anh sẽ tức ૮ɦếƭ mất thôi.
Cố Hạo Thần phóng thật nhanh về biệt thự của anh, cũng không để ý đèn xanh đèn đỏ, suýt tai nạn đến vài lần. Triệu Mạn Di thì mi mắt không động lấy một cái.
Cùng lắm thì hai người cùng ૮ɦếƭ. Ở bên nhau mãi mãi.
Đến nơi, Cố Hạo Thần dừng xe, cũng không nói gì, hai tay đặt lên vô lăng. Hít thở như bình thường.
Đúng lúc này, Triệu Mạn Di lại lựa chọn mở lời.
“Anh đợi chờ ở em một lời giải thích sao?”
Anh quay sang, ánh mắt lại tràn ngập nhu tình, nhưng chẳng mấy chốc lại buồn bã.
Anh cất tiếng nói, thật nhỏ.
“Dù có thế nào, cũng xin em đừng bỏ anh.”
Triệu Mạn Di nhìn Cố Hạo Thần, cô chợt bật cười. Cố Hạo Thần ơi Cố Hạo Thần, anh có còn là Cố tổng Cố thị không vậy? Anh còn ra dáng một người đàn ông không?
“Em ra đó uống cà phê, Lôi tổng chỉ là cùng tới ngồi nói chuyện. Em đuổi không được.”
Cố Hạo Thần nhìn cô hồi lâu, rồi anh cười thật tươi. Ôm lấy cô, đầu dụi vào vai cô.
“Di, anh biết là em sẽ không chán ghét anh đâu mà.”
Nụ cười trên môi Triệu Mạn Di vụt tắt, gương mặt lại trở về lạnh lùng đáng sợ.
Cô từ khi nào nhắc đến chuyện chán ghét hay không? Chẳng lẽ, anh chỉ quan tâm đến chuyện cô có bỏ anh hay không thôi sao?
“Anh không ghen?”- Triệu Mạn Di hỏi.
Cố Hạo Thần ngước mặt lên, ghen? Có chứ, anh ghen ૮ɦếƭ đi được. Thế nhưng anh phải biết lựa thời thế, thừa nhận bây giờ thật sự không tốt.
Anh cố làm vẻ mặt mịt mờ.
“Ghen?”
Thấy Cố Hạo Thần như vậy, Triệu Mạn Di lại cảm thấy nếu cô nói gì kinh khủng với anh sẽ là cả một tội ác tày trời, nên cô thở dài mệt mỏi. Tiến đến hôn môi anh.
Cố Hạo Thần thầm kêu gào trong lòng.
Thành công rồi…
Để “đền bù” cho sự ủy khuất của Cố Hạo Thần, Triệu Mạn Di đành dành ra vài tiếng đồng hồ đi trung tâm mua sắm để anh mua đồ cho cô.
Thật ra cô không hứng thú lắm với việc này, bởi khi nào có mẫu mới, người nhà đều cho người hầu chuyển tới. Dĩ nhiên cô không cần đích thân đi mua, nhưng cũng có thể tự đi nếu thích.
Cô rõ ràng có thể từ chối, thế nhưng anh là muốn tự chọn quần áo cho cô, cũng không có gì là không thể.
“Chiếc áo này hợp với em đấy.”- Cố Hạo Thần chọn lấy một chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt- “Đông sắp qua rồi, trời cũng ấm lên, em mặc loại này rất hợp này.”
Cầm chiếc áo Cố Hạo Thần chọn, cô cứ nghĩ sẽ như trong các bộ phim tình cảm Hàn Quốc mẹ cô thích xem, nhân vật nam vừa bước vào đã gọi mang tất cả mẫu mới ra gói lại, rồi nhân vật nữ thì ngơ ngác đứng một góc chẳng hiểu gì, đến khi hoàn hồn thì đã nhận ra trên tay là đủ loại túi xách rồi.
Thế nhưng không, Cố Hạo Thần thì khác, anh tỉ mỉ soi xét từng chiếc áo, chiếc váy, thấy nó không có một lỗi nhỏ nào mới đưa cho cô.
Anh cầm lên một chiếc váy quây màu xanh bạc hà, dài qua gối, rồi lấy một chiếc áo khoác ren ngắn màu trắng đưa cho cô.
“Mau vào thử xem.”- anh mỉm cười nhìn cô. Những nhân viên xung quanh hết nhìn lại nhìn, thì thầm to nhỏ.
“Cô gái ấy thật may mắn a… có người yêu chăm sóc như vậy.”
“Xem chừng chính là được yêu rất nhiều nha, coi anh ta cười tươi chưa kìa…”
“…”
Triệu Mạn Di nhận lấy chiếc váy cùng áo, đi vào bên trong, thay quần áo, lúc mặc chiếc váy xanh kia vào mới phát hiện, thì ra là kéo khóa sau.
Thật…
Tuy khó khăn trong lúc kéo khóa nhưng cô vẫn thủy chung không nhờ bất kì ai. Vất vả mãi mới kéo xong, cô khoác thêm chiếc áo rồi ra ngoài.
“Thật đẹp”- Cố Hạo Thần trên tay đã là vài chiếc váy cùng quần áo, mẫu mới của mùa xuân tới.
Triệu Mạn Di soi gương, màu xanh bạc hà thật mát, quây phía trên bộ иgự¢ căng tròn, hình xăm thoáng lộ, bên dưới bó qua eo rồi thả ra nhẹ nhàng đến đầu gối. Tóc xoăn dài xõa tung tùy tiện buông vài sợi qua vai, trên môi là nụ cười hài lòng.
“Cũng được.”- cô không nặng không nhẹ nói một câu.
Cũng được? Cố Hạo Thần khóc không ra nước mắt, khen một câu rất khó khăn với cô sao? Thật khắt khe.
Nhưng đương nhiên anh không thể nói ra rồi.
“Vậy em thử thêm mấy bộ này đi.”- anh đưa cho cô đống đồ vừa lựa được, cô cũng không phàn nàn gì mà cầm lấy rồi quay vào phòng thay đồ.
Đối với Cố Hạo Thần bây giờ, nhẹ nhàng với anh có vẻ tốt.
Biết là như vậy, nhưng thay vì thử hết đống đó, cô chỉ thử thêm chiếc váy màu đỏ và một chiếc váy màu trắng.
Nhìn Triệu Mạn Di hợp size, Cố Hạo Thần bắt đầu vung tay chỉ đến hết những bộ anh đã soi xét qua. Kết quả vẫn là túi lớn túi nhỏ rời khỏi. Mà hóa đơn lại dài như bản tuyên ngôn độc lập. Khiến nhân viên nơi đây hận không thể gói hết đồ đưa cho họ.
Triệu Mạn Di vẫn phải thầm công nhận, tình tiết không khác phim Hàn Quốc là mấy.
“Để em cầm cho.”- Triệu Mạn Di đón lấy hai chiếc túi có vẻ nhẹ hơn những chiếc còn lại. Nhìn anh khổ sở như vậy, cô không đành lòng.
“Em thương anh có phải không?”- Cố Hạo Thần cười cười nhìn cô, tuy nhiên lại không có ý đưa đồ cho cô, anh vẫn có thể cầm được mà, từng này đồ sao có thể làm khó anh?
Triệu Mạn Di nhún vai.
“Nặng quá anh sẽ làm rơi, mà bẩn rồi sao có thể mặc?”- thương anh cũng không cần nói ra, anh sẽ dựa vào đó mà làm càn.
Cố Hạo Thần tổn thương cụp mắt xuống. Cô vẫn là không chịu thừa nhận tình cảm dành cho anh mà.
Triệu Mạn Di từ phía sau Cố Hạo Thần tiến tới, khoác lấy tay anh.
“Hôm nay về nhà em đi.”- dù sao anh cũng có công sức mua đến cả núi đồ cho cô, mời anh đến nhà cô ăn cơm thì có gì không thể?
Cố Hạo Thần đang ủ rũ, nghe cô nói vậy thì cười thật tươi, rồi trước bàn dân thiên hạ, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.
Triệu Mạn Di cũng không trách anh cái gì, hai người xuống khu thực phẩm, mua thêm thật nhiều đồ ăn, cuối cùng gần trưa mới về nhà.
Công việc vẫn tiếp diễn như cũ, cô làm gì thì làm, việc bếp núc vẫn là việc của anh. Cô ngồi xem TV, trên đó có nói đến dự án phi trường A của Âu Dương thị, Bạch Tư thị và Thiên Kì, tiến hành đã được một phần ba, hoàn toàn không có vướng mắc gì, cũng vô cùng thuận lợi.
Cung Dương Á Miên và người kia có lẽ đang vui vẻ khoái hoạt tận nơi nào rồi, cô cũng chẳng thèm quan tâm, miễn là cô đạt được những gì mình muốn.
Lại nhớ đến Trầm Khải, hắn lần đó khiến cô sống dở ૮ɦếƭ dở, đưa đồ rởm cho cô, cô vì thế nên cũng động tay động chân chút ít vào dự án của hắn.
Dù là ai, một khi hại cô, cũng đừng mong có ngày lành.
Bên trong phòng bếp tiếng băm chặt vang lên đều đều, Triệu Mạn Di đi vào, anh đang rán chả cá, trên tay là đũa, thỉnh thoảng lại ấn ấn vào miếng chả xem đã chín chưa.
Cố Hạo Thần đột nhiên quay ra.
“Em vào đây làm gì? Ra kia đợi một lát rồi vào ăn.”
Thấy anh nói vậy, cô cũng cười nhẹ nhàng rồi đi vào. Ai dám bảo đây chính là tổng giám đốc cao cao tại thượng của Cố thị? Không phải cũng chỉ đứng bếp nấu ăn thôi hay sao?
Trong lòng cô ngọt ngào trở ra, ngồi trên sofa nhắn tin cho Dương Nhậm Vũ hôm nay cô nghỉ. Anh chỉ nhắn lại đã biết, kèm theo kí hiệu khóc ròng.
Cô mới không quan tâm, hôm nay, cô muốn có với Cố Hạo Thần một ngày bình thường trọn vẹn.
Anh đang nấu ăn, cảm thấy không chân thực chút nào, Triệu Mạn Di là người đầu tiên anh nấu ăn cho. Hơn nữa, công việc này anh thấy thật thoải mái. Nhìn cô ăn những món ăn anh nấu, trong lòng anh thấy thật hạnh phúc.
Dù cô không nói qua có yêu anh, nhưng điều đó quan trọng gì? Qua lần kia, anh cũng biết được tình cảm của cô, cô cần một người yêu cô thật lòng, anh chính là muốn làm người đó, vậy thì nấu ăn cho cô có gì không tốt?
Gần tiếng sau, anh ra gọi cô vào ăn cơm, mỗi món anh chế biến rất cẩn thận, cũng rất tỉ mỉ gắp cho cô rồi nhắc cẩn thận còn nóng.
Vừa ăn Cố Hạo Thần vừa hỏi cô về chuyện Lôi Thiên Kình ban sáng có nói gì với cô không? Rồi nói những gì, cô trả lời ra sao.
Triệu Mạn Di vốn nghĩ Cố Hạo Thần không quan tâm, nhưng thấy anh hỏi vậy, cô cũng trả lời hết.
“Hắn gạ em đến làm thư kí cho hắn?”- Cố Hạo Thần mặt lạnh, gằn từng chữ.
“Phải.”- cô thản nhiên, ngẩng lên nhìn anh- “Không phải em cũng từ chối rồi sao?”
“Vấn đề là hắn ta dám…”- Cố Hạo Thần nhíu mày, tay nắm răng rắc.
“Thần, anh ta có gì là không dám? Anh ta là Lôi tổng của Lôi Nhân cơ mà, nhưng về Đài Bắc này, anh ta so ra cũng kém anh, anh lo gì?”
“Anh không muốn hắn để ý em.”- Cố Hạo Thần bỏ đũa xuống, lúc này cần phát huy cái bộ mặt kia.
Triệu Mạn Di thở dài, anh lại nữa sao? Cái vẻ mặt đó, làm như có ai thiếu nợ anh mấy trăm vạn ấy.
“Em đã nói rồi, chúng ta là chúng ta, anh cần gì phải quan tâm mấy người ngoài.”- cô đứng dậy bước đến cạnh anh, ngồi xuống, ôm lấy anh, đầu dựa vào vai anh- “Anh biết em thế nào mà.”
Cố Hạo Thần lợi dụng thời cơ mà ôm chặt lấy cô. Anh hôn nhẹ lên tóc cô.
“Anh biết, anh biết chứ.”
Hai người ăn xong, Triệu Mạn Di lại “bị đuổi” ra ngoài, Cố Hạo Thần bên trong dọn dẹp rồi cho bát vào máy rửa.
Xong công việc, anh ra sofa thì thấy cô đã thi*p đi, nhẹ nhàng bế cô lên phòng, đặt cô xuống giường, rồi chính mình cũng nằm xuống.
Cô cứ mãi đơn thuần thế này thì tốt. Cố Hạo Thần vuốt lên mái tóc cô, hôn lên đôi mắt có hàng mi dày cong ✓út.
“Ngủ ngon nhé. Anh yêu em.”
Anh ôm lấy cô, tắt điện thoại, dù sao không cần nói cũng biết Bạch Phi Hằng đã và đang hận anh đến thấu xương rồi.
Mặc kệ, Triệu Mạn Di vẫn là quan trọng hơn Cố thị mà.
Tầm đầu giờ chiều, Triệu Mạn Di vì tiếng đổ vỡ trong nhà tắm mà tỉnh lại, cô đi đến cửa phòng tắm gọi vọng vào.
“Chuyện gì vậy?”
Cố Hạo Thần bên trong nhặt vội bình sữa tắm thủy tinh lên. Anh đi dép ra mở cửa.
“À… anh đang chuẩn bị nước tắm cho em, định đánh thức em dậy, trong lúc cho sữa tắm vào bồn thì đánh rơi. Kết quả…”- anh chỉ vào một đống bừa bãi bên cạnh bồn, bình thủy tinh vỡ ra, vô số các mảnh vụn bắn tung tóe. Anh ái ngại nhìn cô.
“Không sao đâu.”- vốn cô tưởng anh bị làm sao, dù gì cũng chỉ là rơi vỡ chai sữa tắm- “Làm em cứ tưởng…”- cô kéo anh ra- “Không cần dọn đâu, dễ bị thương lắm, để em lấy máy hút bụi.”
Bỏ qua mọi nỗ lực của Cố Hạo Thần, Triệu Mạn Di vẫn kiên trì mang máy hút bụi vào dọn dẹp.
Cố Hạo Thần rất sợ cô bị thương, muốn cô để anh vào dọn, nhưng cô lại tự mình vào. Cũng may cô cũng không làm sao.
Lúc Triệu Mạn Di tắm xong, xuống nhà thì Cố Hạo Thần cũng đã nấu ăn xong cho bữa tối. Cô từ phía sau ôm lấy anh.
“Em rất thích ôm anh hả?”- Cố Hạo Thần hơi ngả ra sau. Mùi hương trên người cô thật thơm.
“Ừ.”- Triệu Mạn Di nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác ấm áp.
Cố Hạo Thần không ngờ chỉ là hỏi một câu bâng quơ lại đúng, anh nhanh quay lại hôn lên môi cô.
“Thật đáng yêu.”
Triệu Mạn Di nghe xong thì bật cười rồi ra ngoài.
“Một lát nữa có thể vào ăn rồi, ăn xong cơm anh sẽ ăn em, nhớ kĩ đấy.”- anh tay vẫn đảo qua đảo lại chảo đỗ xào, miệng vẫn thản nhiên nói. Hoạt động cả ngày cũng phải được thưởng xứng đáng chứ?
Triệu Mạn Di đang định bật TV bỗng khựng lại.
Ai bảo nhẹ nhàng với Cố Hạo Thần là tốt?
Bữa ăn diễn ra không khác lúc trưa là mấy, chỉ có điều thi thoảng Cố Hạo Thần sẽ nói bóng nói gió về chuyện đêm nay ngủ lại, Triệu Mạn Di thì thủy chung gắp thức ăn, ăn lại ăn, cho dù là ăn rất ít nhưng cô vẫn không muốn cùng Cố Hạo Thần nói đến thứ chủ đề như vậy.
Ăn xong, không ngờ máy rửa bát lại đình công, Cố Hạo Thần thì cũng rất bình thường mà mang bát đũa ra rửa bằng tay.
Ngồi bên bàn ăn, tay chống lên má. Cố Hạo Thần chính là rửa bát bằng tay kìa. Triệu Mạn Di cười nhẹ nhàng. Rồi cô thở dài, thầm nghĩ quyết định của mình sắp tới có đúng không.
“Em sẽ tới ở cùng anh.”- về phần công việc cùng số phận bi thương của trợ lí, cô đã ném hoàn toàn ra sau đầu. Nếu anh ta phàn nàn, cô có thể mua cho anh ta miếng đất giữa sa mạc, tùy anh ta xử lí.
Còn nhân vật nam chính đang rửa bát kia. Cũng đã sớm hóa đá.