Y Thủ Che Thiên - Chương 231

Tác giả: Mộ Anh Lạc

Năm người cùng nhau hướng về phía Điện Khảo Hạch mà đi đến, Hạng Tử Thanh tất nhiên là nóng lòng không cần phải nói, hai người Tạ Vãn Phong và Phong Hàn mặc dù bề ngoài không nói gì, nhưng trong lòng cũng có chút tò mò đối với thuật luyện đan của Mộ Chỉ Ly. Lúc trước chỉ là nghe nói, chưa từng tận mắt thấy qua, tất nhiên sẽ muốn nhìn thấy thật nhanh.
Trên mặt An Dật Ngự vẫn mang theo nụ cười nhẹ nhàng như trước, nhìn bộ dáng vui vẻ của Hạng Tử Thanh, hắn cũng cảm thấy vui mừng. Từ lúc trước, sau khi so tài luyện đan với Tư Đồ Diêu bị thua, Tử Thanh vẫn luôn luôn miệt mài khổ luyện, bây giờ có cơ hội như thế này, nàng có biểu hiện như vậy hắn cũng đã đoán trước được.
Đợi sau khi năm người rời khỏi, đệ tử trong đại điện cũng đều nhìn về phía bọn họ, lúc trước khi bọn hắn nói chuyện, bọn họ cũng nghe được.
“Người cùng Điện chủ Điện Chu Tước đi đến đây vậy mà là Mộ Chỉ Ly!”
“Hay là chúng ta cùng nhau đi đến xem một chút! Trận so tài như thế này đúng là rất hiếm có!”
Mọi người thảo luận sôi nổi (thất chủy bát thiệt), đại điện nguyên bản vô cùng yên tĩnh lúc này cũng có vài phần ồn ào. Tạm gác lại mọi việc trong tay, mọi người đều cùng nhau hướng về phía Điện Khảo Hạch mà đi tới, bọn họ đều là những người thật sự say mê luyện đan thuật, mà cuộc so tài giữa những người có trình độ luyện đan như thế này đối với bọn họ đúng là có sức hấp dẫn khó có thể nói nên lời!
Mộ Chỉ Ly vừa đi vừa đánh giá toàn bộ Luyện Đan thất (phòng Luyện Đan), có phòng đan dược, có kho dược liệu to lớn, càng đi sâu vào bên trong thì càng ngửi thấy mùi thuốc đậm đà hơn, nếu như nàng đoán không nhầm, đằng sau Luyện Đan thất này chắc là có một dược điền lớn, mà mùi hương của thuốc cũng là từ trong dược điền này tỏa ra.
Mùi hương thuốc ở đây so với mùi hương thuốc ngửi được ở chỗ của Hồng dược sư ở Thiên Thăng quốc trước đây không biết nồng đậm hơn gấp bao nhiêu lần, bởi vậy cũng có thể đoán ra được ruộng thuốc phía sau này rốt cuộc lớn đến chừng nào.
Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly bình tĩnh, cho dù phải tiến hành so tài đan dược cùng Hạng Tử Thanh vậy mà trên mặt nàng vẫn không có một chút hồi hộp nào cả, giống như nàng căn bản chưa từng đem chuyện này để ở trong lòng vậy, so sánh với Hạng Tử Thanh bên cạnh – trên mặt lộ vẻ kích động có thể nói là khác nhau không nhỏ. Vẻ mặt của hai người rơi vào trong mắt Tạ Vãn Phong, trong mắt hắn lại nhiều hơn một tia kỳ quái.
Xem ra cái nha đầu Chỉ Ly mới đến này đúng là không đơn giản, trong hoàn cảnh như thế này mà nàng vẫn có thể bất động thanh sắc (che giấu cảm xúc), chỉ điều này cũng không phải người bình thường có thể làm được, tính cách như thế này đem Tử Thanh so sánh cùng nàng đã là thua. Hắn có thể nhìn ra được sự dửng dưng của Mộ Chỉ Ly cũng không phải là giả vờ, tuổi của nha đầu kia không lớn lắm vậy mà sao đối với hư danh lại có thể hiểu rõ như thế?
Hắn từng gặp qua không ít đệ tử, đều là một đám nhóc tranh cường háo thắng, rất xem trọng danh lợi. Nếu lần này Mộ Chỉ Ly thua, sẽ không đoạt được vị trí thứ nhất, nhưng nàng lại không hề khẩn trương dù chỉ một chút, thật khiến người khác kinh ngạc.
Rất nhanh, mọi người đã đến Điện Khảo Hạch. Bởi vì không phải lúc kiểm tra, cho nên điện Khảo Hạch cũng không có người, có vẻ yên tĩnh đến vô cùng.
Nhìn từ phía trước, giữa Điện Khảo Hạch lớn như vậy bày mấy hàng lò đan, bên cạnh lò đan là bàn đặt dược liệu, cùng với lôi đài (võ đài) thi đấu ở chiến trường Thiên Huyền lúc trước cũng không khác nhau quá lớn. Có lẽ, bình thường đệ tử trong Luyện Đan Thất đều tiến hành khảo hạch luyện đan cùng nhau tại đây.
Tạ Vãn Phong nhìn hai người Mộ Chỉ Ly cùng Hạng Tử Thanh rồi nói: “Các ngươi đều đã đồng ý so tài luyện đan, chúng ta cũng ủng hộ. Bây giờ nội dung của cuộc khảo hạch này liền để ta ra đề, thế nào?”
Ở đây trừ hai người bọn họ ra ngoài, cũng chỉ có hắn và An Dật Ngự am hiểu về đan dược, trách nhiệm ra đề mục tất nhiên sẽ rơi vào trên người hắn. Hắn hỏi thăm như vậy chủ yếu cũng là vì muốn biết ý kiến của Mộ Chỉ Ly, bởi vì hắn là sư phụ của Hạng Tử Thanh, nếu người bên ngoài nghi ngờ hắn có thiên vị cũng vô cùng có khả năng.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cung kính nói: “Tạ Thất chủ ra đề mục tất nhiên không có vấn đề gì.” Nàng không lo lắng Tạ Vãn Phong sẽ thiên vị, lấy địa vị của hắn quả thực sẽ không làm chuyện như vậy, huống hồ nếu như chuyện đó thật sự xảy ra, nàng tin rằng nhất định Phong Hàn sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói, trên mặt Tạ Vãn Phong cũng lộ ra tươi cười. Việc Mộ Chỉ Ly không nghi ngờ hắn đã làm cho trong lòng hắn cảm thấy rất thoải mái, dù sao tuổi của hắn đã lớn như vậy rồi, nếu thật sự bị tiểu bối nghi ngờ thì đúng là hắn đã không còn mặt mũi nào nữa.
“Đã như vậy, đề mục hôm nay chính là luyện chế Ngưng Hỏa Đan ngũ phẩm, thời gian là một canh giờ, cơ hội tổng cộng có ba lần. Mà thời gian và dược liệu lãng phí cũng sẽ đều được tính vào trong điểm, nếu hai người các ngươi luyện chế đan dược giống nhau, dùng thời gian ngắn để thắng, hoặc là lần đầu tiên luyện chế đã thành công thì sẽ thắng, hai ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?” Tạ Vãn Phong nói rõ ràng vô cùng dễ hiểu, mà phương thức thi đấu như thế này không thể nghi ngờ là vô cùng công bằng.
Đem những nhân tố khác của luyện đan trở thành tiêu chuẩn bầu chọn, nếu như so sánh với lôi đài thi đấu ở chiến trường Thiên Huyền kia thì còn công bằng hơn.
Mộ Chỉ Ly và Hạng Tử Thanh đều cùng nhau gật đầu: “Hiểu rõ!”
Tạ Vãn Phong gật đầu ra hiệu, liền có đệ tử đi chuẩn bị dược liệu. Ngoại trừ dược liệu cực kỳ quý hiếm khó gặp thì những dược liệu khác chỉ cần nói một tiếng đã có thể tìm được trong chốc lát, mảng dược điền lớn đằng sau kia cũng không phải là chỉ để chăm sóc không.
Rất nhanh, hai tên đệ tử vừa rời đi đã bưng ba phần dược liệu đã được phân chia ra tới, chia nhau đặt ở bên cạnh hai cái lò đan đầu tiên phía trước.
Mộ Chỉ Ly và Hạng Tử Thanh cũng đi đến, đứng ổn định tại lò đan trước mặt. Ở vị trí này, bọn Tạ Vãn Phong trên lôi đài có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình luyện đan của bọn họ.
“Bắt đầu!” Tạ Vãn Phong lên tiếng nói.
Lời vừa nói ra, hai người đều bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị. Hạng Tử Thanh nguyên bản tươi cười lúc này trên mặt cũng nhiều hơn một tia nghiêm túc, tươi cười đã biến mất không còn, tất nhiên tại lúc luyện đan nàng cũng cực kỳ chăm chú, cứ như là hai người khác nhau vậy.
Động tác đâu vào đấy, dựa theo trình tự luyện chế mà đem từng cái dược liệu bỏ vào, cực kỳ thành thạo. Xem ra ngày thường chắc là nàng cũng thường thường luyện đan, nếu không sẽ không có động tác thành thạo như vậy.
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly vẫn lạnh nhạt như trước, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ cơ bản không có gì thay đổi. Lúc này, nàng chỉ cảm thấy trước đại điện giống như chỉ còn lại mỗi mình nàng và lò đan trước mặt, tất cả mọi thứ xung quanh nàng đều không để ý tới.
Mọi người chỉ thấy động tác của nàng thật lưu loát sinh động, như mây bay nước chảy, điều chỉnh tốt sức nóng của ngọn lửa, nhanh chóng phân loại dược liệu, để từng cái một xuống, rồi bắt đầu luyện đan.
Cả Điện Khảo Hạch một lần nữa yên tĩnh hẳn, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hai ngọn lửa bên dưới lò đan cùng với hai người đang hết sức chăm chú. Phong Hàn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly và Hạng Tử Thanh vô cùng nghiêm túc, trong lòng cũng có chút không bình tĩnh.
Từ khi Chỉ Ly vào Thần Quyết Cung đến nay, nàng vẫn luôn luôn tu luyện mà không luyện chế đan dược, khác hẳn với Hạng Tử Thanh mỗi ngày đều chăm chỉ luyện đan. Tuy hắn không phải là dược sư, nhưng hắn cũng hiểu rõ, luyện đan này cần dựa vào một loại cảm xúc, nếu như một thời gian dài không luyện chế, vậy cũng sẽ bắt đầu không quen tay.
Vì vậy mà cho dù là đại dược sư như Tạ Vãn Phong, cũng sẽ cách một thời gian ngắn cũng phải luyện chế một lần, chính vì loại cảm giác này, mà tình hình hiện nay của Mộ Chỉ Ly lại càng cần phải làm như thế. Vừa nghĩ như thế, hắn cũng có chút không chắc chắn.
Tạ Vãn Phong nhìn động tác của hai người Mộ Chỉ Ly cùng đệ tử mà hắn vừa lòng nhất, đáy mắt có một tia thâm ý, nhưng lại dấu diếm không để lộ ra ngoài. Hơn nửa sự chú ý của hắn đều đặt ở trên người Mộ Chỉ Ly, dù sao đối với Hạng Tử Thanh, hắn đã hiểu rõ hơn ai hết, còn quá trình luyện đan của Mộ Chỉ Ly thì đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Trong mắt hắn, Mộ Chỉ Ly luyện đan rất có phong phạm của tông sư. Không chút hoang mang, không nóng không vội, giống như trong lòng nàng đã sớm dự đoán được trước cả quá trình vậy, làm việc rất thành thạo, không có chút rủi ro ngoài ý muốn nào. Hắn luyện đan nhiều năm như vậy, chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn ra.
Chẳng trách nàng có thể cùng với Tư Đồ Diêu đứng ngang hàng ở vị trí thứ nhất, cái này vừa ra tay đã có thể biết ngay có phải là người thạo nghề hay không, hắn chưa từng thấy qua đan dược của nàng, đã biết nàng thực sự có năng lực như vậy. Ánh mắt lại hướng sang Hạng Tử Thanh bên cạnh, trong mắt cũng có chút mỉm cười.
Hạng Tử Thanh là đệ tử hắn hài lòng nhất, thành tựu trên phương diện luyện đan tất nhiên cũng sẽ không thấp, chỉ là so với Mộ Chỉ Ly cùng với Tư Đồ Diêu thì vẫn còn một tia chênh lệch, chính là vì nha đầu kia không có loại cảm giác mà hai người kia có. Vội vàng quá mức cũng là vấn đề, lúc trước nàng đã nói lúc tái chiến Tư Đồ Diêu lần nữa nhất định đạt được chiến thắng, hôm nay sợ là nha đầu này sẽ thất bại.
Như vậy cũng tốt, làm giảm nhuệ khí (lòng hăng hái) của nha đầu kia, làm cho nàng có thể thấy rõ mà thay đổi bản thân. Nếu nha đầu kia có thể thực sự hiểu rõ năng lực của bản thân mình, vì vậy mà hạ quyết tâm theo đuổi, chắn hẳn nàng sẽ có tiến bộ lớn.
Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình Tạ Vãn Phong rất thoải mái, một lời cũng không nói mà chỉ nhìn về hai người trẻ tuổi đang luyện chế đan dược, bất luận kết quả cuộc so tài này như thế nào, hắn đều không thèm để ý.
Phong Hàn nhìn bộ dáng vân đạm khinh phong (thoải mái, lạnh nhạt, giống như không để ý) của Tạ Vãn Phong, trong lòng muốn hỏi hắn nhưng lại không thể mở miệng được, nếu bây giờ hắn hỏi, sợ là lão đầu tử Tạ Vãn Phong này lại cười nhạo hắn một phen. Nghĩ vậy, Phong Hàn cũng quyết định cứ im lặng như vậy mà tiếp tục xem, dù sao đến cuối cùng cũng sẽ biết được kết quả.
Lúc này, trong điện cũng tiếp tục có đệ tử đi đến, ngay khi đệ tử thứ nhất đi tới, bọn Tạ Vãn Phong cũng không mở miệng ngăn cản, nhưng sau đó, tình hình ngày một nghiêm trọng, chỉ trong một thời gian ngắn đã có một nhóm đệ tử lớn, hứng thú đến xem Mộ Chỉ Ly cùng Hạng Tử Thanh so tài đan dược.
“Tử Thanh sư tỷ thật sự cùng Mộ cô nương tiến hành so tài đan dược, hình như Thất chủ còn là trọng tài đấy!” Một đệ tử nhỏ giọng nói ra, tiếng nói giống như muỗi kêu, nhưng mà người bên ngoài lại có thể nghe được rất rõ.
Lúc đang luyện đan thì không được phép nói chuyện, cho dù là có lời muốn nói, cũng cần phải cực kỳ nhỏ giọng. Ở tại Luyện Đan Thất lâu như vậy, bọn họ cũng đã có thói quen nói chuyện nhỏ giọng như vậy, cho nên tất cả mọi người đều hiểu rõ phải cẩn thận.
“Phong Hàn Điện chủ cũng ở đây, không biết đến cuối cùng hai người bọn họ ai sẽ thắng!”
“Chuyện này còn phải hỏi sao? Chắc chắn là Tử Thanh sư tỷ thắng rồi, chúng ta vẫn luôn bái phục thuật luyện đan của Tử Thanh sư tỷ, nếu như so sánh cùng với Dật Ngự sư huynh cũng không có gì chênh lệch.”
Nghe vậy, một đệ tử khác lại lên tiếng phản bác: “Vậy cũng không chắc chắn được, trận thi đấu ở lôi đài chiến trường Thiên Huyền chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe nói sao? Mộ cô nương này chính là người được đặt ngang hàng ở vị trí thứ nhất cùng với Tư Đồ Diêu, các ngươi nên biết rằng Tử Thanh sư tỷ trước kia chính là bại tướng dưới tay Tư Đồ Diêu.”
“Ngươi tên này sao lại ngưỡng mộ đến nâng cao người khác lên mà tiêu diệt uy phong của quân mình, lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ.”
“Chuyện ta nói vốn là sự thật.”
…………
Thần sắc Mộ Chỉ Ly chuyên tâm nhìn vào lò đan trước mặt, cẩn thận cảm nhận biến hóa của ngọn lửa cùng với tình hình dược liệu ngâm trong nước. Trong khoảng thời gian này, tuy phần lớn thời gian của nàng đều đặt ở việc tu luyện, nhưng nàng cũng không phải chưa từng luyện chế đan dược.
Nàng cũng không phải luyện chế ở bên ngoài mà là luyện chế ở bên trong Thiên Sát Cổ giới, mọi người tất nhiên sẽ không biết được. Bình thường cách một thời gian nàng sẽ luyện chế đan dược một lần, đây là thói quen đã sớm hình thành của nàng, chỉ cần không phải là tình huống bất đắc dĩ, nàng sẽ không vứt bỏ thói quen này.
Có đôi lúc trên con đường tu luyện gặp phải áp lực hoặc lúc không bình tĩnh, luyện đan cũng là phương thức để nàng vứt bỏ áp lực. Đối với nàng, trong lúc này quá trình luyện đan có thể được coi là tốt.
Ngửi thấy mùi thuốc tỏa ra từ trong lò đan của Hạng Tử Thanh, trong lòng Mộ Chỉ Ly thầm than thực lực đệ tử mà Tạ Vãn Phong vừa ý nhất quả nhiên cũng không sai. Theo nàng biết, mới hơn hai mươi tuổi mà trên con đường luyện đan có thể thuận lợi luyện chế ra vật phẩm đan dược đã là thiên tài cực khó gặp được.
Hạng Tử Thanh có năng lực như vậy, có lẽ An Dật Ngự này cũng sẽ không yếu. Tạ Vãn Phong không chỉ riêng có thuật luyện đan tốt, mà ngay cả dạy dỗ đệ tử cũng rất tốt.
Mùi thuốc trong lò đan càng lúc càng nồng nặc, mà hai người lại như đang ganh đua so sánh với nhau, xem mùi thuốc của ai có thể thắng được ai. Hạng Tử Thanh nhìn Mộ Chỉ Ly, trong lòng nhiều hơn một phần nôn nóng, nàng hi vọng đan dược của mình có thể hoàn thành trước, chỉ là bây giờ xem ra tốc độ của Mộ Chỉ Ly so với nàng dường như còn nhanh hơn một chút, như vậy chẳng phải nàng đã thua?
Thật ra, tốc độ giữa hai người chẳng qua cũng chỉ kém vài giây đồng hồ mà thôi, chẳng qua ngay tại lúc này thì mấy giây đồng hồ cũng đã là mấu chốt (quan trọng) của vấn đề. Mộ Chỉ Ly cũng cảm nhận được ý nghĩ của Hạng Tử Thanh, chỉ là trong lòng không có chút kinh ngạc nào, vẫn luyện chế mà không chút hoang mang như trước.
Nàng sẽ không tùy tiện tăng tốc độ lên, hơn nữa Tư Đồ Diêu đã bảo rằng phương pháp của nàng cũng chính là cần điểm này, tại bước này muốn luyện chế ra đan dược cực phẩm thì tuyệt đối không thể nóng vội, chỉ có thể luyện chế từ từ.
Thấy Mộ Chỉ Ly không tăng tốc độ lên, trong mắt Hạng Tử Thanh cũng nhiều ra một tia tươi cười, xem ra nàng có thể đuổi kịp!
Lúc Hạng Tử Thanh đang đắc ý, Tạ Vãn Phong nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt thêm một tia tán thưởng, nha đầu kia đến lúc này mà vẫn như trước đó, không chút hoang mang, thật là hiếm thấy. Hắn có thể nhìn ra được, Mộ Chỉ Ly làm như vậy nhất định là có lý do của nàng, nhưng rốt cuộc đây là tại vì sao? Ngay cả hắn cũng có chút tò mò.
Mùi thuốc càng lúc càng nồng nặc, chỉ trong thời gian ngắn cả đại điện đều tràn ngập một mùi thuốc.
“Đùng”
“Đùng”
Hai tiếng vang đồng thời truyền ra, động tác của Mộ Chỉ Ly cùng Hạng Tử Thanh đều giống nhau, vỗ lò đan một cái, đan dược trong lò đều bắn ra, mà hai nàng đã sớm chuẩn bị sẵn bình sứ trắng, trước tiên cũng đem đan dược này đặt vào trong bình, tốc độ cực nhanh, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bàn tay vung lên, nhưng lại không thấy rõ hình dáng của đan dược.
Mộ Chỉ Ly đem bình sứ trắng để một bên ở trên bàn sau đó im lặng đứng một bên.
Hạng Tử Thanh nhìn về phía Tạ Vãn Phong cười nói: “Sư phụ, đã luyện chế xong rồi, ngườixuống xem đi!” Trên mặt không khỏi lộ ra một tia tươi cười đắc ý, dù sao nàng cũng đã đuổi kịp, nếu Mộ Chỉ Ly cũng tăng tốc độ nhanh lên giống như mình, chỉ sợ là mình sẽ thua, nghĩ lại đã cảm thấy đắc ý.
Tạ Vãn Phong nhìn thấy bộ dáng khoe mẽ của Hạng Tử Thanh, đáy mắt cũng có một tia bất đắc dĩ. Quay đầu hướng về phía Phong Hàn bên cạnh mà nói: “Chúng ta cùng đi xuống xem một chút đi.” Hai người bọn họ cùng xem một chỗ, lại càng công bằng hơn một chút.
Phong Hàn tất nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức cùng Tạ Vãn Phong, hai người cùng nhau đi xuống. An Dật Ngự vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẫn chưa đi theo cùng. Hắn là đệ tử của sư phụ, tất nhiên không thể theo sư phụ đi xuống.
Hai người Tạ Vãn Phong cùng Phong Hàn trước tiên đi đến trước mặt Hạng Tử Thanh, Tạ Vãn Phong trừng mắt nhìn Hạng Tử Thanh, nha đầu kia thực sự là quá đắc ý rồi, không thể giống như Mộ Chỉ Ly, lạnh nhạt đứng một bên chờ đợi, bất quá trong mắt lại có tia nuông chiều, đối với người đệ tử này, hắn vẫn luôn rất yêu mến.
Tìm được một đệ tử có tư chất tự nhiên như vậy cũng đã cực kỳ không dễ, hai sự kiện làm cho Tạ Vãn Phong hắn đắc ý nhất thì thứ nhất chính là lúc còn sống có thể luyện chế đan dược đến say mê, thứ hai là có hai người đệ tử giỏi này.
Cầm lấy bình sứ trắng phía trước Hạng Tử Thanh, mở ra xem xét, ba viên đan dược đen láy nằm trong đó, một cỗ mùi thuốc nồng đậm cũng truyền vào trong chóp mũi hai người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc