Dự án mới được khởi công, Triệu Mạn Di lại tự thưởng cho mình một chuyến đi Hawaii đầy nắng, bỏ lại tất cả công việc cho Dương Nhậm Vũ đáng thương, làm anh mua đến cả một lô nhang về đốt liệt tổ liệt tông phù hộ.
Cô muốn đi đổi gió, bởi căn bản ở Đài Bắc không cho cô nổi cái cảm giác mới mẻ thêm nữa, nhàm chán đã dâng đến tận cổ rồi. Và lại cô cũng không muốn ngày ngày thấy Cố Thiên Tự tới tìm cô, càng ngày hành động của anh ta làm ra càng lớn, nghĩ cô không biết sao? Cô không nói anh ta tưởng cô ngu. Chuyện cô nữ thư kí kia đang nhiên bị đuổi việc làm nhiều người tò mò, nhưng cô biết, bằng tài lực của cô, điều tra một chuyện cỏn con là quá dễ dàng.
Hơn nữa, cô đã có một cuộc hẹn với một người thân quen bên đó, tiện thể nhờ người đó xác minh luôn lí do bốn năm trước Cố Thiên Tự sang Mĩ, và điều tra thêm những chuyện anh đang làm với Tân Cố thị.
Chuyến bay làm cô khá mệt mỏi, nhưng cô cũng đành cố chịu đựng, cô không thể sử dụng phi cơ riêng vì nó sẽ khiến người khác tò mò, việc đi lại bằng máy bay công cộng dễ gây phiền phức, cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với mọi người.
Xuống máy bay, cô bắt taxi ra thẳng khách sạn, lên căn phòng được đặt sẵn, thay quần áo chuẩn bị xuống bãi biển.
Ai… thật mệt mỏi, giờ là thời điểm cô cần nghỉ ngơi, hai tuần chưa gặp lại Cố Hạo Thần sau chuyện tiệc ở nhà anh, anh có gọi lại cho cô, hai người cũng có qua loa vài chuyện rồi cô chủ động dập máy.
Nghĩ đến cũng thật không biết phải làm sao, cô vốn không muốn sự việc lằng nhằng rắc rối như vậy, nhưng sự thật phũ phàng khiến cô nhận ra tình yêu của cô là vô nghĩa khi đặt trên người Cố Thiên Tự.
Cách đây sáu năm, cô và Cố Thiên Tự chỉ là đơn giản gặp nhau trên bãi biển, khi cô cố tìm chiếc vòng tay mẹ tặng bị rơi. Anh giúp cô tìm nó, khi tìm được thì cũng là khi trời sẩm tối, anh về với gia đình để về nhà, mà cô cũng vậy. Hai người khi ấy không nghĩ tới việc xin liên lạc, nên khi lên máy bay, đều nhớ ra chưa biết gì về đối phương.
Cố Thiên Tự ngày ấy trở về, luôn nghĩ về cô gái trên bãi biển, nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh, khi anh tìm được chiếc vòng cho cô, cô nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy là nỗi ám ảnh trong anh, không lúc nào anh thôi nghĩ về cô- người con gái xinh đẹp mà thuần khiết.
Với Triệu Mạn Di, việc gặp gỡ Cố Thiên Tự cũng là một thay đổi trong cuộc sống của cô, cô muốn gặp lại anh, nhưng không biết nên tìm ra sao. Bởi cô chẳng biết gì về anh cả.
Anh thật hiền, đó là ấn tượng duy nhất của cô về anh- người con trai mới biết có vài tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, khi anh cười, hai mắt híp lại, khiến cô cũng cảm thấy muốn cười bật ra.
Thở dài, biết anh giờ này đang ở đâu và làm gì chứ?
Vài hôm sau, cô nhập học trên trường, cô học trường cao trung có tiếng nhất Đài Bắc, khi lớp đang học, một nhóm sinh viên của trường đại học X tới hướng dẫn chương trình khi tham gia hội thảo “Hòa bình dân tộc”, cô vốn không mấy hứng thú với mấy loại hội thảo như vậy, nhưng không ngờ Cố Thiên Tự lại là một trong số các sinh viên ở đó.
Buổi hội thảo được diễn ra vào cuối tuần, cô có được liên lạc của anh để tiện trao đổi, bởi cô là học sinh ưu tú được đề cử đi dự hội thảo.
Cô và anh liên lạc thường xuyên, khi thì chỉ bàn về hội thảo, khi thì nói về những chuyện lặt vặt linh tinh. Anh thường là người chủ động, còn cô, vốn ít giao tiếp, lại lạnh lùng giảo hoạt, cô tự thấy mình đối với anh chỉ là nhất thời cảm động.
Nhưng không phải vậy, sau hội thảo, anh hẹn cô đi chơi, rồi vài lần vô tình gặp, anh cũng khiến cô có cảm giác ấm áp lạ. Anh dịu dàng, quan tâm, chăm sóc, khác hẳn cô, cô chỉ nhận sự quan tâm của anh, nhưng âm thầm ghi nó trong lòng.
Vài tháng sau, hai người kết giao, càng ngày càng hợp, cũng chẳng có lấy một lần cãi nhau nhỏ nào. Cô ít nói, anh lại quan tâm như vậy, hai người cũng một chỗ nhất định hòa hòa hợp hợp.
Tình cảm cô dành cho anh ngày càng nhiều. Mãi đến hai năm sau, anh phải sang Mĩ vì gia đình có việc. Cô vẫn quyết định chờ anh, mà anh, cũng muốn cô chờ thêm một thời gian nữa.
Bốn năm, cô chờ đợi bốn năm, cô vẫn đợi, thẳng đến khi trợ lí vì không muốn cô bị Cố Thiên Tự lừa dối mà mang chứng cứ về, cô thật sự không cười nổi.
Anh luôn một điều yêu cô, hai điều yêu cô, nhưng sau lưng lại âm thầm phản bội. Bốn năm, cô biết con số này không lâu cũng không chóng, nhưng anh đã nói yêu cô, vậy sao còn qua lại với “những” người phụ nữ khác?
Khi mười tám tuổi cô đã phải tiếp nhận chỉ đạo tập đoàn gia đình, một công việc quá khó khăn, cô cũng không thể cứ nghĩ về anh mãi, ban ngày cô đi học, chiều về lại tới tập đoàn học quản trị. Nhưng tối đến, khi màn đêm buông cũng là lúc trái tim cô hướng đến anh, đến nước Mĩ xa xôi.
Anh liệu còn nhớ tới cô không? Cô biết là có, bởi thỉnh thoảng, anh vẫn hay gọi cho quản gia nhà cô hỏi thăm sức khỏe của cô, nhưng không muốn cô biết.
Cô không muốn ngăn anh, chỉ là, cô không muốn mình trở thành bức rào cản của anh.
Nhưng khi biết chuyện bên Mĩ của anh, cô hoàn toàn thất vọng. Cái gì khiến anh thay đổi? Tiền tài? Hay áp lực? Hay vì xa cô?
Cô không biết nữa, nhưng cô chỉ biết, sau khi thấy “chuyện tốt” mà anh đã làm, cô đã mất niềm tin vào anh rồi.
Vén mái tóc ra sau, nhìn về phía có tiếng gọi tên cô, giơ tay lên vẫy vẫy.
“Ai nha, băng sơn mĩ nhân, vẫn vậy a…”- Diêu Giai Mẫn thân hình nóng bỏng chạy đến, nửa đường thì…
“Haiz…”- Triệu Mạn Di thở dài, cũng chẳng buồn đứng dậy ra đỡ, chỉ là thuận tay gạt chiếc túi sang cạnh ghế cho Diêu Giai Mẫn tới ngồi.
“Chị thật là… chẳng giúp em được gì cả…”- Diêu Giai Mẫn phủi lớp cát trên tay, lại xoa xoa đầu gối, oán thán với Triệu Mạn Di.
“Tôi sao phải tới giúp cô? Tự làm tự chịu, mắt cô để sau gáy à?”- giọng nói lạnh lẽo mà giễu cợt khiến Diêu Giai Mẫn khóc thầm, cô không phải là tới Hawaii, nơi này chính là Nam cực a…
“Chị Di, đừng lạnh lẽo với em như vậy chứ?”- Diêu Giai Mẫn rất tức thời mà cười nịnh nọt với Triệu Mạn Di, cô len lén cái tay với tới quả dừa, hút một ngụm… ừm… không tồi, đi theo chị Triệu nhất định không thiếu cái ăn.
Triệu Mạn Di muốn tát vào cái mặt nhe nhởn này nhưng nghĩ sao cũng thấy không nỡ, cô ta cũng rất biết cười a. Nhưng chuyện quan trọng bây giờ không phải là so đo cô ta có cười đẹp hay không, mà là chuyện cô cần Diêu Giai Mẫn làm.
“Tài liệu đây, điều tra cho tôi tất cả, nhớ không được phép phạm sai lầm.”
Nghe được giọng nói giải quyết công việc chung của Triệu Mạn Di, Diêu Giai Mẫn không khỏi nhăn mày phụng phịu.
“Em biết rồi, chị nghĩ sao mà nói đáng sợ như vậy…”- ngẫm nghĩ một lúc, cô chợt ngạc nhiên.
“Chị Di, em là luật sư, đâu có phải là thám tử a…”
Triệu Mạn Di đeo kính râm vào, môi khẽ mím, cô quay sang Diêu Giai Mẫn.
“Luật sư hay thám tử đều cùng là phải điều tra, không phải sao? Dù gì đó là chuyện tôi cần cô làm, làm không tốt, cô…”
“Em biết rồi, em biết rồi…”- Diêu Giai Mẫn cười hề hề, kẻ tức thời là trang tuấn kiệt, cô biết rõ điều đó mà.
Hài lòng với kết quả, Triệu Mạn Di nằm xuống phơi nắng, quyết định tới đây vào lúc này là không tệ, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh Cố Hạo Thần, cô cắt đứt liên lạc với mọi người, anh chắc chắn sẽ giận.
Nhưng… giận vì cái gì?
Hai người con gái xinh đẹp sớm bỏ qua đống tài liệu, nằm “hứng” nắng Hawaii. Người thì hi vọng bình yên, người thì hi vọng có làn da rám nắng mang trở về.
Sau một buổi sáng phơi nắng ngoài biển Hawaii, nhìn mọi người nhảy Hula rộn ràng, buổi trưa lại tốn tiền mời Diêu Giai Mẫn ăn, thì bây giờ Triệu Mạn Di được thả mình thư giãn trong bồn tắm.
Thật mệt, nghĩ đi nghỉ thì sẽ được thoải mái, nhưng không ngờ lại suy nghĩ biết bao chuyện.
Cô chỉ giữ liên lạc với duy nhất Dương Nhậm Vũ, thỉnh thoảng anh lại gọi tới xem cô có cần gì không? Rồi hỏi ý kiến cô vài chuyện của công ty.
Cố Thiên Tự liên tục liên lạc cho Dương Nhậm Vũ hỏi về cô, nhưng anh rất trung thành mà báo cáo không biết, chỉ biết rằng cô đi nghỉ.
Cố Hạo Thần thì không có thông tin gì, chỉ biết, anh cũng không thấy mặt sau cái ngày dự án khởi công.
Mặc kệ đi, cái cô cần bây giờ là không suy nghĩ đến chuyện công việc hay tình cảm, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là tốt rồi.
Cứ ngỡ rằng việc điều tra này phải kéo dài hàng hai, ba tuần, nhưng chỉ gần một tuần sau, Diêu Giai Mẫn đã mặt mày hớn hở trực trước cửa phòng khách sạn của Triệu Mạn Di.
“Vào đi.”- giọng điệu mệt mỏi của Triệu Mạn Di làm Diêu Giai Mẫn sững sờ.
“Chị Di, chị ốm sao?”- cô ném tài liệu lên bàn, chạy vội tới đỡ Triệu Mạn Di- “Chị muốn gọi bác sĩ không? Em sẽ gọi tới.”
Nói rồi cô sờ lên trán Triệu Mạn Di, tay trái hí hoáy lấy điện thoại bấm một dãy số.
Triệu Mạn Di được Diêu Giai Mẫn đỡ lên giường, cô đầu váng mắt hoa, hai hôm nay bị ốm, mệt mỏi rã rời cả người, hai ngón tay cũng chẳng buồn động.
Chưa bao giờ cô bị ốm thế này, cảm giác cả người như bị xe lu cán, hai mắt nhắm nghiền. Quá mệt mỏi, cô sẽ sớm ૮ɦếƭ mất.
“Cô ấy bị sốt, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi, sẽ không có gì nghiêm trọng.”- bác sĩ người nước ngoài xách hộp thuốc đứng dậy, đưa cho Diêu Giai Mẫn vài vỉ thuốc rồi rời khỏi.
“Chị này, bị sốt cao mà không gọi cho em gì cả.”- Diêu Giai Mẫn gọt quả táo, miệng trách móc- “Tài liệu em tìm cho chị xong hết rồi. Nhưng quan trọng bây giờ chị phải khỏe mạnh lại đã, nếu không em sẽ không đưa cho chị đâu.”
Triệu Mạn Di thầm cười khổ, có kết quả rồi sao? Nhất định là theo đúng như dự đoán của cô và Dương Nhậm Vũ.
“Đúng như tôi nói ban đầu chứ?”- Triệu Mạn Di thều thào, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“Phải thưa bà cố.”- Diêu Giai Mẫn nhăn mày- “Phiền chị nằm im dùm cho, ốm đau còn lo được cái gì mà cũng hỏi, em tìm hiểu hết rồi, thậm chí còn hơn cả chị nghĩ.”- là một luật sư, Diêu Giai Mẫn cũng không ngờ Triệu Mạn Di lại là một người có suy luận sắc bén như vậy, từ ban đầu đã đoán ra được tất cả, việc nhờ cô điều tra chỉ là tìm thêm chứng cớ xác thực. Còn mọi sự, Triệu Mạn Di đã đọc được ra hết ngay từ đầu.
Triệu Mạn Di cười khẩy, quả đúng như vậy, cô sẽ xem từng hành động của Cố Thiên Tự, nếu như anh ta có bất cứ hành động nào quá trớn, cô sẽ không tha.
Qua sự chăm sóc của Diêu Giai Mẫn, suốt một tuần sau, Triệu Mạn Di có thể coi như khỏe mạnh, cô thu xếp đồ đạc chuẩn bị trở về.
Vậy là cô đi cũng hơn hai tuần, về không khéo không nhận ra Dương Nhậm Vũ mất, anh thường xuyên phải tăng ca để gánh cả công việc của cô, nên sau đợt này, nhất định cô phải tăng lương cho anh. Dự án thu mua Kim An cũng được anh hoàn thành xuất sắc, vậy là không còn gì đáng lo nữa.
Lại theo trình tự ban đầu, gọi điện đặt vé, ra sân bay, lên máy bay khoang hạng VIP, rồi hạ cánh, lấy đồ, ra khỏi phi trường, lên taxi trở về nhà. Cả quá trình cũng tốn hơn một ngày.
“Liệt tổ liệt tông phù hộ cho con mau gặp được Triệu tổng, cầu mong sớm nhìn thấy cô ấy, con xin khấn bái khắp bốn phương…”- Dương Nhậm Vũ lầm rầm trong miệng, anh sắp kiệt sức đến nơi rồi, cô cứ đi mãi thế này anh sẽ sớm thăng để gặp ông bà quá.
“Chuyện gì?”- âm thanh lạnh lùng quen thuộc vang lên.
Dương Nhậm Vũ nhìn ra cửa, á khẩu một tiếng rồi im bặt.
Anh có hay không nên đi thầy cúng xem mồm mình thiêng như thế nào?
“Triệu tổng…”- Dương Nhậm Vũ đứng dậy, nhìn cô mà cười trong vô thức- “Tôi mong cô hơn cả nắng hạn mong mưa nữa đấy.”
Thật tình nếu Triệu tổng tính khí không lạnh như vậy, anh sẽ thật cao hứng mà nhảy cẫng lên… nhưng mà… nếu làm vậy, khả năng sống sót trước mặt cô là không cao a.
“Đủ rồi, không phải tôi đã về rồi sao.”- Triệu Mạn Di đi đến đặt tài liệu xuống.
“Quả đúng như chúng ta dự đoán, có cả bàn tay của Lệ Kim nhúng vào.”
Dương Nhậm Vũ thu hồi ngay lại vẻ mệt mỏi, lập tức nghiêm túc cầm tài liệu xem qua một lượt.
Cố Thiên Tự a… anh quả thực là kẻ ngu ngốc nhất trần đời, nghĩ chỉ cần hợp tác với tập đoàn Lệ Kim bé nhỏ từ một nhà giàu mới nổi mà làm được những chuyện kia sao? Dương Nhậm Vũ lắc đầu.
“Quả là không có đầu óc.”
Triệu Mạn Di rót một ly rượu.
“Người không có đầu óc hơn, kì thật lại là Lệ Đổng Nhân.”- nghĩ Cố Thiên Tự có thể có tài lực đánh đổ Cố thị to lớn chỉ với sự giúp sức nhỏ bé của ông ta sao? Quá ngây thơ rồi.
Hai người lâm vào trầm tư. Triệu Mạn Di hoàn toàn không biết được tối nay ai sẽ là khách tới thăm nhà mình.