Chương 38

Tác giả: Vũ Ngọc Hương

Tôi mỉm cười hài lòng. Vậy là tạm thời con bé cũng chấp nhận ở một mình, hoàn cảnh phải thế thì biết làm sao? “Con bạn” tôi nó không cho tôi đi đâu cả, đâu phải tôi muốn lừa em tôi đâu.

Phượng vừa ăn 乃ún chả vừa tấm tắc khen ngon, tôi đắc ý cười nói:

– Quán này nổi tiếng ở đây đấy, sau này thích lại ra đây ăn, ngon bổ rẻ.

– Vâng… mà em bảo này… hay buổi tối chị qua nhà trọ ngủ với em đi, em mới đến đây còn lạ với sợ lắm ấy.

Tôi nghĩ trong đầu, có người ta sợ nó chứ nó thì biết sợ ai, cơ mà con bé có vẻ cần tôi nên tôi hơi áy náy trả lời:

– Sáng chị còn phải nấu ăn cho cô bạn… nên là…

– Eo ơi… đàn bà con gái gì mà ăn sáng cũng cần có người hầu thế?

– Hihi… người ta tiểu thư khác mình em ạ…

– Chị ấy có xinh không chị?

Tôi nghĩ đến con bé Trà bạn cao đẳng với tôi mà Phượng không biết, tối qua đã nhắn nhờ nó giúp đóng thế thì trả lời:

– Cũng xinh… thôi mình ăn xong rồi thì đứng dậy cho người ta còn bán hàng. Em có mệt không… Giờ mình đi tìm nhà trọ cho em vào đó nghỉ luôn nhé!

– Có, em mệt muốn ૮ɦếƭ luôn đây. Giờ này bạn chị có nhà không?

Bảo có thì chắc chắn là không được nên tôi đành nói:

– Không… chắc là không em ạ.

– Thế hay chị cho em về ngả lưng cái đã, chiều mát hãy đi tìm nhà trọ nhá!

Tôi cũng đã tính đến trường hợp này rồi nên gật đầu:

– Ừ… giờ mình về ngủ một lát, hai giờ chiều đi đâu thì đi.

Xe chưa phóng vào trong khu chung cư nhà Thịnh, Phượng ngồi sau lưng tôi, đôi mắt đã tò mò hướng về không gian trước mặt nức nở xuýt xoa:

– Ôi chị Thảo ơi… khu này thích thế, chung cư mà đẹp như công viên thế này… cây cối mát thật đấy… nhà cũng đẹp cứ như trong mô hình Lego ý…

Tôi mỉm cười công nhận điều nó nói là sự thật. Có điều tôi chưa kịp phóng xe qua cổng, thanh chắn cổng bỗng đóng lại làm tôi ngỡ ngàng. Tôi ở đây bao lâu có bao giờ bị bảo vệ ngăn lại đâu nhỉ? Tôi đành dắt xe lại gần chốt bảo vệ hỏi, ra là cô em tôi cần xuất trình giấy tờ. Hôm trước tôi ngất đi được Thịnh đem về, chắc vì Thịnh là cư dân ở đây nên Thịnh mang tôi vào được, do đó bảo vệ cũng biết mặt tôi, còn tôi chỉ là phận “ăn nhờ ở đậu” nên dẫn theo người lạ thế này cần phải xuất trình. Eo nghiêm ngặt thật đấy, thảo nào nơi này có mở cửa đi ngủ vẫn chẳng lo gì cả…

Chú bảo vệ già nhìn chứng minh thư của Phượng rồi nhìn tôi nhướng mày hỏi:

– Vào nhà Thịnh à?

Á… ૮ɦếƭ rồi, chú ấy còn nói thế nữa… Tôi đỏ mặt gật đầu, vội đẩy Phượng đi nhanh, bước lên xe phóng xuống tầng hầm. Con bé chẳng chịu bỏ qua mà liền hỏi tôi:

– Nhà Thịnh á? Bạn chị tên là Thịnh à?

– Không… đó là tên chủ cũ thôi ấy, bạn chị mua lại em ạ…

Con bé thôi không hỏi nữa, tôi cũng thở phào một hơi mà tim vẫn còn đập như trống trận, mồ hôi cũng lấm tấm trên trán trên mũi. Sợ thật… hic hic… Đúng là gạt người đâu có dễ, nhất là với cái đứa siêu nhạy như Phượng.

Vừa bước vào phòng, hơi mát từ điều hòa phả thẳng vào người làm Phượng thốt lên đầy phấn khích:

– Ui… em ước mơ được ở trong điều hòa lâu nay mà chưa được… thế này ngủ ngon phải biết chị nhỉ?

– Ừ… mà tốn điện lắm ấy…

Tôi đặt chìa khóa xuống bàn, bước vào bếp mở tủ lạnh lấy nước mát mời Phượng, chợt thấy trong tủ lạnh có mấy chai nước tăng lực mà đàn ông hay uống cũng hơi ngài ngại, quên không cất đi. Hi vọng con bé không tự tiện mà mở ra!

– Em uống đi này!

– Ui… nước me… ngon thế… chị pha à?

– Ừ… em vào trong phòng kia mà ngủ đi nhé, chị xem TV một lát.

Tôi không muốn vào cùng con bé sợ nó lại hỏi cái nọ cái kia, chỉ hi vọng nó giữ phép lịch sự tối thiểu mà không lục lọi trong đó. Phòng ngủ của Thịnh gọn gàng sạch sẽ, nếu nhìn qua cũng không phân định được là phòng nam hay nữ, chỉ cần vậy là thoải mái rồi. Laptop đặt trên bàn làm việc gỗ lim đen bóng đầu giường gọn gàng, đèn ngủ vàng mờ mờ ảo ảo vẫn luôn để sáng, trên giá sách là vài cuốn sách kinh tế, sách hóa học và sách học tiếng Anh… như mọi tủ sách thông thường không có gì đặc biệt. Thật ra… tôi chẳng bao giờ chú ý nhiều đến đồ đạc trong phòng Thịnh vì bản thân tôi cảm thấy như vậy là “lục lọi”, bình thường dọn dẹp cũng chỉ lau chùi quét tước tổng thể chứ không mở từng cuốn sách ra làm gì cả… Cái tủ là nơi đáng lo nhất lại có chìa khóa, và chìa khóa đang nằm trong tay tôi nên tạm yên tâm được.

– Chị Thảo ơi!

Tôi nhíu mày hỏi vào trong:

– Gì thế em?

– Sao chị nói ở đây chỉ có một phòng ngủ?

Tôi sững lại. Sao con bé lại nói như vậy? Có lẽ nào… Tôi vội bước vào, thấy con bé đẩy tấm gương lớn mà Thịnh đặt ở cuối hành lang sang một bên thì cực kỳ ngạc nhiên. Đằng sau tấm gương cùng tấm rèm phía sau đó là… một cánh cửa gỗ nâu nhạt vừa hé mở. Con bé lườm tôi một cái, giọng hậm hực:

– Em biết ngay mà… chung cư cao cấp như này làm sao diện tích mặt bằng nhỏ thế được, chị cố tình không cho em ở cùng đúng không?

Tôi đứng ૮ɦếƭ trân nhìn căn phòng lớn hiện ra sau cánh cửa gỗ, hít một hơi bước theo Phượng vào bên trong. Đó chính xác là phòng ngủ lớn của căn hộ này, bên trong đầy đủ tiện nghi thích hợp cho một… cặp vợ chồng, có cả phòng tắm cao cấp với bồn tắm vuông ốp gạch hiện đại trong đó. Tôi nửa giận muốn phát điên nửa lại cảm thấy ngọt ngào dâng lên rất khó giải thích. Thịnh cố tình giấu tôi là vì… vì điều gì… nếu không phải vì… muốn dồn ép tôi gần Thịnh hơn… Có phải là vậy không? Ai da… tôi nên tức giận, Thịnh đáng ghét kia… nhất định tôi sẽ cho Thịnh biết mặt!

Tôi không biết phải giải thích sao với con em đành cười cười nói:

– Ui… em mở ra chị mới biết đấy. Chắc bạn chị không dùng phòng này… để dành sau này lấy chồng á em. Nó không thích ai xâm phạm nơi này đâu, lúc trước nó còn bảo chị đừng động vào cái gương đó đấy.

Phượng bĩu môi không phục, tôi cũng chỉ biết méo mặt, ỉu xìu bước ra sau nó rồi đóng chặt cửa lại, kéo rèm cùng gương về vị trí cũ, giữ nguyên “hiện trường” vì tôn trọng ý của chủ nhà. Nghe tôi nói như vậy dù Phượng có muốn ở đây cũng là không thể. Quyền đâu phải của chị em tôi. Nó bực bội nằm ngủ trên chiếc giường trong phòng ngủ nhỏ vốn là phòng ngủ của Thịnh, một hồi sau tiếng ngáy đều đều cũng vang lên. Tôi chẳng biết nghĩ sao… chỉ biết trong lòng rộn lên bao nhiêu cảm xúc khó gọi tên. Thịnh cố tình không cho tôi biết điều này, nếu không vì Phượng quá đỗi tò mò thì tôi sẽ chẳng bao giờ biết được.

Hai giờ chiều, tôi đành vào đánh thức con em dậy chứ ngủ mãi sao được. Phượng uể oải chẳng muốn rời nơi này… thì ở đây thích quá mà, tôi biết lắm chứ nhưng làm sao để nó ở đây được, đành cười cười kéo nó dậy. Con bé vẫn không vui, dường như nó không tin là tôi hoàn toàn không biết có căn phòng “bí mật” đó, thế nên nó tỏ thái độ giận dỗi. Tôi chỉ biết áy náy nhìn con bé mà thôi. Thực ra lúc trước tôi cũng có chút thắc mắc, một chung cư sang trọng được bảo vệ nghiêm ngặt thế này thường diện tích mặt bằng cũng phải trên dưới một trăm mét vuông, có điều phòng ngủ mà Thịnh đang ở có diện tích khá lớn rồi nên tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, đó chẳng phải là ước mơ của bao người rồi sao, hóa ra… Thịnh đúng là có điều kiện thật!

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc