Một hôm, em vào lại phòng anh và tìm xung quanh xem có thấy anh không, nhưng ngoảnh lại vẫn thấy đơn độc một mình em lục tìm lại đống đồ của anh. Em tìm được quyển sổ tay của anh, mở ra, rất nhiều tranh anh vẽ em, lúc em còn mười ba tuổi, lúc em nhem nhuốc bước vào nhà anh, lúc em nấu cơm, lúc em học bài, lúc em ngủ, anh vẽ rất nhiều. Sau cuốn cổ, em đọc được rất nhiều trang thư anh viết. Anh nói anh yêu em từ khi em còn là một bé gái chưa trưởng thành, anh kể anh chăm sóc em, quan tâm em nhưng em luôn hiểu nhầm đó là tình anh em, mà thực ra đó là tình yêu của anh.
Anh kể rất nhiều, rất nhiều. Sau đó, có cả những đoạn anh viết sau khi bố mẹ mất. Mất đi người thân, anh cực kỳ đau khổ. Anh thương mẹ nhưng không đồng tình với việc mẹ tự tử theo bố. Anh bảo nếu một người thân mất đi, người còn lại phải mạnh mẽ sống hơn để không phụ lòng của người đã khuất, nên anh đã cố mạnh mẽ sống, như vậy người đã khuất mới yên lòng. Đọc xong em khóc rất nhiều, chẳng biết bên kia thế giới anh có yên lòng về em không? Em gạt nước mắt, thay quần áo, rồi tự nhủ phải mạnh mẽ.
Trang điểm một chút rồi đi ra ngoài, thấy lòng cũng bình an hơn. Em rủ bạn em đi chơi rồi tâm sự với nó, tối về rủ nó đến ngủ cùng vì sợ ngủ một mình lại buồn. Đêm đến, nó ôm em rồi bảo em phải mạnh mẽ sống dù chỉ còn một mình trên thế giới này. Em bảo em sẽ cố gắng mạnh mẽ. Nó bảo nó sẽ đến ở với em một vài tháng để em ổn định lại tinh thần. Khoảng thời gian sau đó, em vẫn nhớ anh nhưng khóc ít hơn. Mấy tháng có nó, em cũng nguôi ngoai hơn. Rồi em quyết định không đi học nữa mà mở một tiệm bánh.
Em dùng một ít tiền trong sổ tiết kiệm bố nuôi để lại để mở. Bạn em cũng đến giúp. Nó làm nhân viên ca tối cho em. Em thuê thêm một người nữa rồi mở. Có lẽ em hợp với kinh doanh nên bán khá đông khách, xong phải thuê thêm ba nhân viên nữa mới đủ, rồi còn mở rộng tiệm bánh to hơn.
Đến năm em hơn hai mươi tuổi là sau một năm rưỡi ngày anh mất. Mặc dù đã mạnh mẽ hơn, nhưng em vẫn không thể nào yêu ai được. Em chẳng thể quen nổi ai. Tình cảm em dành cho anh vẫn nguyên vẹn như vậy. Hằng ngày em đều nhắm mắt rồi đếm “Một, hai, ba…” chỉ mong anh xuất hiện như truyện cổ tích.
Cho đến một hôm, em đang ngồi uống cà phê ở tiệm bánh thì có một người đi vào. Em cũng không để ý, đến lúc anh ta bảo đổi bàn vì anh ta muốn ngồi chỗ em ăn bánh, view đẹp. Em ngước mắt lên nhìn anh ta, suýt làm đổ cả cốc cà phê. Nhìn anh ta rất giống anh. Mới đầu nhìn giống đến không tưởng, nhưng định hình lại mới thấy có chút khác. Anh ta đen hơn một chút và ánh mắt cũng sắc hơn, nhưng nếu so ra thì ai cũng sẽ nhầm tưởng là anh em vì rất giống nhau.
Em sửng sốt, rồi mất mấy giây mới kịp định thần lại. Sau đó, em nhường lại chỗ đó cho anh ta vì dù sao anh ta cũng là khách. Em vào quầy thu rồi cứ lén nhìn anh ta. Mặc dù biết trên thế giới người giống người là bình thường nhưng thực sự, nhìn anh ta giống anh khiến em có chút không đành lòng. Nỗi đau mất anh lại quặn lên lần nữa, nhưng em cố nén lại.
Anh ta ngày nào cũng đến đó, ngồi một góc đó và gọi đúng một món bánh cá và cốc trà đào. Hôm nào cũng như hôm nào, ngồi góc đó, đúng tám giờ tối ở đó, viết cái gì đó, rồi mấy tiếng sau mới đi. Em ngày nào cũng đứng ở quầy thu ngân nhìn anh ta. Nhiều lúc anh ta ngồi, nhìn ngang qua giống đến nỗi em chỉ muốn chạy lại ôm anh ta mà khóc và hỏi sao lại bỏ mặc em, nhưng rồi em lại cười chính bản thân vì đó đâu phải là anh. Bình thường anh ta thường đến vào buổi tối nhưng thỉnh thoảng thứ bảy, chủ nhật vẫn đến sáng.
Nhiều lúc em cứ ngỡ đó là anh, nhưng thật sự là hai người hoàn toàn khác. Anh ôn nhu, hiền lành, còn anh ta có vẻ khá nóng nảy. Đôi khi nhân viên em mang đồ chậm, mặt anh ta cau có lại rồi sau đó gọi nhân viên ra hỏi. Mặc dù anh ta không mắng, nhưng có thể thấy thái độ khó chịu của anh ta. Mấy em nhân viên của em thì thích anh ta lắm, vì anh ta cao, rất đẹp trai, tối nào cũng lái xe ô tô đến chỉ để ngồi góc đó. Mấy đứa còn bảo theo dõi xem anh ta làm gì. Em nhìn mà lắc đầu ngao ngán vì sự mê trai của chúng nó, nhưng lòng em cũng có chút tò mò.
Cho đến một hôm, mấy đứa nhân viên bận nên em phải bưng trà và bánh cho anh ta. Đứng trước mặt anh ta, thật sự em có chút run. Anh ta ngước mắt lên nhìn em rồi đưa em một mẩu giấy, bảo tối về gọi cho anh ta. Anh ta có việc gấp, nói xong liền đeo tai nghe. Em còn chưa kịp phản ứng.
Đêm về, em cứ suy nghĩ mãi chuyện có nên gọi anh ta hay không, nhưng rồi vẫn gọi vì em rất tò mò về người đàn ông giống anh đó. Đầu dây bên kia bắt máy:
- Alo, tôi là P. Xin hỏi ai đang gọi đến đây ạ?
- Là tôi. Tôi làm ở tiệm bánh mà tối chúng ta vừa gặp. Anh có chuyện gì nói với tôi sao?
- Ừm, cô tên gì? Bao nhiêu tuổi?
- Anh hỏi làm gì?
- Tôi hỏi cô tên gì? Bao nhiêu tuổi?
- Tôi tên T, 20 tuổi.
- Ừ, ngoan. Nhân viên tiệm bánh à?
- (Hẳn là ngoan!) Không, bà chủ.
- Wow, bà chủ trẻ thế? Bồ nhí đại gia à?
- Ừ, bồ nhí bố anh.
- Ha ha, tôi không có bố. Có chắc cũng ૮ɦếƭ lâu rồi.
- (Anh là đang nói cái quái gì vậy chứ?) ...
- Rảnh không? Tôi thấy có hứng thú với cô?
- Hứng thú với tôi sao? Ha ha, đây là lần nói chuyện đầu tiên của tôi và anh cơ mà.
- Nhưng tôi biết cô lâu rồi nên mới đến tiệm bánh cô ngồi thường xuyên để ngắm cô.
- Ngắm tôi? Nực cười. Gái xinh ngoài đường đầy. Sao lại chui vào đó ngắm tôi?
- Vì tôi thích gái xấu như cô!
- (Dám chê mình!) ...
- Thật ra tôi gặp cô lâu rồi. Cô có nhớ, có lần cô khóc rất to ngoài nghĩa địa, xong có người dìu cô ra xe ô tô của cô không? Tôi không biết cô khóc vì cái gì, nhưng lúc đó thấy cô rất đáng thương, một cô gái xinh đẹp quỳ trước nấm mộ, khóc đến như sắp ngất chắc chắn người dưới mộ rất quan trọng với cô.
Đúng là có lần em khóc ở mộ anh, có người dìu em lên xe thật nhưng lúc đó vì đau đớn nên chẳng để ý người kia. P nói tiếp:
- Thật sự tôi cũng tò mò xem người kia là người như thế nào, nhưng tôi cũng chẳng kịp quay lại nhìn mộ người đó. Thật ra có một lần, tôi thấy cô khóc ngoài đường nữa. Tôi luôn suy nghĩ chẳng hiểu cô gái kia, nhìn xinh đẹp như vậy, mà đi đâu tôi cũng thấy khóc. Cho đến khi cô mở tiệm bánh gần bệnh viện tôi làm, lần đầu tiên tôi đi qua, thấy cô cười rất tươi, tôi đứng lại nhìn thì đúng là cô gái tôi gặp hai lần trước. Có điều, lần này cô đã cười. Cô là kiểu người khóc thì nhìn vô cùng mong manh, yếu đuối, cười lên là nhìn rạng rỡ luôn.
- Ừm thế anh gọi cho tôi chỉ vì thế à?
- Không, tôi muốn hẹn hò với em.
- Ừ, nhưng tôi không muốn hẹn hò với ai cả.
- Em cứ tù chối đi, rồi em sẽ phải thích tôi thôi. À tôi làm ở bệnh viện đa khoa, chuyên khoa máu. Em mà có bị gì thì gọi cho tôi.
Nói xong anh ta tắt máy. Anh ta rủa em bị bệnh hả?
Nhưng phải công nhận, nói chuyện với anh ta khá vui vẻ. Em nhìn lên hình anh, rồi nghĩ đến anh. Lòng em còn yêu anh nhiều lắm. Nỗi đau ấy, thời gian chẳng xóa nhòa được mà chỉ khiến em cho quen với nỗi đau mà thôi. Em thở dài, rồi tắt máy đi ngủ.
Hôm sau, sáng thứ bảy, em đến tiệm bánh đã thấy P đang ngồi đó. Thấy em, P gọi em lại, bảo ngồi nói chuyện với anh ta. Thật sự em không muốn đối diện với P. Nếu gọi qua điện thoại, em còn có thể bình tĩnh, nhưng đứng trước mặt, em lại không làm chủ được bản thân. Nhưng rốt cuộc em vẫn phải qua đó. Anh ta ngồi kể rất nhiều chuyện, lại có khiếu hài hước nên đôi khi cố nhịn em vẫn bật cười.