Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn vầng dương mới đang ló rạng, cặp mắt đen tuyệt đẹp sẫm một màu u tối...
Mai là ngày Lễ Tình nhân của Trung Quốc, mùng 7 tháng 7 Âm lịch.
Tự nhiên, Mạc Ngôn Hy đích thân xuống bếp, lại còn đuổi cả ✓ú Lý định vào giúp ra ngoài. Đây đúng là chuyện lạ, có một không hai. Từ bé đến giờ, anh chàng này luôn coi thường những người đàn ông đứng trong bếp, cứ như hễ đàn ông mà vào bếp hay có chuyện gì đó liên quan đến bếp đều là biến tính cả vậy. Mễ Bối rón ra rón rén lại gần cửa bếp, định xem gã công tử vừa vui buồn bất thường này rốt cuộc vào bếp làm gì. Vừa mon men đến gần, một mùi nồng nồng, ngấy ngấy đã sộc vào mũi. Mễ Bối lại gần Mạc Ngôn Hy, khẽ chạm tay, dùng ánh mắt hỏi anh đang làm gì.
- Chưa thấy người đàn ông nào vừa lãng mạn lại vừa tinh tế thế này bao giờ hả?
Sau khi tự khen mình, Mạc Ngôn Hy liền đắc ý cười lên mấy tiếng:
- Mai là Lễ Tình nhân rồi. Cái này là để chuẩn bị cho buổi hẹn ngày mai đó.
- ...?
“Cái thứ đen đen, sền sệt đó là quà tặng cho ngày mai sao? Tuy hơi xấu xí nhưng mùi vị có vẻ rất hấp dẫn.”
Mễ Bối đưa tay quệt một chút cho lên miệng, hai mắt sáng lên. Ngọt quá! Lại hơi đăng đắng. Ăn xong vẫn còn đọng lại dư vị trong miệng!
- A!
Mễ Bối tỏ vẻ thích thú, sau đó giơ ngón tay cái lên với Mạc Ngôn Hy.
- Ngon không? Sôcôla mà “thiếu gia” đây đích thân làm tất nhiên là không ai bì kịp rồi! Hì hì. Mễ Bối, em biết không, cái này là để tặng cho người mình yêu nhất ăn đấy! Ví dụ như bạn gái của anh vậy!
Mễ Bối nghe Mạc Ngôn Hy nói vậy, trong lòng bỗng nhói đau như bị kim chích, ủ rũ đi ra ngoài.
Mễ Bối bỏ đi. Mạc Ngôn Hy thẫn thờ đứng nhìn theo bóng dáng cô đơn của “em gái”, hai bàn tay đang bận rộn đột nhiên thõng xuống. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, rơi đúng vào nồi sôcôla còn đang nóng...
Ngày hôm sau, mặt trời còn đang vất vả leo lên khỏi dãy núi xa xa, Mạc Ngôn Hy đã vội vã ra ngoài, trên tay vung vẩy hộp sôcôla đã vất vả làm cả đêm qua. Cổng đã mở, người đã ngồi trên chiếc xe hơi đỏ quen thuộc, nhưng xe vẫn chưa nổ máy. Lúc ra khỏi cửa, Mạc Ngôn Hy vẫn còn rất vui vẻ, miệng huýt sáo líu lo. Nhưng vừa ngồi lên xe, ánh mắt anh ta lập tức sầm xuống, thẳng tay vứt hộp sôcôla sang một bên.
Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn vầng dương mới đang ló rạng, cặp mắt đen tuyệt đẹp sẫm một màu u tối. Điệu bộ ủ rũ đó đâu phải là của một thanh niên tràn trề nhựa sống, hạnh phúc trong tình yêu? Ve đột nhiên kêu râm ran, tiếng kêu ầm ĩ, chói tai. Mạc Ngôn Hy lẩm bẩm mắng chửi gì đó, đang định nổ máy xe thì bất ngờ bị cô gái trong gương chiếu hậu làm cho giật mình, run nhè nhẹ.
- Mễ Bối? Sao em lại ngồi đây?
Mạc Ngôn Hy ngạc nhiên hỏi.
Lúc này Mễ Bối mới từ từ mở mắt, há miệng ngáp dài một cái. Sau đó cô mới để ý thấy ánh mắt tức giận của Mạc Ngôn Hy đang nhìn mình, sắc mặt hoang mang.
...
Thì ra cô đã ngồi trong xe cả đêm.
- Trời sáng rồi, em xuống xe đi!
Mạc Ngôn Hy bực bội xuống xe, mở cửa cho Mễ Bối. Mễ Bối giờ mới tỉnh hẳn, cô mở to đôi mắt tròn xinh đẹp của mình, ra sức lắc đầu.
- Về đi! Anh đi có hẹn, em đi theo làm gì?
Mạc Ngôn Hy bực tức gắt lên.
- ...
Vẻ oan ức hiện lên trong đôi mắt tuyệt đẹp của Mễ Bối, cô nắm chặt lấy dây an toàn, giữ chặt quyết không buông, những đường gân xanh trên mu bàn tay nổi hết cả lên.
- Đi ra nào! Đừng làm trò đó nữa được không?
Mạc Ngôn Hy vừa nói, vừa định chui vào trong xe kéo Mễ Bối ra.
Mễ Bối lắc đầu lia lịa, đôi tay nắm chặt dây an toàn không hề buông lỏng. Cô muốn đi cùng Mạc Ngôn Hy, xem người con gái được ăn sôcôla do chính tay anh ta làm là người thế nào.
Mạc Ngôn Hy có vẻ đã giận thật, trừng mắt, quát thẳng vào mặt Mễ Bối:
- Em có biết làm thế đáng ghét lắm không? Có hiểu anh nói gì không đấy? Đừng làm bộ đáng thương nữa, tự vào nhà đi!
“Đáng ghét lắm? Mình lại làm anh ấy tức giận rồi ư?” Mễ Bối cắn môi, không nói tiếng nào, cánh tay đang nắm chặt đai an toàn cũng buông ra.
- Mau xuống xe, vào nhà đi!
Mạc Ngôn Hy thấy dáng vẻ tội nghiệp của nàng cũng mềm lòng, giọng nói đã dịu đi rất nhiều. Mễ Bối ngoan ngoãn xuống xe, động tác rất nhẹ nhàng, cứ như đứa trẻ vừa mới phạm lỗi vậy. Mạc Ngôn Hy lắc mạnh đầu, cố ghìm nén không nhìn theo cô, ngồi lên xe phóng ✓út đi.
Mặt trời mùa hè vẫn đang ra sức trèo lên núi, hơi nóng dần đẩy lui cái lạnh của buổi đêm. Ve vẫn kêu, tựa như tiếng cười chế giễu, những đám mây lững lờ bị gió thổi tan tác khắp nơi. Mễ Bối đứng nguyên tại chỗ, nhận ra mình không thể nhấc nổi chân lên. Đúng lúc này, một chiếc xe đua lao ✓út vào trong sân. Thân xe đỏ rực tràn đầy sức sống của tuổi xuân, sáng bóng lên dưới ánh mặt trời. Mễ Bối đưa tay lên che mắt. Xe dừng lại ngay bên cạnh cô, một thanh niên tuấn tú bước ra, nụ cười đầy vẻ chế giễu, nửa đùa nửa thật nói:
- Lên xe đi! Anh đoán là em sẽ đứng phơi nắng ở đây mà!
Sau đó anh ta đưa tay gõ lên đầu cô một cái:
- Không có lần sau đâu nhé!
Mễ Bối thấy Mạc Ngôn Hy quay lại, ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình.
- Sao? Không muốn đi với anh nữa à?
Mạc Ngôn Hy trêu chọc, cố ý nheo mắt hỏi. Mễ Bối vội vàng gật đầu, sau đó, nhanh nhẹn chui vào trong xe như một chú chuột nhỏ, nháy mắt đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế cạnh Mạc Ngôn Hy.
Mạc Ngôn Hy cũng ngồi vào xe, nghiêng đầu liếc Mễ Bối một cái, thấy cô đang giả bộ nghiêm nghị, còn thực ra thì đang liếc trộm mình, không nén nổi một nụ cười ở khóe miệng.
Sau khi đến chỗ hẹn, một màn giới thiệu bình thường, không nhanh mà cũng không chậm đã diễn ra.
- Đây là Sảnh Sảnh. Còn đây là em gái anh, Mễ Bối.
Mỉm cười, lịch sự bắt tay. Rồi cả ba bắt đầu trò chuyện vui vẻ. Bạn gái của Mạc Ngôn Hy rất xinh đẹp, là một cô gái hạng chuẩn. Trong quán cà phê, cô ngồi rất ngay ngắn ngay bên cạnh Mạc Ngôn Hy, nói nói cười cười. Mễ Bối ngồi đối diện với hai người, bất chợt cảm thấy mình như người thừa. Cô không mở miệng được, cũng không lên tiếng chen vào câu chuyện của hai người được, điều duy nhất có thể làm chỉ là ra sức uống cà phê, che đậy sự lúng túng của mình, thi thoảng lại mỉm cười đáp lại ánh mắt của Mạc Ngôn Hy, rồi lại cúi đầu. Hôm nay, bạn gái của Mạc Ngôn Hy trang điểm rất nhạt, mái tóc xoăn bồng bềnh, hàng lông mày vừa rậm vừa đen, mỗi khi nhìn Mạc Ngôn Hy đều rất chăm chú, không chớp mắt. Trên cổ cô nàng đeo một sợi dây chuyền bạch kim sáng lấp lánh, một viên đá lam bảo tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, treo lơ lửng dưới sợi dây chuyền. Mễ Bối nhận ra cô nàng này thường “vô ý” đưa tay lên sờ sợi dây chuyền trên cổ, sau đó liếc nhìn cô một cái, thoáng vẻ như cố ý khiêu khích vậy.
Mễ Bối cúi gằm mặt: gương mặt không trang điểm, áo sơmi với quần bò của cô trước mặt đối phương trông thật tương phản, tựa như một con bé nhà quê đứng trước nàng công chúa vậy.
- Hai người ngồi đây nhé, anh đi toilet.
Mạc Ngôn Hy bỗng nhiên đứng dậy, nói với bạn gái.
“Ừm, Mạc Ngôn Hy này bình thường rất hung hăng, sao giờ đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy?”
Trong lòng Mễ Bối chợt dâng lên cảm giác chua chát. Từ lúc Mạc Ngôn Hy đi khỏi, cô gái ngồi đối diện đã không thèm để ý đến Mễ Bối, chỉ cúi mặt chăm chăm sửa móng tay, rồi liếc mắt nhìn xung quanh. Được một lúc, cô nàng tự dưng thốt lên:
- Chà, bóng đèn lớn quá!
Nói đoạn, ánh mắt liền ngước lên nhìn bóng đèn trên trần nhà. Mễ Bối không hiểu gì, vẫn lặng lẽ ngồi uống cà phê.
Mạc Ngôn Hy đi ra từ nhà vệ sinh, vừa ngồi xuống đã hỏi:
- Hai cô không làm gì nhau đấy chứ?
Anh ta nhìn Mễ Bối hỏi, nhưng Mễ Bối không thể lên tiếng trả lời.
- Hì hì, em gái anh thật thú vị!
Sảnh Sảnh làm bộ giả lả, đưa bàn tay thanh tú lên che miệng, cười hích hích.
Sôcôla là để cho người mình yêu thương nhất. Nhưng bây giờ...
Mễ Bối đột nhiên có cảm giác buồn nôn, thì ra đây là người mà Mạc Ngôn Hy đã chọn sao?
- Vậy thì tốt! Anh chỉ sợ hai cô ở với nhau một lúc là bất hòa thôi!
Mạc Ngôn Hy nói xong, quay sang nháy mắt với Mễ Bối một cái, làm mặt cô đỏ ửng lên.
- À à, quà của em đâu, Hy Hy?
Sảnh Sảnh hình như không thích Mạc Ngôn Hy cứ nhìn cô gái khác, liền nắm lấy cánh tay anh ta lắc lắc.
- Chuẩn bị từ lâu rồi! Em xem!
Mạc Ngôn Hy lấy hộp sôcôla ra.
- Sảnh Sảnh, đây là quà Lễ Tình nhân của em.
Mạc Ngôn Hy mỉm cười, hai tay nâng hộp sôcôla lên, dáng vẻ rất trân trọng.
- Sôcôla à? Em còn tưởng là nhẫn kim cương chứ?
Cô nàng cầm lấy, lắc lắc.
- Ồ, hiệu gì đây? Hình như vỡ cả rồi? Làm sao ăn được đây?
Sau đó cô nàng cầm hộp sôcôla vứt sang một bên, bám lấy Mạc Ngôn Hy nói:
- Hy Hy! Anh quên mất lần trước chúng ta đi tiệm kim hoàn xem chiếc nhẫn đó hả? Anh còn nói em đeo đẹp lắm mà!
Sảnh Sảnh bắt đầu làm nũng. Mạc Ngôn Hy chau mày, lộ rõ vẻ không vui.
Hộp... hộp sôcôla... bị vứt sang một bên?
Ánh mắt Mễ Bối nhìn chăm chăm vào chiếc hộp bên cạnh Sảnh Sảnh.
...
“Sôcôla là để cho người mình yêu thương nhất.”
Mạc Ngôn Hy đã nói như vậy mà.
Mễ Bối nắm chặt tay đến nỗi trắng bệch ra... Tình yêu của Mạc Ngôn Hy đã bị cô gái này chà đạp một cách phũ phàng như vậy sao?
Sảnh Sảnh vẫn còn đòi Mạc Ngôn Hy đi mua thứ này thứ kia, không hề chú ý đến Mễ Bối đang từ từ đứng dậy.
Cô tức đến trắng bệch mặt, cặp môi hồng mỏng tựa cánh hoa đào kích động đến nỗi tím lại, run lên bần bật.
- ...
Mễ Bối hất mạnh ly cà phê trong tay vào người Sảnh Sảnh. Sảnh Sảnh không kịp phản ứng, chỉ biết trợn tròn mắt lên nhìn Mễ Bối, mái tóc quăn, bồng bềnh ướt nhèm, dính bết vào mặt, luống cuống không biết phải làm sao.
- Mễ Bối, em điên à? Làm cái trò gì thế?
Mạc Ngôn Hy hoảng hốt đứng dậy, lấy giấy ăn lau mặt cho Sảnh Sảnh, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ một cô gái nhu mì như Mễ Bối lại có thể làm những chuyện như vậy.
Lúc này, Sảnh Sảnh đã bình tĩnh lại, trong chớp mắt đã bổ nhào về phía Mễ Bối, vung tay lên tát mạnh một cái:
- Mày tưởng tao là con gà cho mày muốn làm gì thì làm chắc?
Cái tát này vừa mạnh lại vừa chuẩn, Mễ Bối loạng choạng lùi lại mấy bước, phải dựa lưng vào ghế sofa phía sau mới đứng vững được. Khi cô ngẩng mặt lên, má trái đã in hằn sâu năm ngón tay đỏ ửng. Sảnh Sảnh vẫn chưa chịu thôi, chồm lên định đánh tiếp, nhưng đã bị Mạc Ngôn Hy giữ lại:
- Đủ rồi!
Anh ta khẽ gằn giọng quát.
- Cái gì mà đủ? Nó làm em ướt hết cả rồi! Em gái anh không chỉ câm thôi đâu, nó còn khùng nữa đó! Đồ yêu tinh! Con câm thối tha! Chẳng trách mày lại bị bố mẹ bỏ rơi!
Sảnh Sảnh vừa nhe nanh múa vuốt mắng Mễ Bối, vừa nhổ nước bọt phì phì. Những người xung quanh đều che miệng cười trộm. Mễ Bối đứng thẳng người, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ quật cường, ánh mắt của cô chỉ tập trung vào một nơi - chiếc hộp sôcôla nằm trên ghế đã bị cà phê làm ướt, từng giọt cà phê đang nhỏ xuống đất. Mễ Bối chầm chậm bước về phía Sảnh Sảnh, bước chân chắc nịch kiên quyết, cơn giận dữ của cô lớn đến mức suýt chút nữa làm Sảnh Sảnh phải lùi lại, miệng lắp bắp:
- Mày... mày muốn gì? Đừng... đừng tưởng tao sợ...
Sảnh Sảnh còn chưa dứt lời, đã thấy Mễ Bối bước qua, đi thẳng đến chỗ cô ta vừa ngồi, nhẹ nhàng mà trân trọng cầm hộp sôcôla lên, tựa như đang nâng niu tình yêu của Mạc Ngôn Hy vậy.
Bẩn rồi.
Mễ Bối vội vàng lấy chiếc khăn tay trắng muốt trong túi ra, cẩn thận lau chùi chiếc hộp, ánh mắt dịu dàng như làn nước suối nhẹ êm, động tác chậm rãi, như sợ làm hỏng mất tình yêu của Mạc Ngôn Hy.
Cô nhớ rất rõ, tối qua Mạc Ngôn Hy còn rất phấn khích ở trong nhà bếp làm sôcôla, là anh ta đích thân làm chứ không phải ai khác! Phải mất bao nhiêu công sức, ở trong phòng, cô còn nghe thấy tiếng Mạc Ngôn Hy huýt sáo nữa... Sôcôla là để cho người mình yêu thương nhất.
Nhưng bây giờ...
Mễ Bối đã lau xong rồi, cô nâng hộp kẹo lên, ôm trước иgự¢, sau đó đứng dậy, không thèm quay đầu lại, đi thẳng ra cửa.
“Tình yêu của anh đã bị tổn thương, em muốn bảo vệ nó, em phải mang nó đi.”
- Này, muốn đi hả? Con điếm thối tha kia! Bà còn chưa tính sổ xong với mày mà?
Sảnh Sảnh vừa bị Mễ Bối làm cho ngẩn người ra trong mấy giây, định thần lại thì đã thấy cô đi ra tới cửa, liền ngoác mồm ra chửi bới, định đuổi theo, nhưng đã bị Mạc Ngôn Hy chặn lại. Cô ta liền quay ngoắt lại trút hết cơn giận lên đầu anh ta:
- Anh giúp nó hả? Anh giúp cái con câm đó hả? Các người... các người là một bọn phải không? Hai người chúng ta hẹn nhau, anh còn mang cái đồ thối thây đấy theo làm gì, lại còn là một con câm nữa...
- Đủ rồi!
Mạc Ngôn Hy từ đầu vẫn chưa lên tiếng, đột nhiên hét lớn, làm Sảnh Sảnh run bắn lên:
- Cô nói thử một tiếng “con câm” nữa xem?
- Các người... các người... Tôi biết rồi! Các người đồng mưu với nhau! Các người...
- Biết rồi mà vẫn còn rống lên thế hả? Cô muốn ૮ɦếƭ đúng không?
Mạc Ngôn Hy vừa nói, vừa cầm ly cà phê trên bàn ném mạnh xuống đất, hai mắt trợn to như hai quả chuông đồng.
- Anh... anh giỏi lắm, Mạc Ngôn Hy! Coi như tôi nhìn lầm anh! Sau này đừng có mà đến tìm tôi nữa!
Nói xong, cô nàng cầm túi xách đi thẳng, vừa đi vừa quay đầu lại, chửi:
- Anh cũng đừng đắc ý! Ai mà chẳng biết anh bị bệnh! Anh không oai phong được mấy chốc nữa đâu! Tôi qua lại với anh chẳng qua là thương hại thôi... Á á...
Sảnh Sảnh còn đang mắng chửi thì bị một chiếc cốc thủy tinh bay vèo tới. Hoảng hồn, cô ta vội vàng lủi ra cửa.
Tất cả liền trở lại yên tĩnh như lúc đầu. Chỉ còn lại mấy người khách lớn gan vẫn còn đang ngồi gần đó kinh ngạc tròn mắt ra nhìn. Lúc bình tĩnh lại, Mạc Ngôn Hy mới nhớ ra Mễ Bối.
- Mễ Bối! Mễ Bối!
Anh ta đột nhiên lao thẳng ra cửa.
Trên phố, người qua kẻ lại như mắc cửi, Mạc Ngôn Hy chạy như điên cuồng khắp mấy con phố mà vẫn chưa tìm thấy chiếc bóng gầy guộc làm người ta phải đau lòng kia đâu.
Hai tiếng đồng hồ sau, Mạc Ngôn Hy ủ rũ trở lại chỗ cũ, chuẩn bị lấy xe đi tìm tiếp.
Cửa xe vừa mở ra, anh ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ đến nỗi suýt chút nữa hét lớn lên...