Một ngày này, Hàn Như Liệt trước sau như một vẫn ngồi ở bên giường của Mộ Chỉ Ly, nhẹ giọng nói: “Ly nhi, hôm nay thương thế của Cung Tuấn Bân đã khỏi, chỉ thiếu mỗi nàng là chúng ta có thể cùng nhau trở về.
“Hay là nàng không muốn tỉnh lại sao? Vậy thì ngủ tiếp một lát đi.” Giọng nói dịu dàng của Hàn Như Liệt tràn đầy thông cảm quan tâm, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly hiện đầy nhu tình, giống như nhìn trân bảo hiếm thấy.
Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy mình như đang ở trong một thế giới hoàn toàn là màu đen, nàng bàng hoàng, nàng bất lực, nàng muốn thoát khỏi cái bóng tối này, tuy nhiên vẫn không thể nào thoát ra được, bóng tối này giống như là vô cùng vô tận, bất luận nàng chạy như thế nào, thì hết thảy chung quanh vẫn như cũ là tràn đầy bóng tối.
Song, thời điểm nàng ở trong bóng tối dần dần thất vọng, bên tai lại truyền đến giọng nói của Hàn Như Liệt, giọng nói này giống như là một chiếc đèn chiếu sáng nàng, nàng không ngừng la lên tên của Hàn Như Liệt, trước mắt trong bóng tối vậy mà xuất hiện một tia sáng!
Ánh sáng trắng chói lọi và đẹp mắt giống như là sinh mệnh của nàng vậy, cho nên nàng dốc hết toàn lực chạy về phía ánh sáng kia, hy vọng có thể thoát khỏi mảnh bóng tối này!
“Liệt. . . . . . Liệt. . . . . .”
Tuy giọng nói của Mộ Chỉ Ly rất nhỏ nhưng Hàn Như Liệt vẫn chú ý tới, không khỏi kê lỗ tai vào miệng nàng, phát hiện hết thảy cũng không phải là mình nghe nhầm, lúc này trong mắt Hàn Như Liệt hiện đầy vui mừng, nhanh chóng lôi kéo bàn tay của Mộ Chỉ Ly nói: “Ly nhi, ta ở chỗ này, ta ở chỗ này a!”
Nghe được tiếng vang bên trong phòng, đám người Thiên nhi cũng nhanh chóng chạy tới, không khỏi lên tiếng hỏi: “Hàn đại ca, Chỉ Ly có phải đã tỉnh rồi hay không?”
“Ta cũng không biết, nhưng là nàng nói chuyện, trong miệng nàng còn hô lên tên của ta!” Giọng nói của Hàn Như Liệt tràn đầy kích động nói, đôi mắt lại càng chăm chú nhìn chằm chằm Mộ Chỉ Ly.
“Chỉ Ly, ngươi mau tỉnh lại, chúng ta đều ở đây !” Thiên nhi nói
Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy mình cách ánh sáng này càng ngày càng gần, mà tiếng nói của đám người Hàn Như Liệt lại là khích lệ lớn lao đối với nàng, rốt cục, nàng cũng đã tới! Trong mắt trừ bỏ ánh sáng và cỗ bóng tối rét lạnh, còn có một cỗ ấm áp xâm nhập vào lòng của nàng.
Mi mắt khẽ rung động , Mộ Chỉ Ly mở mắt, người đầu tiên mà nàng nhìn thấy chính là Hàn Như Liệt, mặc dù rất mơ hồ, nhưng chỉ cần liếc một cái nàng cũng có thể nhận ra hắn.
Dần dần, hết thảy trước mắt trở nên rõ ràng, nhìn qua đám người Hàn Như Liệt, Thiên nhi, Mộ Dật Thần cùng Cung Tuấn Bân, tuy nàng rất vui nhưng đáy mắt vẫn có một tia nghi ngờ: “Ta đang nằm mơ sao?”
“Không, không phải, Ly nhi, những gì nàng thấy được đều là thật, mọi người chúng ta ai cũng khỏe mạnh ở chỗ này.” Hàn Như Liệt lên tiếng nói, đương nhiên hắn biết ý nghĩ trong đầu của Mộ Chỉ Ly, dù sao ban đầu tất cả mọi người đều cho là Cung Tuấn Bân đã ૮ɦếƭ.
“Nhưng là. . . . . . không phải là ta đã ૮ɦếƭ rồi sao?” Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm nói, đáy mắt nghi ngờ không có nửa điểm tiêu tán, trái lại càng cảm giác được hết thảy trước mắt như là mộng cảnh.
“Bởi vì ngươi phúc lớn mạng lớn, trong cơ thể không chỉ có hồi phục chi lực hơn nữa còn có Kim tàm ti giáp, mạng của ngươi mới lưu lại.” Xảo Xảo lầm bầm nói, tình huống lúc trước đã dọa đến trái tim nhỏ của nàng, may là còn có những thủ đoạn bảo vệ tánh mạng này, nếu không nàng quả thực khó mà tiếp nhận được.
Nghe được lời nói của Xảo Xảo, lúc này Mộ Chỉ Ly mới tin hết thảy trước mắt là thật sự, chậm rãi vươn ra cánh tay trắng nõn đặt lên trên gương mặt của Hàn Như Liệt, “Có thể nhìn thấy chàng lần nữa thật là tốt.”
Trong lòng Hàn Như Liệt một trận mềm mại, dịu dàng nói: “Nàng tỉnh lại là tốt rồi, mặc dù lần này gặp phải nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng cuối cùng mọi người cũng trở về.”
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, chợt từ trên giường giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng vừa động đậy nàng lại cảm thấy thân thể của mình nhanh cứng ngắc lại, trong xương cốt truyền đến từng đợt tiếng vang.
Bọn người Hàn Như Liệt biết thân thể Mộ Chỉ Ly đã khôi phục lại bình thường, cho nên cũng không có ngăn lại cử động của Mộ Chỉ Ly, nàng ở trên giường ngủ lâu như vậy, hoạt động một chút cũng tốt.
Song, sau một khắc sắc mặt Mộ Chỉ Ly đột nhiên cứng ngắc lại, kinh ngạc nhìn hai tay của mình, đáy mắt lại có một tia bối rối.
“Ly nhi, nàng làm sao vậy?” Hàn Như Liệt đầu tiên thấy được sự khác thường của Mộ Chỉ Ly nhanh chóng lên tiếng hỏi
“Ta. . . . . . Thực lực của ta đã không còn, trong cơ thể không có một tia Thiên Lực tồn tại, này. . . . . .” trong mắt Mộ Chỉ Ly xẹt qua vẻ bối rối, kể từ khi nàng xuyên qua về sau liền không có cảm nhận được loại cảm giác của người bình thường này nữa, mà bây giờ cảm giác không có nửa điểm lực lượng làm cho nàng rất là sợ hãi.
Vốn là thời điểm không có thực lực nàng cũng không có cảm giác gì, nhưng đột nhiên mất đi thực lực, trong nháy mắt nàng cảm thấy thế giới xung quanh mình như sụp đổ.
Khi Mộ Chỉ Ly vừa nói xong, trong mắt những người ở đây đều hiện lên kinh ngạc, chẳng qua nhìn bộ dáng hiện tại của Mộ Chỉ Ly, rất rõ ràng đây hết thảy chính là thật.
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao phải như vậy?” Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm nói, trên khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
“Ly nhi, đừng sợ, bất luận phát sinh cái gì, thì ta cũng luôn ở bên cạnh nàng!” Nhìn bộ dáng hoang mang của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt một trận đau lòng, trực tiếp mở ra hai tay đem Mộ Chỉ Ly ôm vào trong иgự¢, ở bên tai nàng trấn an tâm tình của nàng.
Sắc mặt đám người Thiên nhi cũng đều rất khó coi, ai cũng không nghĩ tới thế nhưng sẽ xuất hiện di chứng, chỉ là không biết đến tột cùng là vì nguyên nhân gì.
Cảm xúc của Mộ Chỉ Ly dần dần bình phục lại, sau hướng về phía mọi người nói: “Các ngươi đi về trước đi, để ta nhìn xem một chút đến tột cùng là nguyên nhân gì mà thực lực của ta lại mất hết, không cần lo lắng cho ta, trước kia ta làm phế vật nhiều năm như vậy cũng không phải là không có chuyện gì sao?”
Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, mọi người đều rối rít gật đầu, bây giờ bọn hắn ở đây cũng không giúp được cái gì, hiện tại biết rõ nguyên nhân gì mới là trọng yếu nhất.
Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, lúc này Mộ Chỉ Ly như người nhụt chí ngồi ở trên giường, hàng mi cong cong nhíu lại: “Vì cái gì mà thực lực của ta mất hết đây?”
Trước tiên, nàng phải kiểm tra thân thể của mình, kỳ lạ chính là thân thể của nàng cũng không có nửa điểm khác thường gì, chẳng qua là tất cả Thiên Lực đều biến mất không còn, trong thân thể căn bản không có một tia Thiên Lực tồn tại.
“Đan điền cũng không có bị hao tổn, hẳn là vẫn có thể tu luyện được, chỉ là điều này cũng không khỏi quá kỳ quái đi.”
Thời điểm biết được đan điền của mình không xảy ra vấn đề gì, Mộ Chỉ Ly yên tâm không ít, chỉ cần mình vẫn có thể tiếp tục tu luyện, thì vấn đề kia cũng không lớn.
Xảo Xảo ngồi đối diện nhìn Mộ Chỉ Ly đối diện, thân thể nho nhỏ thiếu chút nữa bị vùi lấp vào trong chăn, chống đỡ đầu nói: “Nói như vậy hẳn là do kết quả công kích lúc trước tạo thành, loại chuyện này phát sinh cũng nhất định có kỳ ngộ đấy, trước kia ta cũng đã từng thấy qua.”
Nghe Xảo Xảo nói như vậy, trong mắt Mộ Chỉ Ly xẹt qua tia sáng: “Vậy ngươi cũng biết làm thế nào mới có thể khôi phục lại đúng không?”
“Cái này không có biện pháp , nghĩ đến ngươi là dược sư thì cũng có thể hiểu rõ, chỉ có thể bắt đầu tu luyện lại lần nữa thôi.” Xảo Xảo bất đắc dĩ lắc đầu, tình huống như thế không còn cách nào khác.
“Nhưng mà. . . . . . Ta tu luyện nhiều năm như vậy mới đạt tới thực lực như hôm nay, để cho ta một lần nữa tu luyện lại, đây không phải là muốn nhiều năm sau ta mới có thể khôi phục thực lực như bây giờ sao?” Nàng cũng không phải là sợ tu luyện lại một lần nữa, nhưng như vậy chênh lệch giữa nàng và Liệt chẳng phải là quá lớn? Hơn nữa trong lòng chênh lệch cũng không phải lớn kiểu bình thường.
“Trên thực tế cũng không phải như vậy, ngươi nghĩ a, ngươi vốn là Tu Luyện Giả ở Linh Tịch cảnh trung kỳ, hiện tại cho dù bắt đầu tu luyện một lần nữa, tu vi của ngươi cũng là còn tại đó, tốc độ tu luyện tuyệt đối so với ngươi trước kia sẽ nhanh hơn rất nhiều, cộng thêm là ngươi sẽ hoàn toàn không có bình cảnh, cho nên cũng không có tốn bao nhiêu thời gian.
Giống như là đầu bếp, khi dây thần kinh ở tay hắn bị tổn thương, sau khi khôi phục lại, thì hắn sẽ giống như người mới cầm dao lần đầu tiên không phải sao?”
“Ta hiểu được, ý này chính là mặc dù bây giờ ta không có thực lực, nhưng cảnh giới của ta vẫn như cũ, đúng không?” Mộ Chỉ Ly thoáng một cái đã nghĩ thông suốt, vốn tâm tình sa sút nhất thời khôi phục không ít.
“Không tệ, chính là ý tứ này!” Xảo Xảo cười gật đầu: “Bất luận như thế nào, ngươi lần này đại nạn không ૮ɦếƭ cũng đáng giá ăn mừng, so với tính mạng, thì lãng phí một chút thời gian cũng không coi là cái gì.”
“Ta đây hiện tại liền tu luyện, một mình ngươi tự chơi a.” Mộ Chỉ Ly nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của Xảo Xảo, trực tiếp nhắm hai mắt lại bắt đầu tu luyện.
Đang định trả thù thì Xảo Xảo nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thật tình tu luyện, chỉ có thể bất đắc dĩ bĩu môi buông tha cho, thầm than: “Ai bảo ta rộng lượng. . . . . .”
Hôm sau.
Hàn Như Liệt thật sớm đã đi tới phòng Mộ Chỉ Ly, hắn thật sự rất lo lắng tình huống của Chỉ Ly, cả buổi tối ngày hôm qua hắn cũng là kinh ngạc ngồi ngẩn người, ngủ không được cũng không có cách nào tu luyện, vô số lần muốn đến tìm Chỉ Ly, nhưng ngẫm lại chuyện lớn như vậy nàng nhất định cần không gian để suy nghĩ, lúc này mới nhẫn nhịn.
“Chỉ Ly, nàng thế nào rồi?” Hàn Như Liệt quan tâm hỏi
Nhìn bộ dáng quan tâm của Hàn Như Liệt, trong lòng Mộ Chỉ Ly rất ấm áp, lôi kéo cánh tay Hàn Như Liệt nói: “Liệt, đừng lo lắng, ta không sao .” Tiếp theo, Mộ Chỉ Ly liền đem tình trạng hiện giờ của mình hết thảy nói cho hắn nghe.
“Nói như vậy, không bao lâu nữa thì thực lực của nàng có thể khôi phục!” Trong mắt Hàn Như Liệt lộ ra nồng đậm vui mừng, cười nói
“Đúng vậy, trải qua buổi tối ngày hôm qua tu luyện, thực lực của ta đã khôi phục đến Tiên Thiên cảnh giới rồi, chẳng qua là khoảng cách so với tu vi lúc trước vẫn còn rất xa, cho nên mấy ngày này chàng phải làm hộ hoa sứ giả cho ta rồi!” Mộ Chỉ Ly mở miệng cười giỡn, nàng không muốn làm cho bọn Hàn Như Liệt vì nàng lo lắng.
“Đó là tự nhiên, ta vốn chính là hộ hoa sứ giả của nàng mà, sau này ta phải cột nàng vào bên cạnh ta, nếu không cẩn thận không chừng còn bị người khác ςướק mất!”
Không thể không thừa nhận, thực lực của Chỉ Ly hôm nay ở Chủ thế giới thật sự có rất nhiều nguy hiểm, dù sao Chủ thế giới không thể so với Phân thế giới, tất cả Tu Luyện Giả ở đây đều là người nổi bật, thực lực thấp nhất cũng là Thiên Huyền cảnh.
Tuấn Tuấn đột nhiên lên tiếng nói: “Thật ra thì tu luyện lại đối với Chỉ Ly cũng có chỗ tốt, cứ tếp tục như vậy thì tu vi của nàng ấy sẽ vững chắc hơn, sau này lực chiến đấu cũng lần nữa tăng lên, đột phá cũng sẽ dễ dàng không ít, cho nên cái này cũng không coi như là một chuyện xấu.”
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: “Tính ra, đây đã là kết quả không thể tốt hơn, lãng phí một chút thời gian coi là cái gì? Dù sao cuộc sống sau này của chúng ta còn dài mà.”
Đối với chuyện tình này nàng đã không còn vướng mắc nào nữa, bởi vì quấn quýt nữa cũng sẽ không có chỗ dùng, huống chi nàng không hề như trước giống nhau không có cảm giác an toàn, ở bên cạnh nàng còn có Liệt, còn có bọn Thiên nhi, cho nên nàng không sợ.
“Nếu không chuyện gì nữa, thì chúng ta sẽ trở về trại huấn luyện hạt giống sao, nói vậy ta ở phòng tu luyện tu luyện tốc độ khôi phục sẽ tăng thật nhanh a.” Nàng đối với hiệu quả ở phòng tu luyện tràn đầy tò mò, lấy tu vi của nàng hôm nay, nếu tu luyện ở trong phòng tu luyện mà nói, tốc độ đột phá sợ là tiến triển cực nhanh.
Hiện giờ tâm tình của Hàn Như Liệt cũng rất tốt, ít nhất Chỉ Ly không có rời đi hắn, hắn lập tức cùng Mộ Chỉ Ly đi ra ngoài, cùng đám người Thiên nhi giải thích tình huống của Mộ Chỉ Ly sau đó mọi người cùng nhau hướng về trại huấn luyện hạt giống đi tới.
So với chuyện tình của năm người bọn họ lúc này, thì trong mầm móng trại huấn luyện lại có một cảnh tượng khác thường.
Đám người Giang Văn Đình trở lại trại huấn luyện hạt giống sau đó liền đem chuyện đám người Mộ Chỉ Ly bị cuốn vào phong bạo màu đen nói cho mọi người, mặc dù không có nói rõ bọn họ đã tử vong hay chưa, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, bị cuốn vào phong bạo căn bản cũng không có thể trở lại, năm người bọn họ chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ.
Biết được tin tức kia, vui vẻ nhất chính là huynh đệ Vương Chí Đào, vốn bọn họ còn đang nghĩ cách đối phó với mấy người bọn hắn, không nghĩ tới liền ngay cả ông trời cũng giúp bọn họ, căn bản đều không cần động thủ thì phiền toái cũng đã trực tiếp được giải quyết!
Về phần Thu Cảnh quốc và Bắc Hoàn quốc đối với cái tin tức này đương nhiên cũng có chút vui mừng, thực lực Linh Viêm quốc và Thiên Mạc quốc bị tổn thất rất lớn, đây không phải bọn hắn có lợi hay sao?
So ra mà nói, chỉ có đệ tử Linh Viêm quốc và Thiên Mạc quốc là có tâm tình bết bát nhất, lần này Thiên Mạc quốc muốn tranh đoạt đệ nhất chỉ có thể đặt hi vọng vào trên người Thiên nhi và Mộ Dật Thần, không nghĩ tới bọn họ đi tới trại huấn luyện hạt giống thời gian ngắn như vậy mà đã ૮ɦếƭ, điều này ai có thể tiếp thụ được?
Thoáng một cái mất đi hai cái dũng tướng, thực lực của bọn họ hao tổn thật lớn, muốn tranh đoạt đệ nhất căn bản là không thể nào, tin tức kia cơ hồ là trước tiên đã bị bọn họ truyền về Thiên Mạc quốc đi, không khí ở Thiên Mạc quốc cũng nhất định bị ảnh hưởng.
Tình huống Linh viêm quốc có thể nói là càng hỏng bét, phải biết rằng Linh Viêm quốc bọn họ lại là tổn thất ba đệ tử ưu tú, người được chọn tổng cộng cũng chỉ có mười người thôi, hơn nữa thực lực của ba người này cũng đứng đầu trong mười người, đây không phải là mọi hi vọng đều tan vỡ sao?
Nguyên bản bọn người Đông Phương Khiếu nhìn bọn họ có thể lấy được thành tích tốt ở trại huấn luyện hạt giống, ngay cả trong lòng Dật Sở cũng rất chờ đợi, không nghĩ tới mới đi không bao lâu liền truyền ra tin tức này. . . . . .
Đám người Âu Dương Hào bởi vì ba người Mộ Chỉ Ly ૮ɦếƭ, cả đám đều giống như quả cà, tâm tình rất sa sút. Ở chỗ này, bọn họ đều là người mình, hiện tại người mình không còn, ai có thể dễ chịu?
Song, bọn họ cũng không biết năm người làm cho tinh thần của bọn họ chán nản giờ phút này đang vui vẻ một đường đi trở về.
“Đúng rồi, Dật Thần, ngươi đã đạt được Hắc Ám truyền thừa rồi sao? Hiện tại có cái gì tăng lên không?” Mộ Chỉ Ly lên tiếng hỏi, nghĩ tới ban đầu nhìn thấy cung điện thần bí như vậy, không cần nói cũng biết truyền thừa này tuyệt không đơn giản.
“Thật ra cũng không có cái gì, thực lực của ta tăng lên một đoạn, đối với lĩnh ngộ thuộc tính Hắc Ám cũng tăng lên rất nhiều, nhưng nghe nói ta vẫn là cần thời gian để chính mình dần dần tăng lên đấy, song tốc độ so với những người khác nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa ta còn có thêm một thân phận.” Mộ Dật Thần chậm rãi lên tiếng nói
“Thân phận gì?” trong mắt Thiên nhi hiện lên vẻ tò mò, lúc trước bởi vì chuyện tình của Chỉ Ly nàng cũng không có tâm tư hỏi thăm sự tình lúc Mộ Dật Thần ở trong Hắc Ám Thánh Điện, hiện tại đương nhiên muốn hỏi.
“Hắn nói thân phận của ta bây giờ là Hắc Ám Chi Tử*(con trai của bóng tối), còn nhắc nhở ta là phải cẩn thận lão nhân Hắc Ám, ta cũng không biết đây là vật gì, thật là kỳ quái.” Mộ Dật Thần cười nói, bộ dáng kia tựa hồ không có đem chuyện này để ở trong lòng, trong mắt hắn xem ra sự tình này căn bản là giả dối hư ảo, nào có người gọi lão nhân Hắc Ám kỳ quái như thế .
Song, thời điểm nghe được bốn chữ lão nhân Hắc Ám này, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là hiện lên vẻ ngưng trọng.
Hiển nhiên Mộ Dật Thần cũng phát hiện sắc mặt biến hóa của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, lập tức cũng nghiêm túc mấy phần, nói: “Chỉ Ly tỷ, có phải hay không các người biết điều gì?”
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: “Trên thực tế, ta là người thừa kế thuộc tính Không Gian, Liệt là người thừa kế thuộc tính Thời Gian, mà sư phụ ta tên là lão nhân Không Gian, sư phụ Liệt tên là lão nhân Thời Gian, cho nên lão nhân Hắc Ám nhất định là một người có thực lực vô cùng khủng bố!”
“Cái gì? Các ngươi cũng là người thừa kế? Còn có sư phụ?” Mộ Dật Thần vẻ mặt kinh ngạc, hắn không nghĩ trong thời gian ngắn ngủn hơn một năm , trên người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt thế nhưng sẽ phát sinh chuyện tình lớn như vậy.
Giờ phút này, vẻ mặt Xảo Xảo cũng ngưng trọng lên tiếng nói: “Hắc Ám Chi Tử, vậy ngươi cũng phải cẩn thận. Ta xem không bao lâu nữa lão nhân Hắc Ám sẽ tới tìm ngươi gây phiền toái, một khi lão nhân Hắc Ám ra tay, sợ là ngươi sẽ gặp phải chính là họa sát thân.”
“Tại sao?” Mộ Chỉ Ly nghi ngờ hỏi, nàng cũng là người thừa kế, vì cái gì về phương diện này không có vấn đề?
“Chỉ Ly, ngươi đây là đang nói chuyện với người nào a?” Thiên nhi thấy Mộ Chỉ Ly hướng về một phía không có ai nói chuyện, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ nghi ngờ, nếu không phải nàng xác định thân thể Chỉ Ly đã khỏi mà nói, còn tưởng rằng nàng ấy đang xuất hiện ảo giác.
“A. . . . . .” Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, nàng dưới sự kích động hẳn là quên mất bọn Thiên nhi không nhìn thấy được Xảo Xảo, không khỏi nói: “Ta đang cùng Xảo Xảo nói chuyện, nhưng chỉ có ta với Liệt có thể nhìn thấy Xảo Xảo, chỉ có các ngươi là không thấy được thôi.”
“Còn có đồ vật kỳ quái như thế?” Thiên nhi kinh ngạc nói, nàng nhìn tới nhìn lui chỉ thấy trước mắt Mộ Chỉ Ly cũng chỉ có không khí, ngoài ra không còn gì khác nữa, nhưng nàng biết Chỉ Ly sẽ không lừa gạt nàng.
Trên mặt Cung Tuấn Bân hiện lên vẻ rất hiếu kỳ: “Ta phát hiện đi theo các ngươi thì chuyện gì cũng có thể phát sinh, phải biết rằng trước kia bất luận là cung điện thần bí, hay là chyện về người tí hon này, cũng là chưa bao giờ nghe nói, hiện tại cũng được nhìn thấy rồi. ”
Đoạn thời gian ở chung này, đã làm cho hắn hiểu được mình đã chân chính hòa nhập vào trong tập thể này, nếu không thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đem chuyện tình này không e dè nói cho hắn biết.
Song, Mộ Dật Thần cũng chỉ khẽ mỉm cười: “Ta cũng vậy có thể thấy được nàng, trừ Xảo Xảo ra còn có một bé trai nữa.”
Bây giờ, kinh ngạc lại đổi thành Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt rồi, chẳng qua khi nhìn thấy trên người Mộ Dật Thần xuất hiện một người mặc y phục màu đen, trên đầu lại có hai cái sừng màu đỏ, trên tay lại cầm một cái xiên, thì bọn họ đã hiểu.
“Hắn gọi là tiểu ác ma.”