Kèm theo giọng nói trưởng lão vừa thốt ra, Mộ Chỉ Ly cũng bắt đầu chú ý tới lục địa xuất hiện trước mặt, nhưng mà lục địa kia làm cho người ta nhìn thấy cũng cảm thấy e ngại trong lòng. Khắp mặt đất tựa như được nhuộm đỏ bằng tiên huyết, màu đỏ của cát và đá che lấp toàn bộ Huyết sắc địa ngục, mùi máu tanh kia dường như tới từ địa ngục. Không đúng, ở nơi này vốn là địa ngục, chỗ địa ngục này lại bị một màu máu bao phủ.
Cây cối xung quanh, lặt vặt vài hòn đá, mọi thứ đều biến thành màu đỏ, sương mù ở nơi này dày đặc một màu máu, đập vào mắt người khác ngoại trừ một màu máu thì không còn một màu sắc nào nữa hết.
Ba ngày liên tục, mọi người đối với mùi máu tanh nồng nặc này đã sinh ra vài phần tính đề kháng, ít nhất thì trong lòng cũng cảm thấy không giống như làm điều ác như trước đây. Lúc trước, tuy bọn họ Gi*t không ít người, nhưng mùi máu tanh nồng nặc gay mũi thế này thì không phải bất cứ người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Loại cảm giác này giống như là ngâm cả người mình vào trong một cái vại lớn đổ đầy máu tươi vậy, chỉ cảm thấy nơi đầu mùi phảng phất mùi máu tanh, thậm chỉ thấy rằng dường như đã đánh mất khả năng ngửi những mùi khác.
- Xuống thuyền đi.
Tịch Như Cận trưởng lão chậm rãi lên tiếng, nhìn vào Huyết sắc địa ngục trước mặt, sắc mặt của hắn không có nửa điểm chấn động, rất dễ nhận thấy đây không phải là lần đầu hắn tới Huyết sắc địa ngục.
Mọi người giấu chấn động vào trong lòng, lần lượt tự đi xuống thuyền, bước vào khu vực của Huyết sắc địa ngục.
Đứng ở Huyết sắc địa ngục, lúc này mọi người mới phát hiện so với mùi máu tanh mà lúc trước không chịu đựng được mà nói thì mùi máu tanh ở Huyết sắc địa ngục mới thật sự nồng nặc đến cực hạn.
- Đây rốt cuộc là cái nơi quỷ gì? Tại sao có thể có nhiều máu như vậy?
Một gã đồ đệ không nhịn được lên tiếng. Huyết dịch nhiều như vậy, bất luận là người hay là yêu thú, vậy thì đã ૮ɦếƭ đi bao nhiêu rồi chứ?
Đây cũng là nghi ngờ trong lòng mọi người, bọn họ khẳng định đây mới là mùi máu tươi thật sự, mà làm cho cả Huyết sắc đại ngục có giới hạn vô cùng khổng lồ lại hoàn toàn nhuộm trong màu máu đỏ tươi, chỉ nghĩ tới con số kia mà trong lòng đã khi*p sợ không thôi.
Tịch Như Cận thản nhiên nói:
- Huyết sắc địa ngục có những loài vật kỳ quái mà các ngươi chưa bao giờ biết đến, cả người bọn chúng đều là huyết sắc, hơn nữa huyết dịch trên người cũng không ngừng rỉ ra. Nghe nói rất nhiều năm trước, Huyết sắc địa ngục cũng chỉ là một lục địa bình thường mà thôi, bởi vì bọn chúng xuất hiện ở đây, hơn nữa bọn chúng sinh sôi nảy nở cực kỳ nhanh chóng, lâu ngày, Huyết sắc địa ngục mới có bộ dáng như ngày hôm nay.
- Nói như vậy, sở dĩ Huyết sắc địa ngục tràn ngập huyết khí như vậy, cũng không phải bởi vì nơi này có quá nhiều người ૮ɦếƭ mà bởi vì những loài vật kỳ lạ kia sao?
Trình Hữu Minh không nhịn được lên tiếng hỏi. Loài vậy thần kỳ như vậy, quả thực là chưa bao giờ nghe thấy.
Sắc mặt Tịch Cận Như bình thản như gió, bước chân của hắn cũng chưa hề dừng lại, mọi người cũng bước theo không rời ở phía sau, hướng đi vào bên trong. Giọng nói như gió nhẹ thổi hiu hiu vào trong tai mọi người.
- Huyết sắc địa ngục sở dĩ trở thành như vậy, một nguyên nhân cũng là do Huyết Nhân Hạt, một nguyên nhân khác cũng là nơi này thực sự có rất nhiều người ૮ɦếƭ.
Huyết Nhân Hạt là một loài vật đặc hữu ở Huyết sắc địa ngục, lực công kích của bọn chúng rất mạnh, nhưng sau khi Gi*t được chúng thì có thể thu được Huyết hạt tinh trong người chúng. Huyết hạt tinh có thể tăng cao công hiệu của tu vi, căn cứ vào tu vi khác nhau, số lượng Huyết hạt tinh cần nuốt chững cũng khác nhau, như vậy thì liền có thể tăng cấp tu vi.
Nguyên nhân chính là thế này, hàng năm do có rất nhiều người vì Huyết hạt tinh mà tới đây, cuối cùng thì vĩnh viễn ở lại nơi này. Ba tháng này là do sáu môn phái của chúng ta cùng nhau quyết định, huyết sắc sương mù dày đặc sẽ có ảnh hưởng nhất định đến các ngươi, nếu như là khoảng thời gian dài thì sợ là các người vĩnh viễn phải ở lại nơi này.
Ánh mắt của Tịch Như Cận lườm qua nét mặt của từng người, thấy vẻ hứng thú hiện trên mặt của mọi người, không khỏi nói:
- Còn có một việc cần nhắc nhở các ngươi, Huyết tinh hạt mặc dù có thể dùng để tăng cấp tu vi nhưng nuốt vào nhiều thì lại có hại mà không có lợi, tối đa một người không nên vượt quá mười viên. Về phần Huyết tinh hạt còn dư lại của các người thì có thể nộp cho môn phái để đổi lấy linh thạch, hoặc là tự mình cũng có thể giữ lại.
Nghe Tịch Như Cận nói, những ảo tưởng trong lòng mọi người bị đánh vỡ nát. Bọn họ còn dự định thừa lúc trong ba tháng ở Huyết sắc địa ngục sẽ giành lấy một số lớn Huyết hạt tinh, đến lúc đó tu vi sẽ tinh tiến rất nhiều, bây giờ thì lại không còn có hy vọng gì nữa.
Trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng lóe sáng lên, tuy là nàng không thể sử dụng nhiều Huyết tinh hạt nhưng mà dùng để bồi dưỡng thực lực thì cực kỳ tốt. Lợi dụng ba tháng này, nhất định phải nắm chắt thành công mới được.
Đi theo sau Tịch Cận Như, mọi người băng qua khu vực biên giới của Huyết sắc địa ngục, cũng không có ai hỏi xem Tịch Cận Như muốn dẫn bọn họ đi tới chỗ nào. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đối với tính nết của Tịch trưởng lão cũng có hiểu biết nhất định, hắn cực kỳ chán ghét tiếng huyên náo của người khác, chỉ sợ là trong lòng bọn họ cũng tràn ngập thắc mắc nhưng cũng không dám nói nhiều.
Dọc trên đường đi, không khí chung quanh cực kỳ yên tĩnh, toàn bộ những người trong đội ngũ không hề có người nào nói chuyện. Nhưng mà, một canh giờ sau, mọi người lại bất ngờ nghe được hàng loạt tiếng bàn luận, đành phải bắt đầu cảnh giác.
Mộ Chỉ Ly hiểu rõ, chắc chắn lúc này đệ tử của lục đại môn phái đang tụ hợp ở chỗ này, nếu như tập trung các môn phái ở đây thì hiển nhiên sẽ không để cho đệ tử của từng môn phái xông loạn khắp nơi.
Bây giờ mối quan hệ của lục đại môn phái có thể nói là phức tạp khó hiểu. Chính ma cùng nhau tồn tại, môn phái chính đạo và môn phái ma đạo hiển nhiên là có quan hệ thù địch nhau, như vậy thì ba đại môn phải chính đạo là đồng minh của nhau, và ba đại môn phái ma đạo cũng là đồng minh của nhau, hổ trợ nhau cùng chống cự.
Nhưng lúc không có môn phái ma đạo ở đây, dĩ nhiên là ba môn phái chính đạo cũng có so đấu nhất định. Tuy ba môn phái chính đạo tới trước nhưng hai môn phái tới sau cũng nhất định muốn giành được biểu hiện tốt, cố gắng vượt lên trên Thiên Âm Môn, Như vậy, cạnh tranh ở nơi này thực sự là quá quyết liệt.
- Tịch trưởng lão, lần này các người tới chậm rồi nha.
Vừa đúng lúc Tịch Như Cận dẫn mọi người đi tới, một đạo âm thanh khí phách hào hùng truyền vào tai mọi người. Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên, người mặc quần áo màu vàng lợt, mặt chữ điền, mắt hổ, trên mặt hiện ra nụ cười tràn đầy phí khách.
- Thiệu trưởng lão, ta nghĩ rằng hẳn không phải là ngươi muốn nhìn thấy ta.
Tịch Như Cận thản nhiên nói, tuyệt đối không có chút để ý đến lời nói của Thiệu Nguyễn Thanh, mà dẫn mọi người đi tìm một chỗ ngồi trong đó.
Bị Tịch Như Cận xúc phạm như vậy, Thiệu Nguyễn Thanh cũng không thèm để ý tới chút nào cả, dường như đã sớm tạo thành thói quen vậy, nói:
- Ngươi nói lời này coi như không đúng, ngươi cũng không phải là ta, nào biết ta không muốn gặp lại ngươi? Phải biết rằng, mỗi một lần dẫn đệ tử tiến vào Huyết sắc địa иgự¢ thí luyện, ta đều rất là mong đợi a.
Mộ Chỉ Ly đánh giá Thiệu Nguyễn Thanh, từ trong lời nói của Tịch Như Cận, nàng đã biết Thiệu Nguyễn Thanh nhất định là môn phái ma đạo, nếu không thì Tịch Như Cận cũng sẽ không không nể mặt như vậy. Nghĩ đến việc trước đây ở hải vực vô tận gặp được Mẫn Vô Song, hắn cũng không thèm chú ý tới, chẳng lẽ môn phái ma đạo đều có tính cách như vậy?
Lúc Mộ Chỉ Ly quan sát, bất ngờ phát hiện được một ánh mắt sắc sảo đang tập trung nhìn nàng, nàng đành phải nhìn lại, nhất thời trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh dị. Xem ra, Thiệu trưởng lão này thực sự là trưởng lão ma tông rồi, bởi vì trong đám đệ tử sau lưng hắn, Hoàng Phổ Vân bất ngờ cũng ở trong đó.
Khóe miệng Hoàng Phổ Vân cong lên, hướng về phía Mộ Chỉ Ly mỉm cười, vẫn không nhìn ra được sâu cạn trên gương mặt chưa hề biểu lộ nửa phần tâm tư của hắn. Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu một cái, xem như là chào hỏi. Động tác của hai người với biên độ rất nhỏ, cho nên rất nhiều người như vậy có mặt ở đây mà không có ai chú ý tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ lục đại môn phái đã đến đông đủ, tất cả đều do một gã trưởng lão dẫn dắt, phân chia, mà hiển nhiên cũng đã điểm danh danh ngạch. Lục đại môn phái, mỗi môn phái năm mươi tên đệ tử, tổng cộng có ba trăm tên đệ tử. Liếc nhìn lại, số người này cũng không ít, nhưng mà ở tại Huyết sắc địa ngục lớn như vậy, số ít người này thực sự không tính là gì cả.
- Nếu tất cả mọi người đã đến đông đủ thì lần thí luyện này ở Huyết sắc địa ngục liền bắt đầu đi. Đối với Huyết nhân hạt trong Huyết sắc địa ngục, các người cố gắng Gi*t ૮ɦếƭ chúng, trong ba tháng, để xem cuối cùng các người có thể còn sống được bao nhiêu người.
Khóe miệng Thiệu Nguyễn Thanh cong lên, nhưng mà lời nói truyền vào tai mọi người vừa dứt thì trong lòng lại cảm thấy lạnh run.
- Trong thời gian ba tháng này, toàn bộ hội trưởng lão sẽ rời khỏi đây, ở đây đã bị chúng ta phong tỏa, sẽ không có người tu luyện khác đến đây, cho nên ở nơi này có thể gọi là thế giới của chính các người. Tất cả các người, nếu đã rời khỏi Huyết sắc địa ngục, đạp vào trong nước thì coi như là thất bại.
Tịch Như Cận chậm rãi nói.
Hơn nữa, lời nói của Tịch Như Vân cũng tiếp tục vang lên bên tai đám người Mộ Chỉ Ly:
- Những đệ tử chính ma lưỡng đaọ cũng phải cẩn thận nhiều hơn, hằng năm những đệ tử đến Huyết sắc địa ngục rèn luyện gần như đều ૮ɦếƭ trên phân nửa, bọn họ sẽ trở thành mục tiêu cho các người săn Gi*t, cho nên đối mặt với các người này cũng không cần nể nang.
Nhớ kỹ, mạng là của mình, nếu muốn sống sống thì phải liều mạng phục tùng mệnh lệnh. Không nổ lực, mãi mãi không có hồi báo, nếu có ai dám chùn bước, hoặc là làm ra những chuyện sỉ nhục môn phái thì sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc. Không được hoài nghi thực lực Thiên Âm Môn, nếu muốn truy đuổi một ai đó thì không phải là chuyện khó.
Nói xong lời cuối cùng, giọng Tịch Như Vận tràn đầy lãnh giá.
Mọi người hơi biến đổi sắc mặt, Mộ Chỉ Ly cũng không kìm được xúc động. Đối với môn phái mà nói, sinh mệnh của đệ tử không coi là gì cả, cho dù toàn quân bị diệt thì cũng không quan trọng.
Y phục của mỗi môn phái đều không giống nhau, cho nên thân phận được phân biệt rất tốt. Tầm mắt của mọi người đều rơi vào những người tu luyện của những môn phái khác ở cạnh mình, biết rõ thân phận của họ là địch hay thù thì mục tiêu chiến đấu kế tiếp cũng là quan trọng nhất.
Sáu vị trưởng lão cũng không nói nhiều nữa mà cùng nhau rời khỏi. Tuy bọn họ đều không lộ ra vẻ gì cả nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được mùi vị thuốc súng nhàn nhạt giữa bọn họ.
Người tu luyện của sáu môn phái gần như rất ăn ý, hướng về sáu hướng khác nhau mà đi tới. Bây giờ mọi người đều sống chung một chỗ, nếu như bây giờ chiến đấu bùng nổ, vậy coi như là quần đấu, như vậy thì ba tháng này liền không có chút xíu tác dụng nào cả. Cho nên trong lòng bọn họ họ nhất định tồn tại một suy nghĩ, đó là hoàn toàn không thể động thủ vào thời khắc này.
Sau khi đoàn người Mộ Chỉ Ly đi ước chừng khoảng một ngày một đêm thì mới dừng lại, bây giờ bọn họ vẫn đang ở bên ngoài Huyết sắc địa ngục, mọi người đối với mùi máu tanh càng ngày càng nồng đậm kia dần dần đã tạo thành thói quen, trên thực tế, cho dù bọn họ không có làm quen thì cũng không còn có cách nào nữa cả.
Mọi người ngồi trên chiếu, tuy là dưới đất là màu máu đỏ, nhưng cũng không hề ẩm ướt, ngồi dưới đất cũng sẽ không nhuộm đỏ quần áo. Mọi người làm thành một vòng tròn, ánh mắt không ngừng nhìn những sư huynh đệ đồng môn.
Lúc này, Trình Hữu Minh không nhịn được bèn lên tiếng:
- Nếu chúng ta đã cùng ở chỗ này thì chúng ta xem nhau như bằng hữu. Ta thấy chúng ta cần bình chọn ra một người làm đội trưởng, để cho hắn chỉ huy mọi người trong bước đi tiếp theo, nếu không thì giống như những cá thể rời rạc vậy, đối với chúng ta mà nói bất có hại.
Nghe Trình Hữu Minh nói, mọi người đều gật đầu, bọn họ cũng cho rằng như vậy. Một gã đệ tử lên tiếng:
- Ta cảm thấy Hề Phi Dương làm đội trưởng của chúng ta là thích hợp, dù sao thì trong chúng ta hắn vẫn là người có thực lực mạnh nhất.
Người này vừa đề cử Hề Phi Dương thì không ít người liền tán đồng, nói:
- Không sai, ta cũng cảm thấy Hề Phi Dương thích hợp làm đội trưởng. Năng lực của hắn hiển nhiên không cần phải nói.
- Nếu như người lãnh đạo chúng ta là Hề Phi Dương thì ta cũng không có ý kiến.
Nghe mọi người bàn tán, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ kinh ngạc. Mặc dù những đệ tử tới đây đều là những người tâm cao khí ngạo, nhưng ít ra trong lòng bọn họ cũng có cảm giác ưu việt, muốn làm cho mọi người đều thật lòng phục tùng hẳn thì đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mộ Chỉ Ly lấy cùi chỏ ᴆụng vào Trình Hữu Minh ngồi bên cạnh, nói:
- Trình sư thúc, Hề Phi Dương này là ai vậy?
Trình Hữu Minh sửng sốt, ngạc nhiên hỏi lại:
- Ngươi không biết Hề Phi Dương là ai?
Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu:
- Không biết, hắn cũng không phải người trong Bách thảo viên thì làm sao ta có thể biết được.
Nói thật, đối với chuyện ở Thiên Âm Môn nàng vẫn là hiểu biết không đủ, chỉ hiểu rõ duy nhất về Bách Thảo viên mà thôi, đó cũng là do sau khi nàng làm chấp sự thì mới biết được hết.
- Hề Phi Dương là một đệ tử cực kỳ nổi danh ở Thiên Âm Môn, hắn đi tới Thiên Âm Môn trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng đã tạo nên uy danh hiển hách. Cho nên rất nhiều đệ tử trở nên ủng hộ và yêu mến hắn, bởi vì ở trận thi đấu lớn trên võ đài hắn có biểu hiện rất tốt, đánh bại rất nhiều đệ tử của Vân Thiên Các, làm cho chúng ta không bị mất mặt, cho nên rất nhiều người phục tùng hắn.
Trình Hữu Minh giới thiệu, đồng thời cũng quay mặt qua hướng bên kia, hiển nhiên là hắn đang nhìn về hướng Hề Phi Dương.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng hiểu rõ ra. Đệ tử của Vân Thiên Các có thực lực mạnh hơn so với những đệ tử ở bốn nơi khác rất nhiều, cho nên mỗi lần thi đấu võ đài, đệ tử ở bốn nơi kia đều thua dưới tay Vân Thiên Các, mặc dù chuyện này mọi người đều cam chịu nhưng cũng cứ nếm thử cảm giác sợ thất bại.
Hề Phi Dương mặc môn phục của Thiên Âm Môn, vóc người hắn to lớn vạm vỡ, ngũ quan tuấn tú, cả người phát ra sự quang minh chính đại. Mặc dù được nhiều người ủng hộ và yêu mến nhưng trên mặt hắn cũng không có một chút kiêu ngạo, ngược lại, hắn lại có vẻ rất dễ gần.
Dĩ nhiên, đây là nhận định của tuyệt đại đa số người, còn Mộ Chỉ Ly thì lại cảm thấy hắn cũng không phải đơn giản như vẻ bên ngoài, ít nhất thì cũng không phải là người bình dị dễ gần. Từ trong mắt của hắn, nàng có thể nhìn thấy được sự lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng kia lại được che giấu rất tốt.
Hề Phi Dương lắc đầu, nói:
- Thời gian gần đây ta luôn tu luyện một mình, đối với chuyện dẫn dắt mọi người thì cũng không biết, nếu như đến lúc chỉ huy sai thì tôi sẽ trở thành người có tội rất lớn.
- Chúng ta đều tin tưởng ngươi.
Một gã đệ tử đi đầu hô to.
- Đúng vậy, chúng ta đều tin tưởng ngươi, với năng lực của ngươi thì hiển nhiên có thể dẫn dắt được chúng ta.
Nghe mọi người lên tiếng đề nghị, Hề Phi Dương chậm rãi đứng lên, hướng về phía mọi người chắp tay lại, nói:
- Ta rất cảm ơn mọi người vì đã tin tưởng ta như vậy, nếu đã như vậy thì ta càng không thể ảnh hưởng đến đại cục. Chuyện động thủ chiến đấu ta am hiểu, nhưng nói về mưu kế thì ta thực sự không bằng người khác. Nếu như gặp được nguy hiểm, Hề Phi Dương ta nhất định không chối từ.
Mọi người im lặng một lúc, chợt mọi người cùng nhau vỗ tay, đồng ý với lời Hề Phi Dương. Lúc này Hề Phi Dương rõ ràng không phải già mồm cãi láo, mà là chân chính khước từ. Mà chính bởi vì những lời này của hắn mà càng làm cho mọi người thêm phần tán thưởng.
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly liếc về phía Hề Phi Dương, vừa đúng lúc Hề Phi Dương cũng đang nhìn về phía nàng, ánh mắt đan vào nhau, chợt lóe lên. Chợt hai người đều ung dung thản nhiên cúi đầu, không biết là suy nghĩ cái gì.
Trong lúc Mộ Chỉ Ly im lặng, những người khác cũng đã chọn lựa một gã đội trưởng khác, đó là Đỗ Vũ Phàm. Đỗ Vũ Phàm cũng là một gã đệ tử có thực lực rất cường đại, trong đôi mắt hắn ẩn chứ quang mang cơ trí, có thể hiểu được tâm tư của hắn vô cùng nhạy cảm, người bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.
Từ đầu tới cuối, Mộ Chỉ Ly cũng không có phát biểu bất cứ câu nào, toàn bộ những người có mặt ở đây đều có thực lực rất cao. Mọi người đều thông qua vô số lần thí luyện để tiến vào Thiên Âm Môn, bây giờ nàng chẳng qua chỉ mới tu luyện không tới một năm, những người khác thì đã tu luyện từ mười năm trở lên, thì thực lực này dĩ nhiên không cần phải nói nhiều.
Đối với lần này, Mộ Chỉ Ly cũng không có bất cứ tự ti nào, đây hết thảy đều là vẻ bề ngoài mà thôi, thực lực chân chính còn chưa biết được đâu. Lúc này Mộ Chỉ Ly cũng không cần lên tiếng, bởi vì cho dù nàng lên tiếng thì những người khác cũng sẽ không chú ý tới nàng, ngoại trừ Trình Hữu Minh thì đây đối với nàng ngược lại là một chuyện tốt.
Đỗ Vũ Phàm nhìn mọi người, nói:
- Trước tiên chúng ta tạm nghỉ ngơi ở chỗ này ba canh giờ, sau đó cùng nhau lên đường. Bây giờ còn chưa thấy Huyết Nhân Hạt xuất hiện, nhưng đi sâu vào trong đó một chút thì sẽ gặp phải Huyết Nhân Hạt, bây giờ nên có chuẩn bị tốt một chút đi.
Lúc này, ở Huyết sắc địa ngục đã không có phân chia ban ngày hay ban đêm, hơn nữa mọi người đều là người tu luyện, cũng không cần quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, chỉ cần điều chỉnh một chút thì đủ rồi.
Mọi người đều gật đầu đồng ý, chợt mỗi người đều chuẩn bị một món đồ. Mộ Chỉ Ly cũng nhìn về hướng xa xa một chút, từ lúc tiến vào Huyết sắc địa ngục, nàng đã một mực nghiên cứu huyết sắc mê vụ đặc thù ở nơi này.
Nàng phát hiện ra trong huyết sắc mê vụ còn có tồn tại một thứ rất đặc biệt, từ từ sẽ ăn mòn tâm trí của con người. Ảnh hưởng này tuy không lớn nhưng tích lũy qua ngày tháng thì sẽ cực kỳ kinh khủng, nếu như nàng đoán không lầm, mọi người ở lại đây thời gian càng lâu thì sức chiến đâu sẽ càng ngày càng giảm, đây cũng là nguyên nhân là Tịch Như Cận nói là không thể ở lại đây quá lâu.
Nếu như, nàng có thể phối trí ra đan dược hoặc chất thuốc để ngăn cản việc ăn mòn tâm trí thì đối với nàng chắc chắn rất tốt. Bây giờ nàng đối với lớp sương mù dày đặc này đã có nhận thức nhất định, tiếp theo thì phải chờ xem nàng có phối trí thành công hay không rồi.
Lúc này nàng không thể đi vào trụ sở bí mật được, bởi vì cũng không ai biết được ở trong một góc nào đó có người nào đang chú ý đến nàng hay không, cho nên nàng liền lấy ra dụng cụ phối trí ra. Cho dù bị những người khác phát hiện nàng là dược sư thì so với việc nàng biến mất không tâm tích thì cũng tốt hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly lại hết sức chuyên tâm bắt đầu phối trí.