Y Thủ Che Thiên - Chương 350

Tác giả: Mộ Anh Lạc

Thời điểm Tư Đồ Diêu rời khỏi Thiên Âm Môn chỉ cảm thấy tâm tình của mình vô cùng nhẹ nhõm, hôm nay chuyện vui có không ít, nhưng chuyện tình để cho hắn vui nhất dĩ nhiên là sau này có thể thường xuyên tới gặp Chỉ Ly rồi.
Bởi vì điểm này, cước bộ của hắn cũng nhẹ nhàng hơn vài phần. Kể từ khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, hắn liền không cách nào có ấn tượng tốt đối với bất kỳ cô gái khác, thời gian lâu như vậy mà chỉ có thể âm thầm thương yêu.
Trải qua thời gian lâu như vậy, hắn cũng hoàn toàn hiểu được tình cảm mình đối với Mộ Chỉ Ly không đơn thuần chỉ là ấn tượng tốt đơn giản như vậy, hắn đối với nàng đã sớm vượt qua loại tình cảm giữa những người tri kỷ rồi.
Mộ Chỉ Ly đứng ở trên núi nhìn thân ảnh Tư Đồ Diêu dần dần biến mất rồi xoay người đi về phía tẩm điện của mình.
Từ Thiên Âm Môn đi ra, trên mặt Tư Đồ Diêu vẫn luôn hiện lên nụ cười nhẹ, hôm nay sợ là ngày hắn vui vẻ nhất, dáng vẻ tươi cười trên mặt luôn không tiêu tan được.
Nhưng, lúc Tư Đồ Diêu xuất hiện ở dưới chân núi Thiên Âm Môn thì cảm thấy ngoài dự tính khi gặp được một người.
Thời điểm Lăng Lạc Trần nhìn thấy Tư Đồ Diêu, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới lại nhìn thấy hắn ta ở chỗ này. Sau khi hắn biết được chuyện về Thiên Âm Môn liền từ trong môn phái chạy tới đây luôn.
Một mặt hắn muốn trò chuyện cùng với Chỉ Ly, xem một chút gần đây nàng ấy sống như thế nào, mặt khác Chỉ Ly khẳng định muốn biết tin tức của Phong Hàn, vừa lúc hắn có thể nói cho nàng ấy biết.
Đối với Mộ Chỉ Ly, hắn vẫn có những hiểu biết nhất định đấy, nếu nàng ấy không coi trọng Phong Hàn thì cũng sẽ không cố ý chạy đến Thần Quyết Cung để hỏi ý kiến của Phong Hàn, chắc hẳn hiện tại nàng cũng thường xuyên chú ý đến a.
“Tại sao ngươi lại đến nơi này?” Tư Đồ Diêu không khỏi lên tiếng hỏi, nhưng trong lòng thì âm thầm phỏng đoán Lăng Lạc Trần sẽ không phải cũng giống mình chứ?
Tâm tư Lăng Lạc Trần đối với Chỉ Ly thì hắn cũng biết rất rõ đấy, biết Chỉ Ly ở chỗ này liền lập tức chạy tới luôn rồi, nếu nói là không có rắp tâm thì người nào sẽ tin tưởng chứ?
Song, Tư Đồ Diêu cũng đã quên, mình tới nơi này cũng là có rắp tâm khác.
Lăng Lạc Trần nhìn Tư Đồ Diêu một cái, chợt lên tiếng: “Ta tới thăm Chỉ Ly, không nghĩ tới ngươi cũng tới.” Tư Đồ Diêu tới đây là ở trong dự liệu của hắn, nhưng hắn lại không nghĩ rằng tốc độ lại nhanh như vậy.
Dù sao trước đó vài ngày bọn họ cũng đều biết một nữ tử áo đỏ đang hoạt động trong các vương quốc chư hầu, mà cô gái đó không phải Mộ Chỉ Ly thì còn có thể là ai?
Cho đến khi biết được Mộ Chỉ Ly đã rời khỏi vương quốc chư hầu, hắn mới đi đến Thiên Âm Môn, tốc độ này của hắn không thể coi là chậm được, không nghĩ tới Tư Đồ Diêu cũng luôn chú ý đến hành động của nàng ấy.
Hắn cũng không xem nhẹ ban nãy lúc nhìn thấy Tư Đồ Diêu, hắn ta còn không kịp thu liễm nụ cười trên mặt, đến tột cùng là có chuyện gì mà làm cho hắn ta vui mừng đến như thế?
Ngay từ đầu hắn đã biết Tư Đồ Diêu thích Mộ Chỉ Ly, chắc hẳn là bây giờ hắn thấy Hàn Như Liệt đã biến mất nên muốn nhân cơ hội mà vào sao. Nếu là Hàn Như Liệt thì hắn nguyện ý nhượng bộ, nhưng nếu là Tư Đồ Diêu thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tay!
“Ngươi không phải cũng đến nơi này sao?” Lăng Lạc Trần chậm rãi lên tiếng, dung nhan xuất trần lại càng không có cảm xúc chút nào.
Nghe vậy, trong mắt Tư Đồ Diêu hiện lên một tia lo lắng: “Nàng đã rời khỏi Thần Quyết Cung của các ngươi rồi, ngươi sẽ không phải có ý định để nàng ấy quay trở về đi?” Hắn rõ ràng Thần Quyết Cung cũng không hy vọng Mộ Chỉ Ly rời đi, dù sao loại chuyện này đổi lại bất kỳ một cái nào môn phái cũng sẽ không ủng hộ Mộ Chỉ Ly rời đi đấy. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Lăng Lạc Trần liếc Tư Đồ Diêu một cái: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm.”
Đây chính là chuyện mà Thần Quyết Cung cũng không muốn truyền ra ngoài, Tư Đồ Diêu thân là Thiếu tông chủ Dược Tông biết được, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng lại nhắc tời như thế này thì cũng khiến cho người ta khó chịu rồi.
“Ngươi có ý gì!” Trên mặt Tư Đồ Diêu dâng trào lên vẻ tức giận, người này mỗi lần thoạt nhìn đều là một bộ dáng cao cao tại thượng, dường như nói nhiều thêm hai câu với người bên cạnh cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
“Ta không có ý tứ gì cả, không biết Thiếu tông chủ Dược Tông đến nơi này để làm gì?” Lăng Lạc Trần hỏi, cuộc nói chuyện giữa hai người với nhau đã hiện đầy mùi khói thuốc súng.
Bọn họ mặc dù ai cũng không nói ra, nhưng bọn hắn đều biết rõ lòng dạ của nhau, cho nên hai người trao đổi cũng không khách khí, đây là việc mà ai cũng sẽ không nhượng bộ!
“Ta cũng vậy không cần thiết phải nói cho ngươi biết.” Tư Đồ Diêu hừ lạnh một tiếng rồi lướt qua Lăng Lạc Trần, rời đi, hắn căn bản không cần hỏi nhiều về mấy chuyện đó, nhất định người này làm việc là giả, muốn gặp Chỉ Ly là thật!
Hiện tại hắn cũng không có cách nào để ngăn trở Lăng Lạc Trần, giống như Lăng Lạc Trần cũng không có biện pháp ngăn trở hắn, kết quả cuối cùng như thế nào thì phải xem chính bọn hắn rồi!
Lăng Lạc Trần cũng không nhìn Tư Đồ Diêu rời đi, mà là trực tiếp gặp đệ tử của Thiên Âm Môn để họ thông truyền mình tới bái kiến Môn chủ Thiên Âm Môn.
Mộ Chỉ Ly đang đi về hướng tẩm điện của mình, song còn không đợi nàng đi về tẩm điện của mình thì đã nghe được tin có người tới bái phỏng, lập tức chân mày nhíu lại, chẳng lẽ Tư Đồ Diêu có chuyện gì quên mất chưa nói với mình hay sao?
Lập tức xoay người đi về phía cửa lớn của Thiên Âm Môn, song khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia, trên mặt lại hiện lên vẻ kinh dị lần nữa: “Lăng sư huynh, sao ngươi tới đây?”
“Tới thăm ngươi một chút.” Khóe miệng Lăng Lạc Trần giương lên nụ cười ấm áp, lúc này nhìn qua đúng là hắn đã không còn cảm giác xuất trần cự người ngàn dặm nữa, mà là tăng thêm mấy phần cảm giác của một đại ca, khiến người ta muốn thân cận.
Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly hiện lên một chút xấu hổ: “Lăng sư huynh, ban đầu ta đây rời đi quá vội vàng, chưa kịp nói cho ngươi rõ ràng tình huống, thật sự là không tốt.”
Lăng Lạc Trần làm người nàng có thể tin được, chẳng qua là tình huống khi đó nàng thật sự không có cách nào nói cho hắn biết, nhưng nói thế nào đi nữa cũng là nàng không đúng.
Thấy Mộ Chỉ Ly lúng túng, Lăng Lạc Trần khẽ mỉm cười, bộ dáng ấm áp kia phảng phất có thể hòa tan tất cả mọi thứ trên thế gian nay: “Tình huống lúc đó dĩ nhiên ta có thể hiểu, nếu đổi lại là ta thì ta cũng sẽ làm giống như vậy.
Nhưng ta không nghĩ đến ngươi lại sẽ trở thành Môn chủ Thiên Âm Môn, lấy năng lực của ngươi làm được như vậy, hết thảy ta cũng không kinh ngạc.” Bằng vào thực lực của Mộ Chỉ Ly trở thành người đứng đầu một phái cũng không có vấn đề gì.
Dù sao năng lực không phải quyết định bởi tuổi, thành tựu hôm nay của nàng ấy đã vượt qua qua nhiều người. Mấy ngày nay hắn cũng hiểu rõ Thiên Âm Môn hơn một chút, thành tựu và sự thần kỳ của Thiên Âm Môn lúc trước hắn đều đã hiểu rõ, chắc hẳn hiện tại sau khi Thiên Âm Môn xuất thế dưới sự dẫn dắt của Chỉ Ly sẽ càng cường đại hơn.
Trong lòng hắn rõ ràng nhất Mộ Chỉ Ly làm như vậy là vì cái gì, chẳng phải là vì muốn tiêu diệt hoàn toàn Lôi gia sao. Trong khoảng thời gian này, Lôi gia cũng có động tác không nhỏ, nhưng những động tác này rất bí ẩn, ai cũng không biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.
Nhìn Lăng Lạc Trần có bộ dáng thản nhiên như vậy, Mộ Chỉ Ly biết những lời hắn nói tất cả đều là lời nói thật, không phải là nói cho có lệ, lập tức trên mặt cũng giương lên nụ cười thoải mái .
“Đi vào xem Thiên Âm Môn của ta một chút đi!” Mộ Chỉ Ly cười lên tiếng, ngay sau đó dẫn Lăng Lạc Trần một đường đi vào Thiên Âm Môn: “Lăng sư huynh, sư phụ ta hiện tại thế nào?”
Có lẽ chuyện này Lăng Lạc Trần là rõ ràng nhất, hơn nữa hắn cũng tuyệt đối không nói dối mình, phải biết rằng tình huống hiện tại của sư phụ đều là do chính mình, mình làm sao có thể không để ý đến chứ?
” Điện chủ Phong Hàn hiện tại cũng không có vấn đề gì, ban đầu Cung chủ chỉ là nhất thời tức giận mới để cho điện chủ Phong Hàn bế quan trong điện Chu Tước, tình huống bây giờ đã cải thiện hơn một chút, ta nghĩ không bao lâu nữa tất cả có thể khôi phục lại như lúc ban đầu rồi, ngươi không cần lo lắng.”
Nghe thấy Lăng Lạc Trần nói như vậy, Mộ Chỉ Ly thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
“Với địa vị của điện chủ Phong Hàn ở Thần Quyết Cung, chuyện như vậy đối với ông chắc là không bị ảnh hưởng quá lớn, dù sao ông đã ở trong môn phái lâu như vậy, nếu chỉ vì sự kiện này mà sẽ bất lợi đối với ông ấy, như vậy không khỏi để cho quá nhiều người thất vọng đau khổ rồi.” Lăng Lạc Trần nói thế không thể nghi ngờ là đang bảo đảm Phong Hàn ở điện Chu Tước tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đấy.
“Nếu như sư phụ ta có chuyện gì thì hy vọng ngươi sẽ báo cho ta đầu tiên.” Mộ Chỉ Ly nói, rồi hình như chợt nhớ ra cái gì liền đột nhiên lên tiếng nói: “Thiên Âm Môn chúng ta hiện tại đã có quan hệ đồng minh với Dược Tông, nhưng nếu ta nói đưa ra lời đề nghị kết minh, không biết Thần Quyết Cung có đáp ứng?”
Dù sao ban đầu nàng cũng là đệ tử của Thần Quyết cung, hiện tại rời khỏi đó khỏi đúng là có chút không đúng, cộng thêm nàng lo lắng an nguy của sư phụ. Nếu như kết làm đồng minh với Thần Quyết Cung thì hết thảy vấn đề có thể hoàn toàn được giải quyết rồi!
Nghe vậy, Lăng Lạc Trần cũng đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Mục đích ta tới đây lần này đúng là chuyện này, xem ra chúng ta cùng nghĩ đến một vấn đề rồi.” Thành tựu lúc trước của Thiên Âm Môn làm cho người ta khi*p sợ, tuy nói đây chỉ là đã từng, nhưng Thiên Âm Môn hiện tại cũng khiến cho người ta như trước, không dám khinh thường.
Có một đồng minh như thế này đối với bọn họ cũng không có chỗ xấu nào, vốn là Cung chủ Lăng Phong cũng không có ý kiến gì, nhưng hôm nay Môn chủ Thiên Âm Môn chính là đệ tử trước đây của môn phái, một kết minh sẽ khiến cho những lời ong tiếng ve kia hoàn toàn tiêu tán.
Dèm pha luôn đi kèm với những lời ca tụng, không thể nghi ngờ đây chính là sự kiện tốt đẹp. Chính là nghĩ thông suốt điểm này, Cung chủ Lăng Phong mới để cho Lăng Lạc Trần đến đây.
Đầu tiên trên mặt Mộ Chỉ Ly dâng lên vẻ khi*p sợ, sau một khắc lại chuyển thành rất vui mừng: “Như thế thật tốt!” Nàng có quan hệ không tệ với Thần Quyết Cung, Dược Tông, mặc dù bọn họ không kết thành đồng minh, thì sau này cũng tuyệt đối sẽ không đối lập với nhau.
Hôm nay có thể trở thành đồng minh đương nhiên là tốt nhất. Lăng Lạc Trần đến đã mang đến cho Mộ Chỉ Ly không ít tin tức tốt, những chuyện vốn tích tụ ở trong lòng lúc này cũng hoàn toàn buông xuống.
Kế tiếp, chung ᴆụng giữa hai người cũng dễ dàng hơn không ít, có lẽ bởi vì tâm tình của Mộ Chỉ Ly rất tốt, nên tất cả đều trở nên tốt đẹp .
Lăng Lạc Trần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy kiến trúc kỳ lạ như vậy, nhưng vẻ mặt của hắn cũng không biến hóa lớn như Tư Đồ Diêu, dù sao hắn là người cũng không hay biểu lộ nhiều, chỉ khi ở cùng Mộ Chỉ Ly một chỗ mới coi như là lúc bình thường nhất.
Trên mặt Lăng Lạc Trần vẫn luôn mang theo nụ cười ấm áp, nhìn mỗi một chỗ của Thiên Âm Môn, hắn không có những ý nghĩ gì khác, chẳng qua là cảm thấy đây chính là môn phái của Chỉ Ly, sau này sẽ là nơi nàng sống mà thôi.
Chỉ là cảm thấy ngay cả môn phái cũng rất giống nàng, giống nhau đều là đặc biệt như vậy.
Sau khi các đệ tử Thiên Âm Môn nhìn thấy Lăng Lạc Trần, mỗi người đều là có chút kinh ngạc. Vừa rồi mới có một nam tử anh tuấn rời đi, không nghĩ tới bây giờ lại có một nam tử như trích tiên đến.
Hai người này thoạt nhìn ai cũng không đơn giản, chỉ từ khí độ của bọn họ liền có thể nhìn ra, tuyệt đối là người có thân phận mà thực lực cũng không yếu! Không nghĩ tới bọn họ đều tìm gặp Môn chủ.
Xem ra hoa đào của Môn chủ thật đúng là không ít, bất quá nhìn tướng mạo của Môn chủ là có thể biết nguyên nhân tại sao, dù sao trên thế giới này cô gái ưu tú giống như Môn chủ cũng không nhiều lắm.
Trong số những đệ tử này, cũng không ít người có thể nhận ra hai người tới là ai, dù sao bất luận là Lăng Lạc Trần hay là Tư Đồ Diêu thì thanh danh cũng không nhỏ, bình thường chứng kiến đặc điểm riêng của bọn họ rồi liên hệ lại thì có thể đoán được người đến có phải là bọn hắn hay không.
Đúng là chỉ cần dựa vào mị lực của một mình Môn chủ sợ là có thể mang đến cho Thiên Âm Môn trợ lực thật lớn rồi, nhưng tất cả mọi người cũng có thể nhìn ra Môn chủ vẫn luôn rất hữu lễ, duy trì khoảng cách nhất định với đối phương vẫn, hiển nhiên không phải là quan hệ mà mọi người vẫn nghĩ trước kia.
“Ai, các ngươi đừng đoán mò, hai người này đều không phải là nam nhân của Môn chủ, các ngươi không nghe nói Môn chủ là vị hôn thê của Thiếu chủ Hàn gia Hàn Như Liệt sao?” Một người trong đó nghe được những người khác nghi ngờ không khỏi lên tiếng giải thích
“Thật hay giả vậy? Nếu như là hắn ta, vậy tại sao hắn ta không đến thăm Môn chủ? Ngươi không biết thì ngươi cũng đừng nói mò, ta nhìn Lăng Lạc Trần tương đối giống a, ngươi không nhìn thấy bộ dáng của Môn chủ rất thoải mái sao?”
“Tình nhân ở chung một chỗ cũng không hẳn chỉ có cảm giác thoải mái a! Chính là Hàn Như Liệt, ta khẳng định! Nhưng nghe nói Hàn Như Liệt bị mất tích ở cuộc thi Trục Đỉnh Tái Sự.” Nói tới đây, trên mặt người này cũng lộ ra một tia cảm khái.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Ban đầu bọn họ đều cho rằng Môn chủ là một thân một mình, dù sao trước đó vài ngày ở trong Môn phái nàng vẫn luôn là một thân một người, nam tử anh tuấn đi cùng nàng cũng được chứng thực là đệ đệ của nàng ấy.
Không ít người đều đàm luận đến tột cùng người nào có thể có được trái tim của Môn chủ, không nghĩ tới thế nhưng Môn chủ đã trở thành vị hôn thê của người khác rồi.
Lúc Lăng Lạc Trần rời đi, trời cũng đã chạng vạng tối. Mộ Chỉ Ly cũng không giữ hắn lại, tuy nói bọn họ coi như là đồng môn sư huynh muội, nhưng nàng bây giờ phải chú ý ảnh hưởng mà chuyện này mang lại.
Nàng tuyệt đối không thể để cho người khác hiểu lầm quan hệ của nàng và Lăng Lạc Trần, nghĩ tới đây, trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra bộ dáng tươi cười, nàng còn nhớ rõ thời điểm diễn ra Trục Đỉnh Tái Sự bộ dáng Liệt ghen tức.
Nàng sẽ không để hắn ghen nữa, chỉ cần nàng có thể quay ngược lại thời gian, nàng bảo đảm sẽ không để cho hắn ghen, nàng nhất định sẽ mỗi ngày đều sống ở bên cạnh hắn, nàng không để hắn phải chờ đợi mình nữa, chỉ cần hắn…. có thể trở về.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, muốn để cho nước mắt trong mắt tiêu tán, nhưng khi nhìn thấy ráng đỏ lúc hoàng hôn này, nước mắt càng nhiều hơn, đám mây màu đỏ giống như chậm rãi hóa thành một hình người, vươn tay ra hướng về phía nàng.
Trong Trục Đỉnh Tái Sự.
Trong một không gian tối đen, xung quanh đen kịt đến nỗi đưa tay ra cũng không nhìn thấy được năm ngón tay, có một thân ảnh hồng sắc đang đứng ở trong đó.
Nam tử có một khuôn mặt anh tuấn và yêu dị, tóc đen tung bay tán loạn, mà hai tay của hắn thì đặt trên một quang cầu khổng lồ *(quả cầu ánh sáng), quang cầu màu đen tản ra năng lượng cực lớn, không gian chung quanh đang không ngừng tan vỡ, khắp nơi đều tràn đầy vết nứt không gian.
Nhưng nếu như Hàn Như Liệt buông hai tay ra thì hắn tuyệt đối sẽ bị xé rách trước tiên rồi bay vào trong vết nứt không gian, triệt để hóa thành khói bụi.
Đôi mắt màu xanh lam lúc này hiện đầy tơ máu, trong mấy tháng này hắn chưa từng được nghỉ ngơi, bởi vì căn bản hắn không có biện pháp nghỉ ngơi, thân thể đã mỏi mệt tới cực điểm, nhưng hắn vẫn kiên trì như cũ.
Trong đầu của hắn chỉ có một tín niệm, đó chính là phải sống trở về! Hắn tuyệt đối không thể dễ dàng ૮ɦếƭ như vậy được.
Ly nhi đang chờ hắn, nàng nhất định đang chờ hắn trở về!
Hắn có thể tưởng tượng ra được trong khoảng thời gian này Ly nhi phải chịu rất nhiều khổ sở, dưới loại tình huống bị tra tấn đày đọa như vậy, đổi lại là người bình thường thì đã sớm hoàn toàn buông tha cho rồi, ở chỗ này ngoại trừ bóng tối thì vẫn là bóng tối, căn bản là không nhìn thấy được một chút ánh sáng nào.
Đây chính là một không gian kỳ quái, căn bản cũng không có cách nào để đi ra ngoài, điều duy nhất làm được là chỉ có thể nắm chặt quả quang cầu kỳ dị này, trừ cách đó ra thì chỉ có một kết quả – đó là ૮ɦếƭ!
Nhưng mặc dù nắm chặt quang cầu này cũng chỉ có thể để người ta sống lâu thêm một chút thời gian mà thôi, thời gian dài cuối cùng cũng sẽ biến thành khói bụi, dù sao hắn không phải là thần mà chỉ là người!
Mặc dù không nhìn thấy hi vọng nào nhưng hắn vẫn như cũ không dễ dàng buông tha cho. Hắn còn có quá nhiều chuyện muốn làm, hắn đã đáp ứng Ly nhi muốn cùng nàng làm rất nhiều chuyện, hắn còn muốn cưới Ly nhi, hắn sao có thể bỏ lại một mình Ly nhi được?
Không thể! Tuyệt đối không thể!
Trong mắt Hàn Như Liệt đột nhiên bộc phát kiên định mãnh liệt, giống như cả người được khôi phục sức mạnh một lần nữa.
Cảm nhận được biến hóa của Hàn Như Liệt, quang cầu kỳ dị đột nhiên lóe lên một chút tia sáng, quang cầu vốn là màu đen lúc này trở nên trong suốt, một cái giới chỉ chậm rãi trôi nổi trong đó.
Nếu như Mộ Chỉ Ly ở chỗ này thì có thể phát hiện giới chỉ này cực kỳ tương tự với Thiên Sát Cổ Giới! Mơ hồ hai cái có chút liên quan tới nhau!
Hàn Như Liệt kinh ngạc nhìn quang cầu mà mình đang nắm chặt, có chuyện gì xảy ra vậy? Bên trong quang cầu trong suốt có một chiếc nhẫn đang lơ lửng, mà giới chỉ này mang phong cách cổ xửa lại tản ra một cỗ khí tức huyền ảo, chỉ vừa nhìn liền cảm thấy đây không phải là vật phàm.
Song, sau một khắc vang lên một giọng nói.
“Ha ha, đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng gặp được một tiểu tử có nghị lực a!” Giọng nói âm trầm và bén nhọn truyền vào trong tai Hàn Như Liệt.
Thanh âm này cũng không dễ nghe, thậm chí có thể nói là khó nghe, nhưng dưới tình huống suốt mấy tháng cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào, đột nhiên có thể nghe được giọng nói của con người thì không thể nghi ngờ là một chuyện khiến cho người ta cực kỳ vui vẻ đấy.
“Tiểu tử, ngươi tên là gì? Ta còn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không tìm thấy người có thể chịu được khảo nghiệm rồi.” Người nói chuyện mang theo một tia cảm khái, hắn đã chịu đựng sự tịch mịch khôn cùng quá nhiều năm, vốn là tràn đầy hi vọng nhưng đến bây giờ đã dần dần thất vọng.
Nghe vậy, trên mặt Hàn Như Liệt tràn đầy vẻ cung kính: “Vãn bối Hàn Như Liệt ra mắt tiền bối.” Mặc dù hắn không nhìn thấy đối phương, nhưng người có thể xuất hiện ở chỗ này thì có thể là người đơn giản sao?
Nói không chừng hi vọng để mình rời khỏi chỗ này đang ở trên người của hắn rồi! Nghĩ tới đây, trong mắt Hàn Như Liệt hiện lên một tia sáng, chỉ cần có thể để cho mình trở về bên cạnh Chỉ Ly, bất luận phải trá giá lớn như thế nào mình cũng có thể làm.
“Không tệ, coi như có lễ phép.” Lão giả cười nói: “Tiểu tử, ngươi có thể xuất hiện ở nơi này cũng là kỳ ngộ của ngươi, biểu hiện lúc trước của ngươi giúp ngươi có tư cách tham gia khảo nghiệm của ta, nếu như ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của ta, ngươi không những được rời khỏi nơi này, hơn nữa còn có thể đạt được lực lượng vô cùng cường đại!”
Trong lời nói của lão giả chứa đầy sự hào hùng và bá đạo vô hạn, nhưng sau một khắc lại xoay chuyển được luôn: “Nhưng nếu ngươi không thể thông qua thì ngươi cũng chỉ có thể ૮ɦếƭ ở chỗ này. Qua nhiều năm như vậy, nơi này đã có quá nhiều người ૮ɦếƭ rồi, ta không hy vọng ngươi sẽ trở thành một trong những số đó.”
Nghe được lời lão giả nói, Hàn Như Liệt vội vàng gật đầu nói: “Đa tạ tiền bối, ta nhất định sẽ thông qua!” Hắn bây giờ đã không có một đường lui nào, bất luận là khảo nghiệm khó khăn gì, hắn cũng nhất định phải thông qua!
Chỉ có như vậy hắn mới có thể trở về bên cạnh Chỉ Ly, chỉ cần có thể trở lại bên cạnh Chỉ Ly, khảo nghiệm tàn khốc như thế nào hắn cũng không sợ!
“Ha ha, ngược lại rất có lòng tin a!” Lão giả sang sảng cười: “Như vậy, liền bắt đầu a!”
Khi đạo thanh âm này vừa dứt, tất cả trước mắt Hàn Như Liệt đã hoàn toàn thay đổi. Hắn không biết đây là hoàn cảnh xung quanh thay đổi hay là mình xuất hiện ở một địa phương khác, chỉ biết trước mắt là một nơi ngập tràn màu đỏ.
Đây là một thế giới màu đỏ, trừ màu đỏ ra thì không còn những màu sắc khác. Máu tươi màu đỏ tản ra một cỗ mùi hôi thối, toát ra ngọn lửa khiến cho nhiệt độ xung quanh vô cùng cao.
Xuất hiện ở trước mắt Hàn Như Liệt là một thông đạo thật dài, ở cuối thông đạo xuất hiện một vòng ánh sáng màu trắng. Chỉ có tới nơi đó mới có thể rời xa khỏi mọi thứ trước mắt này!
Khảo nghiệm hiện tại là để hắn đi qua thông đạo này tới cuối đường, nhìn tưởng như đơn giản, trên thực tế lại khó khăn đến cực điểm.
Con đường này tương tự như cầu độc mộc, treo giữa không trung, phía dưới là nham thạch nóng rực, một khi hắn không cẩn thận bị rơi xuống thì sợ là ngay cả hài cốt cũng không còn, triệt để tiêu tán rồi.
Hàn Như Liệt hít sâu một hơi, rồi dứt khoát bước vào con đường nhỏ, nhưng vào thời điểm Hàn Như Liệt mới vừa bước lên thì lại phát sinh dị biến!
Ngọn lửa phía dưới phảng phất như là có sinh mệnh, khi Hàn Như Liệt vừa xuất hiện, ngọn lửa phía dưới ngưng tụ thành một đám hỏa nhân (người lửa), tấn công về phía Hàn Như Liệt!
Lúc vừa mới bắt đầu, tốc độ của Hàn Như Liệt cũng không chậm, mặc dù những hỏa nhân này cũng không dễ dàng giải quyết, nhưng với thực lực hiện tại của hắn đối phó với bọn chúng cũng không quá khó khăn.
Dần dần, Hàn Như Liệt phát hiện mình đi vào càng sâu, hỏa nhân được hình thành cũng càng ngày càng nhiều, để cho hắn khi*p sợ chính là thực lực của hỏa nhân thế nhưng lại không ngừng tăng lên!
Hắn nhất định phải luôn luôn cẩn thận, sơ sẩy một chút thì chính là ૮ɦếƭ! Khó trách vị lão giả kia nói ở chỗ này đã lưu lại nhiều tánh mạng đến mức không đếm xuể, thông đạo hiểm trở như vậy, có mấy người có thể dễ dàng thông qua nơi này?
Trên thực tế, qua nhiều năm như vậy căn bản không có một người nào có thể thuận lợi thông qua nơi này!
Hàn Như Liệt một mặt giao chiến với hỏa nhân, một mặt phải chú ý đường dưới chân mình, tuyệt đối không thể té xuống! Có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, duới tình huống như thế, tốc độ hành động của hắn cũng vô cùng chậm chạp.
Nhưng ở trong lòng Hàn Như Liệt cũng không ngại tốc độ chậm, chỉ cần có thể tiến lên, như vậy cuối cùng có một ngày có thể đến được điểm cuối. Nếu không liều lĩnh thì có lẽ đời này hắn cũng không đi ra ngoài được rồi!
Nhìn ánh sáng lẻ loi ở phía xa kia, trong mắt Hàn Như Liệt tràn đầy sự kiên định, hắn nhất định sẽ đi ra ngoài!
Ly nhi, chờ ta!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc