Sau khi Mộ Chỉ Ly trở lại Thiên Âm Môn, cũng lục tục có đệ tử từ bên ngoài trở về.
Công việc ở Thiên Âm Môn cũng trở nên lu bù hơn, tất cả mọi người đều tập trung chuẩn bị cho một sự kiện, chờ ngày mà Môn phái của bọn họ nhập thế.
Ngày này là ngày mà bọn họ đợi đã lâu!
Ngày hôm nay, Mộ Chỉ Ly đứng ở trên đài cao của Thiên Âm Môn, lẳng lặng nhìn xuống chân núi. Nàng một thân áo đỏ xinh đẹp lãnh diễm, tay áo tung bay, giống như đang đi trên mây, nghiễm nhiên trở thành người xinh đẹp động lòng người nhất Thiên Âm Môn.
Lúc này Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, thời gian Thiên Âm Môn nhập thế chỉ còn lại có ba ngày, Thiên Nhi và Dật Thần lại vẫn chưa trở về, dựa theo lời trước đó của bọn họ, hiện tại hẳn là đã trở về mới đúng a.
Không phải là bọn họ so đấu quá mức hưng phấn, thế nên đến bây giờ mới chưa trở về chứ. Nàng rất ít khi cùng hai người bọn họ tách ra như vậy, bên cạnh thiếu đi hai người nàng không khỏi cảm thấy cô đơn.
Nhìn về phía xa xa của bầu trời, Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm nói: “Liệt, chàng có khỏe không?” Nếu như có thể, nàng hi vọng hắn có thể ở bên cạnh mình biết bao.
Khe khẽ thở dài, sắc mặt phiền muộn của Mộ Chỉ Ly tiêu hết, thay vào đó là nụ cười mỉm.
Ở trong lòng của nàng, Liệt vẫn luôn ở bên cạnh nàng, đợi sau khi Thiên Âm Môn nhập thế, địa vị ổn định nàng có thể một lần hành động tiêu diệt Lôi gia, dùng lực lượng của mình tiêu diệt Lôi gia! Giúp Liệt báo thù, giúp mình báo thù!
Nguyện vọng này đã bị đè nén quá lâu trong lòng nàng, hiện tại rốt cục đã sắp đạt được rồi!
Song, lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện ở dưới chân núi xuất hiện hai thân ảnh một trắng, một tím, chân đang chuẩn bị bước đi liền dừng lại.
Trên mặt mang theo nụ cười nhìn về hai thân ảnh ở phía dưới, cuối cùng bọn họ cũng trở lại!
Dọc theo đường đi, giữa hai người Thiên Nhi và Mộ Dật Thần chưa từng có giây phút yên tĩnh nào, bất luận là về chuyện gì hai người cũng muốn so sánh với nhau, thậm chí quá trình lên núi hai người cũng so xem ai có tốc độ nhanh hơn.
Với nhãn lực của hai người đương nhiên là chú ý được Mộ Chỉ Ly đang đứng ở đài cao nhất rồi, ngay lập tức liền nhanh chóng chạy về phía Mộ Chỉ Ly.
Gần như là hai người cùng một thời gian đứng ở trước mặt Mộ Chỉ Ly, không khỏi xoay người liếc mắt nhìn nhau hừ lạnh một tiếng, lúc này mới xoay đầu lại.
Nhìn thấy phương thức sống chung của hai kẻ dở hơi này không có bất kỳ biến hóa nào, nụ cười trong mắt Mộ Chỉ Ly nồng đậm thêm vài phần: “Cuối cùng hai người các ngươi đã trở lại, ta còn tưởng rằng các ngươi so tài đến mức bị choáng luôn rồi, quên mất thời gian nhập thế đấy.”
Thiên Nhi khoát tay áo, nói: “Làm sao có thể a! Chuyện quan trọng như vậy thì sao quên được.”
“Vốn là đệ đã sớm trở về rồi, kết quả lại có người vẫn lôi kéo đệ đi so tài nên mới kéo dài đến tận hôm nay.” Mộ Dật Thần lời ít ý nhiều mà nói, trên mặt lại treo nụ cười cực kỳ vui sướng.
Hắn ở bên ngoài chơi huyên náo đến long trời lở đất, cuộc sống như vậy mặc dù vô cùng thích ý, nhưng ở trong lòng của hắn vẫn luôn nhớ Mộ Chỉ Ly. Dù sao sau khi Hàn Như Liệt rời đi, nàng ấy yếu ớt hơn không ít, lúc trước đều là hai người bọn họ theo ở bên cạnh nàng, như vậy cũng khá tốt.
Nhưng nếu hai người bọn họ rời đi, cũng không biết nàng ấy có thể không quen hay không, nếu không phải nhiệm vụ lần này đối với Thiên Âm Môn rất trọng yếu, hắn cũng sẽ không rời đi như vậy.
Cũng may lần này ảnh hưởng mà bọn họ tạo thành rất lớn, hai người bọn họ mặc dù ở các vương quốc khác nhau, nhưng cũng nghe nói về chuyện tình của Chỉ Ly, hình tượng của nàng được truyền đi khắp bốn phía.
Nghe được Mộ Dật Thần nói như vậy, Thiên Nhi liếc hắn một cái, dường như muốn phản bác nhưng lại nói không ra lời.
Nói đến chuyện này nàng sắp bị buồn bực đến ૮ɦếƭ rồi, trước kia sói ngu xuẩn này bị nàng chế trụ gắt gao, tuy nói lần này hắn trở về để đón nhận huyết mạch thức tỉnh, nàng cũng biết cỗ lực lượng đó sẽ giúp thực lực tăng lên rất nhiều.
Nhưng dù sao cũng phải có hạn độ chứ! Thực lực của sói ngu xuẩn này tăng lên quả thực làm cho người ta sợ hãi! Hiện tại lúc ở chung một chỗ với hắn, nàng đã không thể chiếm thượng phong rồi, điều này không phải khiến nàng rất buồn bực sao?
Nhìn bộ dạng này của Thiên Nhi, Mộ Chỉ Ly thầm than trong lòng xem ra Dật Thần thật sự là trở mình rồi, thậm chí ngay cả Thiên Nhi cũng không đối phó được hắn.
Chẳng qua là nếu hắn luôn không nhường choThiên Nhi thì không biết có làm Thiên Nhi tức ૮ɦếƭ hay không? Không được, mình phải tìm thời gian hàn huyên với Dật Thần, Thiên Nhi bản tính hiếu thắng, nếu thỉnh thoảng thắng được Dật Thần thì nàng sẽ không lúc nào cũng chú ý đến chuyện này, nhưng nếu vẫn chiến thắng nàng thì sợ là nàng sẽ luôn khó chịu.
“Lần này ta xuống núi đều được nghe nói về chuyện của hai ngươi, nếu không phải lần này chỉ ban thưởng cho các đệ tử thì hai người các ngươi chắc chắn là hai người đứng đầu.” Mộ Chỉ Ly chen vào nói, hai người này làm những chuyện như vậy không phải là khiến cho người ta không biết làm thế nào sao?
Nghe Mộ Chỉ Ly nói như vậy, Thiên Nhi và Mộ Dật Thần khó khi cảm thấy lúng túng, hiển nhiên bọn họ cũng biết hai người bọn họ làm những chuyện như vậy thật sự là rất thần kỳ.
“Ha ha, lúc đầu nghe nói ta đúng là sợ hết hồn, hai người các ngươi quả nhiên là phong cách khác người a. Tuy nói chuyện này tạo thành ảnh hưởng có chút phức tạp, nhưng mọi người đối với thực lực của các ngươi đều đã có một nhận thức trực quan.
Hiện tại cả Thiên Âm Môn người nổi danh nhất chính là hai người các ngươi rồi, hai người các ngươi đã trở thành thần tượng của không ít người, chắc hẳn các đệ tử lần này đến đây tham gia khảo hạch có không ít người là hướng về phía hai người các ngươi mà đến đấy.”
Hai người này chẳng những thực lực rất mạnh, kích thích cường giả hướng tới, mặt khác hai người đều là mỹ nữ tuấn nam một trong vạn người, tạo thành ảnh hưởng tự nhiên có thể nghĩ, nhiều khi loại ảnh hưởng này cũng là thật lớn đấy.
“Ngươi đừng chỉ nói chúng ta a.” Thiên Nhi không khỏi lên tiếng, nếu cứ để cho Chỉ Ly nói như vậy, cái mặt mo của nàng cũng nên giấu đi rồi: “Thanh danh của ngươi được truyền đi cũng rất nhiều a, chuyện tình về mỹ nhân áo đỏ đi tới bất luận địa phương nào cũng có thể nghe được đấy.”
. . . . . .
Thiên Nhi và Mộ Dật Thần nói một chút chuyện thú vị của chuyến đi này nói cho Mộ Chỉ Ly, dù sao thời gian trước đây bọn hắn đều dành để tu luyện, chuyến đi này giống như là du ngoạn, để xuống tất cả mọi chuyện chỉ thoải mái chơi bời thì đây là lần đầu tiên , tự nhiên là có không ít cảm thụ mới lạ.
Trong Trục Đỉnh Tái Sự.
Nếu có người ở chỗ này thì chắc hẳn tất nhiên sẽ khó mà tin được người chật vật không thể chịu nổi trước mắt này lại là Hàn Như Liệt.
Dưới tình huống đang không ngừng đánh nhau với hỏa nhân, quần áo của hắn tránh không được sẽ bị tia lửa bắn vào, một bộ áo đỏ lúc này đã biến thành hai màu đỏ đen đan xen, giờ phút này mái tóc cũng rất lộn xộn, hoàn toàn không còn bộ dáng anh tuấn như lúc trước nữa.
Luôn không thay đổi chính là vẻ kiên định trong mắt hắn, lúc này hai mắt của hắn bởi vì một thời gian dài chưa từng được nghỉ ngơi đã hiện lên đầy tia máu, đôi mắt cơ hồ đã biến thành toàn màu đỏ.
Ở chỗ này, hắn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không biết mình chém Gi*t bao nhiêu hỏa nhân, hiện tại cả ngày lẫn đêm hắn cần làm một chuyện đó chính là không ngừng vung vẩy kiếm của mình.
Vốn là tay phải cầm kiếm hiện tại đã biến thành hai tay cầm kiếm, tay của hắn giống như đã không còn là tay của hắn rồi, chỉ theo bản năng mà không ngừng vung vẩy, ở chỗ này phải chiến đấu với cường độ cao như vậy hắn phảng phất đã không phải là người nữa mà là một cỗ máy chỉ biết tàn sát.
Vào thời điểm gặp phải nguy hiểm trí mang ngay cả cảm giác khẩn trương cũng không có, khuôn mặt cứng ngắc hồi lâu chưa từng nhúc nhích qua, biểu lộ trên mặt giống như đã cứng lại.
Lúc này hắn đã không tiếp tục nhìn về đạo ánh sáng ở phía xa kia nữa, vì không muốn làm ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình, cho nên hắn lựa chọn không nhìn tới. Dưới tình huống cực kỳ nguy hiểm như thế này, một khi tâm tình biến hóa thì có thể mang lại nguy hiểm trí mạng cho hắn.
Trong thế giới lửa đỏ này, có một đôi mắt đang nhìn mọi cử động của Hàn Như Liệt, hào quang trong mắt càng sáng ngời hơn nữa. Dưới tình huống như vậy người bình thường sẽ không ngừng nhìn về đạo ánh sáng kia, nhưng thường thường như thế sẽ lâm vào vực sâu a.
Tên tiểu tử trước mắt này thật là vô cùng thú vị, đến tột cùng là có tín niệm như thế nào mà để hắn kiên quyết muốn rời khỏi đây như vậy? Xem ra, hắn thật sự có thể thông qua khảo nghiệm của mình a…
Nghĩ tới đây, lão giả rất vui vẻ đồng thời cũng có một chút buồn bã vô cớ.
Hàn Như Liệt không phát hiện được trong quá trình chiến đấu liên miên ở nơi này, bất luận là thực lực hay là kỹ xảo chiến đấu của bản thân cũng đã tăng lên rất nhiều!
Hắn chỉ cảm thấy mình đã ngây người ở chỗ này trong thời gian mấy năm, nhưng vẫn chưa đi được đến điểm cuối, nhưng hôm nay hắn lại đột nhiên thấy được đạo ánh sáng kia đang xuất hiện ở trước mặt mình!
Rốt cục đã thông qua sao? Đôi mắt Hàn Như Liệt giống như một vũng nước đọng rút cục cũng xảy ra biến hóa!
Lão giả núp trong bóng tối nhìn thấy một màn này, không khỏi gật đầu: “Nếu đã đi được tới bước này vậy liền để cho lão phu giúp ngươi một chút đi!”
Vừa dứt lời, Hàn Như Liệt đúng là đột nhiên phát hiện cầu dưới chân mình bị chặt đứt! Tốc độ phản ứng được đề cao rất nhiều, hắn nhanh chóng chạy về hướng lối ra, nhưng tốc độ đứt gãy lại nhanh hơn so với tốc độ chạy của hắn, trên không trung không có chỗ mượn lực, hắn cố gắng khống chế bản thân đang không ngừng rơi xuống phía dưới.
Trường kiếm không ngừng đâm vào vách núi đá, nhưng căn bản là hắn không dừng lại được tình trạng rơi xuống này! Cúi đầu xem xét thì thấy hắn chỉ cách nham thạch cực nóng kia khoảng mấy mét nữa, hắn đã có thể cảm nhận được nhiệt độ kia đủ để hòa tan hắn.
Trong mắt chậm rãi hiện lên vẻ tuyệt vọng, cuối cùng mình vẫn không thể nào rời khỏi chỗ này sao? Như vậy Ly nhi phải làm sao bây giờ!
Hàn Như Liệt điên cuồng gào thét ở trong lòng, hắn không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy mà rời khỏi thế giới này, nhưng bây giờ hắn đã vô lực khả thi rồi, đây cũng là do cảm giác tử vong mang đến tuyệt vọng cho con người.
“Ý thức muốn sống của tiểu tử này thật đúng là cường hãn, đã chiến đấu nhiều ngày rồi mà tốc độ phản ứng còn có thể nhanh như vậy, thật sự dọa người. Nếu không phải tốc độ của lão phu nhanh thì sợ là hắn cũng không bị rơi xuống rồi.” Vừa nói, trên mặt lão giả cũng lộ ra một tia đắc ý, đúng là gừng càng già càng cay!
Sau khi Hàn Như Liệt cảm nhận được một cỗ nhiệt độ cực nóng, cả người liền lâm vào trong bóng tối, chỉ có trong đầu hiện lên mấy hình ảnh và suy nghĩ không cam lòng…..
Khi Hàn Như Liệt tỉnh lại một lần nữa không khỏi kinh ngạc nhìn thân thể của mình. Mình còn sống?
Hắn rõ ràng nhớ được mình đã rơi vào trong nham thạch, không có khả năng vẫn còn sống đi ra đấy. Song, bây giờ hắn cũng không đi tra cứu kỹ tại sao mình còn sống, có thể còn sống chính là chuyện cao hứng nhất rồi.
Song, một khắc sau Hàn Như Liệt mở to hai mắt ra nhìn, tu vi của mình chắc là trong lúc vô tình đã đột phá đến Tử cảnh! Tốc độ tăng như thế này nếu được truyền đi thì quả thực làm cho người ta sợ hãi dù sao khi đến cảnh giới này, cho dù là thiên tài cũng cần tiêu tốn thời gian mấy năm mới có thể tăng lên được.
Thế mà hắn từ Sinh Cảnh thoáng một cái đã tăng lên hai cảnh giới đạt đến Tử cảnh? Như thế chẳng phải nếu hắn thăng thêm một cấp bậc nữa thì có thể đạt được tới đỉnh phong của thế giới nay—— Càn Khôn Cảnh rồi!
Ngay ở lúc Hàn Như Liệt đang tiêu hóa tất cả thông tin, một lão giả lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt Hàn Như Liệt: “Tiểu tử, tiến bộ của ngươi thật đúng là để cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, bây giờ ngươi được tính là thông qua khảo nghiệm của ta.”
Nghe được lão giả nói, Hàn Như Liệt nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía lão giả, trong mắt mang theo vẻ kích động: “Như vậy, ta có thể rời khỏi chỗ này sao?” Hiện tại hắn hy vọng nhất chính là được rời khỏi chỗ này, trở về nói cho Ly nhi hắn còn sống, hắn trở về rồi.
Nhìn bộ dáng kích động của Hàn Như Liệt, lão giả không khỏi lên tiếng: “Nhìn xem ngươi kìa một chút tiền đồ cũng không có, gấp gáp như vậy cũng không ra khỏi đây được!”
“Tiền bối, ngài đã nói nếu ta thông qua khảo nghiệm của ngươi là có thể rời đi, hi vọng là tiền bối sẽ không phải là người không giữ lời hứa a!” Hàn Như Liệt không khỏi lên tiếng nói, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào lão giả, lo lắng mười phần.
Theo lý thuyết, dưới tình huống này Hàn Như Liệt phải không có chút nào lo lắng mới đúng, dù sao căn bản hắn cũng không có biện pháp thoát khỏi không gian này, hết thảy hi vọng đều ở đặt ở trên người lão giả trước mặt, nhưng hắn vẫn tràn đầy lo lắng.
Bởi vì hắn có thể nhìn ra thái độ của lão giả trước mắt đối với hắn so với lúc trước đã có sự biến hóa thật lớn, hiển nhiên mình nhất định có tác dụng với lão, bằng không lão giả cũng không cần thiết phải nói chuyện với hắn như vậy.
Bằng vào thực lực của lão giả này, tuyệt đối có thể giải quyết mình một cách dễ dàng. Nhưng trong lòng hắn cũng có một chút nghi ngờ, thực lực của hắn đã đạt đến Tử Cảnh, mặc dù cũng có chênh lệch không nhỏ so với Càn Khôn Kính, nhưng cũng không phải chênh lệch khủng bố với lão giả như vậy mới phải chứ.
Đứng ở trước mặt lão giả, hắn cảm giác mình căn bản không có bất kỳ sức lực phản kháng nào, giống như một hài đồng chưa biết đi đứng trước một người trưởng thành vậy, căn bản cũng không có năng lực đối kháng.
Nghe vậy, lão giả thổi râu mép, nói: “Lão phu giống người không giữ lời hứa sao?”
“Không phải là tốt rồi.” Hàn Như Liệt chậm rãi nói: “Như vậy hiện tại tiền bối có thể cho ta rời khỏi đây?”
“Chậm đã!” Trên mặt lão giả dâng lên vẻ nghiêm túc: “Năng lực, tiềm lực thậm chí tâm tính của ngươi đều không tệ, ngươi có thể thông qua khảo nghiệm chính là minh chứng cho điều này, lúc trước ta cũng đã nói, chỉ cần ngươi có thể thông qua khảo nghiệm, là có thể có được lực lượng cường đại.
Hiện tại, ta muốn đem lực lượng của ta truyền thừa cho ngươi, ngươi nhất định phải từ từ lĩnh ngộ loại lực lượng này, giúp ta tiếp tục truyền thừa!”
“Truyền thừa lực lượng?” Trong mắt Hàn Như Liệt hiện lên tia kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng mình có thể đạt tới Tử Cảnh chính là lực lượng cường đại mà lão giả đã nói, dù sao thực lực của hắn tăng lên rất nhiều so với những nơi truyền thừa khác rồi.
Nếu bây giờ hắn được tiếp thụ truyền thừa lực lượng của lão giả vậy tu vi của hắn sẽ đạt tới cảnh giới gì?
Giống như biết được suy nghĩ của Hàn Như Liệt, trên mặt lão giả lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Càn Khôn cảnh cũng được coi là mạnh? Quả thực là xiếc của tiểu hài tử, ngươi lại so sánh lực lượng của lão phu với Càn Khôn cảnh thật là khinh nhờn thực lực của lão phu!”
Nghe được lời lão giả nói, trên mặt Hàn Như Liệt hiện đầy vẻ khi*p sợ. Nếu lời này từ miệng người khác nói ra, hắn nhất định sẽ nói người nọ có bệnh, nhưng lời này lại từ trong miệng lão giả nói ra thì là chân thật rồi.
“Hài tử, ngươi còn chưa tiếp xúc được với thế giới chân chính, nhưng ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ nhìn thấy. Tiếp nhận truyền thừa của ta rồi sao ngươi còn vẫn còn cố chấp muốn ở tại cái địa phương nhỏ bé rách nát này chứ.
Trong lòng Hàn Như Liệt thất kinh, cũng không biết lão giả nói địa phương nhỏ bé rách nát có phải chính là đại lục Thiên Huyền hay không. Nếu rộng lớn như đại lục Thiên Huyền đối với hắn chẳng qua chỉ là địa phương nhỏ bé rách nát, như vậy thế giới chân chính sẽ như thế nào chứ?
Trong lúc nhất thời, Hàn Như Liệt chỉ cảm giác thấy tim mình… rối loạn.
“Hiện tại ta sẽ cho ngươi truyền thừa lực lượng của ta.” Vừa dứt lời, trong tay lão giả xuất hiện một giới chỉ mang phong cách cổ xưa, đương nhiên đó giới chỉ mà Hàn Như Liệt đã nhìn thấy trong quang cầu lúc trước.
Lão giả đưa chiếc nhẫn cho Hàn Như Liệt: “Đây là truyền thừa giới chỉ, bên trong có lực lượng của ta, dưới sự trợ giúp của nó thực lực của ngươi sẽ tăng lên nhanh hơn, nhưng ta cần nói cho ngươi biết chỉ có thực lực của mình mới là cường đại nhất.”
Hàn Như Liệt nhận lấy giới chỉ, nhìn giới chỉ trong tay có một loại cảm giác cực kỳ đặc thù, hắn cũng không nói rõ được loại cảm giác này, nhưng không thể phủ nhận hắn rất thích, lập tức gật đầu nói: “Đệ tử cẩn tuân dạy bảo của sư phụ.”
Nếu quyết định tiếp nhận truyền thừa, như vậy vị lão giả trước mắt này dĩ nhiên là sư phụ của mình rồi.
Nghe được Hàn Như Liệt nói như vậy, trên mặt lão giả tỏ ý hài lòng, người trước mắt này quả nhiên không hổ là truyền thừa đệ tử mà hắn tìm được, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt a!
Trước kia cũng gặp được một số người nhưng so với Hàn Như Liệt trước mắt thì đều là cặn bã.
“Ngươi phải nhớ kỹ tên của ta —— Thời gian lão nhân.” Lão giả có vẻ mặt nghiêm túc, thời điểm nói ra những lời này trong mắt lại tràn đầy cảm khái, đã quá lâu rồi hắn không có nói ra cái tên này, thậm chí nếu không nói ra thì chính hắn cũng nghĩ mình đã quên rồi.
Hàn Như Liệt rất nghiêm túc gật đầu: “Đệ tử ghi nhớ.” Nhưng trong lòng thì cực kỳ nghi hoặc, tại sao lại có người có tên kỳ quái như thế? Cái này không khỏi cũng quá kỳ quái một chút đi….
“Sau khi tiếp nhận truyền thừa của ta, trên người của ngươi sẽ nhiều thêm một ít trách nhiệm, ta hi vọng đợi đến lúc đó, ngươi có thể mang trên lưng những trách nhiệm này.” Thời điểm nói ra những lời này, lời của lão giả không phải là mệnh lệnh, mà là sự nhờ vả.
Cảm nhận được thái độ biến hóa của lão giả, Hàn Như Liệt cũng càng thêm chăm chú nói: “Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành! Chỉ là,vì sao sư phụ không rời khỏi nơi này?”
Lúc vừa nhìn thấy lão giả trước mắt mặc dù cảm thấy hắn rất kỳ quái, mình cũng thiếu chút nữa vì hắn mà phải vứt bỏ tính mạng, nhưng không thể phủ nhận vì sự tồn tại của lão giả mà thực lực của mình tăng lên rất nhiều.
Nếu như không phải nhờ hắn thì mình cũng không có cách nào rời khỏi cái không gian này. Hàn Như Liệt hắn mặc dù không tính là người tốt lành gì, nhưng hắn cũng có tâm cảm kích đối với lão giả trước mắt này.
Nghe vậy, trong mắt Thời gian lão nhân hiện lên vẻ ưu thương: “Ta đã không có khả năng để đi ra ngoài, mặc dù có thể đi ra ngoài ta cũng sẽ không rời đi. Có thể tìm được người tiếp nhận truyền thừa của ta, ta đã rất hài lòng rồi.
Ngươi có thể hoàn thành được tâm nguyện của lão phu, lão phu thật vui vẻ khi có thể có được một đệ tử ưu tú như ngươi, tin tưởng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng.” Nhìn thấy thái độ của Hàn Như Liệt hắn có thể nhìn ra Hàn Như Liệt là một người có tâm, có trách nhiệm.
Tâm trí của tiểu tử này kiên định như vậy, hiển nhiên không phải là người bình thường có thể đạt được, hắn tin tưởng Hàn Như Liệt!