Tình yêu vừa là thần dược vừa là độc dược. Người muốn có nó thì nó càng chốn chạy, người không muốn có nó thì nó luôn hiện hữu.
Sau khi buổi tập trung kết thúc, mọi người lại bắt đầu nhốn nháo đi về lớp mình. Trái ngược với mọi lần, Dương bước đi theo quán tính mà chẳng thèm để ý này nọ. Đôi lông mày nhíu lại, cái mũi chun chun, gương mặt nhìn rất nghiêm nghị. …“bốp”….
Cô đã va phải một ai đó và ngã phịch xuống đất.
- Á. Xin lỗi bạn.
Người đó liền lập tức đỡ cô dậy và xin lỗi rối rít, cô chẳng thèm trả lời, cứ thế bước thẳng. Thậm chí người đó là nam hay nữ cô còn không hay biết. Có lẽ cô đang nghĩ tới truyện đi du học. Dù biết nó sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của cô sau này nhưng cô vẫn có một cảm giác gì đó, nó giống như nửa muốn đi nửa không muốn vậy.
- Chẹp….chẹp… kệ vậy. Tối về hỏi bố.
Dương chẹp miệng một cái, mệnh đề vừa rồi đã trôi tuột ra sau gáy một cách suôn sẻ. Cô nghĩ, thuyền tới cầu sẽ tự nhiên thẳng, việc gì tới sẽ tới, chẳng nên nóng vội thì hơn. Sau đó cô lại vui vẻ lên lớp. Vừa lên tới lớp, cô đã thấy mọi người đang nhao nhao bàn tán xôn xao về một vấn đề gì đó. Tò mò, cô lại gần bắt chuyện.
- Này, mọi người, có chuyện gì thế.
Tiếng nói chuyện đột nhiên dừng lại, có lẽ họ chưa từng nói chuyện với cô bao giờ nên thấy hơi lạ. Cũng bởi vì họ sợ dây dưa tới Quyên nên không ai dám lên tiếng trả lời. Thấy vậy Tâm lách ở trong giữa đám đông ra. Chắc là vừa đi hóng hớt về.
- Dương à, cậu vẫn không biết gì sao? – thấy Dương không nói gì, cô đoán ngay ra là cô không biết nên liền nói - Cậu đúng là con mọt sách không hơn không kém, cái gì cũng không biết. – Tâm nói trêu Dương.
- Gì…à…mà cũng đúng.
Thấy Dương nhún nhường, Tâm lấn tới:
- Hì, thấy không, tớ có nói sai đâu. À, cũng đúng, cậu là nhân mới trong trường mà.
- Vậy rốt cuộc có chuyện gì. – Dương bắt đầu cáu.
- À, ngày mai trường mình sẽ tổ chức cắm trại tại vịnh Hạ Long. Nhân ngày Quốc Khánh. Mọi lần chỉ khối 12 được đi thôi. Nhưng, hí hí, lần này…hí hí….
- Gìiiiiiiiiiiii? – Cô đã dần cảm thấy mất kiên nhẫn.
- Lần này trường mình cho cả khối 11 đi, hí hí, nên…hí hí….
- Cậu có thể gặp mặt hắn chứ gì?
- Đúng, những 3 ngày lận đó, trời ơi, con đã quyết định từ bỏ chàng rồi mà sao trời lại cứ tạo cơ hội cho con thế này? – Tâm chắp hai tay trước иgự¢ tỏ vẻ đáng thương.
- Dại trai. – Dương buông một câu rỗng tuếch.
- Cậu…cậu….hừm, kệ tui. – Tâm tỏ vẻ dỗi một chút rồi lại bắt đầu đi buôn dưa lê bán dưa chuột.
Dương lắc đầu ngao ngán rồi cũng trở về chỗ của mình. Cô bạn này của cô còn vô lo vô nghĩ quá. Nhưng như vậy cũng tốt, có mấy ai có thể sống vô tư như vậy. Bị mọi thứ xô bồ ngoài kia lôi vào thì có gì tốt đâu, chỉ tổ suốt ngày phải suy nghĩ. Cuộc sống đôi khi đơn giản chút cũng tốt. Thấy Vũ vẫn đang thản nhiên học bài, cô ngồi xuống và bắt chuyện.
- Nè. Cậu nghĩ sao về chuyện đi du học?
- Không biết.
- Sao lại không biết?
- Cậu có đi không? Tôi vẫn chưa quyết định được, cảm giác kiểu gì ý.
- Ê, cậu có nghe tôi nói gì không vậy? Ê!
- ….
- Xì, đồ làm phách.
Dương hỏi mà chẳng thấy ai kia trả lời, tức tối cô lôi một bọc bim bim từ trong cặp ra ăn. Cô ăn hết gói này tới gói khác, giống như bị bỏ đói mấy tháng liền vậy. Đến lúc này thì Vũ không thể nhịn nổi nữa. Anh bực tức nhăn mày nói:
- Này, cậu là động vật gặm nhấm à?
- Gì?
- Cậu không thể ngừng ăn được sao, cứ tí ta tí tách, mọi người đang nhìn kìa.
Dương bất giác ngẩng đầu nhìn xung quanh lớp. Tất cả mọi người đều đang nhìn cô. Mặt cô lập tức ngệt ra.
- A…ha..ha, xin lỗi mọi người nhé.
Thấy khuôn mặt của Dương, khoé miệng Vũ cong lên một đường nhỏ rồi anh lại cúi xuống đọc sách. Khi cô ăn vừa xong thì tiếng trống báo hiệu tiết học bắt đầu cũng vang lên. Mọi người đều tập trung học, không ai còn chú ý tới bất kì vấn đề gì nữa. Dương cũng vậy, cô vừa chăm chú học bài vừa “thịt” nốt mấy gói bim bim. Buổi học ngày hôm nay cũng không có gì quá ư đặc biệt, cô vẫn học như mọi ngày. Sau khi tiếng chuông báo hết tiết 5 đổ lên, cô cũng như bao bạn khác, cất sách vở chuẩn bị ra về. Nhưng khi vừa ra tới cửa thì ᴆụng ngay phải ai đó.
… “binh” “bốp” “bịch”…Đó chính xác là những âm thanh được tạo ra do Dương bị va phải cánh cửa rồi ai đó và cuối cùng là ngã xuống đất. Ngẩng đầu lên, cô nhíu mày khi nhận ra đó là ai. “Mắt kính quyến rũ”. Phải, cặp kính cọng đen và style ăn mặc không khác gì bọn xã hội đen. Những điều đó cộng với mùi nước hoa Odin 04 Petrana[12] khiến anh không bao giờ bị lẫn với bất kì ai. Anh ta nở một nụ cười rồi đưa tay đỡ cô dậy. Dương đưa một tay để Hoàng Việt kéo cô lên, tay kia thì phủi bụi trên đồng phục, miệng cô lầm bầm:
[12] Odin 04 Petrana là sự kết hợp của hai mùi hương Kirsch và Cassis.
- Anh em nhà này suốt ngày chỉ biết cười hay sao á.
- Hả? Em nói gì vậy – thấy vậy Hoàng Việt hỏi.
- À….ha…ha…không có gì. Mà anh tìm tôi có chuyện gì vậy?
- Hì hì…chẳng phải em nói là hôm khác chúng ta sẽ đi ăn cùng nhau đấy sao.
- Ồ, tôi nói bao giờ nhỉ? – Cô nhíu mày.
- Hôm ở trông phòng Phan Hiệu Trưởng đó, đừng nói là em không biết là chưa hứa như vậy bao giờ hay bây giờ em lại bận rồi nhé.
- Ồ, tôi nhớ ra rồi. Giờ sao?
- Tất nhiên là em sẽ đi ăn cùng anh.
- Đi ăn sao?
Hoàng Việt tưởng Dương không đi được nên mặt đã bắt đầu tiu nghỉu. Anh nói:
- Sao vậy em có đi được không?
- Tất nhiên là phải đi rồi.
Tâm từ đâu chạy ra nói lớn. Dương quay sang lườm con bạn. Thấy trai là bán bạn liền như thế đấy. Tâm máy mắt nói với Dương:
- Dương tất nhiên sẽ đi, phải không? – Tâm lại lên tiếng và máy mắt với cô.
Dương giả nai, lơ đãng trả lời.
- Mắt cậu bị làm sao vậy, có cần tôi đưa đi khám không?
- Em là… – Hoàng Việt nhíu mày.
- Híc, anh đã quên nhanh như vậy sao. – Tâm rơm rớm nước mắt.
Dương nhìn thấy vậy mà thấy ớn, công nhận trình độ giả nai của bà này còn cao gấp mấy lần cô. Đúng là “đạo cao một thước, ma cao một trượng” khâm phục, khâm phục.
- Ồ, anh nhớ ra rồi, cô bé đã gửi love cards ngay trước mặt toàn thể các học sinh nữ toàn trường đúng không?
Dương lập tức há hốc miệng và liếc sang con bạn mình. Cô biết cô ta “điên” sẵn rồi, nhưng không ngờ lại tới mức này. Vậy là sao cô ta vẫn không bị toàn thể học sinh nữ trong trường “ám sát” như cô bị Quyên hại vậy nhỉ. Cô tự hỏi. Thôi thế này thì xong rồi, ra ngoài đừng có nói là bạn cô là được. Nghĩ sao làm vậy, chân cô tự động đã dịch chuyển được vài phân. Tâm nhận thấy thái độ của Dương thì có chút hơi khó chịu.
- Không phải há hốc miệng như thế đâu, cậu có thể nuốt hết một quả lê đấy. Tôi như vậy thì đã sao, tôi chỉ thể hiện tình cảm của mình thôi mà.
- Ha…ha…thì ra em chính là cô bé đó, em có đọc lại bức postcard đó không, anh đã vạch ra những lỗi sai chính tả cho em rồi đó. – Hoàng Văn cười lớn.
- Hả? – Dương ngây ra rồi cũng cười sặc sụa.
- Hức…. – Tâm ai oán nhìn Dương và Hoàng Việt đang vào hùa với nhau. – Hai người bắt nạt tôi sao?
Thấy vậy Dương nén cười nói:
- Thôi được rồi, tôi hi hi…không…hi hi…trêu cậu nữa. Hoàng Việt! Đi ăn thôi.
- Được.
Hoàng Việt thấy Dương nói thì cũng ngừng cười. Bây giờ khuôn mặt anh trông cực kì đẹp trai và thân thiện, làm cho nàng Tâm nhà ta lại bắt đầu say như điếu đổ.
- Nhưng Tâm sẽ đi cùng chúng ta.
Hoàng Việt mặt đen lại, ai oán nhìn sang phía cô nàng kia. Chẳng lẽ buổi đi ăn đầu tiên lại có cái sao chổi này bám đuôi sao. Nghĩ vậy anh nuốt nước bọt khan. Sở dĩ Hoàng Việt gọi Tâm là sao chổi là do không biết cô điều tra từ ai mà có thể biết được địa chỉ nhà anh, liền sau đó, ngày nào cô ta cũng bám diết lấy anh, khiến anh được phen “tóe khói” mấy lần.
- Yeah! Yeah! Dương muôn năm. – Tâm hét lên đồng thời ôm lấy Tiểu Y.
Thấy vậy, Dương thì đẩy cô ra còn Hoàng Việt theo quán tính đưa tay kéo mạnh cô lại. Tâm mất đà và ngã thẳng vào lòng Hoàng Việt. Mọi thứ xung quanh như xảy ra chậm lại. Tâm hóa thạch toàn tập trong lòng Hoàng Việt, mặt tươi như hoa, còn có cả cười ngây ngô nữa.
Một phút sau, thấy Tâm vẫn nằm trong lòng mình mà không chịu dậy, Hoàng Việt cảm thấy rất rất…buồn cười. Tâm bất chợt nhìn thấy nụ cười mỉm ấy lại càng thêm say đắm. Sau khoảng 5 phút đứng nguyên tại chỗ để đỡ Tâm, anh bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Nói gì thì nói Tâm cũng hơi “ỉn” một tí, anh lại đang đứng trong tư thế của một bạch mã hoàng tử cực kì lịch lãm để đỡ cô nên có hơi…mỏi. Được khoảng 10 phút, biết mình không thể trụ được nữa, anh bèn lên tiếng:
- Này! Cô có sao không? (câu này có thể được hiểu là, cô không sao thì đứng dậy đi).
- Ơ, em không sao.
Như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng xuân, Tâm đỏ mặt đứng dậy. Cô lấy tay vê vê gấu ao, cúi đầu nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhất mà người con gái như cô có thể nói.
- Cảm ơn anh!
- Không có gì! – Nói rồi Hoàng Việt phủi quần áo quay sang Dương nói – Dương, chúng ta đi ăn thôi.
Lúc này, Hoàng Việt và Tâm mới có thể để ý rằng Dương đã hóa đá, ngã bổ chửng từ bao giờ.
- Dương, cậu không sao chứ? – Tâm đỡ Dương dậy và hỏi.
Dương đứng dậy, phủi phủi quần áo. Cô lên tiếng trêu trọc:
- Không sao cả, chỉ là được xem phim bất ngờ quá thôi. Còn lãng mạn hơn cả phim Titanic.
Kèm theo đó là những cái máy mắt tinh nghịch với Tâm. Tâm thì đỏ mặt ngượng ngùng còn Hoàng Việt thì nhíu mày khó chịu. Anh nghĩ, chẳng lẽ Dương không hề có chút cảm giác gì sao? Chẳng lẽ cô không hề khó chịu. Như vậy có khác nào cô ngầm tuyên bố rằng: Tôi không có chút tình cảm gì với anh?
- Đi thôi. – Thấy hai người nghệt ra, Dương cũng không buồn trêu trọc nữa.
- Ừ. – Cả hai đồng thanh.
Liền sau đó, 4 mắt nhìn nhau, mặt Tâm thì ngày càng đỏ, mặt Hoàng Việt thì ngày càng đen lại. Dương thì chẳng để ý tới ai, cứ vậy là cười.
Vậy là họ đi ăn cùng nhau. Suốt cả bữa chỉ có Tâm với Dương là nói chuyện với nhau nhiều, Hoàng Việt thì chỉ buồn nói vài câu. Có lẽ anh không thấy thoải mái khi có mặt sao chổi. Sau bữa ăn, Dương đi xe đến nơi làm partime, tiện thể cô cũng phải xin nghỉ 3 buổi vì còn phải đi cắm trại. Tâm thì được Hoàng Việt đưa về. Khỏi nói chắc các bạn cũng biết cô ấy sung sướng như thế nào, Dương nghĩ, từ nay có khi cô nói đi sang Đông cô ta không dám đi sang Tây mất.
***.
Buổi tối, khi đi làm thêm về, cô đi tắm rồi lấy điện thoại ra gọi cho bố. Hình như là lâu lắm rồi cô chưa gọi về nhà nên cô cảm thấy rất nhớ bố mẹ, tiện thể, cô cũng muốn hỏi bố về chuyện du học.
… “tít”…“tít”…“tít”…calling…tắt…Cô vẫn như vậy. Gọi cho bố nhưng lại tắt đi để bố gọi lại. Bỗng nhiên cô thấy nhớ hồi nhỏ quá. Bản nhạc chuông gần kết thúc, cô vội vơ lấy rồi nghe. Lúc nãy do mải nghĩ quá, cô không để ý điện thoại gì cả.
- Bố ạ!
- Dương hả con. Dạo này con thế nào rồi? Sao lên đó học rồi mà không gọi điện gì cho bố mẹ? Trường mới thế nào con, con có gặp khó khăn gì không?
- Dạ, con vẫn khoẻ, trường mới rất tốt, các bạn rất tốt với con. – Dương nhớ tới Quyên – bố không cần phải lo đâu ạ. À. Bố ơi, con có chuyện muốn nói với bố.
- .
Sau khi nói chuyện với bố và mẹ xong, Dương muốn khóc quá. Bố mẹ vẫn vậy, luôn là người quan tâm tới cô nhiều nhất. Cô luôn cảm thấy mình là một đứa trẻ thật sự may mắn. Chưa nói tới bất cứ một thứ gì cao sang, gia đình cô rất hạnh phúc, mọi người sống hòa thuận, mọi người đều yêu thương cô, cô chưa phải thua kém bạn bè cái gì cả. Chỉ cần có gia đình hạnh phúc như vậy, cô đã hơn rất nhiều người rồi.
Khi nãy, cô có hỏi bố về việc đi du học. Không ngoài dự đoán, bố không bao giờ bắt ép cô. Bố nói với cô rằng chuyện đó hoàn toàn tùy thuộc vào quyết định của cô. Nếu cô muốn đi, bố cũng không thể nào níu giữ, còn nếu cô không muốn đi, bố có ép cũng không được, nếu sau này cô có hối hận, cô sẽ trở lại trách bố. Tốt hơn hết vẫn là ở cô, vì ít nhất đó cũng là bước đường do cô lựa chọn. Nhưng nói là vậy bố có vẻ tỏ thái độ không đồng tình cho cô đi, họ sợ cô một mình nơi đất khách quê người sẽ phải chịu khổ. Cô nghĩ mà thương họ quá.
- Con yêu bố mẹ. – Cô nói.
Dương dần dần mở cửa ban công, cô đi ra phía có cái xích đu và ngồi ở đó.
Ở trong một góc nhỏ của kí túc xá, căn phòng 208, có một chàng trai đang ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ. Đôi mắt ẩn chứa vẻ u buồn đang nhìn ra phía xa xăm vô định. Mái tóc bay phất phơ trong gió. Cái bóng gầy gầy in hình xuống mặt đất thật đơn độc.
Anh đang nghĩ về chuyện đi du học mà Dương đề cập lúc sáng. Lúc đó, thực sự anh rất muốn trả lời cô, nhưng trong thâm tâm, anh vẫn chưa có một câu trả lời thích đáng. Xa rời nơi này sao? Anh chưa bao giờ nghĩ tới. Anh không muốn gọi điện về nhà cho mẹ. Vì anh hiểu bà hơn ai hết. Bà không bao giờ muốn con trai mình phải vất vả bên ngoài một mình như vậy. Nhưng cuộc sống không cho chúng ta sự lựa chọn. Anh biết mình là một đứa trẻ bị ép phải lớn. Gia đình anh còn nghèo, rất nghèo, mà con đường để thoát khỏi cái đói cái nghèo ấy, chỉ có thể là sự thành đạt. Hơn nữa, em trai anh cần tiền để thoát khỏi cái căn bệnh quái ác ấy. Và đi du học chính là một trong những phương pháp khiến anh tiến gần tới cái gọi là thành đạt ấy hơn. Anh biết tất cả những điều đó. Anh không muốn họ phải khổ, anh cũng muốn họ có được một cuộc sống như bao người khác, một cuộc sống ấm no hạnh phúc.
“Khi con đang uống coca giải khát, hãy nghĩ xem mẹ thường uống gì. Khi con mặc những bộ quần áo đắt tiền hàng hiệu, xin hãy nghĩ xem mẹ con thường mặc ra sao. Khi con thoải mái tiêu pha, hãy nghĩ đến những thứ đồ mẹ con hay dùng như thế nào. Mẹ đã vì con mà bỏ bao công sức? Rơi bao hạt mồ hôi cũng đều chỉ vì mong con có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Những thứ con đang dùng đều là do hai bàn tay mẹ đem về cho. Xin hãy thay bố chăm sóc mẹ, yêu quý mẹ, làm một người con hiếu thuận.” Lời của cha trước lúc đi xa, anh mãi mãi không bao giờ quên.
Bầu trời đêm nay thật đẹp, trăng tuy không tròn vành vạnh như cái trăng của đêm hôm rằm, nhưng những ánh trăng ấy vẫn đủ để soi tỏ mọi vật. Bầu trời đen, nhiều sao, trời thoáng, có gió mát. Không giống với bầu trời của những ngày mưa. Một trên xích đu của ban công, một trên thành cửa sổ ktx, hai người họ tuy cách xa về mặt địa lí những đều đang suy nghĩ chung cùng một vấn đề.
***.
Gia trang họ Đỗ … “tít” … “tít” ….
- Alo.
- Chào anh.
Tiếng một người đàn ông nói nhỏ nhẹ.
- Đỗ tiểu thư gọi tôi có chuyện gì không vậy?
- Tôi muốn nói thẳng với anh một vấn đề, sao anh lại để hai người họ cùng đi du học? Anh đã nói với tôi như thế nào khi ở sau vườn trường chứ?
- Đỗ tiểu thư đừng nóng, cái gì đều có nguyên do của nó hết. Mọi việc đều đang trong tầm kiểm soát, cô yên tâm. Đâu sẽ có đó. – Hoàng Văn nhỏ nhẹ giải thích.
- Tôi đếch cần cái nguyên do của anh, điều tôi cần là con bé đó phải tránh xa Vũ của tôi ra.
… “bụp”… Đây là cái smartphone thứ hai bị cô làm vỡ do va đập với mặt tường.
- Hừ, khốn kiếp. Anh không thể giải quyết thì tôi sẽ giải quyết giúp anh. Rồi con bé đó sẽ phải rời xa Vũ mãi mãi, mãi mãi, ha …ha.
Một ngày bình thường như bao ngày khác. Vũ và Dương đều đang có một niềm lo lắng chung về chuyện đi du học. Còn ở gia trang họ Đỗ, Quyên đang tính toán một âm mưu nào đó để khiến Dương biến mất mãi mãi. Chuyện gì sẽ xảy ra? Bật mí: Mọi chuyện sẽ xảy ra trong chuyến đi cắm trại tử thần.
***.
Ngày hôm sau, Dương đi học như thường. Tới giờ ra chơi, Dương rủ Tâm cùng Kiều Ân xuống cantin bổ sung lượng năng lượng tiêu hao cho ba tiết học đầu. Mới mấy ngày không gặp mà có vẻ cô nhóc Kiều Ân kia đã hoàn toàn hồi phục. Sau khi chọn được vị trí, Kiều Ân xung phong đi lấy nước nên Dương và Tâm cùng ngồi nói chuyện với nhau. Tâm đã tám đủ thứ chuyện mà Kiều Ân kia vẫn chưa mang nước về, đương cơn khát nước do nói nhiều, cô hét lên:
- Vương Kiều Ân, em là đồ lợn lòi chậm chạp à? Có 3 lon nước mà lâu quá thế.
Họ Vương kia nghe thấy tên mình thì bèn thò đầu ra đáp:
- Xin lỗi chị, máy bán nước tự động bị hỏng rồi hay sao ý. Em đút tiền rồi mà nó không nhè đồ ra.
Thấy vậy Dương bèn đứng dậy, kéo chiếc quần bên trong váy đồng phục xuống quá gối rồi bước tới bên chiếc máy bán nước tự động, xung quanh đã có vài ánh mắt hiếu kì. Cô áp tai vào thành máy, tay trái gõ qua gõ lại, bất chợt, miệng cô cong lên một đường, ánh mắt loé lên tia tinh nghịch. Cô di chuyển lên trước chiếc máy 3 bước, hai bàn tay va chạm vào nhau kêu răng rắc. Rồi bất ngờ, cô tung một cước vào thành máy, lon nước tự động trôi xuống dưới. Mọi người xung quanh vỗ tay tán thưởng, cô giục Kiều Ân đang há hốc miệng bên cạnh lấy nước rồi về chỗ.
Khi đi qua bàn bên cạnh, Kiều Ân nghe thấy vài tiếng nói chuyện: “Đợt thi thử Đại học vừa rồi, Trần Hàn Vũ không những đứng đầu toàn trường mà còn đạt điểm tối đa đó”. Ngay lập tức họ Vương kia phóng về bàn mình rồi hồ hởi hỏi:
- Em nghe nói anh Vũ lại đứng đầu phải không?
- Em nghe ở đâu thế? Đứng đầu cũng bình thường mà. – Dương lên tiếng đáp.
- Tất nhiên là không bình thường rồi, mấy ai đạt điểm tối đa được như thế chứ. Anh ấy nhất định không phải người. Mà anh ấy là thiên thần, thiên thần bước ra từ truyện cổ tích. – Kiều Ân lại bắt đầu “bài ca năm tháng”.
Nếu vế trước làm cho Dương cảm thấy sảng khoái thì vế sau làm cho cả Tâm và Dương ngồi bên cạnh thấy muốn ói. Gì chứ, cô cũng chỉ thua hắn nửa điểm, sao không tán thưởng cô này. Con gái thật là … Sao có cái triết lí : Trai đẹp là của người ta mà mãi không hiểu chứ. Cứ suốt ngày đâm đầu vào là thế nào.
Cùng lúc đó, Kiều Ân cũng đang luyên thuyên về giấc mơ của mình đêm qua: “Mọi người biết không? Hôm qua em lại mơ thấy anh ấy đấy. Em mơ thấy mình đang nằm trong vườn, một cái vườn như như trong truyện cổ tích vậy. Rồi anh ấy xuất hiện. Giống như một bạch mã hoàng tử vậy …” Trong lúc Kiều Ân đang luyên thuyên thì Vũ bước từ cầu thang xuống cantin. Họ Vương kia thấy anh liền ngậm luôn micro yên lặng nhìn anh. Vũ bước tới máy nước tự động rồi đút tiền vào. Nhưng giống như Kiều Ân, máy cũng không nhả nước. Thấy vậy Kiều Ân nhanh nhảu chạy tới nói:
- Chị Dương, chị lại đây đi. Khi nãy em cũng bị như vậy, nhờ chị Dương nên mới có thể lấy được nước đó.
Kiều Ân nói rồi cười tươi hết cỡ. Dương miễn cưỡng lại gần. Cô thực hiện lại những động tác vừa rồi để lấy nước cho Vũ. Lấy xong cô thiểu não về chỗ ngồi của mình. Khi Dương về chỗ, Tâm lớn tiếng gọi Kiều Ân:
- Vương Kiều Ân! Em còn đứng đó làm gì chứ. Mau quay lại chỗ ngồi đi.
Vũ định bước đi. Nhưng nghe thấy tiếng Tâm, anh chợt dừng lại hỏi:
- Cô là Vương Kiều Ân?
- Dạ. Em là Vương Kiều Ân ạ.
- Vậy thì tôi có vật này cần đưa cho cô.
Nói rồi Vũ đưa cho Kiều Ân một thứ gần giống như thư tình. Kiều Ân thấy thế liền mừng rỡ nghĩ: “Không ngờ anh ấy còn viết thư lại cho mình nữa. Quả là không phụ tấm chân tình của mình”. Nhưng khi đọc chúng, cô ngỡ ngàng. Mắt cô đã ầng ậc nước. Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, Dương giật lấy bức thư. Thì ra đó là bức thư tình Kiều Ân gửi cho Vũ, nhưng đã bị anh khoanh vô số vết đỏ. Bên trên còn ghi chữ D- to tướng. Cõ lẽ nó đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô nhóc. Vũ định bước đi, Dương thấy bất bình nên nói:
- Con trai các anh có vẻ thích chấm điểm thư tình nhỉ?
Nghe tới đó, Kiều Ân kia liền vui vẻ trở lại hỏi:
- Oa, có người cũng thảm hại như em sao?
- Chị đây chứ ai. – Tâm buồn rầu đáp.
- Thật sao ạ? Chị em ta đúng là hợp nhau.
- Tự hào nhỉ?
Tâm và Dương cứ người tung kẻ hứng nói qua nói lại một hồi, Vũ lại nản chí bỏ đi. Dương gọi với lại.
- Này, cậu cứ thế mà đi à? Xin lỗi người ta đi chứ.
Vũ quay lại nói:
- Cậu muốn tôi xin lỗi về chuyện gì? Về việc đã sửa lỗi chính tả cho cô ấy hay sao?
- Cậu chỉ nhìn thấy những lối chính tả ấy hay sao? Cậu không thấy tấm lòng người ta à?
- Tôi không thích những người con gái tự tìm đến với mình. Còn cậu, có phải cậu giả vờ ngốc không?
Vũ nói rồi một mực bỏ đi. Dương ngây ngốc chẳng hiểu gì. Kiều Ân thấy cô nhiệt tình giúp mình nên cảm động khôn nguôi. Cô nói mình không sao rồi rủ Dương và Tâm về lớp.
Cô về lớp mà trong lòng vẫn đang thắc mắc về câu nói của Vũ ban nãy. Cô ngồi học mà chẳng nói với Vũ một lời nào. Sau khi tan học, cô lại nhận được tin mình bị sa thải. Có lẽ hôm nay lại là một ngày đen đủi đối với cô. Có lẽ trước khi đi du lịch, cô nên tìm được một công việc mới.
Vậy nên sau khi tan học, cô lại rong ruổi đi tìm việc làm thêm. Nhưng cái số cô, từ nhỏ đã gắn với thần xui như hình với bóng. Cả buổi chiều cô đã đi hết thảy 12 cửa hàng nhưng đều chỉ nhận được cái lắc đầu. Chán nản cô lững thững bước trên vỉa hè.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đã nhá nhem tối. Bất giác cô nhìn thấy một bảng hiệu : “Con đường phía trước còn dài không phải lý do để đi chậm lại. Còn nhiều việc để làm không phải lý do để thấy nản lòng. Đó là lý do để bắt đầu, để trưởng thành, để tìm những con đường mới, để đi vào bên trong và khám phá sức mạnh, sự tận tụy, lòng quyết tâm và tính kỷ luật. Con đường phía trước còn dài và gian khó, và tràn đầy cơ hội ở từng ngã rẽ. Hãy bắt đầu điều cần bắt đầu. Hãy kết thúc điều cần kết thúc. Bước lên đường. Vững bước trên đường. Ngay lúc này bạn ở đoạn đầu của cuộc hành trình. Thật là một nơi tuyệt diệu! Cứ tưởng tượng tất cả những điều bạn sẽ học, tất cả những người bạn sẽ gặp, tất cả những trải nghiệm bạn sẽ có. Hãy thấy biết ơn rằng con đường dài và đầy thử thách, bởi đó là nơi bạn sẽ tìm thấy những điều tốt đẹp nhất mà cuộc đời có thể cho bạn.” Dương reo lên:
- Phải! Nếu lúc này ta bỏ cuộc, há chẳng phải đầu hàng số phận sao. Mà số phận là do ta quyết định. Nhất định mình sẽ tìm được việc.
Đúng lúc đó cô nhìn thấy một tờ giấy màu xanh xanh trước mặt. Oa, là tiền. Mới đó mà Trời đã ủng hộ cô rồi. Cô reo thầm trong bụng rồi nhìn trước ngó sau cẩn thận tiến lại phía tờ tiền. Khi cô đang thò tay xuống định nhặt, vẻ mặt vô cùng hân hoan thì có một giọng nam lạnh lùng vang lên:
- Cậu ngốc thật. Đó là tiền giả mà.
Dương ngớ người. Thì ra người đang nói chính là Vũ. Để chữa ngượng cô đành nói:
- Cậu đừng hiểu nhầm. Do tôi sợ bẩn đường phố nên muốn nhặt vứt vào thùng rác thôi. Có ai ngốc tới mức không phân biệt được tiền giả hay thật đâu. Hê Hê.
Vũ thấy cô rõ ràng đang rất ngượng mà còn cố chữa cháy thì mỉm cười. Anh nói:
- Cậu đang tìm việc đúng không. Vừa hay chỗ tôi làm đang thiếu nhân viên phục vụ. Cậu có thể tới làm. Tôi cũng đang trên đường tới đó.
Dương mừng rỡ đi theo Vũ tới tiệm ăn châu Âu kiểu Pháp ven Hồ Tây để xin việc. Với sự giúp đỡ của Vũ, cô đã được nhận vào làm. Mức lương còn khá hơn ở quán Mr.Ngon. Cô ra về mà lòng hân hoan lạ kì.