- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Yêu Anh Từ Bao Giờ
- Chương 46
Thời gian qua tôi đã kiểm soát vật liệu rất cẩn thận, cộng thêm với việc “bứt dây động rừng” lần trước mà tôi nghĩ tên trộm đang án binh bất động, hoặc cũng có thể hắn dừng luôn hành động xấu của mình khi cảm thấy nguy hiểm, được vậy cũng là tốt rồi vì tôi vốn chẳng muốn ai đó lún sâu thêm vào tội lỗi. Ấy vậy mà chiều nay khi tôi vào phòng chứa kiểm vật liệu thì… tôi bần thần cả người. Mười bao gạch đá hoa lát nền đã không cánh mà bay. Tôi lập tức mở máy kiểm tra lại, tôi đã mua năm mươi bao gạch đá hoa giả vân gỗ lát nền cho các tầng, giá mua loại gạch cao cấp này vốn không hề rẻ, đây là loại gạch đắt tiền bậc nhất, mùa đông thì ấm mùa hè thì mát, hoa văn tinh tế như gỗ thật, thế nên tôi đặc biệt lưu tâm.
Tôi trấn tĩnh lại, cũng không ầm ĩ làm gì mà quay sang nói nhỏ vào tai Thịnh.
– Anh… chiều hôm kia em đặt năm mươi bao đá hoa lát nền mà anh duyệt đó… anh nhớ không?
– Ừ… có chuyện gì vậy Thảo?
Thịnh chau mày nhìn thái độ khác lạ của tôi, có lẽ Thịnh cũng đoán ra chuyện. Tôi chán nản nói tiếp:
– Hôm ấy em mới giao chú Hoàn mở mười bao để lát tầng thượng, em tính mười bao là đủ cho tầng thượng, hai thợ vẫn còn làm trên đó, có nghĩa là dưới phòng chứa phải có bốn mươi bao đúng không?
– Ừ. Em vừa đếm lại à?
– Vâng… hiện tại chỉ còn có ba mươi bao… có nghĩa là mười bao đã bị đem đi từ lúc nào anh ạ.
Thịnh đanh mặt, gật nhẹ, rót cốc nhân trần đá cho tôi, ánh mắt nhìn về phía thợ xây đang hoàn thiện nốt việc sơn bức tường bên hông phải. Thịnh để tôi ngồi yên, nhẹ nhàng truy lại hình ảnh camera đêm qua, có điều… Thịnh đen mặt, hai mắt tối lại chửi thề một tiếng:
– Mẹ kiếp!
Tôi hiểu đã xảy ra điều gì đó không bình thường liền hốt hoảng hỏi:
– Anh thấy điều gì vậy?
– Đêm qua có ai đó đã ngắt kết nối camera vào lúc hai giờ sáng, sau đó một tiếng lại bật trở lại. Hắn đã biết sự có mặt của camera trong phòng chứa.
Thật là cao tay! Hắn đã xem xét rất kỹ lưỡng và phát hiện được nơi bí mật gắn camera. Tuy nhiên, tại sao hắn lại chọn đêm qua để hành động? Có phải vì… hắn cho rằng… hắn có chứng cớ ngoại phạm không? Tôi lạnh toát cả người khi nghĩ đến… chú Hoàn. Tôi không có bằng chứng nào cả, chỉ là… tôi bất giác nghĩ ra điều này, dù chẳng có cơ sở nào cả. Quả thực… hàng đêm đều có người coi đồ, nếu họ bắt tay nhau gạt Thịnh thì đúng là Thịnh bó tay thật, nhưng có vẻ không phải vậy vì thái độ của nhóm họ hôm đó đều rất bất ngờ, họ không thể cùng diễn chuẩn xác như vậy được, nhất là thái độ cay cú của anh Hải đen. Nếu chỉ một người hành động, hắn ta dễ dàng qua mặt được tất cả, đặc biệt khi hắn được Thịnh tin tưởng giao phó, cũng là điều thuận lợi hơn cả cho hắn khi hắn có khóa cửa sau nhà, khi người canh gác ban đêm chỉ nằm ở căn phòng phía trước mà yên tâm cửa sắt vững chãi đằng sau đã được khóa lại cẩn thận. Đúng là chẳng ai có thể nghĩ người đàn ông béo tốt hiền lành hay quan tâm người khác như chú Hoàn lại có thể là thủ phạm, thế nên lúc trước ngay khi nghĩ đến chú Hoàn là tôi đã gạt đi ngay, có điều… đêm qua hắn hành động thì quả thực quá là trùng hợp. Suy luận một hồi, tôi buồn buồn nói với Thịnh:
– Em nghĩ em biết là ai rồi.
– Em thử nói xem.
– Chưa có bằng chứng em chưa thể nói là ai được. Em không muốn đổ oan cho ai cả. Thế còn anh, anh nghĩ sao?
– Ừm… anh cũng như em, để tìm bằng chứng đã.
– Vâng, trước hết em cần hỏi Dũng vì đêm qua cậu ta là người ở lại coi đồ. Cậu ta hoàn toàn là đối tượng tình nghi số một.
– OK.
Dũng đang đứng trên giàn giáo quét sơn ngang tầng hai, thái độ làm việc cực kỳ cẩn thận vì gương tày liếp hôm qua ở ngay trước mặt. Thịnh gọi to hướng về Dũng:
– Dũng, nghỉ tay uống nước đi!
Dũng quay xuống cười hỏi:
– Anh gọi em à?
– Ừ, xuống anh bảo.
– Vâng… chờ em tí.
Dũng mất vài phút để có mặt trước tôi và Thịnh, cậu ta mấy hôm nay gầy đi trông thấy vì khó chịu mùi sơn, thi thoảng lại nôn khan nhưng vẫn muốn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Trên người, trên mặt vẫn dính đầy vết sơn, Dũng có chút lo lắng hỏi:
– Anh gọi em có việc gì thế ạ?
Thịnh đưa cốc trà đá cho Dũng, hất nhẹ hàm:
– Cậu ngồi xuống đây, chị Thảo có việc muốn hỏi.
– Chị hỏi em ạ?
Dũng quay sang tôi, tôi giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể để hỏi Dũng:
– Đêm qua em thấy nhà xây có gì khác lạ không?
– Ơ… em không, em cũng thính ngủ lắm… mà đêm qua em không thấy gì khác cả chị ạ.
– Thế này Dũng ạ, chị vừa đếm lại số bao gạch đá hoa, thiếu mất hai mươi bao.
Dũng có vẻ sốc mà thốt lên:
– Ui… sao mất nhiều thế? Hôm trước em nghe chú Hoàn nói là chị đặt năm mươi bao, giờ mất xừ hai mươi bao thì ૮ɦếƭ à? Chị đếm lại xem, lần trước chị cũng đã đếm nhầm rồi… có khi nào…
– Mất nhiều thế mà cậu ngủ như lợn có biết cái đếch gì đâu!
Thịnh dài giọng bĩu môi làm Dũng đỏ mặt xấu hổ. Có vẻ Dũng không biết gì là sự thật, tôi nói vống con số lên mà Dũng cũng chẳng tỏ thái độ gì cả.
– Hay… cậu là kẻ trộm?
Thịnh nhếch miệng hỏi. Dũng run run, mặt mũi xám ngoét nhìn đến là tội nghiệp. Dũng như chực khóc, nhìn Thịnh bằng ánh mắt van lơn cất lời:
– Anh Thịnh… Em thề là em không phải là kẻ trộm. Anh nghĩ xem, em là kẻ trộm mà em còn xung phong ở lại trông đồ có quá là “lạy ông tôi ở bụi này” không?
– Thế cậu tìm ra xem ai cho tôi, không thì cậu đền tôi hai mươi bao đó!
Thịnh đanh giọng, mặt mũi đen lại bực dọc. Tôi nghĩ mà ái ngại thay cho Dũng. Hai chục bao gạch đá hoa cao cấp là cả một khoản tiền lớn, cả tháng làm quần quật của Dũng may ra mới đủ. Dũng hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi quả quyết:
– Em thề là cửa nẻo vẫn nguyên, vậy chỉ có thể là người trong nhà thôi anh Thịnh. Khóa cửa thì… em nghĩ ai muốn có là có được thôi, chú Hoàn là người cầm chìa nhưng thi thoảng chú vẫn cho anh em mượn. Thế nên… khó cho em quá!
– Khó thế thì đền!
Thịnh thả một câu bực bội, Dũng hết hồn vội nói:
– Ấy đừng… em biết rồi… để em nghĩ cách!
Nhìn Dũng thẫn thờ như chính bản thân cậu ta bị mất trộm, tôi thở dài một hơi rồi nói:
– Đêm qua mất tất cả là mười bao thôi, có gì cũng bớt tiền đền.
Thịnh phì cười nhìn tôi rồi nhìn Dũng nói:
– May cho cậu chị Thảo nhà anh còn thật thà biết thương người đấy! Anh là anh bắt mày đền đủ hai mươi bao.
Chị Thảo “nhà anh”? Thịnh này… lúc nào rồi mà còn… tán tỉnh người ta được chứ? Dũng tròn mắt, dù đang trong cơn lúng túng xót của mà vẫn ra vẻ trêu chọc hai chúng tôi:
– Em biết ngay mà, nhìn anh chị dính nhau cứ như xi măng dính cát… em với các anh các chú cũng đoán ra lâu rồi!
Tôi đỏ mặt vội chữa ngượng mà đánh lạc hướng Dũng:
– Cậu lo mà tìm thủ phạm đi, đền mười bao cũng ốm đòn đấy!
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh