Phân Vân– Cô thấy từ này chứ. Đó là dấu hiệu cho công thức này nè. Cứ gặp câu nào mà thấy nó là áp dụng ngay
Anh Phong tỉ mỉ lia cây 乃út chì mà chậm rãi giảng từng chữ và cố gắng đơn giản hóa nhất có thể. Thỉnh thoảng hắn còn ngước nhìn khuôn mặt người trước mặt xem đã hiểu chưa. Dù chưa qua lớp đào tạo nào nhưng chỉ cần nhìn sâu vào đôi mắt Ngọc, hắn có thể phân biệt được khi nào nó hiểu và khi nào là giả vờ hiểu. Điều này ngay cả hắn cũng thấy làm lạ. Chả phải do hắn giỏi giang gì cho kham, chẳng qua là có một sức mạnh vô hình giúp đỡ.
– Vậy thử làm những câu này xem
Ngay khi đã chắc chắn nó hiểu, hắn liền đưa một số bài tập từ dễ tới khó. Nhìn khuôn mặt chăm chú của Ái Ngọc, lòng hắn chợt lâng lâng khó tả. Thời gian trôi thật mau. Chẳng mấy chốc buổi học cũng đã chấm dứt với tình hình tương đối tốt khi nó chỉ làm sai hai câu khó nhất. “Tốc độ này có thể luyện nâng cao được. Điểm 9, 10 có cơ hội lấy”. Hắn thầm tính toán khi cả hai lúi húi dọn sách vở, bàn học cho gọn gàng.
– Phù! Cuối cùng cũng xong! Mệt quá!
Nó ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào thành giường than thở. Hắn cũng ngồi xuống theo, nhìn nó khẽ cười:
– Mới làm có tí xi mà là mệt. Thành heo bây giờ í.
– Gì chứ? Nãy giờ người ta còn phải lao động trí óc nữa chứ bộ- nó phụng phịu phân bua
– Thế thì người dạy như tôi phải mệt hơn rồi. Phải nặn óc lựa những từ ngữ siêu dễ thì cô mới hiểu được.
– Ờ phải rồi. Anh là khổ nhất.
Nó vờ giận dỗi để hắn ngừng thú vui chọc ghẹo nó. Thú vui gì mà kì cục à! Không những kì cục mà đối với nó là sở thích cực kì biến thái nữa á. Hắn mím môi để tránh bật cười lớn và nhanh chóng chuyển chủ đề trước khi khung cảnh xung quanh trở thành đồi núi lửa. Câu chuyện về cuộc gặp gỡ riêng lần đầu tiên của cả hai, cả đời hắn cũng chẳng bao giờ quên.
– Uống nước hạ hỏa nha!
Vừa nói, hắn vừa rướn người lên bình nước trên chiếc bàn cách đó không xa. Nhưng Ái Ngọc đã vội chồm tới trước giành lấy và cười hì hì:
– Không được.Việc này chủ nhà phải làm
Dòng nước lạnh từ từ được nó rót vào chiếc ly thủy tinh con con với họa tiết xinh xắn. Những viên đá thì lắc lư trong nước, đập vào nhau hay vào thành bình nghe lốc cốc vui tai. Chăm chú để nước không đổ ra ngoài, Ái Ngọc cố ý bắt chuyện một chủ đề mà nó muốn nói từ lâu:
– Sắp tới sinh nhật tôi rồi đấy!
– Tới tận nửa tháng lận mà đã khoe à? Nói thế thôi chứ có định đãi tiệc không?
– Có. Nhưng là sau khi thi xong và biết kết quả. Tại ba nói nếu đãi sớm quá, ai cũng bận lo lắng thi cử nên sẽ không đi
Một tay đưa ly nước cho hắn, tay còn lại đặt bình nước trở lại bàn, nó vẫn không quên liến thoắng đáp lại. Cẩn thận nhận lấy ly nước, hắn hớp một ngụm nhỏ chờ Ngọc ngồi ngay ngắn bên cạnh mình rồi mới gật gù nói tiếp:
– Cũng đúng. Vậy ngày mấy đãi?
– 30/4 . Sau sinh nhật tôi 8 ngày. Bữa đó cũng biết kết quả luôn.
– Thế lúc đó muốn được quà vật chất hay tinh thần đây?
– Gì cũng được cả
Nó thản nhiên nhún vai ra vẻ không quan trọng. Nhưng bất chợt lại ghé sát vào tai hắn thì thầm như sợ ai nghe thấy:
– Quan trọng là anh phải tới đấy! Em chờ anh!
– Ừ…anh hứa…
Hắn ngập ngừng nhìn nó đáp lại. Nghe được câu mình cần, Ái Ngọc cười tươi như hoa. Còn Anh Phong thì lại muốn vào bệnh viện vì nhồi máu cơ tim. Tim hắn đập nhanh quá! Hơi thở của nó ấm áp và quyến rũ ghê hồn. Ngay cả khi hắn chào từ biệt và đạp xe về tận nhà mình, hơi thở ấy vẫn còn vương vấn đâu đấy khiến tai hắn cứ ù ù đi. Chỉ còn văng vẳng lời nói sau cùng của nó. Lời nói tuy đơn giản nhưng đầy tình cảm, ngọt ngào ૮ɦếƭ người.
– Con đi đâu mới về thế?
Nhưng giọng nói này thì không ngọt ngào được như vậy. Giọng ba hắn đấy. Ông đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài vườn, mắt không hề rời khỏi tờ báo vẫn còn thơm mùi mực in. Ấy thế mà ông vẫn biết con trai mình đang dắt xe vào cổng.
– Dạ con qua nhà bạn chơi. Con lên lầu tắm rửa cho sạch sẽ nha ba
– Khoan đã. Con ngồi xuống ba nói chuyện một lát.
Đến lúc này, ông mới chịu gấp tờ báo lại đặt lên bàn mà nhìn cậu con trai. Dù chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn vẫn răm rắp làm theo, không hỏi lấy nửa lời.
– Cuối tháng tư con thi xong hết chưa?- Ông từ tốn nhìn hắn hỏi thăm
– Dạ xong rồi. Con thi từ 14 tới hoảng từ 28, 29 là biết kết quả. Mà chi vậy ba?
Hắn buột miệng hỏi vì ít khi nào ba quan tâm tới chuyện học tập của hắn tới vậy. Trừ phi có cuộc hẹn quan trọng nào đó mà ba phải dắt hắn theo cùng. Kiểu như cho hắn có nhiều mối quan hệ xã hội để sau này tiện việc thay ông quản lí công ty ấy mà. Và đúng như hắn dự đoán…
– Công ti mình mới hợp tác với một công ti khác trong một dự án bất động sản. Công ti ấy có nguồn tài chính dồi dào lắm. Cuối tháng này họ mời ba tới lễ kỉ niệm ba mười năm thành lập công ti họ. Thế nên…
– Thế nên ba muốn con đi để tạo mối quan hệ hợp tác lâu dài
Hắn nhanh nhẹn tiếp lời ông đầy thành thục. Khóe miệng khẽ tạo một nụ cười hoàn mĩ của một kẻ nắm bắt được mọi kế hoạch, ý nghĩ người khác. Ông Lã phá lên cười khoái chí, tay đánh bốm bốp vào đùi mình
– Hổ phụ sinh hổ tử. Giỏi. Giỏi lắm. Thế là con chịu đi nhé!
– Nhưng vào ngày mấy vậy ba?
– Tối 30/4. Từ 7h tới 10h
” 30/4″. Nụ cười trên môi hắn liền khựng lại ngay khi ông vừa dứt câu nói. Chưa thấy điều gì mà trùng hợp đến vậy. Sao hắn có thể thất hẹn ngay buổi sinh nhật đầu tiên nó mời hắn được chứ. Giữa hai cuộc hẹn, cái nào cũng đều quan trọng, hắn phải làm sao? Thấy khuôn mặt ngập ngừng đầy suy tư của con trai, ông Lã vội lên tiếng hỏi:
– Trùng cuộc hẹn nào sao?
– Dạ. Sinh nhật một người bạn- hắn e dè đáp
– Nếu ba nhớ không lầm thì sinh nhật Khiết là vào tháng 11, Linh Nhi thì tháng 9. Chả phải từ trước giờ ngoài hai đứa nó ra thì con có chịu đi sinh nhật ai bao giờ à?
Ông nhìn hắn đầy dò xét. Đồng thời chờ đợi câu trả lời từ hắn. Nhưng hắn cứ im ỉm không đáp khiến ông mất kiên nhẫn mà lên tiếng răn đe trước. Câu răn đe đầy ẩn ý mà ông mong con trai mình có thể hiểu cho ông:
– Con cứ suy nghĩ đi. Cuộc hẹn này cực kì quan trọng. Không như những cuộc hẹn trước đâu. Ba chỉ nói vậy. Con lên lầu tắm rửa đi rồi cả nhà ta ăn cơm
Hắn vẫn không đáp mà đi một mạch lên phòng và vào phòng tắm. Vòi sen được mở hết công suất. Từng dòng nước mát lạnh từ khuôn mặt góc cạnh chảy dài khắp cơ thể.
” Quan trọng là anh tới đấy! Em chờ anh!”
” Con cứ suy nghĩ đi. Cuộc hẹn này cực kì quan trọng…”
Hai câu nói của hai người cứ mãi lởn vởn trong đầu bắt hắn phải chọn. Đôi mày rậm khẽ nhíu, đôi môi mím chặt. Ngay phút giây này hắn chỉ muốn chạy nhanh ra ngoài, cầm điện thoại lên để xin ý kiến của Ngọc. Để xem nó nghĩ gì. Đắn đo mãi hắn lại thôi. Hắn không muốn vì hắn mà nó mất tập trung thi cử. “Thôi thì thời gian còn dài, từ từ rồi tính” Anh Phong thở dài tự an ủi mình. Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới. Chuyện gì bắt ta phải lựa chọn thì đến lúc nào đó cũng phải quyết định. Dù có trốn chạy nơi nào cũng không thể thoát khỏi vòng vây số phận. Đó là quy luật…
…………………..
Định là làm một phần dài cho các bạn nhưng ai ngờ nó dài quá, na viết không nổi nên quyết địnv chia làm hai chap. Thế nên chap này có hơi ngắn nhưng chap sau có lẽ sẽ dài hơn. Na nghĩ thế *cười*. Và ý chính của đoạn này là… Na đã trở lại sau hai tháng ẩn dật rồi đây. Lần này trở lại chắc… ăn hại hơn xưa quá ^~^¡¡¡¡