Chỉ có khi thực sự đối mặt với lão nhân Hắc Ám mới biết được đó là áp lực vô cùng kinh khủng như thế nào. Dù là bọn họ, dưới ảnh hưởng của áp lực này, cũng cảm thấy khó thở. Đây chính là sức mạnh của cường giả đứng đầu, cường giả mà suốt đời bọn họ chỉ có thể nhìn lên.
“Ra mắt đại nhân Hắc Ám.” Hạ Trường Thanh chắp tay nói, trong giọng nói là kích động khó nén. Ở trong Thiên Âm môn, cũng chỉ có Môn chủ đã từng gặp cường giả nắm một nguyên tố trong tay, không nghĩ tới hắn lại có may mắn gặp mặt một lần!
Mẫn Vô Song cũng cung kính, ở trước mặt cường giả như thế này, cảm giác sùng bái tự nhiên sinh ra, không dám bất kính chút nào.
Tầm mắt của lão nhân Hắc Ám xẹt qua hai người, chỉ bị lão nhân Hắc Ám nhìn một cái, bọn họ càng cảm thấy áp lực tăng vọt lên. Đôi mắt nhìn về phía mặt đất, không có dũng cảm đi nhìn lão nhân Hắc Ám.
“Ta vẫn chưa động thủ với Tu Luyện Giả, thật cũng không coi là phá hoại quy tắc.” Lão nhân Hắc Ám thản nhiên nói, nhưng ngay sau đó bàn tay to đột nhiên vung lên, mọi người chỉ cảm thấy linh hồn cũng bị xé rách ra, một cơn đau đớn khó nén lan ra.
Song, nhóm người này không bao gồm Mộ Chỉ Ly, Mộ Dật Thần và Hàn Như Liệt. Ba người đều kinh ngạc nhìn mọi người chung quanh, không biết rốt cuộc lão nhân Hắc Ám đã làm cái gì.
“Trí nhớ của bọn hắn đã bị ta cắt bỏ, nếu không muốn tự mình chuốc khổ thì đừng có nói ra chuyện này.” Lão nhân Hắc Ám thản nhiên nói, âm thanh xa xôi như từ ngoài nghìn dặm vọng đến.
Khi ba người Mộ Chỉ Ly chuyển tầm mắt thì lão nhân Hắc Ám đã biến mất không thấy gì nữa, nếu như không phải chung quanh lộn xộn chứng minh sự mạnh mẽ của hắn, sợ là cũng không tin hắn từng xuất hiện.
“Ông ta. . . . . . Thật là mạnh.” Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm, trong mắt rung động không giảm, đây mới thực sự là sức mạnh của cường giả tuyệt thế sao? Dường như vừa chìa tay liền có thể phá hủy toàn bộ thế giới, loại năng lực này. . . . . . rung động vô cùng!
Mộ Dật Thần chậm rãi gật đầu, “Đúng là rất mạnh, nếu như bây giờ mà chống lại ông ta, ta căn bản không cơ hội sống.” Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng chuyện này đã không phải là không muốn thừa nhận là được, muốn đánh bại gã, còn có khoảng cách rất xa.
Hàn Như Liệt thản nhiên nói: “ông ta cũng đi lên từ sức mạnh như chúng ta bây giờ, tương lai chúng ta nhất định có thể đi lên tới một bước kia!” Trong mắt Hàn Như Liệt lóe ra tia hào quang sáng ngời, đó là khát vọng vô hạn đối với sức mạnh!
Sự xuất hiện của lão nhân Hắc Ám như để cho hắn thấy được một thế giới khác, đó mới là đỉnh cao bọn họ muốn theo đuổi! Nếu như bọn họ có sức mạnh như vậy, mới là chân trời thực sự mặc cho quân vùng vẫy.
“Nhất định sẽ!” Mộ Chỉ Ly cười nói, trong mắt nàng tràn đầy vẻ kiên định. Sự kiên quyết này, từ sau khi nàng bước lên con đường tu luyện cũng chưa từng thay đổi.
Lúc này, Xảo Xảo cũng chậm rãi nói: “Vừa rồi cái mà các ngươi nhìn thấy chỉ là một tàn ảnh của ông ta, không phải bản tôn của gã. Bản Tôn của gã là không thể nào phủ xuống nơi này.”
Nghe vậy, ba người đều ngẩn ra.
“Tàn ảnh?” Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói.
“Tàn ảnh này vốn có một phần sức mạnh của hắn, cho nên cái các ngươi nhìn thấy mới chỉ là một phần lộ ra ngoài của hắn mà thôi. Nhưng mà, các ngươi còn có không gian phát triển rất lớn, không cần gấp gáp.” Xảo Xảo nói, hôm nay lão nhân Hắc Ám vẫn cách bọn họ quá xa xôi.
Tuấn Tuấn cũng lên tiếng nói: “Lần này lão nhân Hắc Ám phát hiện ra thân phận của ba người các ngươi, mặc dù ông ta biểu hiện lạnh nhạt, nhưng ông ta đã bắt đầu coi trọng. Sau này công kích các ngươi chắc chắn sẽ càng dũng mãnh hơn, chặng đường tiếp theo, không dễ đi.”
Nghe lời Tuấn Tuấn nói, tâm thần ba người trầm xuống, sắc mặt rất nhanh khôi phục như thường. Tất cả đây đã không nằm trong sự khống chế của bọn họ, điều có thể làm tiếp theo chính là binh đến tướng đỡ, thế nào cũng có cách.
Vẻ mặt Tiểu ác ma dâng trào vẻ đau đớn, một cỗ Hắc Ám chi lực nồng nặc từ trên người mình tràn ra, Thiên Lực màu đen dường như kén vây nó ở bên trong.
Răng rắc!
Một tiếng trong trẻo đột nhiên vang lên, Thiên Lực màu đen đó như vỏ trứng vỡ vụn ra, mà mọi người cũng phát hiện sự biến đổi của tiểu ác ma. Sự hoang mang vốn có trong mắt nó đã từ từ biến mất, thay vào đó là chính là một tia cơ trí.
“Trí nhớ của Tiểu ác ma khôi phục một phần.” Xảo Xảo quan sát biến đổi của tiểu ác ma, chậm rãi nói. Giọng nói của nàng không vui không buồn, nhưng trong mắt lộ ra một tia đề phòng.
Tiểu ác ma liếc qua mọi người, cuối cùng rơi vào Mộ Dật Thần, nói: “Chủ nhân.”
“Tiểu ác ma, ngươi đã nhớ ra cái gì?” Mộ Dật Thần lên tiếng hỏi, dù như thế nào, hắn bây giờ đã là chủ nhân của tiểu ác ma, tất nhiên là hắn tin tưởng nó.
Tiểu ác ma nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra cái răng nanh dài nhỏ, “Tiểu ác ma đã nhớ ra không ít, sau này tiểu ác ma có thể trợ giúp chủ nhân tăng sức mạnh.”
Mộ Dật Thần vỗ vỗ đầu của tiểu ác ma, khiến nó ngồi ở trên vai mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười. Tiểu ác ma đã khôi phục trí nhớ có thể giúp hắn không ít, sau này gặp phải chuyện không hiểu, tiểu ác ma cũng có thể cho hắn biết.
Lúc này, tiểu ác ma dời mắt tới Xảo Xảo và Tuấn Tuấn, trên gương mặt đáng yêu kia lộ ra vẻ thật tình, nói: “Trước kia đều vì chủ của mình, chuyện đã làm hi vọng các ngươi có thể tha thứ. Hiện tại, chúng ta là đồng đội.”
Xảo Xảo và Tuấn Tuấn nhìn tiểu ác ma một cái thật sâu, sau khi im lặng một lát, ba tiểu tử đồng thời nở nụ cười.”Lúc này đây, chúng ta là đồng đội!”
Nhìn dáng vẻ của ba tên này, ba người Mộ Chỉ Ly cũng bất giác cười lên. Không sai, bây giờ bọn họ là huynh đệ tỷ muội, là đồng đội cùng sinh cùng tử!
Lúc này mọi người cũng đã khôi phục bình thường, Mộ Dật Thần trước tiên liền đi đến bên cạnh Thiên nhi, trận chiến lúc trước, Thiên nhi bị thương không nhẹ.
Mộ Chỉ Ly cũng đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hàn Như Liệt, nàng không nhịn được hôn xuống môi hắn, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Ta yêu chàng.”
Nàng yêu hắn, quên mình đi yêu.
Hàn Như Liệt bị động tác bất thình lình của Mộ Chỉ Ly khiến cho ngẩn ra, chợt nở nụ cười, trong đôi mắt màu lam trong suốt tràn đầy nhu tình.
“Cảm giác thế nào rồi? Ta tới giúp chàng chữa thương.” Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, vết thương trước đó của nàng không nghiêm trọng lắm nhờ tác dụng làm lành của hồi phục chi lực, nàng đã bình phục bảy tám phần, cũng không lo ngại.
Hàn Như Liệt lắc đầu, nói: “Ta cũng đã khá hơn nhiều, không cần lo lắng. Bây giờ đang ở trong Vô Tận hải, chính là cẩn thận chút là được.” Đối thủ chung quanh không ít, hôm nay bọn họ đang bị thương nặng, nếu mà phân thân, không khỏi cho người khác cơ hội.
Đám Hạ Trường Thanh và các trưởng lão đều có chút nghi ngờ, không rõ sao trong Vô Tận Hải sẽ xảy ra chuyện như vậy, chung quanh hỗn loạn, mà cũng không biết bọn họ đến đây từ lúc nào.
“Mẫn Vô Song, chúng ta tới đây từ lúc nào?” Hạ Trường Thanh không khỏi lên tiếng hỏi.
Mẫn Vô Song lắc đầu, “Ta làm sao biết, hay là tới xem tình hình của Tu Luyện Giả khác đi!” Vô Tận Hải vực xảy ra rung chuyển lớn như vậy, Tu Luyện Giả đều bị ảnh hưởng rất lớn, nhất định phải mau xử lý tốt mới phải.
Nghe lời Mẫn Vô Song nói, chúng trưởng lão cũng rối rít đi Vô Tận Hải, cũng không rảnh đi băn khoăn tất cả hôm nay. Lúc này Hoàng Phổ Vân lả người ngồi dưới đất, trận đại chiến vừa rồi khiến cho hắn cạn kiệt sức lực.
Thần thức Mộ Chỉ Ly quét một vòng xung quanh, sau khi không còn phát hiện được Tu luyện giả nào khác, liền lên tiếng nói: “Tranh thủ thời gian nhanh chóng khôi phục đi.” Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly liền đi tới bên cạnh Thiên nhi, giúp Thiên nhi chữa trị vết thương.
Lúc trước nàng từng giúp Hàn Như Liệt trị liệu, cộng thêm hồi phục chi lực, tình hình của Hàn Như Liệt đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, tin rằng không bao lâu là có thể khôi phục nội thương, nhưng ngoại thương thì không phải là có thể khôi phục trong thời gian ngắn.
“Thiên nhi, ngươi thế nào rồi?” Mộ Chỉ Ly không khỏi lên tiếng hỏi.
“Dật Thần đã hút Hắc Ám chi lực trong cơ thể ta ra, đã khá hơn, nhưng kinh mạch bị đứt không ít.” Thân là Long Tộc, thân thể nàng cực kỳ dũng mãnh, vì vậy cũng không bị ngoại thương gì, nhưng thật ra là nội thương rất nghiêm trọng.
Mộ Chỉ Ly nhìn thoáng qua Cung Tuấn Bân và Bắc Minh Hải, không khỏi nói với Mộ Dật Thần: “Dật Thần, ngươi đi hút Hắc Ám chi lực trong cơ thể bọn họ ra ngoài, Thiên nhi giao cho ta!”
Mộ Dật Thần khẽ gật đầu, xoay người đi tới phía Cung Tuấn Bân và Bắc Minh Hải. Mộ Chỉ Ly nhấc bàn tay trắng nõn lên, ngân châm hai màu hồng lam xuất hiện trong tay nàng, một màu xanh biếc lặng yên hiện lên trên ngân châm, liền chính xác đâm vào huyệt của Thiên Nhi.
Hai tay không ngừng lật qua lại, một cây ngân châm không ngừng thay đổi vị trí, hồi phục chi lực thông qua sự khống chế của nàng mà chữa trị vết thương cho Thiên Nhi. Trong lòng Thiên nhi dâng lên tia khi*p sợ, nàng cảm giác dưới sự ảnh hưởng của ngân châm, kinh mạch bị thương của mình bắt đầu khôi phục với tốc độ kinh người. Tốc độ khôi phục cỡ này quả thực kinh khủng!
Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ mừng rỡ, hiện nay nàng sử dụng châm pháp Thiên Huyền và hồi phục chi lực càng ngày càng thành thạo, chữa trị kinh mạch bị tổn thương càng thuận buồm xuôi gió, tốn càng ngày càng ít thời gian, những vết thương này đã không còn sức uy Hi*p với nàng.
Kế tiếp, đối với Cung Tuấn Bân và Bắc Minh Hải, Mộ Chỉ Ly cũng bắt chước cách đó, rất nhanh đã trị lành nội thương cho mọi người, nhưng ngoại thương thì phải cần một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn lành lặn.
Cung Tuấn Bân và Bắc Minh Hải lần đầu nhìn thấy phương pháp chữa thương của Mộ Chỉ Ly cũng rung động không dứt, đây là phương pháp điều trị thần kỳ gì? Quả thực vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ, chỉ là tất cả nghi ngờ này đều bị bọn họ đặt ở trong lòng.
Cũng không lâu lắm, đám người Hạ Trường Thanh trở lại với vẻ mặt âm trầm, sắc mặt của chúng trưởng lão đều có chút nghiêm nghị. Đám người Mộ Chỉ Ly hai mặt nhìn nhau, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau đám người Hạ Trường Thanh, không ít Tu Luyện Giả cũng chậm rãi đi tới, chẳng qua là bộ dáng mọi người đều rất chật vật, không hăng hái như lúc ban đầu, hoàn toàn tương phản với lúc vừa đi vào Vô Tận Hải.
Hạ Trường Thanh trầm ngâm một lát, lúc này mới lên tiếng nói: “Lần Vô Tận thí luyện này kết thúc, các ngươi theo chúng ta.”
Nghe lời Hạ Trường Thanh nói, trong lòng mọi người giật mình. Đều không rõ tại sao lần thí luyện này đột nhiên kết thúc, bọn họ còn chưa trải qua thử thách tầng thứ ba. Nhiều năm qua, còn chưa bao giờ từng có chuyện Vô Tận thí luyện kết thúc giữa đường.
Ba người Mộ Chỉ Ly liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có phỏng đoán đại khái. Lúc lão nhân Hắc Ám phá hoại một trận, chắc hẳn Vô Tận Hải vực bị chấn động rất lớn, nhìn có vẻ số lượng Tu Luyện Giả cũng ít đi rất nhiều, Vô Tận thí luyện sợ là không cách nào tiếp tục nữa.
Mọi người rối rít đi theo sau đám trưởng lão Hạ Trường Thanh đi về phía trước, vốn có một nghìn người, giờ chỉ còn lại thưa thớt hơn một trăm người, tình huống này chỉ có thể dùng hai chữ thảm thiết để hình dung.
Dĩ vãng, mặc dù Vô Tận thí luyện tàn khốc, nhưng người còn sống sót ít nhất hơn một nửa, lần này coi như là phá vỡ kỷ lục từ trước tới nay rồi. Bước chân của mọi người có chút nặng nề, cảnh tượng như trong địa ngục lúc trước khắc sâu vào trong tâm trí bọn họ, đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mười người nhóm Hoàng Phổ Vân, giờ phút này chỉ còn lại có bốn người. Nói về, nếu không phải lúc ấy thủ hạ của Hoàng Phổ Vân ra sức rất lớn, sợ là bọn họ cũng không thể đứng bình yên vô sự ở đây.
Hoàng Phổ Vân đã quên mất chuyện xảy ra lúc trước, chỉ cảm thấy hình như mình chiến đấu một trận với người nào đó, nhưng rốt cuộc là người nào thì làm sao cũng không nhớ ra được, khiến hắn nghi ngờ không dứt.
Rất nhanh, mọi người liền đến cửa ra vào Vô Tận Hải, nơi này y hệt như lúc bọn họ mới vào, một tấm bia đá khổng lồ đặt ở trên đài cao, hơn một trăm người đứng ở trên quảng trường to lớn như thế trông có vẻ trống trải không thôi.
“Lần Vô Tận thí luyện này kết thúc, hơn một trăm người các ngươi đều có thể đi Bồng Lai bí cảnh.” Hạ Trường Thanh chậm rãi tuyên bố, giờ phút này hắn không hề vui sướng khi Vô Tận thí luyện kết thúc, ngược lại sắc mặt nặng nề.
Mặc dù hắn không nhớ nổi lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại biết trí nhớ của mình bị người ta cắt bỏ. Có thể nghĩ tới sức mạnh của cường giả có thể cắt bỏ ký ức của hắn và có thể gây ra ảnh hưởng lớn đối với Vô Tận Hải vực như vậy lớn cỡ nào.
Việc đã đến nước này, hắn và Mẫn Vô Song cũng không nghĩ ra, nghĩ đến không ai trong số người ở đây biết được. Đợi sau khi trở về nói chuyện này cho môn phái rồi giải quyết đi.
Nghe Hạ Trường Thanh nói, nét mặt của mọi người mới lộ ra một tia vui vẻ. kết quả tuyển chọn của Vô Tận thí luyện trước kia tối đa không quá một phần mười, hiện tại thế mà toàn bộ đều có thể tiến vào trong đó, thực sự là vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
“Chuyện hôm nay, ngoại trừ Bồng Lai bí cảnh, tin tức này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, một khi tiết lộ ra ngoài, trả giá bằng tử vong! Các ngươi… hiểu rồi chứ?” Mẫn Vô Song bình tĩnh chậm rãi nói, ánh mắt lạnh như băng quét qua mọi người. Người bị ánh mắt kia quét đến đột nhiên cảm thấy áp lực, phút chốc, tất cả mọi người cúi đầu, không dám nhìn thẳng Mẫn Vô Song.
“Hiểu!” Mọi người rối rít đáp lại, có thể tiến vào Bồng Lai bí cảnh chính là mơ ước lớn nhất của bọn họ, giờ phút này đã đạt tới, còn có cái gì không đồng ý.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy của mọi người, sắc mặt đám trưởng lão Hạ Trường Thanh mới tốt lên một chút. Hạ Trường Thanh chậm rãi nói: “Tin tưởng mọi người không biết rõ về Bồng Lai bí cảnh, hiện tại ta giới thiệu cho các ngươi về Bồng Lai bí cảnh một lần.”
Nghe vậy, mọi người đều chăm chú nhìn về phía Hạ Trường Thanh, ngay cả đám người Mộ Chỉ Ly cũng không ngoại lệ. Bồng Lai bí cảnh này rốt cuộc tồn tại như thế nào? Cho tới bây giờ, bọn họ cũng chưa hiểu thấu.
“Ở Bồng Lai bí cảnh có rất nhiều tiên đảo, trên tiên đảo tọa lạc vô số môn phái, về phần các ngươi lựa chọn tiến vào môn phái nào là chuyện của các ngươi. Nếu như thể hiện không tốt ở trong môn phái, sẽ bị đuổi ra, trở thành một gã Tán Tu.
Đừng cho là hiện tại các ngươi có thể tiến vào môn phái liền mừng thầm, ở trong Bồng Lai bí cảnh, số lượng Tán Tu vượt quá sức tưởng tượng của các ngươi. Địa vị của Tán Tu đương nhiên không thể so với người trong môn phái, ta có thể thản nhiên nói cho các ngươi biết, Bồng Lai bí cảnh tràn ngập nghiệt ngã, ngoại trừ có sức mạnh, không hề tồn tại đồng cảm gì hết.
Không có sức mạnh, kẻ tiện nhân chà đạp, không ai sẽ ra mặt giúp ngươi, cho dù là môn phái cũ của ngươi. Nếu như các ngươi có sức mạnh, đó tất nhiên là khỏi phải nói.” Hạ Trường Thanh chậm rãi nói.
“Sau khi đi Bồng Lai bí cảnh, không được tùy tiện bước ra! Bồng Lai bí cảnh là thế giới của Tu Luyện Giả chân chính, đây là quy định Bồng Lai bí cảnh định ra với bên ngoài, nếu không để mặc cho các ngươi ra vào, đối với vương quốc đúng là uy Hi*p khổng lồ.” Mẫn Vô Song nói tiếp, “Chuyện này các ngươi nhất định phải nhớ kỹ! Một khi không tuân theo, kết quả —— ૮ɦếƭ!”
Nghe lời này, Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu mày. Một khi bọn họ không thể ra khỏi Bồng Lai bí cảnh, vậy làm sao còn có thể trở về Phân thế giới? Làm sao có thể chi viện Tu Luyện Giả đến từ Phân thế giới, đây chẳng phải là hoàn toàn ngăn cách với bọn họ rồi?
Đây đối với bọn họ lại là một phiền phức lớn, tuyệt đối không thể như vậy mới phải! Nhưng nàng cũng không thể vì thế mà vứt bỏ Bồng Lai bí cảnh, thật là khiến người ta buồn bực. Đám người Hàn Như Liệt hiển nhiên cũng đang suy tư vấn đề này, không khỏi đều nhíu mày.
Hạ Trường Thanh dường như không chú ý tới vẻ mặt của mọi người, tiếp tục nói: “Ở trong Bồng Lai bí cảnh, môn phái có hai phân loại —— chính đạo và ma đạo! Hai loại này đều có sức mạnh rất lớn ở Bồng Lai bí cảnh, các ngươi có thể tự lựa chọn một loại. Nhưng các ngươi không thể lựa chọn môn phái, chỉ có môn phái lựa chọn các ngươi. Hiện tại, lựa chọn chính đạo đứng ở bên trái, lựa chọn ma đạo đứng ở bên phải!”
Lời của Hạ Trường Thanh vừa dứt, mọi người đều có chút do dự. Không biết nên chọn loại nào cho phải, ngay cả Mộ Chỉ Ly cũng có chút do dự. Trước kia, ở Đại lục Thiên Huyền, môn phái căn bản cũng không phân chia chính – ma, Bồng Lai bí cảnh lại được phân chia rõ ràng như thế.
Rất hiển nhiên, chính đạo và ma đạo là đối lập, xem ra cạnh tranh ở Bồng Lai bí cảnh cũng không nhỏ a. Một khi lựa chọn, sau này không thể nào thay đổi. Đối với nàng, không có cái gọi là chính đạo và ma đạo, đều là cầu sức mạnh, chẳng qua là phương thức hơi khác mà thôi.
Cũng không phải là tất cả người thuộc chính đạo đều cương trực công chính, ra vẻ đạo mạo cũng không thiếu, cũng không phải là tất cả người trong ma đạo đều lãnh huyết vô tình, người ngay thẳng phóng khoáng cũng không ít, chọn loại nào là một vấn đề.
Mộ Chỉ Ly không khỏi nhìn về phía đám người Hàn Như Liệt, rất hiển nhiên, bọn họ không có ý định tách ra. Cho dù chọn bên nào, tất cả mọi người sẽ chọn ở cùng môn phái.
Hàn Như Liệt cười nhạt, cũng không nói chuyện, ý của hắn rất rõ ràng, dù Mộ Chỉ Ly chọn loại nào, hắn cũng không có ý kiến. Mộ Dật Thần cũng nhún vai, hắn cũng không để ý cái trò này, thế nào cũng giống nhau. Thiên nhi và Cung Tuấn Bân cũng không hề phát biểu ý kiến gì, trong phút chốc, mọi người ai cũng chưa ra quyết định.
Những Tu Luyện Giả khác đã rối rít đứng ở hai bên, chỉ còn lại có sáu người bọn họ còn đứng ở chính giữa, có vẻ vô cùng lúng túng. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên sáu người này, ngay cả Hạ Trường Thanh và Mẫn Vô Song giờ phút này cũng đang nhìn sáu người bọn họ, trong mắt không thiếu tia hi vọng.
Trong này lại có vài nhân tài thích hợp bồi dưỡng, sau này tiền đồ vô lượng, bọn hắn đương nhiên hi vọng họ có thể lựa chọn môn phái của bọn hắn.
Cảm nhận được tầm mắt của Hạ Trường Thanh và Mẫn Vô Song, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy da đầu tê dại, còn không quyết định nữa, sợ là bọn họ sẽ nổi giận. Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly không khỏi bước sang bên trái một bước.
Mộ Chỉ Ly vừa bước sang một bước, năm người phía sau cũng sải bước sang bên trái!