Dưới sự dẫn dắt từng bước của Thẩm Bội Tuyền, Uông Ánh Quân nói ra hết chân tướng chôn giấu trong lòng mình mười năm nay, đầu đuôi gốc ngọn, giống như là đập nước vỡ đê, cái gì cũng không giữ được.
Trong lòng của cô có áp lực quá lớn, nếu không nói ra được, có lẽ cô sẽ điên mất.
Với lời nói nhẹ nhàng của Tiểu Tuyền, làm cho cô không thể tiếp tục che giấu mình.
Thẩm Bội Tuyền nghe cô nói, bản thân không thể tự kiềm chế mà rơi nước mắt. . . . . . Đó thật là một bi kịch. . . . . .
Thì ra ….Tiểu Quân đột nhiên rời đi, bởi vì bị tên ác ma này dây dưa!
Cái tên Đường Vinh đó coi trọng tướng mạo xinh đẹp dịu dàng của Tiểu Quân, nên sắp bẫy cường bạo cô ấy, còn chụp lại những hình ảnh, quay phim lưu vào CD để uy Hi*p Tiểu Quân. . . . . .
Uy Hi*p cô ấy, cha mẹ của Tiểu Quân đều là giáo viên, nếu như tận mắt nhìn thấy CD với những hình ảnh đó của con gái mình, chắc họ sẽ điên mất.
Vì vậy Tiểu Quân không dám nói với ai, nhược điểm nằm trong tay đối phương, dĩ nhiên cô không dám trở lại tìm Sĩ Dương, không dám tới tìm những người bạn này!
Những năm gần đây cô chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng sự sắp đặt của Đường Vinh, chôn giấusự sợ hãi và khổ sở trong lòng.
Mười năm nay, Tiểu Quân không biết kể cho ai, cô chạy trốn nhiều lần, lúc thì chạy trốn tới nông thôn, lúc thì trốn tới miền núi, nhưng cuối cùng cũng bị Đường Vinh tóm trở lại. . . . . .
Mỗi lần bị bắt trở lại là một lần tổn thương và làm nhục. . . . . . Đêm hôm đó, nếu không gặp Tiểu Tuyền và Sĩ Dương, nếu cô bị bắt trở về chắc chắn sẽ lại bị trừng phạt.
Thẩm Bội Tuyền nghĩ, tên Đường Vinh này thích phô trương thanh thế, mà bản thân hắn cũng là danh nhân, hắn dám lấyCD mình cường bạo Tiểu Quân ra cho mọi người xem sao?
Nhưng việc này cũng chỉ có người ngoài cuộc mới có thể bình tĩnh mà phân tích, một người bị thương tổn, sao có thể nghĩ tới những thứ này?
Đe doạ người khác…việc này là thật rồi.
Nguyên nhân khiến cho Thẩm Bội Tuyền chắc chắn muốn đưa Đường Vinh ra công lý là vì những đầu mối do chính miệng Tiểu Quân cung cấp. . . . . . Đường Vinh đúng là một kẻ biến thái, hắn cường bạo rất nhiều người, mỗi lần như vậy hắn đều quay phim lại. . . . . .
Tiểu Quân biết được bởi vì khi Đường Vinh xâm phạm cô thì hay mở CD có những hình ảnh đó ra để trợ hứng. . . . . . Những CD đó truyền ra tiếng thét thê lương, âm thanh reo hò . . . . . .
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho Tiểu Quân, Thẩm Bội Tuyền trở lại phòng làm việc, Nghiêm Sĩ Dương cũng đi theo. Trước mắt có nhiều chuyện phải nhanh chóng xử lý, cho nên cô cũng không có thời gian cáu kỉnh với anh.
Có chính sự làm chính sự, đây là cá tính của cô.
Ở trong phòng làm việc, cô tỉnh táo nói với Nghiêm Sĩ Dương: ". . . . . . Anh phải tìm được những cái CD kia, hơn nữa, theo lời Tiểu Quân nói, nếu như có thể, chúng ta còn phải kêu gọi những người bị hại khác ra mặt, như vậy mới có thể định tội Đường Vinh."
"Anh biết rõ."
"Thời gian có thể có chút gấp gáp, hai quan toà kia đều nói, nếu như vụ án này không có chứng cứ xác thật thì phải nhanh tuyên án, hơn nữa còn tuyên Đường Vinh vô tội."
"Vậy làm sao có thể?" Nghiêm Sĩ Dương nóng nảy nhìn cô: “Em ký lệnh lục soát cho anh đi, để anh đi kiểm tra. . . . . ."
"Lục soát ở đâu?"
"Lục soát nhà Đường Vinh. . . . . ."
"Sĩ Dương" Cô nhìn anh: “Thứ nhất, sau những chuyện này, anh nghĩ Đường Vinh còn có thể đặt những thứ đó ở trong nhà sao? Thứ hai, chỉ bằng lời nói của Tiểu Quân… cho dù chúng ta tin tưởng Tiểu Quân, nhưng chỉ như vậy mà ký lệnh lục soát. . . . . . Thành thật nói cho anh biết, tôi không thể ký được."
"Vậy nên làm sao đây?"
Thẩm Bội Tuyền thong thả bước tới bàn làm việc của mình, trong óc không ngừng suy nghĩ, đột nhiên ý tưởng lóe lên, một cái ý niệm từ trong óc vụt qua. "Tôi có một cách ."
"Cách gì?" Hiện tại anh chỉ có thể nghe theo cô. . . . . .
"Nếu như từ trong miệng Đường Vinh nói ra, thì không có đạo lý gì mà tôi không ký lệnh lục soát."
"Có ý gì?"
Thẩm Bội Tuyền nói ra kế hoạch của cô. Thật ra thì cô không nên nghĩ ra những kế hoạch như vậy, cô là quan toà, cũng không phải kiểm sát viên.
Làm như vậy nghĩa là cô đang làm trái luật, làm trái quan niệm trung lập của quan toà!
Nhìn thấy Sĩ Dương cũng rối loạn trận cước khi đối mặt với Tiểu Quân. Anh còn chạy tới chỉ trích cô lén lút gặp mặt luật sư của bị cáo, không có chút nào chú ý tới tình cảm và thể diện của mình, cô đã biết anh sắp mất trí rồi.
Hơn nữa cô là quan toà, cô muốn giữ vững chính nghĩa, nhưng … nếu như trình tự thẩm phán (thẩm lí và phán quyết) không thể mang đến chính nghĩa, vậy thì ít nhất trong phạm vi pháp luật cho phép, cô cũng muốn trợ giúp một phen.
Có lẽ cô rất ngốc, học tỷ cũng nói vậy, mỗi hành động của cô đều đẩy Tiểu Quân về bên cạnh Sĩ Dương. Đúng vậy a! Cô rất ngốc, cô cũng không ngừng nghi ngờ mình sao lại ngốc như vậy?
Nhưng có lẽ. . . . . .cô không yêu Sĩ Dương. . . . . . Cô yêu chính nghĩa, cô đã gả cho chính nghĩa rồi, cho nên cô không sao cả. Giờ cô chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
. . . . . . Nói không yêu, là gạt người, nếu không cô cần gì bởi vì một câu chỉ trích của anh mà đau lòng, khổ sở?
"Tiểu Tuyền, cám ơn em." Anh biết cô hoàn toàn không cần phải làm như vậy, tất cả cũng vì giúp anh.
Haizz! Qua nhiều năm như vậy mà cô vẫn giống như trước, đều một lòng giúp đỡ anh. Hiện tại, anh cảm thấy thật có lỗi với cô.
Cô lắc đầu: “Không cần phải nói cảm tạ, anh muốn theo đuổi chính nghĩa, tôi cũng vậy, chúng ta đều vì cùng một mục tiêu."
"Tiểu Tuyền, anh vẫn muốn nói. . . . . . Chúng ta có phải nên nói chuyện một chút hay không?" Đêm hôm ấy, dù sao bọn họ cũng đã tỏ tình với nhau. . . . . .
Cô lại lắc đầu: “Tôi phải làm việc, anh trở về đi!"
"Tiểu Tuyền. . . . . ."
". . . . . . Hãy đối xử tốt với Tiểu Quân, cô ấy cần thời gian mới có thể khôi phục."
Nghiêm Sĩ Dương thở dài, còn muốn nói tiếp: “Tiểu Tuyền, anh. . . . . ."
"Lúc đi nhớ đóng cửa." Thẩm Bội Tuyền ngồi trở lại vị trí xử lý công văn, chuyên tâm nhất trí, không bị ảnh hưởng, cũng không nhìn anh nữa.
Nghiêm Sĩ Dương nhìn thấy cô như vậy, trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực, anh không biết nên làm thế nào? Anh có thể vì phá án mà nghĩ hết tất cả biện pháp, nhưng bây giờ lại không biết nên xử lý tình cảm của mình như thế nào.
Trong lòng nặng nề thở dài, xoay người rời đi, theo lời cô nói đóng cửa lại, trả cho cô không khí yên tĩnh.
Nghe tiếng đóng cửa, Thẩm Bội Tuyền ngừng lại động tác trong tay, tay nắm 乃út khẽ run, cô không dám ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ sợ nhìn thấy cảnh tượng mình phải lưu lại một mình.
Cô cảm thấy cô đơn, có thể theo cô cũng chỉ có nước mắt.
Lại một lần mở phiên toà, Đường Vinh ngồi ở chỗ của bị cáo ngáp lên ngáp xuống, tỏ vẻ cực kỳ phiền chán. Mấy lần mở phiên toà dường như không hề tiến triển, hai bên vẫn cứ cố chấp, cãi hoài không dứt.
Luật sư bị cáo nhìn về phía Thẩm Bội Tuyền nói: "Chánh án, bên biện lần nữa yêu cầu chánh án nên nhanh chóng quyết định, nếu như cô Uông Ánh Quân không kiện, nghĩa là vụ án này không có người bị hại, chánh án nên quyết định không thụ lí."
"Cứ một kéo hai kéo, mỗi lần đều cãi cọ những vấn đề như vậy, làm cho đương sự tôi cảm thấy tổn thương rất lớn. Huống chi đương sự tôi còn là ông chủ lớn của xí nghiệp, có bao nhiêu nhân viên phải quan tâm. Mỗi tuần đều phải lên toà án, thật sự rất phiền toái ."
"Con mẹ nó, nói xong chưa?" Nghiêm Sĩ Dương giễu cợt mắng.
Luật sư bị cáo thiếu chút nữa giận sôi lên, Thẩm Bội Tuyền cũng vẫn như cũ, cầm dùi gõ một cái.
"Yên lặng, duy trì trật tự tòa án". Thẩm Bội Tuyền tùy ý mở hồ sơ ra: “Hôm nay người bị hại cũng ra tòa, nhưng xét thấy người bị hại đang chịu thương tổn về thể xác và tinh thần, nên…chỉ trong tình trạng bắt buộc thì mới cần người bị hại nói chuyện, còn không, cũng sẽ cố gắng không để cho người bị hại lên tiếng."
Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên đứng lên: “Chánh án, kiểm sát viên yêu cầu kiểm tra phần chứng cứ mới tìm được."
Thẩm Bội Tuyền dĩ nhiên biết đây là ý gì, nhưng cô vẫn giả bộ không biết: “Chứng cứ gì?"
Tiết mục của hai người đang diễn rất tốt. Đây cũng chính là tiền đặt cược của bọn họ, chỉ có thể nói là được ăn cả ngã về không, nếu như thất bại thì sẽ mất hết, phải xử Đường Vinh vô tội phóng thích, bình yên rời khỏi tòa án.
Nhưng Nghiêm Sĩ Dương tin tưởng Thẩm Bội Tuyền, anh đã sớm thừa nhận cô thông minh hơn anh, không giống anh chỉ biết thẩm vấn phá án. Ông trời! Anh rất tin tưởng cô, từ trước đến bây giờ đều sùng bái cô!
Luật sư bị cáo đứng dậy: “Kháng nghị, kiểm sát viên có chứng cứ mới, thì phải ở phiên toà điều tra đưa ra chứng cứ, nếu không chính là đánh bất ngờ với bên biện."
Thẩm Bội Tuyền không ủng hộ: “Cho nên không phải bây giờđưa ra để cho luật sư xem sao?" Ngụ ý chính là chấp thuận chokiểm sát viên đưa chứng cứ ra.
Thế là Nghiêm Sĩ Dương kêu người đẩy vào một cái TV và đầu đĩa, sau đó từ trong một đống hồ sơ ở trên bàn lấy ra một cái CD, bỏ vào trong đầu đĩa. "Phần chứng cớ này vô cùng quan trọng, vừa hay có thể nói rõ người bị hại tuyệt đối không giống như lời luật sư bị cáo nói, tự nguyện cùng bị cáo lên giường, mà là bị cường bạo."
Đường Vinh nhìn thấy, thân thể nhất thời run lên, cúi đầu cùng luật sư bàn luận xôn xao, giống như đang thảo luận làm như thế nào để đối mặt với trường hợp có chút mất khống chế này.
Phim bắt đầu phát hình, trên thực tế chính là phát ra cho Đường Vinh xem, Nghiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền đều đang nhìn chằm chằm vẻ mặt của Đường Vinh, phải giám sát chặt chẽ sự biến hóa trên gương mặt hắn.
Trong phim là một gian phòng, bên trong gian phòng có một cái giường lớn, hình ảnh rất mơ hồ, giống như là ảnh chụp. Màn hình xuất hiện một tên đàn ông ở bên giường truy đuổi một cô gái… cô gái thét chói tai, không ngừng chạy… nhưng không thể trốn đi đâu được, bị tên đàn ông bắt lại.
Tên đàn ông đè cô gái xuống giường, cô gái vẫn không ngừng thét chói tai, nhất thời hắn ta đánh cô mấy bạt tai, cô gái chuyển thành khóc thút thít, tên đàn ông cười to, tiếp tục đánh, sau đó xé quần áo của cô gái. . . . . .
Đường Vinh đổ mồ hôi hột, làm sao có thể? Điều này sao có thể. . . . . .
Màn hình tiếp tục phát ra cảnh tượng kinh khủng kia, ánh mắt Đường Vinh lóe lên, thân thể hình như liên tiếp phát run. Màn hình không ngừng phát, còn hắn như đang chịu đả kích lớn, tay chân cũng không biết nên để nơi nào.
Luật sư của Đường Vinh cũng trợn mắt, trong lúc nhất thời quên luôn cả phản ứng.
Ngay lúc phim sắp chuyển sang cảnh khác, Đường Vinh giống như là không chịu nổi, đột nhiên hô to: "Điều này sao có thể? Sao có thể lại như vậy? Các người làm sao có thể có cái cái đĩa này? Tôi đã đặt nó trong tủ bảo hiểm của ngân hàng, làm sao có thể? Làm sao có thể. . . . . ."
Dùng remote bấm nút ngừng lại, Nghiêm Sĩ Dương lập tức đứng lên: “Anh nói anh đặt tất cả đĩa trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng?"
"Tôi. . . . . ."
Chuyển sang Thẩm Bội Tuyền: “Xin Chánh án đồng ý ký lệnh lục soát, để kiểm sát viên đi kiểm tra."
"Không thể nào! Làm sao ngươi có thể có cái này. . . . . ." Đường Vinh vẫn còn kinh sợ, tự lẩm bẩm.
"Cái này chỉ là những đoạn phim A phiến bình thường, nếu không phải ngươi có tật giật mình thì…, đây chỉ là dùng để buộc ngươi nói ra chỗ để CD ở đâu mà thôi!"
Nhờ có Tiểu Tuyền nghĩ ra diệu kế này!
Luật sư bị cáo lập tức đứng lên lớn tiếng trách cứ: “Đây là lường gạt! Xin Chánh án không đáp ứng, đây là dùng phương pháp bất chính để lấy tự bạch của bị cáo . . . . ."
Thẩm Bội Tuyền lắc đầu: “Cấm dùng phương pháp bất chính để lấy tự bạch của bị cáo, là vì phòng ngừa bị cáo không phải xuất phát từ tự do ý chí mà tự bạch, phương pháp của kiểm sát viên cũng không làm cản trở tự do ý chí của bị cáo, nói cách khác, là hắn tự nguyện nói ra."
Sắc mặt luật sư hoàn toàn trắng bệch, hai vị quan toà bên cạnh quay sang thì thầm với Thẩm Bội Tuyền.
Cuối cùng Thẩm Bội Tuyền gật đầu: “Quan toà chấp thuận, kiểm sát viên lập tức đi lục soát, phạm vi giới hạn là tủ bảo hiểm ở ngân hàng của bị cáo, thời hạn là hai giờ."
"Hai giờ dư dả."
Đường Vinh đột nhiên đứng lên, hình như muốn chạy trốn. Ở một bên, cảnh sát toà án đang đợi lệnh, Thẩm Bội Tuyền gõ dùi xuống: “Bị cáo, ngồi xuống."
"Không thể! Không thể. . . . . ."
"Tôi nói, ngồi xuống!" Thẩm Bội Tuyền khống chế trật tự: “Không có lệnh của tôi, ai dám rời khỏi tòa án, tôi nhất định truy cứu theo pháp luật! Ngồi xuống cho tôi!"
Nghiêm Sĩ Dương lòng tin tràn đầy, lập tức vọt ra khỏi tòa án, chuẩn bị dẫn người triển khai lục soát. Thẩm Bội Tuyền ngồi ở chỗ Chánh án, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống phía dưới.
Đường Vinh vẫn còn phát run, luật sư thì toàn thân xụi lơ, tựa như đã không còn kế sách, chỉ có thể ngồi tại chỗ.
Thẩm Bội Tuyền nhìn màn này, trong lòng hiểu rõ, một chiêu này đã đủ vạch trần chân tướng.
Tiểu Quân rốt cuộc có thể nhận được chính nghĩa rồi. . . . . . Mặc dù chính nghĩa tới quá muộn, vết thương của cô ấy đã chồng chất, nhưng ít ra kẻ ác sẽ bị trừng phạt.
Hơn nữa, Sĩ Dương có thể ở cùng cô ấy, dẫn cô ấy đi ra khỏi cuộc sống âm u này, ném cái bi kịch kia ra phía sau, cùng với cô ấy đi về phía trước.
Thẩm Bội Tuyền rất vui mừng, nhưng cũng thấy trống rỗng, hai loại cảm giác này cứ lần lượt quấn quanh cô, làm cô cảm thấy có chút khó hô hấp, phải dùng hết hơi sức mới có thể thở, mới có thể quên. . . . . .
Nghiêm Sĩ Dương dẫn người đến ngân hàng mà Đường Vinh đặt tủ bảo hiểm, bởi vì trong tay có lệnh lục soát của toà án, nên ngân hàng không dám ngăn cản, nhờ vậy mà lục ra được rất nhiều đĩa CD.
Anh mang toàn bộ vật chứng về tòa án để Thẩm Bội Tuyền quyết định nên làm như thế nào.
Vì sợ các đoạn phim liên quan sẽ làm tổn thương đến những người bị hại chưa được đưa ra ánh sáng, nên Thẩm Bội Tuyền muốn một mình Nghiêm Sĩ Dương bí mật kiểm tra các đĩa phim đó, không được phép tiết lộ ra bên ngoài. Song song với việc thu thập chứng cứ từ những đĩa CD, Thẩm Bội Tuyền cũng yêu cầu cảnh sát kêu gọi tất cả những người từng bị Đường Vinh hại hãy ra mặt và xác nhận, hỗ trợ đưa Đường Vinh ra công lý.
Nghiêm Sĩ Dương xem từng cái một, càng xem lại càng căm phẫn, càng mắng liên tục. Bên trong mỗi một cái đĩa là hình ảnh Đường Vinh cường bạo người bị hại, mỗi một màn đều là người bị hại khóc thút thít cầu xin tha thứ, còn tên súc sinh kia lại không thèm để ý mà tiếp tục thú vui tình dục của hắn.
Nghiêm Sĩ Dương kiểm tra từng cái đĩa mà không hề cảm thấy mệt mỏi, rốt cuộc anh cũng tìm được hình ảnh Tiểu Quân bị cường bạo. Những hình ảnh đó anh không dám nhìn lâu, trong hốc mắt anh bây giờ đều là nước mắt, anh lập tức lấy CD ra làm vật chứng.
Đường Vinh là kẻ bị tình nghi lớn nhất, vì lo lắng mà định chạy trốn, nên đã bị Thẩm Bội Tuyền bắt giữ.
Mấy ngày qua, có rất nhiều người bị hại ra mặt tố cáo. Ban đầu những người bị hại đó chỉ có thể len lén khóc thầm, không dám ra mặt, còn bây giờ….họ đã có thể nhìn thấy ánh sáng.
Đường Vinh còn từng cường bạo cô gái mười lăm tuổi, lại uy Hi*p gia đình đối phương không được phép nói ra, cả nhà người bị hại sợ hãi nên dọn nhà chạy trốn, thậm chí còn bị Đường Vinh phái người bắt được. . . . . .
Đường Vinh cũng từng sắp đặt cường bạo phụ nữ có chồng, đối phương bởi vì xấu hổ, cộng thêm sợ hãi bị chồng của mình biết được chuyện này, nên đã tự sát. . . . . .
Sau khi xem xong những đĩa CD mà Nghiêm Sĩ Dương đưa, thiếu chút nữa là Thẩm Bội Tuyền bất tỉnh, những hình ảnh đó quá mức rúng động lòng người.
Tên súc sinh kia, nếu hắn không bị pháp luật trừng trị, thì thế giới này còn có công lý sao?
Những hành vi man rợ của Đường Vinh đã được đưa ra ánh sáng, mọi người đều chỉ trích, lên án hắn ta. Có lẽ nhờ vậy mà rất nhiều người bị hại lấy hết dũng khí để lên tiếng, thậm chí nguyện ý ra tòa đối chất. Hơn nữa, tất cả đều muốn như Uông Ánh Quân, tự mình ra tòa nghe tuyên án.
Những chứng cứ phạm tội đã được xác thực, nhưng vì để Đường Vinh tâm phục khẩu phục, Thẩm Bội Tuyền vẫn mở ra một phiên toà, để hắn tận mắt nhìn thấy những đĩa CD mà kiểm sát viên lục soát được, để cho hắn xem qua từng cái một, cũng để xác định những hình ảnh đó là do hắn quay, do hắn cất giấu.
Trên thực tế, hắn cũng không thể nào phủ nhận, vì hôm đi lục soát những vật chứng đó, có rất nhiều người nhìn thấy, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.
Đường Vinh hoàn toàn sụp đổ, hắn ta ngồi sững trên toà án, không nói nên lời. Luật sư vẫn còn cố gắng giúp hắn giải thích, nói tình trạng tinh thần của Đường Vinh có vấn đề, thuở nhỏ không được cha mẹ coi trọng, nhiều lần bị thương tổn, nên mới phạm sai lầm . . . . . .
Xem ra là cùng đường nên mới có thể nói ra những lời đó, bởi vì lời nói này tương đương với việc thừa nhận Đường Vinh phạm tội.
Vào ngày tuyên án, mặc dù là mở phiên toà bí mật, nhưng chỗ ngồi dự thính vẫn đầy người, tất cả đều là người bị hại, còn lại là người nhà của người bị hại.
Tất cả bọn họ đều muốn tự mình ra tòa nghe tuyên án, Thẩm Bội Tuyền cũng đã đồng ý.
Nghiêm Sĩ Dương vẫn như cũ ngồi ở chỗ dành cho kiểm sát viên. Khoảng thời gian từ khi vụ án này diễn ra cho tới nay, hôm nay là lần đầu tiên ngồi đầy người.
Mặc dù hôm nay mở phiên toà bí mật, mặc dù họ đã từ chối khéo những người dân không liên quan cùng ký giả để bảo vệ người bị hại, nhưng đối mặt với yêu cầu của người bị hại, bọn họ lại không thể cự tuyệt.
Thẩm Bội Tuyền cùng với hai quan toà khác đi vào tòa án, mọi người đứng dậy nghênh đón.
Cô ngồi nhìn xuống dưới đài, rồi lại nhìn Nghiêm Sĩ Dương, dĩ nhiên cũng nhìn thấy Uông Ánh Quân đang ngồi ở chỗ dự thính, trong hốc mắt đều là nước mắt.
Lại nhìn sang Đường Vinh, cái tên bình thường luôn cuồng vọng phách lối, hôm nay lại vô cùng bất ổn, xem ra, hắn biết mình đang gặp đại nạn.
"Hôm nay mở phiên toà để tiến hành tuyên án, bị cáo vàkiểm sát viên còn có gì muốn bổ sung hay không?" Cô dựa theo trình tự hỏi.
Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu, luật sư của bị cáo lại nói, nội dung đương nhiên vẫn là hy vọng quan toà có thể vì tình trạng tinh thần của bị cáo mà châm chước, cân nhắc mức hình phạt.
Dĩ nhiên, Nghiêm Sĩ Dương vô cùng khinh thường.
Còn Thẩm Bội Tuyền vẫn bình tĩnh, không chút thay đổi: "Quan toà tuyên án, bị cáo Đường Vinh phạm vào điều 29: cưỡng chế, ép buộc quan hệ, đồng thời cũng phạm vào điều 40: vì cưỡng chế, ép buộc quan hệ mà làm người bị hại tự sát, lại còn đe dọa an toàn của người bị hại, phán quyết có tội, xử tù chung thân, tước công quyền (quyền công dân) cả đời."
"Từ những chứng cứ trong đĩa CD, nên toà án quyết định đưa ra hình phạt như trên, có lẽ có rất nhiều những hình ảnh còn chưa được tìm ra, hoặc là do người bị hại không muốn ra mặt. Làm sao bị cáo lại có thể ác độc như thế, coi phái nữ là đồ chơi, chỉ vì ham muốn cá nhân mà liên tục ngược đãi làm nhục người khác, lại còn chà đạp đủ kiểu."
"Mười mấy năm qua đã có biết bao nhiêu người bị hại bị rơi vào đó, không cách nào thoát ra được, thậm chí còn tràn ngập sợ hãi, không có cách nào sống bình thường. Tội của bị cáo là không thể tha thứ, mời ra toà lại tìm mọi cách nguỵ biện, còn đe doạ người bị hại, thật không thể khoan dung, cho nên việc cách ly với xã hội là cần thiết, vì vậy sau khi hợp nghị, quan toà quyết định xử tù chung thân."
Nghiêm Sĩ Dương nắm chặt quả đấm, trong lòng tràn đầy vui mừng, rốt cuộc cũng đợi được kết quả này.
Chỗ của những người dự thính truyền tới những tiếng kêu gào vui mừng, nhưng cũng có tiếng khóc. Đôi mắt đẫm lệ của Uông Ánh Quân nhìn Thẩm Bội Tuyền…… bội phục cô, cảm tạ cô.
"Những vật chứng liên quan sẽ do kiểm sát viên tiếp tục cất giữ, nếu như bị cáo muốn chống án, thì có thể cung cấp những vật chứng đó cho toà án sử dụng, nhưng sau khi định tội xong thì nên lập tức tiêu hủy, để tránh người bị hại phải chịu tổn thương lần thứ hai."
Nghiêm Sĩ Dương nghe, gật đầu tán thành.
Đường Vinh ngồi sững ở đó, toàn thân mềm nhũn, luật sư cũng không còn cách nào để cứu vãn.
Thẩm Bội Tuyền đột nhiên đổi giọng, nhìn Uông Ánh Quân đang ngồi ở chỗ dự thính: “Thật xin lỗi, chính nghĩa tới quá muộn. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Uông Ánh Quân bịt miệng, không ngừng khóc. Những người khác cũng nghẹn ngào, trên mặt mỗi người đều là nước mắt.
"Tôi thay mặt tất cả người bị hại cám ơn cô, nhờ cô nguyện ý đứng ra nên mới có thể đưa người xấu ratrước công lý. Bởi vì dũng khí của cô, nên vụ án này mới có thể tra ra manh mối, cám ơn cô."
Uông Ánh Quân khóc, vừa lau nước mắt vừa lắc đầu.
Người nhà của người bị hại khác đột nhiên cầm tay cô, nói cám ơn cô….
"Hôm nay tới đây thôi, kết thúc phiên toà." Thẩm Bội Tuyền đứng lên, bên trong tòa án đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay không dứt.
Đường Vinh bị cảnh sát toà án mang đi, tiếp tục giam giữ, đời này có lẽ là tìm không thấy lối ra của nhà giam rồi.
Nghiêm Sĩ Dương cũng đứng lên, nhìn bóng lưng gầy yếu của Thẩm Bội Tuyền. Vì vụ án này, cô hao hết tâm lực, thậm chí còn phải chịu đựng chỉ trích, bất mãn của anh.
Thẩm Bội Tuyền theo hai quan toà đi ra khỏi toà án. Những giọt nước mắt ẩn thật lâu trong hốc mắt của cô rốt cuộc cũng chảy ra. Trong nháy mắt khi cô xoay người đi, Nghiêm Sĩ Dương đã nhìn thấy nước mắt của cô.
Cô biết, cô rốt cuộc có thể thở phào một cái rồi !
Cô không thẹn với lương tâm, từ đầu tới cuối, mặc kệ là công việc, hay là tình cảm, cô đều không thẹn với lương tâm. Dù kết quả ra sao cũng không quan hệ, cô đều có thể chịu đựng.
Vụ án của Đường Vinh kết thúc như vậy, mặc dù bị cáo lập tức đòi chống án, còn yêu cầu bỏ việc giam giữ, nhưng tòa án cấp cao không tán thành, vẫn tiếp tục giam giữ người.
Từ khi Thẩm Bội Tuyền thẩm vấn vụ án này đến khi kiểm sát viên tìm được chứng cứ, xã hội đã chịu không ít ảnh hưởng.
Cho dù Đường Vinh có muốn chống án cũng sẽ không có kết quả tốt, bởi vì toà án cấp cao cũng đã sớm chịu ảnh hưởng.
Huống chi bằng chứng như núi, hắn còn muốn đổ thừa cho ai?
Vụ án này quả thực là oanh động cả xã hội, nhất là việc Nghiêm Sĩ Dương dùng kế lừa gạt Đường Vinh nói ra mấu chốt, làm cho cả vụ án đột phá, mọi người lại càng có nhiều chuyện để nói.
Việc quan toà Thẩm Bội Tuyền sau khi tuyên án xong lại chính miệng nói xin lỗi vớingười bị hại, nói chính nghĩa tới quá muộn, cũng làm cho mọi người khắc sâu ấn tượng.
Cuộc sống của Thẩm Bội Tuyền vẫn cứ trôi qua như thường lệ. Mỗi ngày vẫn đi làm, vẫn mở phiên toà, vẫn phán quyết sinh tử. Cô vẫn thường phải nhắc nhở bản thân, đừng nghe thị phi, đừng xem tất cả trở thành đương nhiên, phải biết được hoài nghi. . . . . .
Ngồi trong phòng làm việc đọc hồ sơ, thuận tay cầm lên tư liệu bên cạnh: “Học tỷ, giúp em đưa đến phòng văn thư có được hay không?"
Lập tức nhảy dựng lên: “Không thành vấn đề." Trong khoảng thời gian này, Thẩm Bội Tuyền rất hiếm khi mở miệng nói chuyện, luôn xem công việc là nhất, hiện giờ Tiểu Tuyền nguyện ý nói với cô, cô phải nói mới được. "Tiểu Tuyền a!"
Ngẩng đầu: “Sao thế?"
"Em. . . . . . Haizz! Thôi." Vốn là muốn hỏi, cô thật không muốn nhận điện thoại của Nghiêm Sĩ Dương sao?
Học tỷ Lý Gia Dung ôm tư liệu, mở cửa đi ra khỏi phòng làm việc, lập tức nhìn thấy một người ở hành lang, người nọ chính là Nghiêm Sĩ Dương: "Cậu. . . . . ."
Nghiêm Sĩ Dương mấp máy môi, nhìn cửa lớn đóng chặt: “Tiểu Tuyền…… cô ấy. . . . ."
"Cô ấy đang bận!" Cô tức giận nói.
Đúng là Thẩm Bội Tuyền đang rất bận, kể từ sau khi xong vụ án của Đường Vinh, cô lại phải tập trung tinh thần vào một vụ án khác, là vụ án khởi tố một kiểm sát viên.
Thành thật mà nói, cô cảm thấy làm loại công việc này lâu dài sẽ giảm thọ .
". . . . . ."
Học tỷ tiếp tục nói chuyện không chút khách khí: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Bây giờ vụ án của Đường Vinh đã kết thúc, cậu đã trở thành đại anh hùng, còn tới tìm Tiểu Tuyền làm gì?"
Anh cười khổ: “Tôi không phải đại anh hùng, là Tiểu Tuyền mới đúng. . . . . ."
Nhìn bộ dạng của anh, học tỷ cũng không nỡ tiếp tục chỉ trích: “Haizz! Thật ra thì nói như vậy cũng không đúng! Phải xử lý vụ án khó giải quyết lại phiền toái như vậy… cuối cùng đã có thể thành công định tội được người xấu, các người ai cũng cực khổ, ai cũng có công lao."
"Tôi không có, đều là công lao của Tiểu Tuyền." Nhìn cánh cửa, anh không dám mở cửa đi vào.
Mấy ngày nay anh gọi điện thoại cho Tiểu Tuyền mấy lần, giọng điệu của cô đều như giải quyết công việc. . . . . . Làm sao lại có nhiều công việc như vậy? Giữa bọn họ, chỉ còn lại công việc thôi sao?
Tiểu Tuyền. . . . . ."Có phải Tiểu Tuyền không tha thứ cho tôi hay không?"
"Tha thứ? Nếu tôi là Tiểu Tuyền, tôi mới không tha thứ cho cậu... cậu có biết cậu nói chuyện rất quá đáng không? Lại còn dám chất vấn Tiểu Tuyền lén lút gặp mặt luật sư bị cáo! Tôi đã nói rồi, Tiểu Tuyền là người thế nào, cậu không phải không biết, cậu chất vấn cô ấy như vậy, so với việc Gi*t cô ấy còn tàn nhẫn hơn."
Nghiêm Sĩ Dương chỉ cảm thấy hối hận không thôi, trong ánh mắt cũng tràn đầy hối hận, khổ sở. Ánh mắt buồn bã của anh đã nói rõ tất cả: “Tôi thật sự xin lỗi, là tôi nói sai."
"Cậu đi mà nói với Tiểu Tuyền!"
"Tôi nói rồi, nhưng cô ấy. . . . . ."
"Cô ấy không tha thứ cho cậu?"
Anh lắc đầu: “Cô ấy nói không quan tâm."
Học tỷ gật đầu: “Cậu xong đời rồi!"
Nhưng mà anh cũng nên suy nghĩ một chút, rốt cuộc mình cần cái gì? Vụ án của Tiểu Quân đã kết thúc, người xấu chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt, hiện tại vấn đề chính là bản thân anh.
Học tỷ đổi giọng, thở dài nói: "A Dương, cậu biết không? Ngày đó tôi chạy đi mắng cậu, tự tôi cũng cảm thấy không đúng lắm, cậu là kiểm sát viên, coi như cậu không biết Tiểu Quân, ᴆụng phải người bị hại giống như Tiểu Quân, lấy cá tính của cậu, cậu cũng sẽ không bỏ qua. Cậu có thể vì Tiểu Quân truy tìm chính nghĩa, nhưng cậu có biết rõ ràng cảm giác của cậu đối với Tiểu Quân là gì không?"
"Tôi. . . . . ."
"Suy nghĩ của Tiểu Tuyền tôi hiểu, cô ấy không muốn cậu khó xử, hoặc nói, cô ấy vẫn cảm thấy là do cô ấy đã chen vào giữa cậu và Tiểu Quân, nên cô ấy thà rằng im lặng, thành toàn cho cậu và Tiểu Quân. Bây giờ đổi lại, cậu nên nói cho cô ấy biết, rốt cuộc người cậu muốn là ai? Thật đáng ૮ɦếƭ! Tôi ghét nhất là khi đàn ông lựa chọn. . . . . . Nhưng quan trọng là, người cậu muốn chọn là ai?!"
Lựa chọn, anh làm sao có thể lựa chọn?
Ngay từ đầu, anh không hề nghĩ Tiểu Quân sẽ trở về, dù sao cũng đã qua 7, 8 năm. Trong khoảng thời gian này người ở bên cạnh anh chính là Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền đã trở thành thói quen của anh, anh cũng đã đón nhận cô gái này, thậm chí còn tỏ tình với cô.
Nhưng Tiểu Quân đột nhiên xuất hiện, mang theo tổn thương khắp người, trong lúc nhất thời anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn phải cứu Tiểu Quân, bảo vệ cô, giúp cô báo thù.
Vì vậy anh không có thời gian quan tâm đến Tiểu Tuyền. . . . . . Thậm chí anh còn chỉ trích cô. . . . . .
Hiện tại, Tiểu Tuyền đã không cho anh cơ hội. . . . . .
"A Dương, Tiểu Tuyền không giống như cậu nghĩ, không phải lúc nào cô ấy cũng lãnh tĩnh (bình tĩnh +lạnh lùng) đâu, cô ấy. . . . . . cô ấy thường khóc một mình. Cậu có thể trực tiếp vì Tiểu Quân theo đuổi chính nghĩa, Tiểu Tuyền lại phải băn khoăn đến việc cô ấy là quan toà. Huống chi giữa ba người các cậu tuyệt đối không chỉ là quan toà, kiểm sát viênvà người bị hại đơn giản như vậy, áp lực của cô ấy cũng không nhỏ!"
Nghiêm Sĩ Dương thở dài, trong lòng càng đau hơn.
Anh rốt cuộc phải làm cái gì? Tiểu Tuyền bây giờ đã đẩy anh ra ngoài, không muốn nghe anh nói nữa, giữa bọn họ bây giờ ngay cả bạn bè cũng không phải.
Anh không nên như vậy. . . . . . Tiểu Tuyền. . . . . .
Vỗ vỗ bờ vai của anh, học tỷ đi đưa tài liệu, có một số việc chỉ có thể tự dựa vào chính mình để thông suốt, cậu ta thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu rõ ràng.
Tuy nói Tiểu Tuyền và A Dương không có gì, nhưng không ai biết, trong lòng cô, anh đã tồn tại quá lâu, làm sao có thể không có gì?
Nghiêm Sĩ Dương đứng ở cửa nhưng lại không dám mở, nghĩ đến thời gian trước tự mình tổn thương Thẩm Bội Tuyền, tim của anh cũng không nói rõ được là sao.
Tiểu Quân cần bảo vệ, cần an ủi, nhưng anh hoài nghi mình có làm được hay không? Nhất là khi ở trong lòng anh luôn lưu lại bóng dáng của Tiểu Tuyền.
Anh làm sao có thể khốn kiếp như vậy chứ?
Anh không muốn bắt cá hai tay, anh cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng vì anh chần chừ nên đã làm tổn thương cô ấy.
Nhất thời, anh không có dũng khí mở cửa, không có can đảm để đối mặt với cô. Cô đã từng nói qua cô rất bình tĩnh, trong lòng không hề bị ảnh hưởng.
Anh sợ quấy rầy sự bình tĩnh của cô, sợ mình không biết nên đi hướng nào, rồi lại làm cô tổn thương lần nữa!