Y Thủ Che Thiên - Chương 417

Tác giả: Mộ Anh Lạc

Khi Hàn Như Liệt vừa nói xong, thì sắc mặt Lương Tĩnh Viên trở nên âm trầm, trong con ngươi màu đen hiện lên một tia sắc lạnh.
Kể từ sau khi trở thành cao thủ đệ nhất Lương gia, đã bao lâu rồi chưa có người dám khiêu khích hắn như vậy? Thời gian đã lâu khiến hắn đã quên mất cảm giác bị người khác khiêu khích, vậy mà hai người trước mặt này lại dám chạy đến khiêu khích hắn, không biết là nghé con mới sinh không biết sợ hổ hay là kẻ ngu xuẩn đây?
Lương Tĩnh Viên chậm rãi ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Ta cho các ngươi cơ hội, nếu bản thân ngươi không biết tốt xấu, sẽ phải trả giá đắt vì cái tội ngu muội của mình!”
Nghe vậy, Hàn Như Liệt chỉ im lặng không lên tiếng, chẳng qua là tay cầm kiếm lại nắm chặt thêm vài phần, thái độ kia không cần nói cũng biết.
Trong nháy mắt, tình thế giương cung bạt kiếm (trong tư thế sẵn sàng chiến đấu), một trận hàn ý lặng lẽ bao trùm xung quanh . . . . . .
Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cùng đứng chung một chỗ, sắc mặt bình tĩnh nhìn đám người Lương Tĩnh Viên trước mặt. Thuộc hạ của Lương Tĩnh Viên không ít, trừ tên Lương Tĩnh Tường đang nằm trên mặt đất kia ra thì vẫn còn bảy tên nữa.
Nếu đặt vào thời điểm hai người mới tới truyền thừa chi địa, gặp phải thế trận như vậy đúng là rất khó ứng phó, nhưng sau một thời gian dài bị truy sát, bọn họ đối với thế trận này cũng tập mãi thành thói quen, hết thảy có lẽ cũng nên cảm tạ Đông Phương Cường, nếu không có hắn ta thì bọn họ làm sao có được thành tựu như hiện giờ.
Thấy dáng vẻ không chút sợ hãi của Đông Phương Liệt và Đông Phương Ly, ánh mắt Lương Tĩnh Viên lại tối thêm vài phần, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt, Thiên Lực trong cơ thể ngùn ngụt dâng trào, trực tiếp không chút trở ngại bộc phát ra ngoài, sau đó bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình lao lên như xé toang bầu không khí, 乃úng lên phía trước, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Hàn Như Liệt.
Nắm chặt quả đấm mang theo quyền phong hung ác, ầm ầm bùng nổ trong không khí, chứa đựng một cỗ uy áp kinh người, nhanh như chớp đánh thẳng lên người Hàn Như Liệt. “Oành!”
Mọi người thậm chí có thể nghe được trong không khí truyền đến tầng tầng lớp lớp tiếng nổ vang, ngay cả trong không gian cũng xuất hiện một chút chấn động méo mó, có thể thấy, một quyền này, đủ uy lực! Quả nhiên Lương Tĩnh Viên không hổ là cao thủ đệ nhất Lương gia, vừa ra tay đã bày ra thực lực mạnh mẽ như vậy, công kích này, so với những gì lúc trước hai người Hàn Như Liệt đối phó các đệ tử khác thì hoàn toàn vượt xa! Quyền kình bén nhọn, trong đồng tử Hàn Như Liệt cấp tốc phóng đại, động tác của Hàn Như Liệt không chút chậm trễ, Thiên Lực trong cơ thể thình lình bạo phát ra ngoài, tạo thành một tấm chắn đỏ rực như lửa chắn trước mặt hắn.
Ngay sau đó, trong lúc mọi người vẫn còn khi*p sợ, tấm chắn đỏ như lửa trong tầm mắt kia đã dâng trào bùng lên thành một ngọn lửa, nghiễm nhiên trở thành một tấm chắn bằng hỏa diễm!
Quyền phong này nếu oanh kích vào tấm chắn lửa kia, vậy hậu quả sẽ như thế nào? Mọi người trong lòng đều có chút tò mò. Nhìn thấy tấm chắn lửa kia, trong mắt Lương Tĩnh Viên cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới lĩnh ngộ đối với thuộc tính Hỏa của tên Đông Phương Liệt này thế nhưng đã đạt tới cảnh giới thứ nhất, đúng là ngoài dự liệu của hắn.
Bỏ qua một bên kinh ngạc trong lòng, Lương Tĩnh Viên vẫn không thu hồi nắm đấm của mình, hung hăng công kích về phía tấm chắn lửa, lực đạo cuồng mãnh bạo phát, trực tiếp đẩy lùi tấm chắn lửa đang bừng bừng kia đi, nắm đấm rất nhanh oanh kích đến trước mặt Hàn Như Liệt! Nhìn nắm đấm đang tới gần trong gang tấc, Hàn Như Liệt cũng không hề kích động, nắm đấm cương mãnh kình khí cùng với nắm đấm khí thế hung bạo kia mãnh liệt va chạm!
“Oanh!”
Hai người đều lùi lại một bước, trong lần giao thủ đầu tiên này, Lương Tĩnh Viên vững vàng chiếm thế thượng phong.
Tuy nhiên, trong lòng Lương Tĩnh Viên không có lấy nửa điểm thoải mái, ngược lại chỉ thấy dâng lên một loại cảm giác khuất nhục. Từ phen giao thủ vừa rồi hắn đã biết được thực lực của Đông Phương Liệt.
Kim Đan cảnh hậu kỳ, thực lực của Đông Phương Liệt chỉ là Kim Đan cảnh hậu kỳ thế mà lại dám đấu với Linh Tịch cảnh hậu kỳ chính mình? Quan trọng là trong phiên giao thủ đầu tiên này hắn còn không chiếm được phần hơn!
Hắn biết, toàn bộ nguyên nhân chắc chắn có liên quan tới việc Đông Phương Liệt nắm giữ Thiên đạo Pháp tắc. Hắn thực sự không hiểu nổi, Đông Phương Liệt chẳng qua chỉ là một tân đệ tử của Đông Phương gia thôi, tại sao lĩnh ngộ đối với thuộc tính hỏa đã đạt tới tầng thứ nhất?
Ngay cả chính hắn lĩnh ngộ lâu như vậy còn chưa thể đạt tới cảnh giới tầng thứ nhất, đối phương tuổi còn nhỏ hơn mình mà đã có thế lĩnh ngộ được, trong lòng cao thủ đệ nhất Lương gia hắn còn có thể thấy thoải mái sao?
Mộ Chỉ Ly nhìn hai người giao thủ, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Lương Tĩnh Viên là cao thủ Linh Tịch cảnh hậu kỳ, so với Hàn Như Liệt cao hơn hẳn một cảnh giới, cộng thêm đối phương dày dạn kinh nghiệm thực chiến, muốn chiến thắng hắn ta dường như không có khả năng!
Vào lúc này, trong lòng nàng cũng thấy hối hận, nếu lúc trước để cho Liệt ăn quả Hoàng Kim, hiện tại đối phó với Lương Tĩnh Viên chắc chắn sẽ không thành vấn đề! Chỉ vì nghĩ là nếu để sau này dùng đến thì tác dụng sẽ cao hơn nên vẫn không hề động đến.
Biết được suy nghĩ của Mộ Chỉ Ly, Xảo Xảo bèn nói: “Đừng quá lo lắng, Hàn Như Liệt chắc chắn sẽ làm được. Hắn không phải muốn chiến thắng Lương Tĩnh Viên, mà đang tìm cơ hội đi vào trung tâm đại môn, Tuấn Tuấn chắc hẳn có khả năng dẫn hắn ta đi vào!”
Sau khi nghe Xảo Xảo nói, lo lắng trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng giảm đi đôi chút, nếu chỉ là tìm cơ hội thôi, vậy vấn đề chắc là không lớn!
Trong lúc Hàn Như Liệt và Lương Tĩnh Viên giao thủ, Mộ Chỉ Ly cùng với sáu cao thủ khác của Lương gia cũng chiến đấu rất khó phân thắng bại! Thoạt nhìn thì nàng lấy một đối sáu có vẻ rất khủng bố, trên thực tế sáu người trước mắt này cộng lại, mức độ khó đối phó so với một người Lương Tĩnh Viên còn cao hơn.
Thực lực hiện giờ của Mộ Chỉ Ly chỉ là Kim Đan cảnh sơ kỳ, trong mấy ngày tiến vào truyền thừa chi địa cũng không có tiến triển gì, ngược lại kỹ xảo chiến đấu lại tăng lên rất nhiều, cho nên nếu thực lực ngang nhau thì nàng tuyệt đối có thể trong nháy mắt kết thúc sinh mệnh của đối phương!
Sáu người trước mắt này, ba người là Kim Đan cảnh sơ kỳ, hai tên Kim Đan cảnh trung kỳ, còn một tên là Kim Đan cảnh hậu kỳ, tổ hợp như vậy thì thực lực không hề xem thường.
Trên thực tế, thực lực của những đệ tử tiến vào truyền thừa chi địa phần lớn là Kim Đan cảnh, đệ tử Trúc Cơ cảnh ít hơn một chút, còn đệ tử Linh Tịch cảnh thì vô cùng ít. Trừ đệ tử đệ nhất của tứ đại thế lực ra, căn bản không còn đệ tử Linh Tịch cảnh nào khác.
Mộ Chỉ Li nắm chặt Vị Ương kiếm trong tay, đối mặt với sáu người vây công (bao vây và tấn công), chiêu thức của nàng cũng không có chút rối loạn, trái lại khung cảnh lại có vẻ như địch động ta bất động.
Đáng mừng là sáu tên đệ tử trong lúc đó cũng không phối hợp ăn ý với nhau, thường hay để lộ ra chỗ trống để nàng xen vào, nếu không nàng đúng là đối phó không kịp.
“Keng! Keng! Keng!”
Một hồi âm thanh tiếng kim loại va chạm vào nhau, lấy Mộ Chỉ Ly làm trung tâm phát tán ra, ánh mặt trời chiếu xuống chỉ đủ để nhìn thấy kiếm ảnh (bóng kiếm) lạnh lẽo ở bên người liên tiếp vung lên!
Sau khi kết thúc một trận giao thủ, sáu người lại lần nữa tản ra, đem Mộ Chỉ Ly vây ở giữa. Nhìn sáu người xung quanh, ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng lại, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay, coi có thể bảo vệ bản thân chu toàn, một lúc sau nàng tiêu hao thể lực quá lớn, căn bản là kiên trì không được!
Nếu đã như vậy, chỉ còn có thể sử dụng phương thức đánh bại từng người một, bắt đầu từ người có thực lực thấp nhất, khiến cho đối phương hao tổn một chút thực lực cũng không tồi.
Sau khi quyết định xong, Mộ Chỉ Ly không chút lãng phí thời gian, Phiêu Miểu thân pháp khẽ động, cả thân mình liền biến thành một đạo mũi nhọn màu trắng biến mất trong tầm mắt mọi người.
Đám người Lương Tĩnh Nam nhìn thân ảnh đang nhạt dần đi ở trung tâm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc vẻ, trước tiên chính là cảnh giác lên, song đến lúc bọn họ phát hiện ra thì đã muộn.
Chỉ nghe nghe thấy một tiếng kêu rên, thân thể của một tên đệ tử liền đổ xuống, thậm chí trước khi ૮ɦếƭ muốn gọi một tiếng cũng không thể phát ra âm thanh.
“A. . . . . .”
“A. . . . . .”
Liên tiếp hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, đến khi thân ảnh Mộ Chỉ Ly lần nữa xuất hiện, vốn là sáu người chỉ còn lại có ba người, ba đệ tử Kim Đan cảnh sơ kỳ đã bị nàng Gi*t ૮ɦếƭ.
Cũng không phải là Mộ Chỉ Ly không muốn tiếp tục dùng phương pháp này để Gi*t những tên khác, nhưng tu vi của bọn hắn cao hơn so với nàng môt chút, thời điểm nàng tiến đến gần bọn họ có lẽ sẽ bị phát hiện, nếu tiếp tục phương pháp kia thì quả là uổng công vô ích
Nhìn ba người ngã xuống trước mặt, trong mắt ba người Lương Tĩnh Nam lộ ra vẻ chấn động kinh hoàng.
Thực lực của Đông Phương Ly này chẳng qua cũng chỉ là Kim Đan cảnh sơ kỳ thôi, tại sao lại có thể Gi*t đệ tử thực lực ngang hàng mà không cần tốn sức như vậy? Năng lực thực chiến đúng là yêu nghiệt!
Bọn họ không khỏi tự vấn bản thân, đổi lại là mình thì liệu có thể làm được không? Hiển nhiên là không thể nào. . . . . .
Hàn Như Liệt lúc này cũng đang cùng Lương Tĩnh Viên đánh nhau kịch liệt, bất quá khắp nơi đều rơi vào thế hạ phong, dưới công kích tàn nhẫn của Lương Tĩnh Viên, có thể nói hắn đang rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, nhưng lạ lùng là hắn đến bây giờ vẫn không bị chút tổn thương nào.
Lương Tĩnh Viên hiện tại rất buồn bực, Hàn Như Liệt rõ ràng không phải là đối thủ của mình, ra chiêu đều rơi vào trên người của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều dùng một loại phương pháp xảo quyệt để tránh bỏ phần lớn thương tổn, cho nên đến giờ hắn vẫn còn có thể tiếp tục kiên trì.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn cũng sẽ không tin tưởng, sao lại có thể có loại phương thức quỷ dị như vậy? Vốn định dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết, thời gian lãng phí ở trước di tích này càng nhiều thì cũng đồng nghĩa với biến cố càng nhiều, đưa mắt nhìn về phía bọn Lương Tĩnh Tường xem bọn chúng giải quyết đến đâu rồi, nhưng vừa nhìn thấy lại khiến cho hắn thiếu chút nữa tức ૮ɦếƭ đi.
Sáu người đối phó một người, chẳng những không có thành công, lại còn bị tổn thất quá phân nửa? Này rốt cuộc là muốn loạn đến độ nào nữa!
“Một đám phế vật, các ngươi xông lên cho ta!” Lương Tĩnh Viên quát to.
Nghe tiếng Lương Tĩnh Viên quát, đám người Lương Tĩnh Tường đang đứng ngây người khi*p sợ cũng giật mình mà thanh tỉnh lại, lập tức công kích về phía Mộ Chỉ Ly!
Âm thanh của Lương Tĩnh Viên không nhỏ, không ít người bị tiếng quát của hắn làm cho tò mò mà kéo lại đây. Đến khi nhìn thấy tình hình ở tòa di tích thứ tư, cả đám đều tỏ ra kinh ngạc không thôi.
“Đông Phương Liệt và Đông Phương Ly không khỏi cũng quá cường hãn đi? Đến ngay cả di tích mà Lương Tĩnh Viên nhắm trúng cũng dám tới đoạt? Đúng là trâu mà.”
“Nhìn bộ dáng cáu kỉnh của Lương Tĩnh Viên thì biết, ta e đây là lần đầu tiên có kẻ dám khiêu khích tôn nghiêm của hắn ta. Buồn cười nhất là người của Đông Phương gia vẫn chưa tổn thất gì, mà người Lương gia ngược lại đã ૮ɦếƭ không ít người nhỉ?”
“Đông Phương Liệt này có thể chống đỡ được chiêu thức của Lương Tĩnh Viên, vậy không biết hắn ta đã đạt được đến cảnh giới nào rồi?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều là hít một hơi lãnh khí, lúc trước ai cũng không nghĩ tới điểm này, mà hôm nay, sau khi có người nói lên, tất cả mọi người đều không khỏi phải suy nghĩ, điều này thực sự quá kinh khủng. . . . . .
Trên thực tế, tình trạng của Hàn Như Liệt vô cùng gay go, đối với sự chênh lệch thực lực lớn như vậy, những thứ khác đều không có tác dụng gì mấy, cách biệt hẳn một bậc, làm sao có thể dễ dàng vượt qua như vậy?
Huống chi hắn vừa đánh nhau đồng thời còn phải suy nghĩ làm thế nào để tiến tới gần cửa lớn của di tích, chỉ cần hắn có thể đi tới trước đại môn thì cơ hội tiến vào thành công sẽ rất lớn, sau khi tiến vào sao còn phải lo lắng những vấn đề này?
Chính bởi vì có ý nghĩ như vậy, Hàn Như Liệt từng chút một nhích tới đại môn lúc nào không hay, Lương Tĩnh Viên cũng không có chú ý điểm này, hắn ta còn cho rằng di tích này sao có thể tiến vào dễ dàng được?
Rốt cục, Hàn Như Liệt thấy được một cơ hội! Khoảng cách của hắn lúc này với di tích đại môn chỉ khoảng vài thước ngắn ngủi thôi, một cái lắc mình là có thể đủ tới!
“Cơ hội tốt, cơ hội tốt đấy!” Tuấn Tuấn kích động hô lên, cũng may là hắn có reo lên như thế nào thì cũng chỉ có Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly nghe được. Vì vậy, lúc Tuấn Tuấn la lên, Mộ Chỉ Ly cũng nghe được rõ ràng.
“Mau nhân cơ hội đem Lương Tĩnh Viên hất ra, ở gần trung tâm đại môn không phải có cái la bàn hình tròn sao? Đem tay của người cứa cho máu chảy ra rồi để lên trên đấy là được!” Tuấn Tuấn cực kỳ rõ ràng nói ra phán đoán của hắn
Cùng lúc đó, Mộ Chỉ Ly đã chậm rãi nhích tới gần vòng chiến của Hàn Như Liệt và Lương Tĩnh Viên, thời điểm một chưởng của Lương Tĩnh Viên lần nữa công kích Hàn Như Liệt, Hàn Như Liệt đột nhiên nhảy lên, vọt về phía đại môn truyền thừa!
Mà Mộ Chỉ Ly chỉ một cái lắc mình đã thế vào vị trí của Hàn Như Liệt, khi Lương Tĩnh Viên chuẩn bị đuổi theo, nàng ngay lập tức ra cản lại, không cho hắn đuổi theo.
Mặc dù thực lực của nàng với Lương Tĩnh Viên có chênh lệch rất lớn, nhưng muốn kéo dài thời gian thì không khó khăn gì, chỉ cần một chút thời gian này là đủ rồi!
Hàn Như Liệt tung người đi tới trước truyền thừa đại môn, lấy tay phải đã sớm bị cứa áp lên trên. Một luồng hào quang màu đỏ máu tiên diễm từ trung tâm đại môn tỏa chiếu ra bên ngoài, ánh sáng chói lòa khiến cho mắt mọi người nhức nhối, bất giác đưa tay lên che chắn tầm nhìn.
Đợi đến khi hào quang màu đỏ máu kia hoàn toàn tiêu biến, thì mọi người phát hiện thân ảnh Hàn Như Liệt cũng đã biến mất không thấy tăm hơi. Rất hiển nhiên, hắn ta đã thành công tiến vào di tích!
“Đáng ૮ɦếƭ!” Lương Tĩnh Viên tức giận nói, không nghĩ tới di tích này lại bị Hàn Như Liệt giành tiến vào trước, sao lúc trước hắn lại không nghĩ tới loại khả năng này chứ? Nếu nghĩ tới thì đã chẳng để cho Hàn Như Liệt có cơ hội như vậy.
Kia chính là Di Tích Viễn Cổ đấy! Cả đời chưa chắc đã gặp được tòa thứ hai, cứ như vậy bị giành mất, trong lòng đương nhiên là tràn ngập hận ý.
Lương Tĩnh Tường nhìn sắc mặt Lương Tĩnh Viên u ám, cứng ngắc đi lên nói: “Viên thiếu, Đông Phương Ly cũng không thấy đâu.”
“Cái gì?” Lương Tĩnh Viên sửng sốt, xoay người lại nhìn, quả nhiên Đông Phương Ly đã sớm không thấy tung tích: “Đúng là một đám phế vật! Đuổi theo cho ta! Không Gi*t bọn hắn không đủ để cho ta hả giận!”
“Dạ, dạ, dạ”. Đám người Lương Tĩnh Tường vội vàng gật đầu, nhanh chóng hướng phía bên ngoài đuổi theo. Ai cũng không dám tiếp tục ở lại bên cạnh Lương Tĩnh Viên, nếu không cơn giận dữ sẽ đổ xuống đầu bọn họ, lúc đó chỉ có thể tự nhận là bản thân xui xẻo thôi.
Những người vây xem ở xung quanh trong lòng không khỏi kinh ngạc, bọn họ vì không thể tranh đoạt được di tích nên chỉ có thể đứng ở bên cạnh xem, nhưng kết cục này thực sự vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Đôi tình lữ Đông Phương Liệt này dám cùng Lương Tĩnh Viên đối đầu gay gắt đã là rất cường hãn rồi, thế nhưng bọn họ thật sự đoạt được tòa di tích mà Lương Tĩnh Viên chiếm lĩnh, lúc này đây thật không biết nên nói hai người Đông Phương Ly quá mạnh hay nói Lương Tĩnh Viên thực lực quá kém đây. . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc