Em cười. Hai đứa nằm với nhau, kể rất nhiều chuyện. Anh bảo mới đầu, lúc nhìn thấy em anh đã thấy em rất xinh và đáng yêu, mặc dù lúc đó em mới chỉ là cô bé 13 tuổi. Rồi em lớn lên, đến lúc mười lăm tuổi, anh mới phát hiện ra anh thích em, nhưng em còn quá nhỏ nên anh đành đối xử với em như một cô em gái, nuôi em lớn rồi thịt em. Có nhiều lúc, nhìn thấy em rung động với kẻ khác, anh sợ nuôi em lớn như vậy, rồi em bay theo thằng khác. Em cười ha ha:
- Hóa ra anh nuôi em để thịt em.
- Tất nhiên rồi. Anh yêu em, mất bốn năm để em lớn, còn chẳng rung động được với người khác.
- Thật ra em yêu anh từ năm em mười bảy tuổi rồi, nhưng em không nói ra thôi.
- Anh cũng đoán được ra tình cảm của em, nhưng vì em còn nhỏ, chưa đủ chín chắn nên anh muốn em lớn rồi tự quyết định tình cảm.
Rồi anh hôn em, tay anh luồn xuống dưới cơ thể em, hôn em, sau đó sεメ với nhau. Lần đầu tiên của em nên đau đớn vô cùng. Anh cứ nhẹ nhàng, vừa nhẹ nhàng, vừa mạnh bạo. Anh làʍ t̠ìиɦ rất giỏi. Sau khi sεメ xong, anh bảo lần đầu đau, lần sau sẽ mê mẩn thôi. Em cười đấm anh thùm thụp.
Rồi những ngày sau, chúng em sεメ rất nhiều. Em dường như bị nghiện anh, nghiện mùi thơm, hơi thở ấm áp của anh.
Có một buổi sáng anh đưa em đi học. Đến cổng trường, chả hiểu nghĩ gì, anh tự dưng hôn môi em rồi tạm biệt. Lúc em quay sang đã thấy Th đang nhìn em với ánh mắt khó hiểu. Th hỏi em:
- Anh ta thật sự là anh trai em à? Sao anh trai lại có kiểu hôn như vậy?
Em không nói gì, xấu hổ bỏ vào trường.
Anh hằng ngày cứ đi kiếm tiền, lo học hành cho em. Anh vẫn giữ thói quen mua quà cho em hằng tuần. Dường như sau khi yêu, anh càng ngày càng chiều chuộng em, lúc nào cũng yêu thương che chở cho em. Một năm trôi qua, nỗi đau mất cha mẹ vẫn còn, nhưng cũng nguôi ngoai phần nào. Anh và em càng ngày càng yêu nhau hơn.
Chuyện tình của bọn em cũng ít cãi vã bởi anh lớn hơn em nhiều, rất nhường nhịn và chiều chuộng em. Anh hầu như chưa bao giờ giận em, đều là em tự giận anh. Dù đúng dù sai, anh lúc nào cũng xin lỗi em. Đều đặn, hàng tuần anh vẫn mua quà cho em. tối nào cũng về ăn cơm với em. Anh cũng rất hạn chế việc đi ra ngoài tiếp khách vì sợ em ăn cơm một mình. Ngày nào cũng như ngày nào, dù bận, tối anh vẫn hôn trán trước khi em ngủ.
Tình yêu cứ thế trôi đi, cứ nghĩ là sau bao đau thương, em cũng tìm được hạnh phúc, nhưng rồi không phải. Sóng gió lại ập đến.
-----
Như em đã nói, em không phải con ruột của bố em và em cũng không biết bố ruột em thật sự là ai. Em cũng chưa gặp lại mẹ ruột đến tận bây giờ. Cho đến một ngày, em đi học về và nhận ra có một người đàn ông cứ đi theo mình. Nhưng ông ta không làm gì em cả, chỉ đi theo em thế thôi. Cứ như thế, ông ta theo em khoảng một tuần.
Hôm đó em đi học về, ông ta đứng cổng trường để gặp em rồi hỏi em có phải con nhà MĐ không? Em bảo vâng, đúng rồi, sao thế chú? Ông ấy không nói gì, chỉ bảo nếu có khó khăn gì gọi ông ta. Nhưng về em cũng chẳng gọi ông ta. Mấy hôm sau đi học, ông ta lại đến và bảo muốn gặp em, xong ông ta khóc, bảo ông chính là bố em.
- Ông nhầm người rồi! Bố tôi ૮ɦếƭ rồi!
- Người đó không phải bố ruột con! Ngày xưa, mẹ con làm gái ở Quảng Ninh đã ngủ với bố. Con rất giống mẹ.
- Nếu mẹ cháu làm gái thì đã ngủ với rất nhiều người. Biết đâu là cháu là con của người khác.
- Không phải. Lúc đó, mặc dù mẹ con làm gái nhưng ông ta là người đàn ông đầu tiên của bà.
- Nhưng có lần cãi nhau, bố cháu có nói mẹ từng ngủ với nhiều người nữa.
Đến đó, ông ta không nói gì rồi đột nhiên ôm em khóc và bảo cả đời ông ta giàu có, mà không có con, giờ chỉ có em là con ông ta, nhìn là ông ta nhận ra. Em lắc đầu bảo không chắc chắn đâu. Nhưng ông ta cứ một mực khẳng định em là con ông ta. Lúc đó em gọi anh đến. Ba người nói chuyện, xong anh bảo muốn biết ông ta có phải bố em không thì xét nghiệm ADN, nhưng ông ta bảo không cần xét nghiệm, chắc chắn là con rồi. Em mới bảo chú chắc chắn như vậy thì cứ xét nghiệm xem sao.
Dù sao em cũng không muốn có một người bố như vậy. Một người đàn ông bỏ rơi em từ khi còn chưa được sinh ra, mà bây giờ về tự nhận là bố em dù không biết thật hay giả. Em cũng khó chấp nhận. Ông ta bảo nếu muốn thì em đi xét nghiệm, sau đó đưa tóc cho em và bảo ông ta tin em là con ông ta. Em bảo cứ chờ kết quả xét nghiệm rồi sẽ đưa cho ông ta.
Sau đó anh đưa em đi làm kết quả xét nghiệm, nhưng người ta hẹn mấy hôm sau đến lấy chứ không lấy được luôn. Mấy hôm sau đến lấy, em thì vốn dĩ chẳng hào hứng. Ông ta là bố cũng được, không cũng chẳng sao. Và kết quả xét nghiệm, ông ta không phải bố em. Em gọi điện cho ông ta, bảo mai đến lấy kết quả xét nghiệm. Ông ta hẹn gặp ở chung cư nhà em.
Hôm sau ông ta đến, em với anh gặp ông ta ở cầu thang chung cư tầng bọn em ở tầng bảy. Em đưa phiếu xét nghiệm, rồi bảo ông ta không phải bố ruột em. Ông ta cười hềnh hệch rồi bảo không tin, nhưng đọc được kết quả xét nghiệm, mặt ông ta xám ngoét. Ông ta như phát điên, bảo hỏi hàng xóm cũ của mẹ em, ai cũng nói em là con ông ta cơ mà. Xong ông ta như phát ngộ, túm tóc em, Ϧóþ cổ em, bảo mày giống y hệt con đĩ mẹ mày, mặt mày giống y hệt con khốn nạn ấy, cuối cùng tao vẫn đ** có con.
Anh thấy thế lao vào giằng co với ông ta, nhưng cơn ngộ của một kẻ nhà giàu không có con, đến cuối đời tưởng có con rồi lại phát hiện ra không phải con mình thật đáng sợ. Ông ta túm tóc em quật văng vào tường, đầu em đập vào tường choáng váng, quay ra thấy anh và ông ta đang giằng co. Tuy anh cao lớn, nhưng ông ta cũng rất cao to đô con. Hai người giằng co một hồi, em thấy ông ta nằm trên tay vịn cầu thang, tay vẫn túm cổ anh, xong ông ta rướn người lao đầu xuống, kéo theo anh, ngã xuống tầng một.
Khi em chưa kịp định hình đã thấy một tiếng vang. Em chạy như bay xuống tầng một thì thấy hai vũng máu lớn. Tất cả mọi người chạy ra nhìn. Em lao vào, ôm chặt anh nhưng mắt anh nhắm nghiền. Máu be bét. Em sốc rồi choáng quá, không biết gì nữa và lịm đi.
Lúc tỉnh dậy, em biết hóa ra mình không hề mơ. Cảnh sát đến họ thông báo anh mất rồi, mất từ lúc ngã xuống. Em gào lên như điên, khóc rất nhiều rồi chạy đến nhà xác. Anh nằm đó, lạnh giá, máu vẫn chảy. Em khụy xuống, không còn sức lực nữa, đau đến thấu tim. Mới hôm qua em và anh còn ôm nhau, anh còn kể cho em nghe chuyện anh được tăng lương; mới những ngày hôm trước, em và anh còn nằm với nhau, còn đi chơi với nhau. Những bộ quần áo anh mua, những cây son anh tặng em còn đang dùng dở. Tình yêu của em vẫn còn dang dở, sao lại khép lại đến như vậy. Anh yêu chiều em, vậy mà em suốt ngày giận dỗi, chỉ biết nhận mà chẳng cho lại. Em như phát điên, khóc đến mức chẳng nói được, cho đến khi những đứa bạn em đến. Chúng nó ôm em, an ủi em nhưng cũng chẳng vơi đi nỗi đau. Em gần như kiệt sức. Tang lễ của anh đều một tay mấy chú bạn bố em tổ chức. Em chỉ biết khóc, chỉ biết đau đớn
Em cứ nghĩ đến những kỉ niệm của bọn em từ khi còn nhỏ, đến lúc lớn lên, nhớ lúc em mới đến, nhớ lúc anh coi em như cô gái bé bỏng, mỗi tối đều hôn lên trán em. Có một người đàn ông yêu em khi em mới chỉ mười lăm tuổi, vậy mà em còn chưa được hai nhăm đã bỏ mặc em mà đi. Những ngày sau em như kẻ câm, đi đi về về căn nhà trống vắng. Bạn bố nuôi đưa em một cuốn sổ, là sổ tiết kiệm trước khi mất của bố. Trong đó có rất nhiều tiền, nhưng anh chưa bao giờ tiêu đến và đưa hết cho em.
Cầm số tiền ấy, em chẳng biết làm gì. Em tuyệt vọng, có lúc còn nghĩ mình sẽ ૮ɦếƭ theo anh. Có lần, em cắt tay tự tử nhưng chẳng hiểu sao chú kia đến và kịp phát hiện ra. Có lẽ chú biết em yêu anh nên luôn cảnh giác, sợ em sẽ làm liều. Em cứ sống như một hồn ma, hai ba tháng vẫn chẳng thể nguôi ngoai. Em không đi học mà xin bảo lưu kết quả vì em không thể đi nổi. Ngày nào cũng nằm mở điện thoại ngắm ảnh anh, ngày nào em cũng tìm đi tìm lại trong nhà xem thấy anh xuất hiện không. Nhiều lúc em nhắm mắt lại rồi đếm “Một, hai, ba…” mở mắt chỉ mong anh xuất hiện, chỉ mong có một phép màu mang anh lại bên em. Nhưng chẳng có phép màu nào cả, chỉ có một mình em.