Anh ta nói không sai, chứng cứ đã rất đầy đủ, bao gồm vân tay còn lại ở hiện trường, và hình ảnh được camera chụp lại rất rõ ràng, cô không thể làm như không thấy, không thể để cho nghi phạm cần chịu trách nhiệm được thoát tội.
Mặc dù Nghiêm Sĩ Dương đã làm rất nhiều việcmà cô không đồng ý, nhưng cô biết, do mình không ở vị trí kia nên có rất nhiều việc cô cũng không rõ ràng, tuy rằng cô và anh ta biết nhau không sâu lắm, nhưng cô nguyện ý tin tưởng người đàn ông kia sẽ biết đúng mực.
Bản tòa tuyên án, bị cáo vi phạm điều 320 của bộ luật hình sự về tội trộm cắp tài sản, cùngvới tội danh vi phạm 17 vụ án trộm, theo điều 50 của bộ luật hình sự, toà phán xử bị cáo sáu năm và năm tháng tù giam có thời hạn. Bản tòa cũng quyết định cưỡng chế bị cáo làm việc ba năm, cho quen.....
Ôm một chồng hồ sơ, Thẩm Bội Tuyền thở dốc trở lại phòng làm việc.
Nói thật, công việc mỗi ngày ở toàn án thật đúng là bận rộn, vụ án nối tiếp vụ án, án giam giữ, chuẩn bị thủ tục ra tòa, biện luận án, xét xử án, cô luôn phải đi sớm về muộn.
Sau khi phiên tòa kết thúc, cô trở lại phòng làm việc còn phải chiến đấu với một đống hồ sơ, còn phải viết ra bản án dài liên miên trước khi toà tuyên án. Mỗi ngày của cô đều trải qua như vậy,mỗi khi giật mình tỉnh lạigiữa đêm khuya yên tĩnh mới phát hiện đã tan làm từ lâu rồi.
Đặt một chồng hồ sơ lên bàn, cô cúi đầu sửa sang lại, vừa làm vừa mở miệng hỏi người đứng sau cô: “Học tỷ,bây giờ mấy giờ rồi?"
Trên mặt người nọ lộ vẻ tươi cười: “Thẩm phán đại nhân, gần năm giờ rồi!"
Thẩm Bội Tuyền sửa sang xong tài liệu, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Sao đã gần năm giờ rồi? Em cảm giác như mình chưa làm được việc gì!"
Đối phương cười như không biết phải làm sao: “Tiểu Tuyền, sáng sớm tám rưỡi em vào làm việc, xét xử hai vụ án giam giữ; buổi trưa thẩm tra xử lí quyết định giam giữ; buổi chiều chuẩn bị thủ tục lên tòa; hơn một giờ liên tiếp xem bản án; sau đó lại viết biện luận vụ án...... Thẩm phán đại nhân, ngài đã làm được rất nhiều việc rồi!"
Thẩm Bội Tuyền cười khổ, giờ phút này rốt cuộccôcũng có thể nhân cơ hội nói chuyện với học tỷ để thư giãn một chút.
Cuộc sống mỗi ngày của cô chỉ có thể dùng hai chữ căng thẳng để hình dung.Cô luôn thận trọng xử lí công việc của mình, rất sợ sẽ có sai lầm; mỗi văn kiện chứng cứ đều phải đánh giá; hồ sơ giấy tờ đều phải suy xét từng chữ....... Khó trách Sĩ Dương thà đi làm kiểm sát trưởng, cũng không muốn làm thẩm phán.
"Học tỷ Tiểu Dung, có đôi khi em thật hâm mộ chị."
Học tỷ Tiểu Dung tên Lý Gia Dung, là học tỷ của Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương hồi đại học, lớn tuổi hơn hai người bọn họ.
Năm thứ ba đại học, học tỷ đã bị học trưởng khoa khác bắt cóc, ngay cả con cũng đã có, còn chưa có tốt nghiệp đành tạm nghỉ học.Sau khi sinh con, kết hôn, học tỷ mới trở lại trường hoàn thành việc học.Sau khi tốt nghiệp học tỷ không tham gia cuộc thi tư pháp đặc biệt, trở thành lính đào ngũ công tác pháp luật (thành pháp luật công tác đào binh).
Nhưng mà Thẩm Bội Tuyền cảm thấy, thực ra cuộc sống bây giờ của học tỷ rất hạnh phúc. Công việc của chồng học tỷ cũng không tệ lắm; hai đứa con cũng đã lên tiểu học; học tỷ ở chỗ của cô làm trợ lý thẩm phán, giúp cô chỉnh lýlại tài liệu, xử lý chút việc vặt, sẽ không quá bận, còn có thể chăm lo cho gia đình.
"Mỗi người đều có một con đường phù hợp để đi, giống chị, chị không phù hợp làm thẩm phán, càng không phù hợp làm kiểm sát trưởng. Ngược lại, Tiểu Tuyền, em rất phù hợp với công việc này, chị cảm thấy em làm rất tốt."
Cô phất tay một cái: “Trước kia em còn thích nghe những lời khen ngợi như thế này, bây giờ chỉ cảm thấy mệt ૮ɦếƭ đi được, một khi bước vào, thì không còn có thể lui ra ngoài nữa, trong lòng cũng không thấy đáy.”
Học khoa pháp luật hình như nhất định phải đi con đường này.Năm đó, cô cũng không nghĩ nhiều, cứ ghi danh như vậy, thi đỗ, thông qua huấn luyện riêng, thông qua dự khuyết và thử việc, sau đó thì đến nơi này.
Công việc này ổn định, tiền lương không tệ, ít nhất đối vớingười xuất thân từ gia đình đơn thân như cô mà nói, đã coi như làm rạng rỡ cửa nhà, khiến cho cha mẹ nở mày nở mặt.
Lý Gia Dung đột nhiên bước đến gần cô: “Bản thân chị cảm thấy em như vậy cũng không tệ.....Ít nhất hai người một ở viện, một ở Sở kiểm sát, coi như là gần quan được ban lộc.”
"Chị đang nói ai vậy?"
"LàSĩ Dương đó!" Vẻ mặt học tỷ hứng thú mười phần: “Nghe nói mấy ngày hôm trước hai người mới náo loạn với nhau trên tòa? Thẩm phán đại nhân!"
"Còn không phải vì chuyện lấy khẩu cung sao? Mỗi lần Sĩ Dương hỏi han nghi phạm đều lớn giọng...."
"Cái loại chuyện đó quá chuyên nghiệp chị mặc kệ, chẳng qua chị chưa bao giờ nghe nói Sĩ Dương náo loạn với thẩm phán ở những toà án khác, cho nên em....đối với anh ta rất đặc biệt phải không?"
Thẩm Bội Tuyền không nói gì, lắc đầu một cái, trở về chỗ ngồi chuẩn bị xem xét tài liệu.
Nhưng động tác này lại bị Tiểu Dung học tỷ hiểu nhầm là cô trốn tránh. "Tiểu Tuyền, mỗi lần nói tới chuyện này em lại né tránh."
Cô thở dài: “Em cảm thấy Sĩ Dương không tốt sao?"
"Em không có nói như vậy." Chuyện này cô nhất định phải phủ nhận.
"Vậy tại saoem không thử xem? Đã nhiều năm như vậy, bên cạnh hai người các em cũng không có người khác, vì sao không cho nhau một cơ hội?"
Thẩm Bội Tuyền nhìn tài liệu, biết học tỷ đang ở trước mặt mình, chờ đợi mình cho chị ấy đáp án, không khỏi thở dài: “Học tỷ, Sĩ Dương vẫn luôn coi em là bạn tốt, chúng em quen nhau quá nhiều năm, anh ta không thể nào có cảm giác đặc biệt với em được."
Lý Gia Dung nghe ra đầu mối: “Anh ta không thể nào có cảm giác đặc biệt với em......” Bắt chước giọng điệu cô vừa mới nói: “Nghĩa là… em đối với anh ta có cảm giác đúng không?"
Thẩm Bội Tuyền sững sờ, hai gò má ửng đỏ.
Bộ dạng Lý Gia Dung tựa như bắt được tội phạm ngay tại chỗ: “Em đỏ mặt, vậy nên chị nói không sai phải không?"
Tiếp tục thở dài: “Học tỷ, chị nên đi làm việc ở Sở kiểm sát." Chị tra hỏi còn tốt hơn so với Sĩ Dương.
Lý Gia Dung thật hưng phấn: “Tiểu Tuyền, Sĩ Dương chưa từng từ chối thẳng em, vì sao em không thử xem?"
“Chị cũng không phải không biết, chuyện.....năm đó."
Dĩ nhiên biết cô đang nói đến cái gì: “Chuyện kia đã qua rất lâu rồi, năm đó Sĩ Dương mới mấy tuổi, cái loại tình cảm trẻ con này, nói không chừng Sĩ Dương sớm đã quên mất chuyện năm đó rồi."
Năm đó, Sĩ Dương kết giao với một người con gái, nhưng vào năm thứ ba đại học, không hiểu vì sao hai người lại chia tay, không một ai biết nguyên nhân, mà ngay cả chính Nghiêm Sĩ Dương cũng không rõ ràng lắm.
Anh ta rơi vào vũng lầy mà trước đây chưa từng có, thậm chí bỏ bê việc học và cuộc sống bình thường. Nếu không phải Thẩm Bội Tuyền kéo anh ta ra, anh ta có thể sẽ không có thành tựu như hôm nay.
Thẩm Bội Tuyền thở dài, sau sự kiện đó, Sĩ Dương cũng không nhắc tới cô bé kia nữa, ở trong trí nhớ của bọn họ, cũng dần quên mất cô bé kia.
Lý Gia Dung không cho là đúng: “Tiểu Tuyền, chị không nghĩ là Sĩ Dương vẫn còn nhớ đến cô bé kia. Đã nhiều năm như vậy, em và Sĩ Dương đều đã ba mươi tuổi, một người trưởng thành mà còn không thoát khỏi đoạn tình cảm khi mười tám mười chín tuổi thì quá là khoa trương đi!"
Thẩm Bội Tuyền còn muốn nói tiếp, nhưng ngay lúc này, cửa phòng làm việc có tiếng gõ. Hai người sững sờ, Tiểu Dung học tỷ vội đứng lên đi mở cửa.
"Có khởi tố!"
Lý Gia Dung rất ngạc nhiên: “Đã mấy giờ rồi, mà còn đưa vụ án đến?"
Cảnh sát bên tòa án đưa tài liệu vào: “Không còn cách nào! Sở kiểm sátvừa mới đưa đến, hy vọng có thể xử lí nhanh chóng."
Lý Gia Dung nhận lấy tài liệu, đưa đến bên bàn của Thẩm Bội Tuyền.
Cảnh sát tòa án nhìn thấy Thẩm Bội Tuyền, gật đầu chào hỏi cô. Cho dù Thẩm Bội Tuyền vừa tròn ba mươi tuổi, là một thẩm phán trẻ tuổi, mà vị cảnh sát đã bốn, năm mươi tuổi rồi, nhưng ở hoàn cảnh như thế này, chức vị thẩm phán vẫn tương đối được xem trọng.
"Chào Thẩm Phán."
"Xin chào, vất vả cho bác rồi!" Thẩm Bội Tuyền mở tài liệu ra xem: “Sở kiểm sát nói muốn xử lí nhanh chóng, có nói lí do tại sao không?"
Cảnh sát tòa án chỉ có thể lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bọn họ nói thẩm phán xem tài liệu sẽ hiểu." Nói xong liền rời khỏi văn phòng.
Thẩm Bội Tuyền im lặng xem tài liệu, Lý Gia Dung thân là trợ lí, cũng đi đến một bên, giúp đỡ xem.
Học tỷ Tiểu Dungvừa xem xong, không khỏi ngạc nhiên nói: “Kiểm sát trưởng công tố:Nghiêm Sĩ Dương.....Tiểu Tuyền, chị cảm thấy hai người thật sự rất có duyên, vụ án anh ta khởi tố thường do em làm thẩm phán."
Cô cười khổ, lúc này hai người đềunhìn xuống, Tiểu Dung mới hiểu vì sao Nghiêm Sĩ Dương hi vọng muốn nhanh chóng xử lý: “Thì ra là tội ςướק giật, khó trách Sĩ Dương muốn nhanh chóng xử lý, tên kia ghét nhất loại người đi ςướק giật."
"Học tỷ, nhìn xem......."cầm đơn khởi tố chỉ vào dòng chữ: “Phía trên viết, xin quan tòa cân nhắc phạt mức độ nhẹ."
"A!” Ngạc nhiên không dứt: “Phạm vào tội ςướק giật, sau đó hi vọng quan tòa cân nhắc phạt mức độ nhẹ, đây là đơn khởi tố do Sĩ Dương viết sao?"
Đừng nói học tỷ, ngay cả cô cũng có chút không tin, vụ án này nhất định không phải vụ án bình thường. Cô rất hiểu Nghiêm Sĩ Dương, anh ta ở ngoài đường nhìn thấy ςướק giật dù phải lái xe mấy km để đuổi theo cũng phải bắt người cho được.
Đừng hỏi vì sao cô biết, một lời khó nói hết!
Ngay lúc Lý Gia Dung còn đang liến thoắng nói, cô biết Nghiêm Sĩ Dương cũng có loại cảm xúc muốn bênh vực kẻ yếu của đàn ông, mà Thẩm Bội Tuyền một bên vừa nghe cô nói, một bên vừa nhìn tài liệu, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Nhìn về phía cửa: “Không phải lại có vụ án chứ?"
Thẩm Bội Tuyền thật sự lo sợ: “Làm ơn đi, tôi còn có vài vụ án chưa xử lí, tha cho tôi đi!"
Lý Gia Dung đi mở cửa, cửa vừa mở ra, vốn đang định mở miệng oán trách bỗng ngậm chặt lại, bởi vì cô thấy rõ người ngoài cửa. "Kiểm Sát Trưởng, ngài khỏe chứ."
Thẩm Bội Tuyền nhìn về phía cửa, lại là anh ta...
Lý Gia Dung ở tòa án làm trợ lí thẩm phán cũng đã hai năm, cô biết rất rõ tòa án và Sở kiểm sát. Cô thấy Nghiêm Sĩ Dương xuất hiện ở trước mặt mình thì dù trước đó có nói xấu anh, nhưng khi tận mắt thấy anh đến cũng thật lễ phép gọi anh một tiếng “kiểm sát trưởng”.
Mà đều làm cô ngạc nhiên nhất, không phải là người đàn ông một giây trước vẫn còn là chủ đề cho các cô bàn tán, một giây sau liền xuất hiện trước mặt bọn họ, mà là một kiểm sát trưởng trực tiếp đến tìm thẩm phán, việc này rất kỳ quái.
Trong các vụ án hình sự, kiểm sát trưởng phụ trách thu thập chứng cứ, sau đó khởi tố, do thẩm phán quyết định chứng cứ có đầy đủ hay không để có thể định tội bị cáo, cho nên thẩm phán cũng không phải trợ thủ của kiểm sát trưởng. Ngược lại, nhiều khi thẩm phán sẽ đứng về phía kiểm sát trưởng, thậm chí ở vị trí đồi đầu.
Cũng bởi vậy, kiểm sát trưởng không thể xuất hiện ở văn phòng của thẩm phán, nếu để cho luật sư của bị cáo biết được, sẽ nói thẩm phán và kiểm sát trưởng thông đồng với nhau.
Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô: “Học tỷ, gọi tên em là được rồi."
"Như vậy không tốt đâu! Kiểm sát trưởng mời ngồi....Ngài tìm Tiểu Tuyền có việc, vậy tôi sẽ đi trước." Cầm túi xách: “Tiểu Tuyền, chị đi về trước đây." Đây tất nhiên là nhường không gian lại cho hai người bọn họ.
Thẩm Bội Tuyền để tài liệu xuống, phất phất tay, muốn học tỷ mau mau về nhà. Nhất thời, trong văn phòng chỉ còn lại hai người.
Cô đứng lên, duỗi thân người, khẽ nhíu mày, bởi vì cô cảm giác được phần eo truyền đến một trận đau đớn, có lẽ là do ngồi lâu.
Đồng thời, cô cũng xoa mắt, cảm thấy có thể mình bị cận thị nặng hơn. Haizz! Đều là do công việc này gây họa, làm cho cô mới ba mươi tuổi mà cơ thể đã giống như hơn bốn mươi tuổi.
Những phản ứng này, Nghiêm Sĩ Dương đều thu hết vào mắt, anh mặt không biến sắc, chỉ hỏi là: “Tại sao học tỷ gọi em là Tiểu Tuyền mà nhất định phải gọi tôi là kiểm sát trưởng?"
Thẩm Bội Tuyền cười: “Anh mấy tuổi rồi mà còn so đo loại chuyện này?"
Cô đi đến một ngăn tủ để lấy phần tài liệu, nhưng vào lúc này, cô phát hiện Nghiêm Sĩ Dương cũng hành động. Người đàn ông kia lại đi đến trước ghế làm việc của cô, ngồi xổm xuống, không biết đang làm gì.
Sau đó anh đứng lên, bắt tay xử lý đèn của cô, anh lấy bóng đèn ra khỏi chuôi, sau đó đi rakhỏi phòng làm việc, không biết đi tìm ai, khi trở về trong tay cầm một cái bóng đèn khác, trở lại trước bàn làm việc, mới lắp bóng đèn trở lại.
Thẩm Bội tuyền nhìn từ đầu đến cuối, không biết anh làm những chuyện này để làm gì? Đầu tiên là ghế, sau là đèn,
cái ghế cô vừa ngồi qua, sau đó bóng đèn cũ cũng sáng lên, cả hai đều không bị hỏng: “Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?"
"Cái ghế phải điều chỉnh độ cao xuống thấp một chút, như vậy lúc xem tài liệu cũng không cần xoay người, tự nhiên cũng sẽ không đau thắt lưng; đèn của cô quá sáng, ánh sáng chiếu vào giấy sẽ phản chiếu lại, như vậy ngược lại sẽ làm tài liệu cô xem được rất mờ, mắt sẽ càng xót." Anh không nhanh không chậm nói.
Thẩm Bội Tuyền rất ngạc nhiên, nhưng bởi vì hành động quan tâm của anh, trong lòng vẫn có chút ấm áp. "Làm sao anh biết tôi bị đau thắt lưng, mắt không thoải mái?"
"Khi em đứng lên tay vịn thắt lưng, mặt nhăn lại, sau đó em xoa mắt, thậm chí mắt còn không mở ra được."
"Quan sát thật kĩ, không hổ danh là kiểm sát trưởng."
"Đó là tất nhiên." Anh thản nhiên nhận lời khen ngợi.
Thẩm Bội Tuyền lắc đầu, đây chính là Nghiêm Sĩ Dương, người bình thường khi nhận được lời khen ngợi, cũng sẽ nói “không dám nhận”, chỉ có anh thoải mái nói "đó là tất nhiên".
Thẩm Bội Tuyền đi về chỗ ngồi, ngồi xuống, bày ra tư thế đọc, phát hiện tư thế ngồi quả thật thoải mái hơn nhiều, cô có thể ngồi thẳng, không cần khom lưng. Thậm chí ngay cả ánh đèn cũng dịu đi rất nhiều, chiếu vào tờ giấy trắng cũng sẽ không bị phản xạ gây chói mắt nữa. "Cảm ơn."
Cô biết mình không được tự nhiên, trong lòng rõ ràng rất cảm động, lại chỉ có thể nói cảm ơn. Trên thực tế, cô rất cảm động, chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ có hành động thân thiết, quan sát tinh tế như vậy.
"Tại sao lại đến đây?" Cô hỏi.
Anh biết rất rõ rằng Kiểm sát trưởng và thẩm phán không được lui tới. Mặc dù bọn họ biết, hai người đều ghét ác như thù, không thể nào có chuyện gì qua lại không đứng đắn.
Nghiêm Sĩ Dương có chút bất đắc dĩ, anh đã cởi ra trang phục kiểm sát trưởng mặc khi ra tòa sáng nay, thay vào tây trang và áo khoác của chính mình.
Lúc này, tay anh sờ sờ túi tiền trong áo khoác, lại không biết nên mở miệng thế nào. "Kẻ ςướק chuyên nghiệp kia phán án sáu năm rưỡi thật hợp lí, chỉ là tại sao còn phán cưỡng chế làm việc ba năm?" Vừa nói xong, Nghiêm Sĩ Dương thầm mắng chính mình một hồi, tại sao lại nói chuyện công việc nữa chứ?
Thẩm Bội Tuyền cười, nghĩ thầm, muốn nói công việc à, vậy thì cứ nói đi thôi! "Loại kẻ ςướק chuyên nghiệp này, anh giam giữ hắn nhiều năm nữa cũng không có tác dụng gì. Huống chi án trộm cắp chỉ giam mấy năm, để phòng ngừa sau khi hắn ra tù lại đi ‘theo lối cũ’, cho nên tôi quyết định cho hắn đi cưỡng chế làm việc ba năm, để cho hắn học được cái gìgọi là tự lập. Câu trả lời như vậy có được không, Kiểm sát trưởng?"
Nghiêm Sĩ Dương gãi gãi đầu: “Có thể! Có thể!" Đây không phải là câu mà anh muốn hỏi.
Anh không có gì muốn hỏi, ngược lại, anh chỉ muốn hẹn hò với cô.....
Hiếm khi Thẩm Bội Tuyền thấy được bộ dạng không có lời nào để nói của anh, so với bộ dạng khi hỏi han tội phạm của anh khác một trời một vực, trong lòng không khỏi cười trộm.
Nhưng cô biết, trong lòng anh nhất định có việc, nhất định có lời khác muốn nói, chẳng qua, cô bình tĩnh chờ đợi, chờ đến khi anh nói ra mới thôi.
"Cái đó.....Cái đó....."
"Cái vụ án kia sao?" Cầm lấy tài liệu, trong lòng cũng đã muốn bật cười: “Vụ ántrước đã kết thúc, bây giờ nó đã đến chỗ của tôi, nhưng mà anh cũng không cần nói gì cả, tránh ảnh hưởng đến bằng chứng, tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu."
"Emđang nói đếnvụ án ςướק giật sao?" Nghiêm Sĩ Dương cũng nghiêm túc..
"Vụ án anh khởi tố hôm nay, vụ án ςướק giật, cầu xin tòa án cân nhắc mức độ hình phạt, không phải sao?"
Nghiêm Sĩ Dương cũng rất quan tâm vụ án kia: “Vậy em.... ..."
"Tôi đã nói rồi, anh tìm đến tôi trên cơ bản không có vấn đề gì khác, nhưng mà chuyện gì cũng đừngnói, đừng để cho người khác lấy mình làm cớ.”
Ngiêm Sĩ Dương thở dài: “Tôi biết, vụ án kia.....Vẫn làm phiềnem xem xét kĩ hơn một chút."
Thẩm Bội Tuyền ngạc nhiên: “Tôi nhất định sẽ làm vậy. Tôi thắc mắc, rốt cuộc vụ án gì khiến anh nguyện ý cầu xin thay bị cáo."
Anh ta thở dài: “Em nhìn là biết."
Thẩm Bội Tuyền đặt tài liệu xuống: “Tôi sẽ nhanh chóng xem xét, mấy ngày nữa là có thể mở phiên tòa, đừng lo lắng."
Dứt lời, hai người lại không biết nói gì. Thẩm Bội Tuyền rốt cuộc không chịu nổi: “Sĩ Dương, anh tìm đến tôi rốt cuộc có chuyện gì?"
"Làm sao anh có thể tìm đến tôi chỉ để thảo luận vụ án? Anh biết rõ tôi là thẩm phán, anh là kiểm sát trưởng, vì không để cho bị cáo kháng nghị, không có khả năng anh tìm đến tôi bí mật thảo luận vụ án. Cho nên, nói thật đi, rốt cuộc anh có chuyện gì?"
Biết lừa không được cô, càng biết biểu hiện khác thường của anh không lừa được cô, Nghiêm Sĩ Dương chỉ có thể thở dài: “Tôi muốn.......Mời em ăn một bữa cơm."
"Ăn cơm?" Thẩm Bội Tuyền cười: “Ăn cơm thì có gì mà khó nói?"
"Vậy em đồng ý không?"
"Đi! Bây giờ vừa đúng năm giờ rưỡi, muốn ăn thì đi thôi!" Cô tự nhiên hào phóng, một chút cũng không có không tự nhiên.
Anh nở nụ cười, không bị cự tuyệt, anh thật vui vẻ.
Trên thực tế, cô biết rõ cá tính của người đàn ông này. Anh là người rất hay xấu hổ, anh có thể mở miệng là rất khó, cô cũng không thể lại làm ra vẻ, bằng không nếu cô thật sự õng ẹo, làm cho anh không xuống được, ai biết anh sẽ có phản ứng gì.
Cô đi tới cửa, anh ở phía sau bảo vệ. Nhưng vào lúc này, cô quay đầu lại: “Chờ một chút, tôi đi lấy áo khoác."
"Tôilấy giúp cô."
Nhìn anh xông về phía bàn làm việc, lấy áo khoác cô treo trên thành ghế, trở lại bên cạnh cô, đưa áo khoác cho cô. Cô nhận lấy, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười sáng lạn.
Ra cửa, phát hiện Lý Gia Dung vẫn còn ngoài cửa, hình như đang nghe trộm. Vừa nhìn thấy hai người, Lý Gia Dung lập tức lớn tiếng dọa người, nói liên tiếp, sau đó quay đầu chạy trốn. "Tiểu Tuyền, kiểm sát trưởng, thật là trùng hợp, lại gặp hai người.... ... Chồng tôi đến rồi, tôi đi trước."
Thẩm Bội Tuyền cười, học tỷ này thật là. Cô đi theo Nghiêm Sĩ Dương, chuẩn bị đến nhà ăn dành cho nhân viên tòa án dùng cơm.
Bọn họ đều rất bận, không thể nào đi quá xa, huống chi chỉ là một bữa cơm, ăn ở phòng ăn dành cho nhân viên là được rồi, đi ra ngoài làm gì cho tốn tiền.?
Hai người cùng đi qua hành lang, hai nhân viên nhìn thấy, rối rít chào hỏi bọn họ, bọn họ cũng đều đáp lễ lại. Chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ trước mắt này.
Thỉnh thoảng, còn có thể nghe thấy.... ......
"Thẩm phán và kiểm sát trưởng Nghiêm đấy!"
"Bọn họ hẹn hò với nhau sao?"
"Không thể nào! Mấy ngày hôm trước không phải còn nghe thấy hai người họ náo loạn với nhau trên tòa......."
Bọn họ không quan tâm đến người khác nói gì, cứ như vậy sóng vai nhau đi tới, hai người một câu cũng không nói. Có lẽ là không biết nên nói cái gì, thật sự kỳ lạ, rõ ràng biết nhau nhiều năm như vậy, giờ phút này ngược lại thấy xấu hổ, không bao giờ còn có thể thản nhiên giống như khi còn học đại học, thành thật đối mặt với chính mình……như vậy.
Đến nhà ăn dành cho nhân viên, dĩ nhiên chỉ ăn cơm đơn giản, đừng có nghĩ có món gì ngon, chẳng qua người làm việc ở đây, đại khái cũng không có nhiều thời gian để hưởng thụ cái gọi là thức ăn ngon. Trong vòng nửa giờ có thể ăn xong, hầu như chính là tranh thủ nửa giờ trong thời gian làm việc.
Từ chọn món ăn đến mang thức ăn lên, chỉ mất phân nửa thời gian. Nhưng mà không biết vì sao, bình thường luôn lớn giọng nói chuyện, vậy mà Nghiêm Sĩ Dương lại không nói câu nào, thật sự im lặng, điều này làm cho Thẩm Bội Tuyền rất không quen.
"Khi nào thì kết thúc thử việc?"
Anh giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Cái gì?"
"Tôi hỏi, khi nào thì kết thúc thử việc?"
"À! Tháng sau thẩm tra văn kiện, chắc sẽ qua."
Thẩm Bội Tuyền gật đầu: “Chúc mừng anh!" Nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng từ dự khuyết, thử việc, trở thành kiểm sát trưởng thật, trong nháy mắt đã sáu năm trôi qua.
Sáu năm này, bọn họ cứ như vậy, một ở tòa án, một ở Sở kiểm sát, đi con đường cuộc đời của chính mình, hướng đến mục tiêu mà mình đã chọn.
Trước kia, cô từng bước trở thành thẩm phán, thành tựu và cống hiến cũng không nhất định hơn anh, quan trọng nhất là, Sĩ Dương có một tinh thần vững chắc không lay động, khẳng khái. Không như cô, vừa tròn ba mươi tuổi, cả người giống như đã già đi.
"Haizz! Có được nhậm chức hay không đối với tôi không có ảnh hưởng, vụ án nên làm tôi vẫn sẽ làm."
"Cho nên đối với nghi phạm lớn giọng, thì anh cũng sẽ tiếp tục lớn giọng, khitranh luận với thẩm phán, anh cũng sẽ không lùi bước, đúng hay không?"
"Làm ơn đi!" Nghiêm Sĩ Dương rất không phục: “Tôi trời sinh đã lớn giọng, cô cũng không phải không biết. Huống hồ nếu tôi thật sự muốn đe dọa bị cáo, còn cần giúp hắn chuẩn bị đồ ăn, nước uống, tại sao tôiphải đốixử tốt với bọn họ như vậy?"
Anh oán giận, cô vừa uống nước trái cây vừa nghe.
Lúc này đồ ăn đã được đưa lên, cô hoạt động, Nghiêm Sĩ Dương vẫn tiếp tục nói: “Tôi và quan tòa tranh luận? Đấy chỉ là đối với cô, các thẩm phán khác tôi nào dám?"
Thẩm Bội Tuyền lẩm bẩm: “Cho lên anh đặc biệt xem thường tôi?"
"Không phải!" Anh lớn giọng phản bác, sợ cô hiểu nhầm: “Tôi không có xem thường em." Ngược lại, anh rất bội phục cô.
Anh biết khi mình phá án chỉ biết xông lên, anh chỉ muốn đào móc ra sự thật, thầm nghĩ muốn thay người bị hại đòi lại công bằng. Nhưng mà Tiểu Tuyền thì phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề: ví dụ như nếu giam giữ bị cáo, sau khi được thả ra vẫn sẽ tiếp tục phạm án, vậy việc giam giữ bị cáo thật sự không có tác dụng, bởi vậy cô quyết định kẻ ςướק chuyên nghiệp phải bị cưỡng chế lao động.
Việc này cũng không cần kiểm sát trưởng như anh lo lắng, nói cách khác, anh không cần tỉ mỉ, chỉ cầnthu thậpchứng cứ đầy đủ là được rồi.
"Tôi hay nói đùa." Ngược lại, cô biết mấy năm nay anh đã chín chắn hơn nhiều.... ....
"Em không nên đùa kiểu này, tôi sẽ tưởng thật." Nghiêm Sĩ Dương nhăn mày, anh thật sự nghĩ rằng cô sẽ hiểu nhầm anh, mà đấy là điều anh không muốn nhìn thấy nhất.
"Nhưng tôi hi vọng khi anh hỏi han bị cáo không nên quá hung dữ, đây không phải nói đùa, Sĩ Dương, chúng ta biết nhau đã nhiều năm, tôi quen với cách nói chuyện của anh, nhưng người khác thì không, ngày nào đó anh gặp phải thẩm phán để ý cách hỏi han của anh, vậy anh sẽ làm cái gì bây giờ?"
"Tôi biết!"
Một bữa cơm, không muốn nói chuyện công việc, cuối cùng vẫn không tránh khỏi, vì đây là công việc của bọn họ.
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện trời đất, có một số đề tài liên quan đến vụ án, khiến cho bọn họ không có khẩu vị, nhưng có một số đề tài làm cho bọn họ cười ha ha, âm lượng to, làm cho người bên ngoài đều nhìn vào đây.
Bữa cơm đến giờ kết thúc, Nghiêm Sĩ Dương không thể đánh mất cơ hội, vôi vàng từ túi trong tây trang lấy ra một hộp, đóng gói tinh xảo, đặt lên bàn, để trước mặt Thẩm Bội Tuyền.
"Đây là cái gì?"
"Tặng cô."
Thẩm Bội Tuyền cười không dám nhận: “Anh lấy thân phận gì tặng cho tôi? Nghiêm Sĩ Dương hay là kiểm sát trưởng?" Nếu như là người sau, cô không thể nhận.
Nhưng mà nói thật ra, từ trước kia đến bây giờ, anh hay tặng quà cho cô, nhưng phần quà này.... ....Ở trong mắt cô gái bình thường hẳn sẽ không vui, nhưng mà cô thật thích, mỗi phần quà anh đưa cô đều rất quý trọng, cô đều giữ lại.
Nghiêm Sĩ Dương cười: “Cô đừng khẩn trương như vậy được không, cái nàytôi lấy thân phận Nghiêm Sĩ Dương tặng cho cô."
Cô gật đầu, nhận quà, mở giấy gói quà ra, làm cô ngạc nhiên là, bên trong lại là một cái PDA, còn là loại mới nhất. "Đây là cái gì?"
"Là PDA! Quan trọng không phải nó là cái gì, mà là......."Nhận lấy máy, cầm 乃út lên chạm vào màn hình: “Điểm quan trọngđây, nhìn xem, em chỉ cần chạm vào, lập tức có thể tra đến các điều khoản, còn có những quyết định cao nhất của tòa án, và giải nghĩa pháp luật.... ...."
Thẩm Bội Tuyền không khỏi bật cười, nhìn người đàn ông trước mắt này như đang hiến vật quý: “Cho nên.....Cho nên đây là một quyển pháp luật toàn thư phải không?"
"Đúng vậy! Đây là pháp luật toàn thư bản điện tử."
Cô rốt cuộc cũng bật cười, nụ cười sáng lạn tràn đầy khuôn mặt, ông trời ah, người đàn ông này từ năm hai mươi tuổi tới nay, trải qua mười năm mài dũa, tại sao không có chút "tiến bộ" nàovậy?!
Đã ba mươi tuổi, còn tặng cô pháp luật toàn thư, không có quà tặng khác sao? Đối với việc tặng quà kiểu này mà nói, thật sự có thể nói anh ta không hề có tiến bộ.
Năm đó, bởi vì hoàn cảnh nhà cô không tốt, dùng đi dùng lại một quyển pháp luật toàn thư, sợi dây đánh dấu trang bị hỏng cũng không thay được quyển mới, anh nhìn thấy nên đã đưa cho cô một quyển.
Những năm qua, mỗi khi đến sinh nhật cô, anh sẽ tặng cô một quyển pháp luật toàn thư, cất giữ mấy năm nay cũng được hơn mười quyển đặt ở trên tủ sách trong phòng làm việc của cô.
Cô mới vừa vui vẻ một chút, nghĩ rằng sẽ nhận được từ người bạn học cũ này quà tặng mới. Thấy hộp quà nhỏ đi rất nhiều, nghĩ rằng chắc không phải sách đâu! Không nghĩ tới lại là một chiếc máy PDA cài đặt hệ thống tra cứu pháp luật, cô cười, cầm lấy ngắm nghía, trong lòng cũng không nói được là vui vẻ hay bất đắc dĩ.
Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô: “Em không vui mừng à?"
"Không có! Tôi rất vui mừng." Thẩm Bội Tuyền cười. Cô vui mừng vì anh không thay đổi một chút nào. Mặc dù bọn họ đều đã trưởng thành, cũng đi vào trong xã hội dơ bẩn này, mỗi ngày đối diện với những tội phạm dơ bẩn nhất trong cuộc sống, nhưng tâm tư của anh vẫn rất đơn giản, vẫn là anh của trước đây.
"Vui mừng thì tốt rồi."
"Chẳng qua ngày hôm nay cũng không phải sinh nhật tôi, không phải trước kia, vào sinh nhật của tôi anh mới tặng luật pháp toàn thư sao?"
Nghiêm Sĩ Dương dừng một chút, đột nhiên không biết nên nói thế nào, gãi gãi đầu, sờ đông, sờ tây, chỉ là không chịu nói thẳng ra.
Thẩm Bội Tuyền nhìn phản ứng lần này của anh, không hỏi lại nữa, vừa mới quay đầu, liền nhìn thấy lịch treo tường của nhà ăn, ngày mười bốn tháng hai.... ....
Lễ tình nhân......
Cô cười, bắt đầu ngắm nghía PDA. Anh nhìn thấy cô chơi rất vui vẻ, thế là bắt đầu dạy cô chức năng mới. Hai người giống như trẻ con, nhìn thấy đồ chơi mới, liền chơi đến cực kỳ vui vẻ.
Bỗng nhiên, cô hỏi anh một câu: “Đây là quà tặng lễ tình nhân phải không?"
Khuôn mặt ngăm đen của Nghiêm Sĩ Dương nháy mắt biến hồng, không biết nên nói thế nào, nhưng anh cũng biết mình không thể không nói lời gì. Chỉ là có chút việc, có chút cảm giác chính mình mấy năm mới hiểu được, anh lại không nói ra.
Cô làm bạn, cô giúp đỡ, cô ủng hộ và giáo huấn, anh đều nhớ, rõ ràng.... .....
"Kiểm sát trưởng, cảnh sát đưa nghi phạm đến, chủ nhiệm kiểm sát trưởng muốn ngài lập tức đến đó."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói, Nghiêm Sĩ Dương khôi phục tâm trí, đứng lên, hơi áy náy nhìn Thẩm Bội Tuyền: “Tiểu Tuyền, tôi....."
"Đi đi! Nhưng mà phải nhớ lúc tra hỏi đừng quá hung dữ!"
Anh cười gật đầu, theo người vừa đến đi ra ngoài. Chỉ còn lại Thẩm Bội Tuyền ngồi một mình, nhìn quà tặng mới trên tay, suy nghĩ xem vẻ mặt vừa rồi của anh có phải là đáp án không?
Trời mới biết, cô thích anh đã bao nhiêu năm?
Nhưng những năm này, cô vẫn không dám nghĩ, càng đừng nói mở miệng thổ lộ. Cô vẫn cho rằng, cô gái năm đó vẫn còn ở trong lòng anh. Cô vẫn nhớ phản ứng kịch liệt của anh khi gặp chuyện năm đó, nhưng mà có lẽ học tỷ nói đúng, bọn họ đã lớn, lúc này mới phát hiện chỉ còn lại đối phương bên cạnh mình.
Mười năm rồi! Đến bây giờ, bên người chỉ còn lại một người như vậy....... Cô thật sự may mắn.... ....