Sau khi nói chuyện với nhau thì sự kích động trong lòng mọi người mới vơi đi một chút, tuy nhiên trên mặt mỗi người đều vui vẻ, tươi cười. Vì ở Thiên Âm Môn ít người nên cũng chỉ có nhóm người bọn họ là bạn bè ở cùng nhau và nói chuyện mà không phải kiêng dè điều gì.
- Trụ sở bí mật này cũng quá thần kì, lại có thể xuất hiện bất ngờ ở trong này, những người khác không biết là bây giờ còn ở Vạn Đan Các hay không nữa?
Cung Tuấn Bân không khỏi cảm khái nói, từ lúc đi theo Hàn Như Liệt thì hắn đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Hàn Như Liệt cười sảng khoái, khuôn mặt đẹp trai của hắn càng đẹp hơn khi hắn cười:
- Chuyện đó là đương nhiên, ngươi nhìn xem ta là ai chứ, làm sao mà không thần kì được?
Cung Tuấn Bân liếc Hàn Như Liệt một cái:
- Được rồi, là ngươi nói đúng. Nhưng không phải ngươi gọi chúng ta đến chỉ vì việc này đấy chứ? Còn việc gì khác không?
Cung Tuấn Bân vừa dứt lời thì những người khác cũng nhìn về phía Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt. Đối với việc Cung Tuấn Bân ngạc nhiên thì đám người Mộ Hàn Mặc đã sớm biết rồi.
- Hôm nay gọi mọi người đến quan trọng là để tập hợp mọi người lại, ngày mai ta sẽ đến Huyết sắc địa ngục trước, trong thời gian ngắn sợ là không về được nên muốn gặp mặt mọi người.
Mộ Chỉ Ly nhìn mọi người rồi chậm rãi nói.
Thiên Nhi ngẩn người ra, vội hỏi:
- Huyết sắc địa ngục sao? Ngươi có thể đến Huyết sắc địa ngục sao? Ta mới nghe nói là chỉ những người đủ tư cách mới được đến đó.
Việc này tất nhiên là bọn họ cũng có nghe nói nên việc tranh giành một suất đi vào Huyết sắc địa ngục kia rất kịch liệt.
Thiên Nhi và Mộ Dật Thần cũng đã cố ý hỏi thăm thì biết được nhóm mình không đủ tư cách để tham gia nên bây giờ nghe Mộ Chỉ Ly được tham gia thì không hiếu kì sao được? Không riêng gì Thiên Nhi, Mộ Dật Thần, Cung Tuấn Bân mà cả Bắc Minh Hải cũng ngạc nhiên nhìn Mộ Chỉ Ly.
- Ta có được cơ hội đúng lúc thôi, lúc trước ở Bách Thảo Viên có một vị tiền bối muốn ta giúp gieo trồng cây cỏ, nếu ta có thể gieo trồng thành công thì vị tiền bối ấy sẽ cho ta đến Huyết sắc địa ngục, đúng lúc này ta đã gieo trồng thành công nên bây giờ mới có được cơ hội như thế này.
Mộ Chỉ Ly giải thích.
Nghe vậy mọi người mới hiểu được mọi chuyện và không khỏi ghen tỵ với vận may của nàng. Những người khác đều phải tranh đấu đến đầu rơi máu chảy vì danh ngạch, còn Mộ Chỉ Ly mới đến Thiên Âm Môn chưa đến một năm lại có được cơ hội hiếm có ấy. Đương nhiên ngoại trừ sự thèm thuồng ra thì đa số đều chúc mừng nàng.
- Tỷ, ta nghe nói ở Huyết sắc địa ngục rất nguy hiểm, vào đó phải rất cẩn thận đấy.
Mộ Dật Thần nghiêm túc nhìn Mộ Chỉ Ly, nói:
- Nếu gặp nguy hiểm thì phải nói cho bọn ra biết, nhất định bọn ta sẽ xuất hiện đầu tiên.
- Đúng vậy, mặc dù bây giờ ta luyện đan thuật còn chưa tốt nhưng đánh nhau thì không thành vấn đề. Từ khi vào Thiên Âm Môn đến giờ đã hơn nửa năm ta chưa được động thủ, đúng là rất nhớ lúc trước anh minh thần võ, đại sát tứ phương.
Cung Tuấn Bân vò tóc, ra vẻ nói.
Thiên Nhi nhìn Cung Tuấn Bân, nói:
- Ta thấy Cung Tuấn Bân ngươi rất có tài ăn nói đấy, công bằng mà nói thì nếu ngươi muốn tìm một cô gái cho mình cũng không khó khăn gì đâu.
Nghe Thiên Nhi nói thì mọi người đều cười phá lên.
Cung Tuấn Bân cũng hùa theo:
- Xem ra việc tu luyện nửa năm nay cũng có tiến bộ không nhỏ, các ngươi cứ chờ xem, không bao lâu nữa trong đội chúng ta sẽ có thêm một tiểu mỹ nhân nữa.
Mọi người lè lưỡi, lắc đầu khi nghe Cung Tuấn Bân nói, nếu để hắn nói tiếp chắc hắn lên chín tầng mây luôn.
- Chỉ Ly, ngươi biết có biết gì về Huyết sắc địa ngục chưa? Ta và Dật Thần là đệ tử của Luyện Khí Các nên cũng có biết một ít.
Thiên Nhi nghiêm túc nói với Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly nói. - Ta biết cũng không nhiều, nếu ngươi biết thì cứ nói cho ta nghe để chuẩn bị.
Thiên Nhi nói:
- Huyết sắc địa ngục này nằm ở phía đông của Bồng lai bí cảnh rất thần bí, nghe nói quanh năm bị lớp huyết sắc sương mù che phủ dày đặc khiến cho mọi người không thể nhìn rõ bên trong rốt cuộc là có cái gì. Cứ ba năm thì ba môn phái lớn, có chính đạo và cả ba môn phái ma đạo sẽ phái đệ tử có kinh nghiệm đến Huyết sắc địa ngục để so đấu, vậy nên sáu môn phái kia đối với việc này rất để tâm.
Yêu thú trong Huyết sắc địa ngục nhiều vô kể, nghe nói lớp huyết sắc sương mù đó sẽ có ảnh hưởng đến con người, bên trong đó toàn là máu, đi vào trong đó tất cả đều là màu đỏ. Ở một nơi toàn mùi máu tươi trong thời gian dài thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thần kinh mọi người nên điểm này ngươi nhất định phải chú ý.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói:
- Ta sẽ chú ý, các ngươi cứ yên tâm. Những năm gần đây ta đã trải qua nhiều chuyện nên có thể ứng phó được.
Những điều bí ẩn trong Huyết sắc địa ngục không phải ai cũng biết cho nên dù biết được ít thông tin như vậy cũng khiến nàng mơ hồ nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản.
- Lần này gọi mọi người đến chủ yếu là để gặp nhau, mặc dù cùng một môn phái nhưng muốn gặp nhau lại rất khó.
Mộ Chỉ Ly thở dài, chậm rãi nói.
Nếu không có nơi bí mật kia thì ngay cả Hàn Như Liệt nàng cũng không gặp được, bây giờ có được trụ sở bí mật đó nên mọi chuyện thuận tiện hơn rất nhiều. Trụ sở bí mật cũng là con bài nàng chưa lật, nếu gặp phải tình huống nguy hiểm không thể chống cự thì thời điểm mấu chốt có thể vào đó ẩn náu. Nàng tin là đối phương không thể đuổi theo nàng đến đây được.
Ngày tiếp theo.
Mộ Chỉ Ly cùng với những đệ tử liên quan đến việc đi Huyết sắc địa ngục đã đến trước cửa Thiên Âm Môn chờ xuất phát. Hôm qua nàng đã nhận được thông tin về thời gian và địa điểm nên sau khi đáp ứng Cổ Ngữ Dong thì tốc độ làm việc cũng cực nhanh.
Lúc Mộ Chỉ Ly xuất hiện giữa đội ngũ thì trong nháy mắt đã khiến không ít người chú ý đến. Những đệ tử tham gia tranh đoạt lần này bọn họ đều đã gặp qua nhưng lại chưa gặp Mộ Chỉ Ly bao giờ, nàng làm thế nào mà được lọt vào danh ngạch vậy?
Trong lúc nhất thời mọi người bàn tán sôi nổi nhưng ý kiến của mọi người chẳng ai giống ai cả.
- Nữ tử kia là ai vậy? Làm thế nào mà nàng được đi đến Huyết sắc địa ngục vậy? Đúng là kì lạ.
- Ai biết, nói không chừng là người của Thiên Âm Môn đứng sau giật dây đấy, chúng ta tranh đoạt danh ngạch lâu như vậy, còn nàng vốn không cần ra mặt cũng có được danh ngạch.
- Nữ tử này thật xinh đẹp, ở Thiên Âm Môn ta chưa từng gặp qua ai xinh đẹp như vậy, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt à.
- Ha ha, sắp tới ngươi được ở chung với nàng một thời gian dài đấy, lo mà nắm lấy cơ hội đi.
Mộ Chỉ Ly yên lặng đứng trong đội ngũ, nhìn thẳng về trước. Bộ quần áo màu tím nhạt bọc lấy cơ thể nàng, để lộ ra làn da trắng mịn như băng sơn tuyết liên.
Màu tím càng làm tăng thêm vẻ quý phái và thần bí, mấy dây tua rua treo bên hông được thiết kế đơn giản nhưng không thể che giấu được sự tao nhã của nàng. 乃úi tóc đen được buộc bằng một sợi dây màu xanh.
Gió thổi nhẹ qua khiến dây cột tóc khẽ bay lên, khuôn mặt trắng như ngọc và đẹp tinh tế kia giống như một kiệt tác. Cảm giác xa cách dần bị xóa đi, khí chất hơn người kia càng thu hút ánh mắt của mọi người hơn.
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Mộ Chỉ Ly:
- Mộ Chỉ Ly? Không ngờ là lại gặp ngươi ở đây, ngươi cũng đến Huyết sắc địa ngục à?
Mộ Chỉ Ly quay đầu lại thì thấy một người mặc đồ màu xanh đi rất nhanh từ sau tới, trong nháy mắt đã đến bên cạnh nàng. Người này chính là Chấp Sự của Vạn Đan Các - Trình Hữu Minh.
Mộ Chỉ Ly ngạc nhiên, nói:
- Trình sư thúc cũng đến Huyết sắc địa ngục à?
Chuyện này đúng là trùng hợp, hai ngày liên tục đều chạm mặt.....
- Không sai, mà đúng là trùng hợp thật, ngươi cũng đi Huyết sắc địa ngục à?
Trình Hữu Minh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nói:
- Ngươi đến Thiên Âm Môn chỉ mới hơn nửa năm làm sao mà được đi Huyết sắc địa ngục vậy?
- Thật ra là có duyên mà thôi, ta may mắn nên được thưởng cho cơ hội này.
Mộ Chỉ Ly trả lời cho qua chuyện, chuyện này với những đệ tử khác mà nói thì sẽ có nhiều người thấy bất bình.
Trình Hữu Minh cũng hiểu chuyện Mộ Chỉ Ly lo lắng nên cũng không làm khó nữa, nói:
- Ngươi vừa đến Thiên Âm Môn nên chắc cũng không biết nhiều về Huyết sắc địa ngục, đến lúc đó cứ đi cùng với ta, ta có thể giúp đỡ ngươi.
Mộ Chỉ Ly nhìn Trình Hữu Minh hơi do dự, nói:
- Vậy đa tạ sư thúc.
Trình Hữu Minh ở Thiên Âm Môn lâu như vậy thì nói thế nào kinh nghiệm cũng nhiều hơn nàng rất nhiều, đi theo hắn có thể giảm được không ít phiền toái.
Trình Hữu Minh nhếch mép cười, nói:
- Không có gì, ngươi còn trẻ mà đã có thể đến Huyết sắc địa ngục rồi thì đến lúc quay lại Thiên Âm Môn địa vị nhất định sẽ tăng lên rất nhiều, có thể nói là tiền đồ rộng mở. Có một mối quan hệ tốt với ngươi trước thì đối với ta cũng không có gì xấu.
Nghe Trình Hữu Minh nói thì càng ngạc nhiên hơn, suy nghĩ này đúng là rất chân thật, đây cũng là mục đích mà đa số đệ tử trong đội ngũ hướng đến, một khi trở về từ Huyết sắc địa ngục thì địa vị của người đó sẽ khác hoàn toàn, có thể kết giao nhiều bằng hữu thì sau này có gặp khó khăn gì thì sẽ đến tìm họ.
Cho dù là như vậy những chuyện này rõ ràng là ai cũng để trong lòng không ai nói ra cả, Trình Hữu Minh thẳng thắn nói ra như vậy đúng là hiếm thấy.
Lúc mọi người đang nói chuyện thì có một vị trưởng lão bước đến, nói:
- Lần này danh ngạch có tổng cộng 50 đệ tử đi đến Huyết sắc địa ngục, bây giờ mọi người đã đến đủ nên ta có vài điều muốn nói với các ngươi. Ta tin là các ngươi cũng đã biết về Huyết sắc địa ngục, vào đó thì sẽ có thương vong, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đã quyết định đi thì chỉ có thể tiến về phía trước, không thể quay đầu lại. Các ngươi không chỉ đi vì bản thân mà còn đại diện cho cả môn phái nên các ngươi nhất định phải dốc hết sức mình. Không cần biết các môn phái khác như thế nào nhưng Thiên Âm Môn chúng ta phải dẫn đầu, mặt khác, bảo bối trong đó không hề ít và nguy hiểm cũng rất nhiều nên kết quả như thế nào thì các ngươi hãy tự mình trải nghiệm. Ba tháng sau bọn ta sẽ đón các ngươi trở về, hy vọng đến lúc đó các ngươi có thể theo ta trở về.
Trưởng lão nói xong những lời này thì không cần để ý đến phản ứng của mọi người mà liền phất tay, nói:
- Xuất phát.
Mọi người nghe theo lời của trưởng lão bắt đầu xuất phát đi vào trong Huyết sắc địa ngục, những lời trưởng lão vừa nói cũng không ảnh hưởng đến mọi người nhiều. Bọn họ đến bây giờ đều không sợ ૮ɦếƭ, đã quen với chuyện phiêu lưu mạo hiểm lâu rồi, họ hao tổn tâm sức đến bước này thì tất nhiên là không thể lùi bước được.
Mộ Chỉ Ly cũng không khỏi kích động, đại môn phái đúng là vô tình, tuy nhiên phải vô tình như vậy thì mới rèn luyện ra được nhân tài, vì họ chỉ có thể dựa vào năng lực của mình cho nên ai cũng dốc sức để nâng cao năng lực của bản thân.
Huyết sắc địa ngục cách Thiên Âm Môn khá xa nên mọi người ra sức chạy với tốc độ nhanh nhất, với tu vi hiện giờ của bọn họ thì chạy như vậy cũng không thành vấn đề.
Vì vị trí của môn phái Bồng Lai Bí cảnh phần lớn là đảo nên mọi người đa số di chuyển bằng đường thủy, theo như lời trưởng lão nói thì sau ba ngày bọn họ có thế đến được Huyết sắc địa ngục.
Khoảng cách đến Huyết sắc địa ngục càng gần thì trong lòng mọi người càng phức tạp, trong lúc nhất thời khiến không khí trở nên nặng nề, không ai nói gì. Trong lúc này thì Mộ Chỉ Ly và Trình Hữu Minh lại hiểu rõ, theo như Trình Hữu Minh nói thì nàng cũng biết thêm về Bồng Lai Bí cảnh.
Nàng ở trong Thiên Âm Môn hơn nửa năm nên chắc chắn hiểu rất rõ nơi này, còn đối với Bồng Lai Bí cảnh thì mù tịt. Vậy nên nàng mới hiểu được một điều là chuyện gì cũng cần thời gian thì mới tìm hiểu rõ được.
Nghe Trình Hữu Minh nói thì Mộ Chỉ Ly mới biết được Bồng Lai Bí cảnh này tuy rằng là một môn phái trên hòn đảo nhỏ, nhưng không phải tất cả đều như vậy, ở mảnh đất trung tâm Bồng Lai Bí cảnh có một khối đại lục lớn, ở nơi đó đệ tử của môn phái tu luyện, mọi người sống ở đây rất náo nhiệt.
Đương nhiên ngoài mấy anh em đệ tử ra thì còn có rất nhiều tán tu nữa, một vài đệ tử bị môn phái đuổi đi vì rất nhiều nguyên nhân mà trở thành tán tu. Tuy nhiên địa vị của tán tu kém hơn đệ tử môn phái rất nhiều nên việc thu hoạch tài nguyên để tu luyện của bọn họ rất khó khăn.
Hầu hết thời gian họ dành cho việc tìm kiếm tài nguyên tu luyện, thời gian còn lại là tiến hành tu luyện, nơi này gọi là Bồng Lai tụ địa.
Các môn phái ở Bồng Lai tu địa đều có rất nhiều cửa hàng giống như Thiên Âm Môn, dùng để bán dược thảo, đan dược, νũ кнí, bì giáp,...Thiên Âm Môn là môn phái chính đạo nên có được tài lực là điều không cần phải bàn. Nhưng ở Bồng Lai Bí cảnh thì đồng tiền chung là tinh thạch, tinh thạch hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và thậm chí là cực phẩm. Đương nhiên người bình thường thì không thể lấy tinh thạch cực phẩm ra ngoài mua đồ được, trừ khi đó là kẻ ngốc.
Lúc này trên mặt biển sương mù ngày càng dày, dày đến nỗi muốn che lấp cả bầu trời. Lúc này trước mặt họ hiện lên một màu trắng xóa, thậm chí đứng cách nhau 5 thước cũng không có cách nào nhìn rõ được.
Đường phía trước không còn nhìn rõ nữa, từng đợt gió lạnh thổi đến lùa vào lưng mọi người khiến cho ai cũng lạnh cả sống lưng. Mọi người đều cảm giác được là Huyết sắc địa ngục không còn xa nữa nên đều cẩn trọng hơn.
Hình như với trưởng lão kia thì chuyện này đã rất quen thuộc nên cho dù bị sương mù che tầm nhìn thì con thuyền vẫn không bị lạc hướng, vẫn chạy thẳng về phía trước.
Một ngày này Mộ Chỉ Ly ngồi trên boong tàu nhắm mắt tu luyện, bỗng nhiên có mùi máu tươi xộc vào mũi khiến nàng lập tức mở mắt. Nhìn theo hướng mùi máu kia thì đồng tử của nàng chợt giãn to ra, nhìn thấy một cảnh khi*p sợ.
Một màu sương trắng trước đây giờ đã biến thành màu đỏ, một mùi máu tanh đang lan tỏa ra khắp nơi, mùi máu hôi tanh khiến cho người ta muốn buồn nôn, nàng không khỏi nhíu mày.
Chỉ mới nhìn thấy cảnh này mà nàng đã bị kích động rồi, khó trách nơi này lại có tên là Huyết sắc địa ngục, đúng là không còn cái tên nào khác phù hợp hơn nữa.
Trình Hữu Minh lúc này cũng mở mắt ra, mùi khó chịu này khiến hắn chau mày :
- Mùi này đúng là khó chịu quá, làm người ta cảm thấy buồn nôn, rốt cuộc nơi này ẩn chứa cái gì?
Cùng lúc này những đệ tử khác cũng dừng tầm mắt của mình tại lớp Huyết sắc mê vụ, con thuyền càng tiến về phía trước thì lớp này càng nồng đậm thêm, mà mùi máu cũng ngày càng khó ngửi hơn khiến cho người ta khó mà chịu đựng được.
- Đó là lớp Huyết sắc mê vụ nổi tiếng của Huyết sắc địa ngục à, không ngờ là nó lại dày đặc như vậy.
Mộ Chỉ Ly kích động nói.
Không biết từ khi nào trước mắt đã toàn là huyết sắc, ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy lớp Huyết sắc mê vụ đã che lấp bầu trời, căn bản không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào, nơi này khác hoàn toàn với thế giới bên ngoài kia.
Không có ánh mặt trời, không có mặt trăng, không có ngôi sao nào, tất cả chỉ có huyết sắc. Nơi này tuy không có ánh sáng nhưng cũng không quá tối tăm, bọn họ vẫn có thể nhìn được mọi thứ xung quanh, chỉ có điều tầm nhìn cực thấp, với nhãn lực của bọn họ thì muốn nhìn xa hơn một chút cũng không cách nào nhìn rõ được.
Ở trong này không có đêm cũng không có ngày, không thể phân biệt được thời gian, tất cả ở đây dường như bất động.
- Mùi này đúng là khiến người ta buồn nôn, phải ở đây suốt ba tháng không biết đến lúc ra ngoài sẽ biến thành bộ dạng như thế nào nữa?
Một gã đệ tử kích động nói.
Nghe tên đệ tử kia nói vậy thì trưởng lão liền đến trước mặt hắn:
- Nếu ngươi không muốn đi thì bây giờ nhảy xuống đi, ngay cả chuyện chịu cực khổ mà còn không chịu được thì đừng mơ đến châu báu, đúng là nực cười.
Lời nói của trưởng lão khiến những người vốn muốn phàn nàn liền im bặt, bất luận thế nào thì con đường này họ nhất định phải đi, đắc tội với trưởng lão là một hành động ngu xuẩn.
Ba canh giờ sau trưởng lão chậm rãi nói:
- Tới Huyết sắc địa ngục rồi.