Nghe Mộ Chỉ Ly hỏi thì Xảo Xảo vừa chạy ra từ căn cứ bí mật, ngồi lên trên vai Mộ Chỉ Ly.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn kèm theo một chút vui sướng, kích động nói:
- Hãy mau đi xem đi, ta phải nhìn tận mắt thì mới biết là mọi chuyện không như ta nghĩ.
Thấy Xảo Xảo kích động như vậy thì chắc chắn là đã biết được một cái gì đó. Mộ Chỉ Ly nhanh chóng cùng với Sở Lê Hiên chạy đến chỗ mạch khoáng.
- Thủ lĩnh.
Thấy Mộ Chỉ Ly đến thì mọi người đều khom người hành lễ, động tác rất đồng đều, có thế thấy được mấy ngày nay huấn luyện thật không uổng phí.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, lập tức tiền vào bên trong động, đến xem tinh thể màu đen như lời mọi người nói, Sở Lê Hiên dẫn đường giúp Mộ Chỉ Ly.
Mọi người đồng lòng hợp lực lấy quặng mỏ phía dưới, mặc dù thơi gian không dài nhưng thành tích lại hơn người. Thợ mỏ của Thiên Âm Môn một năm cũng chỉ đạt được thành tích như vậy thôi, mặt đất vốn dĩ bằng phẳng giờ đã xuất hiện không ít ổ gà.
Hai người đến nơi có tinh thể màu đen rất nhanh, vừa đến đây thì Mộ Chỉ Ly cảm giác được thiên lực ở đây nồng đậm hơn xa Thành Đô.
Sâu trong đôi mắt yên tĩnh hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn thấy một tảng tinh thể lớn màu đen trước mặt thì kinh ngạc không thôi, nghi hoặc hỏi:
- Đây là tinh thạch gì vậy?
Xảo Xảo hít một hơi rồi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự lạ lùng. Ngay sau đó thì nở một nụ cười, nói:
- Chủ nhân, vận khí của người cũng thật là tốt. Tất nhiên là tuyệt phẩm tinh thạch rồi. Trên cơ bản thì không còn dấu vết của tuyệt phẩm tinh thạch nữa nhưng không ngờ là lại xuất hiện ở đây.
Nghe vậy Mộ Chỉ Ly kinh ngạc quay đầu lại nhìn Xảo Xảo trên vai.
- Tuyệt phẩm tinh thạch?
Nàng mới chỉ nghe nói đến hạ phẩm tinh thạch, trung phẩm tinh thạch, thượng phẩm tinh thạch và cực phẩm tinh thạch, còn tuyệt phẩm tinh thạch thì mới nghe đến lần đầu tiên. Tuy nhiên theo như tên gọi này thì nàng có thể biết được tuyệt phẩm tinh thạch nàu hẳn là cao hơn một bậc so với thượng phẩm tinh thạch.
Sở Lê Hiên đứng một bên nghe Mộ Chỉ Ly nói thì liền hỏi:
- Thủ lĩnh nhận biết được đây là tuyệt phẩm tinh thạch sao?
Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, cười nhạt, nói:
- Nếu ta đoán không sai thì đây là tuyệt phẩm tinh thạch.
Sở Lê Hiên giật mình, trong lòng cũng kinh ngạc về sự hiểu biết của Mộ Chỉ Ly. Hắn ở Huyết Khấp Minh lâu như vậy còn chưa bao giờ nghe nói qua tinh thạch màu đen, các tu luyện giả của những môn phái khác cũng hoàn toàn không biết gì cả, không ngờ là Mộ Chỉ Ly lại biết, đúng là khác thường.
Xảo Xảo giải thích:
- Tuyệt phẩm tinh thạch còn cao hơn cả cực phẩm tinh thạch, trên thế giới vốn đã mất hết dấu vết, không thể nhìn thấy được nó. Ta cũng không ngờ là ở nơi này lại có tuyệt phẩm tinh thạch, mau lấy nó về, dùng tuyệt phẩm tinh thạch này để tu luyện có thể mang lại hiệu quả rất lớn đấy.
Mộ Chỉ Ly gật đầu, trong lòng cũng rất cao hứng, tự nhiên có được một bảo bối quý giá như vậy thì không hứng thú sao được. Tâm thần khẽ động, Mộ Chỉ Ly liền đưa tuyệt phẩm tinh thạch trước mặt về trong trụ sở bí mật.
Tuyệt phẩm tinh thạch này khác với những tinh thạch khác, với những tinh thạch khác thì sẽ phân bố ở những mạch khoáng với vị trí khác nhau, cần phải lấy từng khối ra. Nhưng tuyệt phẩm tinh thạch này lại là một khối lớn, hoàn toàn có thể di chuyển nó về.
Sở Lê Hiên nhìn thấy khối tinh thạch màu đen trước mặt biến mất thì trong lòng cũng không ngạc nhiên vì mấy ngày ở đâu hắn đã biết được một ít thủ đoạn của Mộ Chỉ Ly, chắc chắn khối tinh thạch màu đen kia đã được đưa về trụ sở bí mật rồi.
Đi ra khỏi hang động, Mộ Chỉ Ly nhìn thấy vẻ mặt tò mò của mọi người thì cười nhạt, nói:
- Đó là tuyệt phẩm tinh thạch, đã được ta mang đi. Hôm nay mọi người vất vả rồi, mỗi người được thưởng một khối cực phẩm tinh thạch.
- Đa tạ thủ lĩnh.
Mọi người vui mừng nói, trong lòng cũng biết tinh thạch màu đen kia không phải là bảo bối bình thường, đối với bọn họ mà nói thì cực phẩm tinh thạch đã là thứ rất khó có được rồi.
Tu luyện trong môn phái cho dù môn phái có cực phẩm tinh thạch thì cũng tuyệt đối không bao giờ cho bọn hắn. Cho tới nay bọn họ còn chưa bao giờ có được cực phẩm tinh thạch nên trong lòng không khỏi kích động.
Lúc này mọi người đã cam tâm tình nguyện đi theo Mộ Chỉ Ly, ít nhất ở trong này bọn họ có được tài nguyên để tu luyện nhiều hơn lúc còn ở môn phái. Mặc dù mỗi ngày tu luyện rất vất vả nhưng cũng không có nhiều người đấm đá nhau.
Mộ Chỉ Ly đề cao ý chí chiến đấu của mọi người, cứ ba tháng một lần tiến hành tỷ thí, ai có thành tích tốt thì có thể được làm đội trưởng và có được nhiều tài nguyên tu luyện, lấy điều này khích lệ mọi người.
Rõ ràng Mộ Chỉ Ly đưa ra điểm này rất có hiệu quả. Mọi người đều muốn làm đội trưởng, bởi vì đó là một vinh dự, ngoài ra còn khẳng định thực lực của bọn họ cho nên mỗi ngày đều tập luyện cực kì nghiêm túc.
Mọi người tiếp tục khai thác quặng mỏ, Mộ Chỉ Ly thì đi về Tiểu Đảo, không biết từ khi nào trong tay nàng xuất hiện một khối tuyệt phẩm tinh thạch. Ánh sáng phản xạ từ tinh thạch màu đen có rất tĩnh mịch, năng lượng nồng đậm từ trong đó bắt đầu khởi động.
Trong lòng Mộ Chỉ Ly tràn đầy rung động, lúc trước vừa có được cực phẩm tinh thạch thì đã rất kinh ngạc rồi. Vì trong cực phẩm tinh thạch có chứa thiên lực nhiều hơn thượng phẩm tinh thạch mấy chục lần, còn tinh thạch màu đen trong tay này lại hơn cực phẩm tinh thạch đến mấy chục lần, chênh lệch đến mức này đúng là không thể ngờ được.
Điều thần kì nhất mà nàng cảm nhận rõ về khối tinh thạch màu đen này là năng lực thiên lực hơn cả thuần túy, chỉ cần tu luyện một chút là có thể hấp thu nó vào cơ thể, tăng cường tu vi bản thân.
- Tuyệt phẩm tinh thạch, quả nhiên tuyệt vời.
Mộ Chỉ Ly mỉm cười tươi rói giống như hoa hải đường nở rộ.
Xảo Xảo lắc đôi bàn chân nhỏ, đắc ý nói:
- Đó là điều hiển nhiên, tuyệt phẩm tinh thạch là bảo bối của tuyệt thế cường giả Vô Bi lão giả mà, đối với bọn họ mà nói thì dùng thượng phẩm tinh thạch để tăng tu vi là quá chậm, còn tuyệt phẩm tinh thạch thì chắc chắc nhanh hơn rất nhiều. Nghe nói chủ thế giới thời viễn cổ có không ít tuyệt phẩm tinh thạch, tuy nhiên sau đó đã bị mọi người ςướק và sử dụng hết, sau ngày tài nguyên không còn tồn tại nữa. Tới tận bây giờ thì đa số mọi người đã không còn biết đến sự tồn tại của tuyệt phẩm tinh thạch nữa rồi.
Nghe Xảo Xảo nói thì Mộ Chỉ Ly liền cúi đầu nhìn tuyệt phẩm tinh thạch trong tay, trong mắt xẹt qua một ánh sáng rực rỡ, bước đi liền nhanh hơn vài phần.
- Cốc cốc.
Mộ Chỉ Ly gõ cửa, ngày thường thì Vô Bi lão giả thường không ra khỏi phòng, nàng cũng không biết là Vô Bi lão giả đang làm những gì. Về phần nàng thì nằm nghỉ ngơi ở cái lều bên ngoài.
- Vào đi.
Giọng nói mộc mạc và trầm thấp vang lên, vừa dứt lời thì cửa lớn cũng mở ra.
Mộ Chỉ Ly đi vào trong, nhìn thấy Vô Bi lão giả đang ngồi thản nhiên trên ghế, khuôn mặt không vui không buồn vẫn mãi như vậy, không hề thay đổi, một khí tức mạnh mẽ tràn ngập.
- Sư phụ, vừa rồi con phát hiện ra ở tuyệt phẩm tinh thạch ở quặng mỏ tinh thạch. Chắc hẳn người cần tuyệt phẩm tinh thạch để tu luyện nên con liền mang đến đây.
Mộ Chỉ Ly cười nói, đôi mắt sáng hơn bình thường.
Xảo Xảo có chút sốt ruột, tuyệt phẩm tinh thạch khó gặp như vậy mà chủ nhân lại đưa cho người khác, sau này muốn có lại cũng không thể đâu. Nhưng lời chủ nhân đã nói ra, nó muốn ngăn cản cũng không được.
Mộ Chỉ Ly rõ ràng hiểu được quặng mỏ tinh thạch này vốn là của sư phụ, cực phẩm tinh thạch trước giờ cũng là của sư phụ hết, sư phụ cho nàng cực phẩm tinh thạch đã là rất tốt rồi. Bây giờ đào được tuyệt phẩm tinh thạch thì tất nhiên là phải mang cho sư phụ rồi.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói thì sắc mặt Tù Vô Bi dịu đi vài phần, chậm rãi nói:
- Tuyệt phẩm tinh thạch khó gặp, ngươi muốn làm vậy thật sao?
Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói:
- Bảo bối như vậy ai mà không thèm chứ? Tuy nhiên nó có tác dụng với sư phụ lớn hơn, hơn nữa quặng mỏ tinh thạch là của sư phụ nên tất nhiên là phải đưa cho sư phụ rồi.
Trong nháy mắt Tù Vô Bi tỏ ra vui vẻ, nói:
- Quặng mỏ tinh thạch đó lão phu đã tặng cho ngươi thì những gì bên trong đó đều là của người. Cứ gây dựng cho tốt thế lực của ngươi, tăng tu vi của bản thân lên thì sư phụ sẽ rất hạnh phúc.
Lão ở trong Huyết sắc địa ngục nên những chuyện phát sinh ở đây không thể nào qua mắt được lão. Từ lúc xuất hiện tuyệt phẩm tinh thạch kia thì trong nháy mắt lão đã biết được. Nhưng lão không ngờ là đứng trước một bảo bối như vậy mà Mộ Chỉ Ly lại mang đến tặng mình.
Nếu Mộ Chỉ Ly không biết đó là tuyệt phẩm tinh thạch thì còn dễ hiểu, nhưng nàng đã biết mà còn làm như vậy đúng là khó hiểu. Tu luyện lâu như vậy mà vẫn có thể giữ được tâm mình như Mộ Chỉ Ly thì thực sự rất hiếm thấy.
Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, vội hỏi:
- Sư phụ, hiện giờ tu vi của con chỉ cần đến cực phẩm tinh thạch thôi, dùng tuyệt phẩm tinh thạch này sẽ rất lãng phí.
- Giữ đi, trong tương lai sẽ có lúc dùng đến.
Tù Vô Bi thản nhiên nói, im lặng xoay người đi.
Trong nháy mắt Mộ Chỉ Ly đã thấy Tù Vô Bi biến mất, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, sư phụ đối với nàng thật tốt. Nàng chậm rãi đi ra khỏi phòng và bắt đầu việc tu luyện của mình.
Hiện giờ dùng cực phẩm tinh thạch để tu luyện thì tốc độ tăng tu vi của Mộ Chỉ Ly đã nhanh hơn trước đây không ít, tuy nhiên ở phương diện lĩnh hội thì sẽ không tăng lên dễ dàng như vậy được.
Nàng còn đang lĩnh hội "Hỗn độn quyết", đối với không gian thuộc tính vẫn tiếp tục lĩnh hội. Đã từng thất bại nên bây giờ Mộ Chỉ Ly đã có tiến bộ hơn.
Nhìn thấy tiến bộ như vậy nên cho dù gặp phải thất bại thì nàng vẫn tràn đầy tự tin, nàng tin tưởng rằng không bao lâu nữa sẽ thi triển được nhất chiêu của sư phụ.
Thời gian trôi qua, nháy mắt đã qua một năm.
Bây giờ Tù Vô Bi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đã lột xác không ít, trong đôi mắt bình tĩnh mang theo một chút xúc động.
- Sư phụ, hôm nay đệ tử phải đi khỏi rồi.
Mộ Chỉ Ly thi lễ, cung kính nói.
Một năm tu luyện, đối với không gian thuộc tính nàng đã hiểu rất sâu, tuy rằng cần phải cố gắng không ngừng nhưng nàng muốn đi đến Bồng Lai tụ địa trước, nơi đó sẽ có nhiều thứ tuyệt vời hơn.
Tù Vô Bi khẽ gật đầu, nói:
- Đi đi.
Chỉ một câu nói đơn giản, Tù Vô Bi cũng không nhắn nhủ gì thêm mà liền đi vào phòng. Từ đầu đến cuối khuôn mặt bình tĩnh kia không hề thay đổi một chút nào, hình như không để tâm đến việc Mộ Chỉ Ly rời đi.
Mộ Chỉ Ly nhìn bóng dáng Tù Vô Bi bỏ đi thì khóe mắt hơi rưng rưng. Mặc dù sư phụ không thể hiện ra nhưng nàng biết trong lòng sư phụ không giống bình tĩnh như vẻ bên ngoài.
Khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tự tin, đôi mắt sáng như sao cũng không che khuất được khuôn mặt sáng sủa của nàng.
Quay đầu lại Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Tiểu Huyết đang nhìn mình, đôi mắt màu máu kia có chút đau lòng, nó đang cúi đầu, có vẻ rất buồn.
Thấy vậy Mộ Chỉ Ly khẽ sờ đầu Tiểu Huyết, cười nói:
- Tiểu Huyết, sau này ta sẽ đến tìm ngươi mà. Ngươi cũng cố gắng tu luyện đi, trong thời gian không có ta ở đây thì phải giúp đỡ cho sư phụ nhé.
Tiểu Huyết gật đầu, cọ cọ đầu vào người Mộ Chỉ Ly, mặt buồn thiu.
Mộ Chỉ Ly cười tươi hơn.
- Ta cũng không nỡ xa ngươi, chờ đến lúc ta trở về thì sẽ mang đồ ăn ngon đến cho ngươi.
Nghe vậy mắt Tiểu Huyết sáng rỡ lên, huyết sắc trong đôi mắt phát sáng, xúc động gật đầu, lập tức giúp Mộ Chỉ Ly đi về phía trước, đúng là nhờ nó mà Mộ Chỉ Ly di chuyển được nhanh hơn.
Nhìn hành động của Tiểu Huyết khiến khóe miệng Mộ Chỉ Ly không ngừng run rẩy.
- Đúng là một đứa không có lương tâm mà.
Mộ Chỉ Ly một đường đi thẳng ra bên ngoài Huyết sắc địa ngục, bây giờ đối với Huyết sắc địa ngục nàng đã quá quen thuộc rồi. Đi qua mấy chỗ gặp được Huyết Nhân Hạt thì tất cả bọn chúng đều gật đầu thân thiện với nàng.
Hơn một năm qua Huyết sắc địa ngục giống như người nhà của nàng. Bây giờ tính nết của Huyết Nhân Hạt nàng hiểu rất rõ, chỉ cần liếc mắt qua là có thể nhìn thấy được tâm tư của bọn chúng.
Những tu luyện giả ở quặng mỏ trước đây giờ đã về lại trụ sở bí mật, nhiệm vụ đầu tiên là đào quặng mỏ đã chấm dứt, nhiệm vụ mỗi ngày bây giờ là tu luyện. Vì có nhiều tu luyện giả sống ở đây nên trong trụ sở bí mật cần phải xây dựng thêm phòng ốc.
Mấy ngày nay vì không có phương tiện, Mộ Chỉ Ly vẫn chưa đặt mua nên cần phải ra ngoài để mua mọi thứ về xây dựng. Cũng may là hiện giờ nàng cũng giàu có nên mua những thứ đó cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên nàng vẫn chưa nghĩ ra cách kiếm tiền, dù số tinh thạch nàng sở hữu phần lớn đều là cực phẩm tinh thạch, vốn dĩ trong túi Càn Khôn có không ít thượng phẩm tinh thạch, nhưng mấy ngày nay mọi người tu luyện đều dùng đến thượng phẩm tinh thạch nên còn lại cũng không nhiều.
Nàng muốn đi kiếm thượng phẩm tinh thạch, nếu không cứ cầm một khối cực phẩm tinh thạch trên tay, nói không chừng có khi lại rước họa vào thân.
Lúc Mộ Chỉ Ly vừa rời khỏi Huyết sắc địa ngục thì đột nhiên cảm nhận được một đạo khí tức nên liền cảnh giác. Một năm nay tuy rằng cũng có một ít tu luyện giả đến liệp sát Huyết Nhân Hạt nhưng hình như người này có mục đích không giống vậy.
- Xảo Xảo, ngươi đi xem thử đi.
Mộ Chỉ Ly nhìn Xảo Xảo trên vai nói.
Nghe vậy, Xảo Xảo lập tức chạy tới phía trước, những người khác không thể nhìn thấy Xảo Xảo nên giờ cho nó đi điều tra là hợp lý nhất, Mộ Chỉ Ly nhìn thế giới huyết sắc này đã khác, khác với sự ghê tởm lúc trước thì bây giờ lại cảm thấy thân thiết lạ thường.
Trong lòng nàng cũng chuyển biến rất nhiều, trước đây khi Thiên Âm Môn chuẩn bị liệp sát Huyết sắc địa ngục mọi chuyện hoàn toàn bị giấu kín, tất cả danh ngạch đệ tử cũng không tiết lộ nửa câu.
Bọn họ cũng không đề cập mọi chuyện với nàng, giống như từ đầu đến cuối Thiên Âm Môn không xem nàng là đệ tử. Đúng là như thế, Mộ Chỉ Ly không thể không cẩn thận. Việc làm của môn phái giờ Mộ Chỉ Ly đã hiểu thêm không ít, tất nhiên là Thiên Âm Môn sẽ không cho phép một phản đồ như như nàng còn sống đi ra ngoài, vậy nên rất có thể bọn họ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lúc Mộ Chỉ Ly đang suy nghĩ thì Xảo Xảo đã trở về, nói với Mộ Chỉ Ly:
- Chủ nhân, Tịch Như Cận đang ở phía trước.
Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Tịch trưởng lão sao?
- Lão đang tìm người, bất cứ khi nào có thông tin là lão sẽ đi kiểm tra. Ta nghe thấy lão nói là không biết người đã ૮ɦếƭ ở trong Huyết sắc địa ngục hay chưa, lão tìm lâu như vậy mà vẫn chưa tìm ra tung tích của người, chỉ đến khi nào xác định được là người đã ૮ɦếƭ thì lão mới có thể trở về Thiên Âm Môn báo cáo.
Xảo Xảo phẫn nộ nói:
- Thiên Âm Môn đúng là đáng giận mà.
Nghe những gì Xảo Xảo hồi đáp thì Mộ Chỉ Ly cũng không ngạc nhiên. Nàng có thể hiểu được việc làm này của Thiên Âm Môn, đối với một đứa bỏ đi như nàng thì đúng là chỉ có ૮ɦếƭ đi mới trừ được hậu họa về sau.
Mộ Chỉ Ly cười nhạt, nói:
- Các ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Nếu như trước đây nàng còn có một chút tình cảm với Thiên Âm Môn nhưng bây giờ thì cắt đứt rồi.
- Đường đường là trưởng lão của Thiên Âm Môn lại bị phái đến đây tìm kiếm thì có thể thấy là lão ấy gặp bất hạnh rồi.
Xảo Xảo khẽ cười, nói.
Sau khi phát sinh chuyện trong Huyết sắc địa ngục thì Tịch Như Cận cũng bị liên lụy cho nên đám người Hạ Trường Thanh đã quyết định phái lão đến đây.
Tịch Như Cận buồn bực, ở trong này lâu như vậy mà không tìm được một chút tin tức nào của Mộ Chỉ Ly, giống như là bặt vô âm tín vậy, trong Huyết sắc địa ngục vốn không thể tìm thấy sự tồn tại của nàng.
Hắn không thể đi hỏi Vô Bi lão giả được, với địa vị của hắn thì căn bản không đủ tư cách để đứng nói chuyện ngang hàng với Vô Bi lão giả, đến lúc đó đừng nói là không hỏi được tin tức của Mộ Chỉ Ly mà đến mạng sống cũng không giữ được.
Một năm nay hắn vẫn theo dõi chỗ này, muốn về nhưng không thể về. Ở trong này tu luyện chỉ có thể dựa vào tinh thạch nhưng bị phạt đến đây nên hắn không thể trở về để nhận tài nguyên được, tài nguyên vốn dĩ cũng sẽ bị tiêu hao dần dần.
- Ba ngày nữa nếu vẫn không có tin tức của Mộ Chỉ Ly thì ta sẽ trở về báo cáo là nàng đã ૮ɦếƭ.
Tịch Như Cận chậm rãi nói, hắn cho rằng nhất định Mộ Chỉ Ly không thể sống sót được nữa.
Cách đó không xa, Mộ Chỉ Ly nhìn thấy bộ dạng lơ đãng của Tịch Như Cận thì trong lòng không ngừng cân nhắc. Nàng nhất định phải rời khỏi đây, nhưng với tu vi hiện giờ của Tịch Như Cận thì nàng không đủ khả năng chống lại, vấn đề là phải làm sao để đi ra ngoài.
Linh quang Mộ Chỉ Ly chợt lóe lên, thân hình bạo lui, đi khỏi đó. Không bao lâu sau thì một tiếng nổ chấn động vang lên trong Huyết sắc địa ngục, Mộ Chỉ Ly di chuyển về phía trước, sau lưng nàng là một bầy Huyết Nhân Hạt, số lượng nhiều đến nỗi khiến cho người ta phát run.
Mộ Chỉ Ly đi về phía Tịch Như Cận, tất cả Huyết Nhân Hạt đã hiểu mục tiêu cần hướng đến nên liền hung hăng tiến về phía Tịch Như Cận. Mộ Chỉ Ly sẽ nhân cơ hội mà rời đi.
Lúc Tịch Như Cận đang buồn bực thì đột nhiên nghe thấy tiếng động rung trời, nhìn về phía trước thì thấy Huyết Nhân Hạt như một đợt sóng dâng cao, khuôn mặt hắn liền hiện lên vẻ ngạc nhiên nồng đậm.
- Sao lại thế này, sao Huyết Nhân Hạt lại giống như phát điên vậy?
Nói chung thì bên ngoài Huyết Nhân Hạt căn bản sẽ không xuất hiện Huyết Nhân Hạt, còn Huyết Nhân Hạt này giống như đang hướng đến chỗ hắn. Cho dù thực lực của hắn không tồi nhưng bị nhiều Huyết Nhân Hạt bao vây như vậy thì cũng khiến cho hắn lãnh đủ rồi.
Tịch Như Cận xoay người, hóa thành một làn khói nhanh chóng lao đi, phía sau hắn Huyết Nhân Hạt dâng lên như thủy triều dâng.
Nhìn thấy Tịch Như Cận bỏ đi thì Mộ Chỉ Ly chỉ khẽ cười, thân hình vừa động chuyển sang một hướng khác rời đi rất nhanh.
Dừng lại ngoài Huyết sắc địa ngục thì Mộ Chỉ Ly thấy có một chiếc thuyền đậu ở đây, ánh mắt ngưng lại, đó là tàu của Thiên Âm Môn.