Tâm Tư Thầm KínĐã lâu không gặp rồi nhỉ? Ngày trước do Na gặp phải một số chuyện không vui khiến tâm trạng không thể cầm máy viết được, giờ là phải học hành thi cử. Dù vậy Na sẽ cố gắng viết. Bật mí nha! Khi đăng chap này là Na sắp viết xong chap 17 rồi. Sẽ sớm đăng thôi. Mong mọi người ủng hộ.
~~~~~~~~~~~~~~~^~^~~~~~~~~~~~~~
– Đừng buông. Một chút nữa được không?- Hắn nói như cầu xin
– Anh…
– Ngọc, tôi…thích…
Giọng nói ấm áp. Bờ vai vững chãi, an toàn. Từng hơi ấm vẫn cứ vương vấn lại trên cơ thể nó. Trên đôi bàn tay nhỏ nhắn đang run lên vì lạnh.
Miệng nó chợt nhoẻn cười nhưng rồi… Từng hoa bò cạp vàng bay là là trong gió. Cặp th
anh mai trúc mã ôm nhau lãng mạn. Như một bức tranh tuyệt đẹp của tạo hoá thiên nhiên. Nụ cười dập tắt. Thay vào đó lại là những giọt nước mắt đắng ngắt lăn trên bờ mi. Trong đêm tối, tiếng khóc của nó cứ thổn thức mãi.
Ngày mai là sinh nhật hắn….
.
.
.
.
“reng…reng…reng…” tiếng chuông đồng hồ như thường lệ vang lên đánh thức “con heo” trên giường. Nhưng hôm nay chả có động tĩnh gì cả. Hình như vẫn chưa tỉnh mộng. Mẹ nó lắc đầu ngao ngán chậm rãi bước đến cạnh và khẽ lay.
– Ngọc! Dậy đi con.
– Mẹ.Con muốn ngủ
Ái Ngọc nhõng nhẽo lật người. Nhưng chính hành động ấy đã để lộ điều không nên biết trên giường nó. Bà đã thấy một khoảng gối đầu ướt sũng và đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng của con mình.Bà liền hốt hoảng gọi con:
– Ái Ngọc. Con sao vậy? Sao lại khóc?
– Dạ?
Nó từ từ ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn mẹ rồi xoay quanh giường mình. Nhìn tác phẩm bản thân, nó cười đầy cay đắng.
– Chắc tại con nằm mơ
– Con mơ gì mà khóc ghê thế?
– Con quên rồi
Nói rồi nó đứng dậy lê bước vào nhà vệ sinh.
– Con ngốc này- mẹ mỉm cười, lắc đầu chào thua.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Giá như anh chẳng thuộc về ai, thì tình cảm đôi ta đâu là sai. Giá như mình gặp nhau khi trước, thì em đã đến trước một bước. Ghét con tim em đã thuộc về ai .Mà sao chẳng khi nào nghe lời em.Yêu dại khờ, dù có khi…Giả vờ không yêu…Nhưng đau lòng..” Đang mải mê suy nghĩ trước gương, tiếng nhạc điện thoại khiến nó giật bắn mình. Ra là Minh Khiết.
– Alo. Có chuyện gì vậy?
– Quên rồi hả cô nương! Hôm nay hai tụi mình hẹn nhau đi mua quà cho Anh Phong đấy!
– Oái! Quên mất. Cậu đang ở dưới đợi mình sao?
– Chứ sao. Chân mình…muốn gãy rồi này!- Cậu vờ khóc rưng rưng trong điện thoại.
– Rồi đợi mình chút
“Tút….” Dập máy.Nó bất giác bật cười thành tiếng và chạy đi thay đồ. Vẫn phong cách tuy trẻ con nhưng rất dễ thương ấy, nó diện một chiếc áo lệch vai trơn màu hồng, cùng chiếc đầm trắng. Thế là tuyệt hảo.
Hai bánh xe đạp cứ thế chầm chậm, chầm chậm quay đều trên con đường vắng. Ái Ngọc ngồi phía sau , mắt hướng lên trời dõi theo những đám mây trắng bồng bềnh trôi. Từng làn gió khẽ làm rối mái tóc đen mượt kia.
Dù biết rằng người ấy không phải của mình. Dù biết rằng phải ép trái tim này không được rối loạn vì ai đó. Nhưng Khiết thật sự chẳng thể cầm lòng mà xuyến xao với hình ảnh tựa như thiên thần của Ngọc nơi yên xe. Càng nhìn cậu lại càng hận. Hận vì người nó thích không phải là cậu. Hận vì không thể trực tiếp chăm sóc nó như những gì cậu muốn. Chỉ có thể âm thầm, lặng lẽ. Nhưng chả phải yêu một người chỉ nhìn người đó hạnh phúc đã là quá đủ? Thế sao lòng này lại tràn ngập nỗi đau.
.
.
.
.
.
.
“Két” Chiếc xe đạp thể thao dừng lại trước một cửa hàng lưu niệm tương đối lớn. Ái Ngọc vui vẻ kéo tay cậu vào trong. Không cẩn thận người ngoài còn tưởng đấy là một đôi,chứ không phải bạn thân. Và thực sự đã xảy ra…
– Hai bạn muốn mua gì?
– Em muốn mua một món quà thật đẹp ạ!- Nó hớn hở, tíu ta tíu tít nói
– Nhìn là biết. Muốn mua đồ đôi phải không?- Cô bán hàng nháy mắt tinh nghịch
-Ơ…- nụ cười của nó liền hoá đá. Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán.
– Chị hiểu lầm rồi ạ! Tụi em là bạn thân.
Cậu giải thích và cười. Nụ cười trông rất đẹp nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy một chút giả tạo. Vì…cậu đang rất đau. Nghe Khiết nói thế, cô bán hàng lúng túng ra mặt. Cô đã nói sai rồi…
– Tụi em muốn mua quà sinh nhật cho bạn. Con trai ạ!- Cậu tiếp tục giải vây trong khi nó còn đang trong trạng thái đơ toàn tập.
– Ra thế. Đi theo chị.
Cả hai vội đi theo. Chợt nó nắm gấu áo Khiết giựt ngược lại. Khuôn mặt bầu bĩnh toát lên vẻ lo lắng. Khiến ai kia cũng bồn chồn theo
– Cậu thật sự không sao chứ?
Nó giành hỏi trước. Mặc dù cậu hiểu ý nghĩa câu nói đó nhưng cậu đành phải nói dối… Thà mình tổn thương còn hơn để người ấy khó xử vì mình
– Là sao? Cái đó phải hỏi cậu mới đúng?
– Thôi không có gì đâu
Nó buông tay và phóng đi trước. Nỗi băn khoăn ấy trong lòng vội dập tắt khi nó bắt gặp những dãy đồ chơi lung linh, lấp lánh.
– Đẹp quá!
Nó cứ thế đi loanh quanh chọn lựa. Lúc thì chọn đồng hồ. Lúc thì chọn khung ảnh,… Và cuối cùng là không chọn được gì -_-“. Trong khi Khiết đã chọn được một chiếc đồng hồ cực ngầu. Bạn thân có khác. Hiểi ý nhau ghê.
– Cậu muốn tặng gì cho cậu ấy?- Khiết kiên nhẫn, ân cần hỏi
– Mình muốn tìm một thứ gì đó khiến cậu ấy nhìn thấy là nhớ tới mình- nó ỉu xìu nói
– Thế hai cậu có kỉ niệm với nhau chung một vật hay hình ảnh gì không?- Khiết gợi ý
– Cây bò cạp- Hai mắt nó sáng rỡ như bắt được vàng- ở đây có bán mô hình cây bò cạp không ạ?
– Hình như là có
Cô bán hàng suy ngẫm và dẫn hai đứa vào góc khuất của tiệm. Ở một góc của chiếc kệ, một kim tự tháp trong suốt liền đập vào mắt khiến nó ngẩn ngơ. Vì bên trong kim tự tháp là một cây bò cạp đang trong mùa trổ bông. Những chùm hoa vàng ươm rũ xuống, thỉnh thoảng đung đưa như trong đó có gió thoảng vậy. Và đó chưa phải điều đặc biệt. Vì thứ khiến nó bị cuốn hút chính là đôi học sinh nam nữ đứng dưới gốc cây. Thật sự rất giống, rất giống với món quà nó muốn tìm và giống cả nó với hắn nữa. Đó có phải là duyên phận hay là một điềm báo không lành.
– Đồ chơi này sản xuất năm ngoái. Bán chạy lắm. Nhưng giờ không sản xuất nữa. Có một không hai đấy- cô nhân viên tự hào kể.
– Thế gói lại giùm em- Khiết giúp nó trả lời.
Nhìn món quà được gói ngay ngắn, cẩn thận trong giấy bao màu hồng xinh xinh, nó không giấu nỗi vui mừng mà nhoẻn miệng cười. Trên đường đi nó cứ ngẩn ngơ miết, hết nhìn trời, nhìn mây rồi lại nhìn món quà. “Nó đang nghĩ gì thế nhỉ?” Khiết nghiêng đầu thắc mắc suy nghĩ
*Trước cổng nhà Ái Ngọc
– Hôm nay vui lắm! Đã làm phiền cậu rồi- nó cười mỉm chi.
– Có gì đâu! Ngốc này- cậu nhẹ xoa đầu nó- Chiều nay nhớ phải đi đấy.
– Biết rồi
Vừa nói nó vừa quay lưng bước đi. Nhưng được ba bước thì đã bị cậu gọi với theo
– Nhớ là bữa dạ hội nhé cô nương! Mặc đồ sai là tôi không chở về đâu đấy!
– Hứ ai thèm! – Nó tức tối chu mỏ đáp- Quan tâm quá mức rồi đấy! Mình không phải con nít đâu?
“Rầm” Tiếng cánh cửa đóng lại. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khuất dạng, cậu chỉ biết khẽ thì thầm
– Ngốc vẫn hoàn ngốc. Vì Hoàng Minh Khiết này ngày càng thích Vương Ái Ngọc hơn.