Mễ Bối lấy hết dũng khí, ngước mắt nhìn thẳng vào cặp mắt đầy quyến rũ của Mạc Ngôn Hy. Cô muốn nói: Em yêu anh.
Chẳng bao lâu, những ngày hè rực rỡ đã kết thúc. Trong bốn mươi ngày ngắn ngủi, Mạc Ngôn Hy đã mập ra hơn mười cân.
- Đều nhờ công của Mễ Bối cả.
Bà Mạc cười tít mắt nhìn Mễ Bối.
Khai giảng
Tháng Chín. Bầu không khí nóng ẩm bao trùm khắp thành phố. Những con ve muộn vẫn kêu râm ran trên ngọn cây, như đang tiếc nuối mùa hè, tiếng kêu thê lương, trầm ᴆục. Thỉnh thoảng lại có một trận mưa nhỏ, tuy không làm vơi bớt đi cái nóng, nhưng không khí cũng tươi mát thêm phần nào.
Mạc Ngôn Hy vẫn nằm bò ra bàn ngủ gật, Mễ Bối ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn bầu trời mây đen vần vũ bên ngoài, chỉ sợ trời đổ mưa lớn. Những sinh viên khác người thì ngủ, người thì giả bộ nghe giảng.
Gần đây những hành động ngang ngược quái đản của Mạc Ngôn Hy đã bớt đi không ít, cũng đã có người lựa thời cơ nói đùa với anh ta mấy câu vô thưởng vô phạt.
Ví dụ như: Anh Hy, bao giờ mới được uống rượu mừng của anh đây?
Hoặc như là: Anh Hy, sau này có ai ăn Hi*p chị dâu, anh em sẽ lập tức đến xin hắn tí tiết!
Vân vân và vân vân...
Mới đầu Mạc Ngôn Hy cũng cảm thấy không tự nhiên, giải thích mấy câu:
- Đừng nói bậy, đó là em gái tao đấy!
Nhưng liệu có ai tin anh ta chứ.
Mễ Bối vừa nghe thấy hai chữ “chị dâu”, mặt đã đỏ bừng như quả cà chua chín. Nhìn thấy bọn họ cung kính với mình, nghe họ xì xầm với nhau: “Đừng ᴆụng đến cô ta, người của Mạc Ngôn Hy đấy!”, cô cảm thấy rất ngượng nghịu.
Nhưng nghe nhiều rồi cũng cảm thấy quen.
Mọi người rất tự nhiên ghép cô và Mạc Ngôn Hy thành một đôi. Mạc Ngôn Hy cũng không nói gì, còn cô thì câm, làm sao giải thích cho được?
Mễ Bối liếc trộm Mạc Ngôn Hy đang say ngủ, điệu bộ lúc ngủ của anh chàng này quả thật rất đáng yêu, hai hàng lông mày thi thoảng lại khẽ cau lại, lông mi vừa cong vừa dài che hết cả mắt, được một lúc lại khẽ động đậy. Cặp môi hồng mà rất có phong cách lúc này khẽ mở ra rồi khép lại.
Mễ Bối đột nhiên nhớ lại mấy hôm trước khi bà Mạc tỏ vẻ bí mật kéo cô vào một góc, dò hỏi hôm ấy cô và Mạc Ngôn Hy có xảy ra chuyện gì không... mặt cô chợt đỏ bừng lên.
- Mễ Bối, con có yêu Hy Hy không?
Bà Mạc hỏi.
Mễ Bối dịu dàng gật đầu.
- Ý mẹ nói là... tình cảm giữa nam và nữ...
Bà Mạc nghĩ Mễ Bối hiểu lầm, bèn gượng gạo hỏi lại lần nữa. Mễ Bối xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất. Bà Mạc ôm lấy vai Mễ Bối, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ cảm thấy con trai mẹ yêu con đấy, nếu mẹ bảo hai đứa kết hôn, con có đồng ý không?
Mễ Bối kinh hãi mở tròn đôi mắt đẹp, trong đầu không ngừng hỏi tại sao. Nhà họ Mạc làm chủ một tập đoàn tài chính lớn, Mạc Ngôn Hy lại là con trai duy nhất, sau này nhất định sẽ kế thừa sản nghiệp. Một người ưu tú như vậy, tại sao bà Mạc cần phải vội vã tìm kiếm con dâu? Hơn nữa, cô lại còn là một người tật nguyền nữa.
- Mễ Bối, trong lòng con chắc đang rất băn khoăn phải không? Có rất nhiều chuyện mẹ không nên giấu con. Thực ra, thì năm mười lăm tuổi Hy Hy đã mắc phải một chứng bệnh, khiến nó lúc nào cũng ủ rũ không vui. Trước đây, nó là một đứa trẻ rất nghe lời, học ở trên lớp và học đàn đều rất xuất sắc, nhưng từ sau khi biết mình bị bệnh, nó đã thay đổi hoàn toàn. Trở thành một người không nói đạo lý, thường hay đánh người, tính tình nóng nảy. Người làm mẹ như mẹ đây hiểu rất rõ, con trai mẹ đang ngụy trang, thực ra nó là một chàng trai tốt, rất đơn giản, cũng rất lương thiện. Mễ Bối, mẹ biết nó yêu con, bởi vì chỉ khi có con, mẹ mới được nhìn thấy lại đứa con trai ngoan ngoãn thuở trước của mình. Vì vậy, nhất định con có thể mang đến hạnh phúc cho Hy Hy... Con nhất định không được rời xa nó... Mẹ cầu xin con...
Bà Mạc nói tới đây, giọng bắt đầu nghẹn ngào.
- Nếu con nói yêu anh ấy, anh ấy sẽ vui chứ?
Mễ Bối dùng tay hỏi.
- Vui chứ! Nhất định rồi!
...
Mễ Bối vẫn ngẩn người ra nhìn Mạc Ngôn Hy, chàng trai trông có vẻ rất khỏe mạnh kia liệu có bệnh gì chứ? Hơn nữa có bệnh thì đi bệnh viện chữa trị không được ư? Đúng lúc này, hai hàng mi Mạc Ngôn Hy khẽ chớp chớp, Mễ Bối chưa hết bần thần thì anh ta đã mở bừng mắt ra, cười cười hỏi:
- Nhìn lâu chưa? Đẹp trai quá phải không?
Một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên gương mặt điển trai.
“Mạc Ngôn Hy là ân nhân cứu mạng của mình, mình nhất định phải làm anh ấy hạnh phúc. Mẹ đã nói, anh ấy yêu mình...”
Mễ Bối lấy hết dũng khí, ngước mắt nhìn thẳng vào cặp mắt đầy quyến rũ của Mạc Ngôn Hy, chầm chậm đưa tay ra, chỉ vào mình, sau đó một tay vuốt nhẹ lên ngón tay cái của bàn tay kia, rồi lại chỉ vào Mạc Ngôn Hy.
Cô muốn nói: Em yêu anh.
Động tác này vô cùng đơn giản, Mễ Bối tốn mất năm giây mới hoàn thành, lúc cô dùng thủ ngữ, hai mắt vẫn thành khẩn nhìn chăm chăm vào Mạc Ngôn Hy, cặp môi hồng như cánh hoa đào còn mấp máy phối hợp nhịp nhàng với động tác tay.
Làn da trắng muốt của Mễ Bối sáng mịn, mềm mại. Gió thổi mái tóc dài suôn mượt của cô tung bay, mùi hương tỏa ra từ người cô tan vào không khí. Ánh mặt trời chiếu trên đầu, làm người cô như chìm đắm trong ánh hào quang rực rỡ.
Tiên nữ...
Mạc Ngôn Hy ngây người ra như tượng đá, nửa giây sau, anh ta kịp lấy lại vẻ bình thường, cười hì hì:
- Ngu như heo ấy! Tự dưng ra ký hiệu khỉ gì vậy? Biết rõ là anh không hiểu thứ ngôn ngữ của người câm ấy rồi mà!
Câm... Mễ Bối ngẩn ra, chán ngán cụp mắt xuống. Mạc Ngôn Hy gắng hết sức kìm nén không cho tim mình đập nhanh hơn, ghé người lại sát Mễ Bối, giữ nguyên vẻ mặt chế giễu:
- Hay là em viết ra đi!
Mễ Bối nhìn giấy 乃út trên bàn, trong đầu vẫn ong ong chữ “câm” mà Mạc Ngôn Hy vừa thốt ra khi nãy.
Đột nhiên, bầu trời vang lên một tiếng sấm lớn, một tia sét xé nát bầu trời phóng thẳng xuống. Mễ Bối sợ hãi giật bắn mình, không kịp nghĩ ngợi gì đã đẩy Mạc Ngôn Hy sang một bên.
“Sầm!”
Một tia sét đánh trúng mặt bàn của Mễ Bối và Mạc Ngôn Hy, cả lớp đều ngây ra trước cảnh tượng trước mắt. Mạc Ngôn Hy bị Mễ Bối đẩy ra, ngã uỵch xuống đất. Sau một thoáng ngớ người ra, anh ta vội vàng bò dậy. Mễ Bối đã hôn mê bất tỉnh.
---
Mạc Ngôn Hy nghe xong, cả người liền đổ sụp xuống, miệng lẩm bẩm gì đó, không ai hiểu. Nét mặt anh ta lúc này tràn ngập một nỗi tuyệt vọng...
- Mễ Bối! Mễ Bối!
Mạc Ngôn Hy tát khẽ lên mặt cô. Vẫn không thấy tỉnh lại, anh liền vội vàng bế xốc cô lên, chạy thẳng ra ngoài. Tất cả bàn ghế chắn phía trước đều bị Mạc Ngôn Hy tức giận hất đổ, khi anh ta hất tung tất cả chướng ngại vật trước mắt thì thân thể cô gái đang nằm trong lòng đã lạnh cóng.
Dường như Mễ Bối càng lúc càng nặng, từ từ rơi khỏi cánh tay anh ta, rồi lại đột nhiên biến thành rất nhẹ, nhẹ như một cánh hoa đào, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.
- Trời ơi! Lũ lợn kia, mau gọi xe cấp cứu!
Mạc Ngôn Hy ra sức gào thét đến khản cả giọng. Đến bệnh viện, Mễ Bối được đưa vào phòng cấp cứu. Bà Mạc nghe tin, tất tả chạy đến. Bà thấy con trai đang ngơ ngẩn ngồi thụp trước của phòng phẫu thuật, co rúm lại thành một đống, gương mặt điển trai lộ rõ vẻ u uất vì lo lắng và bất lực.
- Con trai...
Bà Mạc khẽ gọi.
- Mẹ... Mễ Bối bị sét đánh trúng... đáng lẽ con mới là người bị sét đánh... nhưng cô ấy đã đẩy con ra... mẹ... Mễ Bối là đồ ngốc... con còn mắng cô ấy là con câm nữa... là con cố ý làm vậy... con sợ mình sẽ yêu Mễ Bối mất... trước đó một phút, cô ấy còn nói... cô ấy yêu con...
Mạc Ngôn Hy lẩm bẩm nói như một kẻ điên, lắp ba lắp bắp, lại như đang tự trách mình...
Khi bà Mạc lại gần hơn, mới phát hiện ra nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt con trai.
...
- Bối Bối! Bối Bối! Nàng tỉnh lại đi! Bối Bối... ta đã hại nàng! Ta... ta... tại sao nàng ngốc vậy, sao lại giúp tên khốn kiếp đó chứ? Bối Bối...!
- Cửu Hoàng tử... thi*p... thi*p có lỗi với chàng... thi*p phải đi rồi...
- Không... Bối Bối! Chúng ta còn chưa kết hôn, ta còn phải đợi nàng hết kỳ hạn ở hạ giới trở về Thiên đình mà...!
Tới đây thì Cửu Hoàng tử đã lo lắng đến nỗi nói không nên lời, lắp ba lắp bắp.
- ...
Mễ Bối giờ là thân xác của người phàm, có máu có thịt, sao chịu nổi sét đánh, yếu ớt đến nỗi thở không ra hơi.
- Làm sao bây giờ?... Bối Bối... Bối Bối, nàng đợi ta! Nhất định phải đợi ta! Ta sẽ đi trộm Long Châu của Phụ hoàng cho nàng, nhất định sẽ chữa được cho nàng!
Nói xong, Cửu Hoàng tử định bỏ đi. Mễ Bối đột nhiên nhổm dậy, kéo nhẹ chéo áo của chàng.
- Nàng muốn nói gì? Bối Bối!
- Đừng... đi... nguy... hiểm... lắm!
Mễ Bối vất vả ngăn cản Cửu Hoàng tử, bởi vì trộm bảo vật của Ngọc Đế là tội ૮ɦếƭ, ngay cả hoàng tử cũng không ngoại lệ.
- Hừ, nàng mặc kệ ta! Nàng đã thành thế này rồi, làm sao ta có thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu? Nàng đừng cản ta, không thể chậm trễ được nữa rồi!
Lúc này, không biết Mễ Bối lấy đâu ra sức lực, đột nhiên nắm chặt cánh tay Cửu Hoàng tử, mở to mắt chậm rãi nói:
- Hứa với thi*p, cho dù xảy ra chuyện gì chàng cũng không được trút giận lên ân nhân của thi*p!
Nói xong một câu dài, Mễ Bối không chịu đựng nổi, ôm иgự¢ ho lên sù sụ.
- Bối Bối! Bối Bối! Ta xin nàng đừng nói gì nữa! Buông tay ta đi, ta sẽ về nhanh thôi! Ta có thể cứu nàng mà!
Hai cánh tay đang nắm chặt Cửu Hoàng tử vẫn không hề buông.
- Hứa với thi*p...
- Không được! Chính hắn đã hại nàng ra nông nỗi này! Ta không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế được!
Cửu Hoàng tử tức giận nói, ánh mắt đầy vẻ thù địch.
- Hứa với thi*p đi... khụ... khụ...!
Mễ Bối cố gượng chút sức tàn cuối cùng thều thào thét lên, rồi lại ho như cuốc kêu mùa hè.
- Được! Ta hứa với nàng! Chuyện gì ta cũng hứa với nàng!
Cửu Hoàng tử không biết phải làm sao, đành ngậm hờn gật đầu đáp ứng.
Một lát sau đó, cánh tay Mễ Bối từ từ buông xuống.
...
- Hả? Tim không đập nữa hả?
Bác sĩ cấp cứu quay đầu lại nhìn, quả nhiên trên màn hình máy điện tâm đồ đã xuất hiện một đường thẳng.
- Nhanh lên, chuẩn bị kích điện.
...
Bên ngoài phòng cấp cứu, Mạc Ngôn Hy vừa lo lắng vừa đau xót, đi đi lại lại trong hành lang.
...
- Bối Bối, Phụ hoàng lúc nào cũng ở đó, ta không thể ra tay được. Vậy nên ta đã xin Mẫu hậu lấy ở chỗ Thái Thượng Lão Quân một viên Đại Hoàn Đơn, mau nuốt nó vào đi!
Cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt Mễ Bối đã trắng bệch, thân hình lạnh cứng, tựa như một đóa hoa đào rơi trên nền đất cứng, dường như chỉ một trận gió nhẹ cũng đủ để thổi bay nàng tiên xinh đẹp này đi xa.
- Bối Bối!
Cửu Hoàng tử đau đớn kêu lên, rồi đỡ nàng ngồi dậy, một tay đỡ lưng, một tay nhét Đại Hoàn Đan vào miệng, rồi mớm thêm chút nước...
Giây lát sau...
- Khụ... khụ...
Mễ Bối bị sặc nước, ho lên mấy tiếng, chừng một phút sau, cuối cùng cũng từ từ mở mắt.
...
Năm phút... Mười phút... Ba mươi phút...
Cửa phòng cấp cứu bật mở, vị bác sĩ già mặc blu trắng bước ra, hai mẹ con bà Mạc lập tức bổ tới. Chỉ thấy ông mệt mỏi lắc đầu nói:
- Xin lỗi! Chúng tôi đã cố hết sức!
Mạc Ngôn Hy vừa nghe đã ngây ra, rồi lập tức lao thẳng tới vị bác sĩ già, một tay nắm cổ áo ông, mặt đỏ bừng bừng:
- Hả? Ông có phải là bác sĩ không hả? Ông có cứu người không đấy? Hả? Người đang khỏe mạnh mà ông nói không được à? Ông có muốn ૮ɦếƭ không hả?
Bà Mạc vẫn còn giữ được bình tĩnh, vội vàng chạy đến cản con trai lại, sau đó nức nở cầu xin:
- Bác sĩ, xin ông cứu con gái tôi! Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề...
- Thưa bà, chắc bà chưa rõ. Không phải chúng tôi không cứu, mà là... tim cô ấy đã ngừng đập nửa tiếng rồi, đến cả thần thánh cũng cứu không nổi...
Mạc Ngôn Hy nghe xong, cả người liền đổ sụp xuống, miệng lẩm bẩm gì đó, không ai hiểu. Nét mặt anh ta lúc này tràn ngập một nỗi tuyệt vọng, ai nhìn thấy cũng đau lòng.
Đột nhiên, một giọng nói thảng thốt vang lên trong phòng cấp cứu:
- Bác sĩ Vương! Ông mau vào đây! Tim cô ấy đập lại rồi!
- Gì hả?
Bác sĩ Vương vừa nghe, vội vàng chạy vào trong.
Quả nhiên, tuy nhịp tim Mễ Bối còn rất yếu ớt, nhưng đúng là đã bắt đầu đập trở lại, kế đó là một tràng ho dữ dội, hơi thở cũng trở về với cô... Mễ Bối lại một lần nữa thoát khỏi bàn tay Diêm Vương.
- Đúng là kỳ tích!
Cả bệnh viện đều xôn xao. Người mừng rỡ nhất là Mạc Ngôn Hy, cảnh ngộ hôm nay làm mắt anh ta ướt đẫm, mãi không thốt được lời nào.