Trong sương mù bao phủ của thiên lực màu trắng, một thân ảnh màu tím lờ mờ hiện ra, tựa như mộng ảo lại càng thêm hấp dẫn người, màu tím xinh đẹp mà thần bí vây lấy thân hình mềm mại, cho dù Mộ Chỉ Ly là nữ tử, lại vẫn bị cuốn hút vô cùng.
Nữ tử quay lưng về phía Mộ Chỉ Ly, yên lặng đứng một chỗ không làm động tác gì, Mộ Chỉ Ly từ từ bước đến gần, bộ dáng nàng cũng ngày một rõ ràng.
Đến lúc cách nữ tử có ba thước, Mộ Chỉ Ly mới dừng lại, nàng kia cũng chậm rãi xoay người lại.
Một bộ váy dài màu tím rũ xuống mặt đất, trên vai khoác một tầng sa tím mỏng, một cây ngân trâm tùy ý vén lên mái tóc dài, vừa dày vừa quyến rũ. Ngũ quan xinh xắn, nhan sắc tao nhã như được khắc ra từ ngọc, đôi mắt màu tím trong suốt, mang theo mị hoặc vô tận, cái mũi khéo léo tinh xảo, đôi môi hồng nhuận như anh đào, căng mọng mỏng manh như cánh ve…
Khóe miệng mỉm cười, một cỗ mị lực hồn nhiên, một cử động nhỏ cũng có thể làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, cảm giác như đây cô gái này chính là báu vật trong thiên hạ.
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, ý cười của nữ tử cũng sâu thêm vài phần: “Đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có người có thể nhận truyền thừa của ta, ha ha ha”. Tiếng cười vui vẻ mang theo mị lực vô hạn, Mộ Chỉ Ly cũng không hiểu rõ vì sao chỉ một tiếng cười đơn giản như vậy lại làm cho người ta cảm thấy nàng vô cùng quyến rũ.
Báu vật trời sinh, đây hẳn là từ để hình dung nữ tử kia, tựa như nàng trong bất kỳ thời điểm nào cũng đều mang một bộ dáng lạnh lùng, mọi cử động cũng đều là như thế.
“Gặp qua tiền bối”. Mộ Chỉ Ly xoay người thi lễ, tuy rằng nhìn nữ tử trước mặt tuổi tác có vẻ không lớn hơn nàng bao nhiêu, nhưng làm người truyền thừa sao có thể là người đơn giản?
Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, chân mày nữ tử hơi hơi nhíu lại: “Cái gì mà tiền bối với cả không tiền bối, chẳng lẽ nhìn bên ngoài của ta cũng có vẻ ngang bậc với lão già ngoài kia hay sao? Gọi ta tỷ tỷ là được rồi”. Nữ tử thản nhiên cười, tựa hồ đối với Hoàng Phổ Vân rất khinh thường.
Nhìn thấy một màn như vậy, Mộ Chỉ Ly “ách” một tiếng, bất quá thông minh như nàng, từ điểm này nàng cũng có thể nhìn ra một số điều. Ít nhất nữ tử quyến rũ trước mặt thực lực tuyệt đối sẽ không kém so với Hoàng Phổ Vân, thậm chí phải mạnh hơn một chút, nếu không nàng cũng sẽ không dùng giọng điệu như vậy để nói về hắn.
Nữ tử thấy Mộ Chỉ Ly nói như vậy cũng không có để ý, chợt nói: “Không nghĩ tới ngươi cũng có được hỗn độn thiên lực, trong lịch sử của Thiên Huyền đại lục người sở hữu hỗn độn thiên lực cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chúng ta có thể gặp nhau coi như cũng có duyên phận”. Nói xong, nữ tử cũng đối với Mộ Chỉ Ly đánh giá từ trên xuống dưới.
Đi một vòng xung quanh Mộ Chỉ Ly, vừa đi nữ tử vừa lầm bầm một cái gì đó, vừa gật đầu lại vừa lắc đầu làm cho Mộ Chỉ Ly không khỏi nghi hoặc: “Tiền… Tỷ tỷ, xin hỏi ngươi đang nhìn cái gì?” Xưng hô tỷ tỷ quả thật nàng có chút không quen.
Nghe vậy, nữ tử cũng nói: “Dung mạo của ngươi quả nhiên không tồi, bất quá làm sao mà một chút mùi vị nữ nhân cũng không có?”
Bấy giờ, Mộ Chỉ Ly mới sững sờ, một chút hương vị nữ nhân nàng cũng không có sao? Đem mình so sánh với nữ tử trước mặt thì quả nhiên đúng là như vậy, nàng thật là một cái nữ nhân đưa mị lực phô bày vô cùng nhuần nhuyễn, mà nàng, Mộ Chỉ Ly thì còn kém nhiều lắm.
Nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Chỉ Ly, nữ tử lại nở nụ cười, rồi nói: “Cái này cũng không vấn đề gì, ta có thể làm cho ngươi trở nên rất có hương vị nữ nhân!”
“Ta nghĩ… Ta còn không cần”. Mộ Chỉ Ly khéo léo từ chối, nàng vẫn quen chính mình như vậy, nếu thật sự thay đổi, như vậy đã không phải là nàng, huống hồ tính tình của nàng như vậy, làm cho nàng giống nữ nhân xinh đẹp giả dối kia, chỉ bằng tiếng cười liền đủ để mê hoặc, nghĩ đến như thế nàng làm không được.
Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tử Thấm cong lên: “Đây là vì sao?” Không phải tất cả nữ tử đều hy vọng mình tràn ngập hương vị nữ nhân, có thể hấp dẫn nam tử sao?
“Tính cách mách bảo, ta là chính ta”. Mộ Chỉ Ly nhìn Tử Thấm, trong mắt lóe ra kiên định, cái nữ tử khác cần không có nghĩa là nàng cần, chỉ cần trái tim của Hàn Như Liệt ở chỗ nàng đã đủ rồi.
Thấy thế, Tử Thấm cũng ngẩn ra, tựa hồ bị lời nói của Mộ Chỉ Ly làm cho kinh ngạc, ánh mắt nhìn về Mộ Chỉ Ly đã có chút biến hóa, một lúc lâu sau mới nở nụ cười: “Được rồi, được rồi. Chuyện này liền theo ý ngươi”. Ngay sau đó liền chuyển đề tài câu chuyện: “Muốn nhận truyền thừa của ta cũng không phải đơn giản như vậy, kế tiếp ta sẽ kiểm tra ngươi!”
Âm thanh rơi xuống, Mộ Chỉ Ly lần nữa bước vào một không gian xa lạ, đứng ở bên trong không gian Mộ Chỉ Ly cũng có chút bất đắc dĩ, ở đây quá nhiều không gian, ngay sau đó lại kiên định, thật vất vả mới tìm được cơ hội truyền thừa, nàng nhất định phải thành công!
Thế giới trước mắt không khác gì một mảnh nhân gian tiên cảnh, lúc này nàng đang đứng ở bên trong thung lũng, trên bầu trời xanh thẳm từng đám mây trắng bồng bềnh trôi, ánh mắt trời ấm áp chiếu lên người cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, phía trước là thế giới thực vật, muôn loài hoa xinh đẹp, cây cối xanh thăm thẳm, tiếng chim ca réo rắt vô cùng dễ nghe, hình thành nên một cảnh sắc thiên nhiên tuyệt vời…
Thấy một màn như vậy, Mộ Chỉ Ly ngây dại, nàng chưa bao giờ gặp qua cảnh vật xinh đẹp như vậy, chỉ có ở trong thân thể của nàng thì mới hiểu được lúc này nàng đã rung động như thế nào.
Một phen xúc động đi qua, Mộ Chỉ Ly liền bước chân đi tới, trước mắt nàng còn không rõ kiểm tra này đến tột cùng là cái gì.
Đi tới, đột nhiên một trận tiếng đàn du dương truyền đến, tiếng đàn trầm bổng, như khóc như oán, khiến cho tâm tình người ta cũng không khỏi theo tiếng đàn mà lo lắng, cao hứng, Mộ Chỉ Ly thầm cảm thán kỹ thuật đánh đàn của người này thật là cao siêu.
Theo tiếng đàn đi đến, lúc này nàng mới chú ý đến một nơi bốn phía đào vây quanh, trong tòa đình, một nữ tử áo trắng quay lưng về phía nàng đánh đàn, tiếng đàn chính là phát ra từ nơi đó.
Mộ Chỉ Ly đi đến phía sau nàng kia, lên tiếng nói: “Cô nương”.
Âm thanh vang lên, nàng kia cũng quay đầu lại, Mộ Chỉ Ly vừa thấy liền giật mình, không phải vì chuyện khác, chỉ vì khuôn mặt nữ tử này cùng nàng giống nhau như đúc, thậm chí quần áo của hai người cũng giống nhau.
Nhìn thấy chuyện như vậy, nữ tử kia quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi cũng không để ý đến nàng, tiếp tục đánh đàn, thấy vậy, chân mày Mộ Chỉ Ly nhíu lại, nàng này đến tột cùng là muốn làm cái gì? Khảo nghiệm này thật sự rất kỳ quái, một nữ tử giống mình như đúc ngồi đây đánh đàn, trừ chuyện đó ra thì không có việc gì khác, đây là khảo nghiệm cái gì?
Tiếng đàn của nữ tử tựa hồ càng ngày càng tuyệt vời, Mộ Chỉ Ly cũng không khỏi nhắm hai mắt lại cảm thụ tiếng đàn, bất quá trong lòng vẫn cẩn thận suy nghĩ về khảo nghiệm. Hiểu biết của nàng đối với khảo nghiệm của đại lục Thiên Huyền là bất đắc dĩ, nhưng khảo nghiệm này tựa hồ đều không thể giải thích rõ được, luôn làm cho người ta phải suy xét.
Nhìn hai tòa kiến trúc giống nhau như đúc ngoài điện kia, cũng không có người nào nói đây là dạng khảo nghiệm gì, chỉ có thể tự mình phán đoán, tìm hiểu, hiện tại người đối mặt với mình cũng giống như đúc, chính là người trước mắt này cũng rất kỳ lạ.
Dù sao nàng biết kiến trúc ngoài điện, chỗ kỳ lạ ngay tại hai tòa kiến trúc giống nhau như đúc này, nhưng hiện tại nàng không hiểu được chỗ nào là chỗ kỳ lạ.
Thời gian trôi qua, Mộ Chỉ Ly cũng không nảy sinh ra ý nghĩ chán nản, ngược lại càng ngày càng yên tĩnh, thung lũng, tiếng đàn, người giống mình như đúc, những chuyện này có ý nghĩa gì?
Một lúc lâu sau, Mộ Chỉ Ly mới mở mắt, châm rãi ngồi xuống đối diện nữ tử kia, nhưng sau khi nàng ngồi xuống, trước mặt nàng cũng xuất hiện một cây đàn, cùng chiếc đàn đối diện giống nhau như đúc, nhìn thấy chuyện này, Mộ Chỉ Ly cảm giác tựa như mình đã hiểu ra.
Nữ tử trước mặt chính là mình, mà việc nàng cần làm hiện tại đó là đàn ra tiếng đàn du dương như vậy, quả nhiên, lúc Mộ Chỉ Ly đưa tay đặt lên trên đàn, người ở đối diện cũng bắt đầu chậm rãi đàn bản nhạc đơn giản nhất.
Mà nàng cũng bắt đầu học tập, hai người giống như không biết mệt mỏi, một người dạy một người học, ở trong này không biết đến ngày đêm, hết thảy đều im lặng, chỉ có lớp lớp tiếng đàn phiêu đãng…
Nếu có người ở trong này nhất định sẽ phát hiện ra tiếng đàn này đầu tiên không lưu loát, đến sau lại càng ngày càng du dương, kỹ thuật đánh đàn của Mộ Chỉ Ly đang tiến bộ rất nhanh…
Cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian, trước mặt Mộ Chỉ Ly, nàng kia đã hoàn toàn biến mất, nàng đã đem kỹ thuật đánh đàn học được toàn bộ, không khỏi đứng dậy, trong lòng cũng hơn vài phần xúc động.
Đàn vốn có tác dụng tĩnh tâm, mấy ngày nàng học đàn, cả người lúc này cũng thu liễm đi vài phần, không bộc lộ tài năng giống như những người khác, nàng đứng lên giống như một người bình thường không có cái gì uy Hi*p.
Giống như Thiên Nhi đã nói, những người mặt ngoài nhìn càng vô hại thường thường lại là những người nguy hiểm nhất.
Sau khi Mộ Chỉ Ly đứng lên, cảnh sắc trước mặt nàng chợt thay đổi, Tử Thấm lại xuất hiện trước mặt nàng, nhìn thấy Tử Thấm, Mộ Chỉ Ly hiểu rằng nàng đã qua được khảo nghiệm này.
“Tốc độ của ngươi thật không tồi, nhanh như vậy đã có thể học được, quả nhiên xứng đáng là người có được hỗn độn thiên lực”. Tử Thấm cười nói: “Truyền thừa kia của ta liền để lại cho ngươi đi, ngươi cũng không thể cho ta mất mặt”.
Ngay sau đó, trong tay Tử Thấm xuất hiện một bộ sách đựng trong một bao da màu tím, đem giao cho Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly nhìn quyển sách trên tay, mặt trên viết bốn chữ to – Cầm Lăng Cửu Thiên.
Từ tên có thể nhìn ra bản vũ kỹ này có quan hệ với đàn, nói như vậy khảo nghiệm trước đó của mình cũng không thể coi là khảo nghiệm, mà đó là điều kiện trước tiên để tu luyện, dù sao không biết đánh đàn thì làm sao có thể tu luyện bản vũ kỹ này?
Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly đối với Tử Thấm rất cảm kích, Tử Thấm lại không để ý, ngược lại đem một cái đàn ra, đưa cho Mộ Chỉ Ly: “Cửu Thiên tỳ bà này đã đi theo ta nhiều năm, là bằng hữu tốt của ta nhiều năm, hiện tại ta đem nó tặng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với nó”.
Lúc Tử Thấm đưa Cửu Thiên tỳ bà cho Mộ Chỉ Ly, trong mắt có chút không nỡ, tất nhiên đối với đàn này tràn ngập tình cảm.
Liếc mắt một cái đã có thể nhận ra Cửu Thiên tỳ bà này không phải vật phàm, nhưng Mộ Chỉ Ly lắc đầu nói: “Đàn này ta không thể nhận, có được vũ kỹ này ta đã rất cảm tạ ngươi”. Đã nhìn thấy cảm tình của Tử Thấm đối với đàn này, nàng thật sự sẽ không làm chuyện như vậy.
Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, trong mắt Tử Thấm hiện lên một tia vui mừng: “Có được lời nói này của ngươi, ta tin đàn này tặng cho ngươi cũng sẽ không bị mai một. Nhận lấy đi, ta giữ lại nó cũng vô dụng, không bằng nó đi theo ngươi còn có cơ hội xuất thế”.
Mộ Chỉ Ly liếc mắt nhìn Tử Thấm một cái thật sâu, xác định lời nói của nàng đều là thật tình, do dự một lát rồi gật đầu: “Được”.
Sau khi Mộ Chỉ Ly nhận lấy Cửu Thiên tỳ bà, trong mắt Tử Thấm có một tia ưu thương, loại ưu thương này so với bộ dáng cười nói trước kia khác biệt thật lớn, thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng có vài phần khổ sở, muốn mở miệng an ủi nàng cũng không nói nên lời.
Việc này làm cho nàng cảm thấy cắn rứt, trong nháy mắt Mộ Chỉ Ly cảm thấy mình thật sự có lỗi với Tử Thấm, bản thân mình tự nhiên xuất hiện, cầm vũ kỹ của nàng đi, chiếm luôn cả Cửu Thiên tỳ bà của nàng, mà lại chưa từng vì nàng làm cái gì.
“Ngươi có bằng lòng giúp ta một việc?” Tử Thấm chậm rãi nói, trong mắt có một tia ngưng trọng, một tia nghiêm túc, không tươi cười giống như trước đây, trong nháy mắt, trên thân thể của Mộ Chỉ Ly cảm nhận được một hơi thở vô cùng cường đại, có lẽ như vậy mới chân chính là nàng.
“Ta nguyện ý” Mộ Chỉ Ly không chút do dự đáp lời, bất luận là việc gì chỉ cần nàng có thể làm được, nàng nguyện ý đi làm, không phải vì cái gì, chỉ đơn giản là nàng muốn.
Thấy Mộ Chỉ Ly đồng ý nhanh như vậy, Tử Thấm nở nụ cười, nụ cười vui vẻ, nụ cười trong veo khác hẳn với tư thái lúc trước, là nụ cười đến từ đáy lòng, giống như một đóa sen hồng đang nở rộ: “Sư phụ quả nhiên không lừa ta, ngươi thật sự tốt lắm, xứng đáng nhận truyền thừa của ta”.
“Sư phụ?” Hiện tại Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy hoang mang, chuyện làm cho người ta nghi hoặc thật sự vẫn còn nhiều lắm. Sư phụ của Tử Thấm rốt cuộc có quan hệ gì với mình?
Tử Thấm gật gật đầu: “Nếu vừa rồi ngươi không đồng ý yêu cầu của ta, giờ phút này ngươi đã không còn tồn tại”. Lúc này Tử Thấm thu hồi nụ cười lại, một cỗ tôn nghiêm thượng giả theo trên người nàng phát ra, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào, giống như Tử Thấm lúc trước và bây giờ căn bản không phải cùng một người.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly kinh hãi, sau lưng cũng toát ra một trận mồ hôi lạnh, thì ra khảo nghiệm chân chính căn bản không phải là lúc học tập kỹ thuật đàn, mà chính là ở vấn đề kia!
Nếu vừa rồi nàng không đồng ý, hiện tại nàng đã biến thành một khối thi thể! Lấy thực lực của Tử Thấm, Mộ Chỉ Ly không chút nghi ngờ nàng có thể Gi*t mình…
Nhìn sắc mặt Mộ Chỉ Ly đột nhiên biến hóa, Tử Thấm nói tiếp: “Trước đó sư phụ ta đã cho ta biết, đem truyền thừa của ta đặt ở Thiên Huyền chiến trường, ba trăm năm sau sẽ xuất hiện một nữ tử cũng có được hỗn độn thiên lực, nàng là người kế tục thích hợp nhất của ta. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, ta rốt cuộc đã đợi được ngươi.”
“Sư phụ của ngươi làm sao biết được ta sẽ xuất hiện?” Mộ Chỉ Ly cảm thấy tất cả mọi việc giống như đã có người sắp xếp từ trăm năm trước, cảm giác số phận của mình bị người khác nắm giữ trong tay làm cho nàng cực kỳ không vui.
“Sư phụ ta là một nhà tiên tri, chuyện nàng tiên đoán từ trước đến nay chưa bao giờ sai, lúc nàng hấp hối đã cho ta lời tiên tri này. Ngươi cũng không nên cảm thấy không thoải mái, trên thế giới này, sư phụ ta là nhà tiên tri duy nhất, đó là thiên phú của nàng”.
Nghe thấy thế, Mộ Chỉ Ly mới thoải mái vài phần, trong lòng kinh ngạc, không ngờ còn có nhà tiên tri, khả năng tiên tri này thật đủ nghịch thiên, nếu hiện tại mà có thể biết được tất cả sự tình sau này, vậy còn có gì mà không thể làm được?
Tựa như biết ý nghĩ của Mộ Chỉ Ly, Tử Thấm liền giải thích: “Có được khả năng tiên tri quả thật làm cho người ta ước ao, bất quá cũng chịu rất nhiều ràng buộc. Sau khi năng lực của sư phụ bị người ngoài biết được, đã có không ít người đánh chủ ý lên người sư phụ ta.
Buộc sư phụ vì bọn họ mà tiên đoán, sau mỗi lần tiên đoán, thân thể của sư phụ ta sẽ suy yếu dần. Nếu không sư phụ ta sẽ không ૮ɦếƭ khi tuổi còn trẻ, còn ta cũng mất lúc ta đang nghĩ cách cứu viện sư phụ”. Nói đến đây, trên mặt Tử Thấm hiện lên một tia xúc động, bất quá nhiều hơn là hận ý.
Mộ Chỉ Ly im lặng nghe đoạn tang thương này qua đi, đối với việc này nàng thật sự không có quyền lên tiếng, bất quá cũng thay nhà tiên tri cùng Tử Thấm trước mặt mà tiếc hận, lúc trước bọn họ có bao nhiêu bất đắc dĩ, thiên phú mặc dù tốt, nhưng lại phải trả giá bằng sinh mệnh của họ.
“Sư phụ nói, ngươi rất thích hợp làm người kế tục của ta, mà ngươi cũng phải tiếp nhận một nhiệm vụ, đó là trở thành Thiên Âm môn môn chủ, chấn hưng Thiên Âm môn!”
“Thiên Âm môn?” Mộ Chỉ Ly đột nhiên cảm thấy trọng trách này quá nặng nề, chính nàng đã gặp phải rất nhiều vấn đề còn chưa giải quyết được từng việc, mà chấn hưng Thiên Âm môn là chuyện khó khăn cỡ nào.
“Đúng vậy, ba trăm năm trước Thiên Âm môn của ta là một môn phái cực kỳ cường đại, đứng thứ nhất trong tất cả các môn phái, chỉ là lúc trước bị nhiều môn phái công kích cùng một lúc mới ra nông nỗi này, mà ta không cam lòng để nó cứ sa sút như vậy, cho nên muốn kế tục cũng chỉ có một yêu cầu, chấn hưng Thiên Âm môn, coi như ta nhờ ngươi”.
“Ta nghĩ ta không giúp được ngươi”. Mộ Chỉ Ly lắc đầu nói, nàng cũng muốn giúp Tử Thấm, nhưng nàng cảm thấy gánh nặng của mình quá nhiều, giải quyết được hết gánh nặng trên người mình đã rất khó, trọng trách với Thiên Âm môn thực sự quá nặng nề.
Nghe Mộ Chỉ Ly trả lời, sắc mặt Tử Thấm biến đổi: “Vì sao?”
“Ngươi có thể không biết, trên lưng ta có rất nhiều gánh nặng, trước mắt khoảng cách để ta đạt đến những việc đó thật sự rất khó khăn, huống gì là chấn hưng Thiên Âm môn? Chỉ một mình ta làm sao có thể chấn hưng?”
Tuy rằng nàng chưa tiến vào môn phái, đối với môn phái cũng không tính là rất hiểu biết, nhưng cũng có thể coi là có hiểu một chút, một cái môn phái khổng lồ không thể một sớm một chiều mà có thể xây dựng được, môn phái cần có đệ tử, tinh anh, còn cả các trưởng lão, nàng căn bản không đủ hiểu biết, sao có thể xây dựng?
“Ngươi không phải chỉ có một người, Thiên Âm môn của ta tuy rằng sa sút, nhưng nó cũng không biến mất, lúc trước rất nhiều trưởng lão, nghi trượng đều đã chạy thoát được, ngươi chỉ cần tìm được bọn họ, chấn hưng Thiên Âm môn cũng không khó. Ta có mấy người tâm phúc, họ tuyệt đối sẽ không phản bội ta, bọn họ sẽ trợ giúp ngươi hoàn thành tất cả”. Trong mắt Tử Thấm tràn ngập tin tưởng, hiển nhiên rất tín nhiệm mấy người kia.
Mộ Chỉ Ly vẫn cau màu như trước mà không trả lời, chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng đồng ý, nếu là người bình thường rất có thể cứ thế mà đồng ý, lừa gạt truyền thừa rồi sau đó có thể không cần để ý, nhưng chuyện như vậy nàng không làm được.
“Kỳ thật trên lưng ngươi mang thêm trọng trách chấn hưng Thiên Âm môn cũng không phải không tốt, nếu ngươi trở thành Thiên Âm môn môn chủ, ngươi sẽ có được thế lực để giúp ngươi hoàn thành những việc mà ngươi muốn làm, trên thế giới này kỳ thật trọng yếu nhất chính là thực lực, cá nhân trừ bỏ thực lực của bản thân ở ngoài, bồi dưỡng thế lực của chính mình cũng là một việc rất quan trọng.
Dù sao một người kiên trì không phải để đi vào được một cái tông phái hay sao? Ta tin tưởng lời tiên đoán của sư phụ ta, cũng tin tưởng năng lực của ngươi, ngươi chính là người trời phái xuống để làm Thiên Âm môn môn chủ”.
Trên mặt Mộ Chỉ Ly xuất hiện một tia thả lỏng, không thể phủ nhận lời nói của Tử Thấm đã cuốn hút nàng, một mình nàng đối mặt đúng là có chút khó khăn, cái gia tộc Lôi gia khổng lồ kia không phải một mình nàng có khả năng chống cự, nếu trở thành Thiên Âm môn môn chủ, không thể nghi ngờ đã nắm chắc được một phần.
“Ta đây liền không cần một cái thứ tự trên Thiên Huyền chiến trường sao?” Xuất hiện ở Thiên Huyền chiến trường là vì muốn tiến vào một môn phái, nếu nàng phải chấn hưng Thiên Âm môn, vậy không cần tiến vào môn phái nữa.
Nghe thấy lời nói của Mộ Chỉ Ly, trên nhan sắc như ngọc của Tử Thấm xuất hiện một tia vui mừng, nàng hỏi như vậy đồng nghĩa với việc nàng nguyện ý!
“Ngươi vẫn cần tranh đoạt thứ tự, sau khi tiến vào môn phái ngươi có thể có thêm vài phần hiểu biết về môn phái, huống hồ ngươi phải tiến vào môn phái mới có thể tiếp xúc được với thế giới đó, nếu không ngươi phải quay về vương quốc của ngươi”.
Mộ Chỉ Ly gật đầu, như vậy nàng đã hiểu sai, tiếp theo Mộ Chỉ Ly cùng Tử Thấm nói chuyện rất nhiều, về chuyện của Thiên Âm môn trước kia, cùng với làm thế nào để chấn hưng Thiên Âm môn một lần nữa.
Trong quá trình nói chuyện, Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện Tử Thấm rất khôn khéo, chuyện môn phái có rất nhiều tư tưởng như vậy, nhưng sau khi nghe thấy ý kiến của nàng, Mộ Chỉ Ly mơ hồ cảm giác thấy như đang trải qua nghi thức xối nước lên đầu, quả nhiên không hổ là Thiên Âm môn môn chủ, đây đúng là chuyện mà người bình thường không thể làm được.
Trước khi đi, Tử Thấm còn hết sức dặn dò nàng: “Truyền thừa của ta không phải chỉ có ở chỗ này, ở chỗ vắng người của Thiên Huyền chiến trường cũng có truyền thừa của ta, kia mới là truyền thừa chân chính. Công lực suốt đời của ta đều ở đó, nó có thể giúp ngươi có đủ thực lực nhanh hơn để một lần nữa thành lập và tổ chức Thiên Âm môn, bất quá ngươi phải nhớ lấy, tuyệt đối không thể vì có công lực của ta mà lười biếng tu luyện.
Từ bên ngoài đạt được cái gì đều vĩnh viễn không thể tốt bằng chính ngươi tu luyện đạt tới, ngươi có hiểu không?” Lúc nói những lời này, Tử Thấm có vẻ cực kỳ thật lòng.
Nàng biết rõ công lực của mình có lực hấp dẫn lớn cỡ nào đối với tu luyện giả, lúc trước nàng cũng từng do dự có hay không nên làm như vậy, dù sao rất có thể sau khi nàng đạt được liền lười biếng tu luyện, như vậy thật ra mất nhiều hơn được.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng nghiêm túc gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không!” Trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tình của nàng hơn xa người thường có thể sánh bằng, điều này nàng cũng hiểu cực kỳ rõ ràng! Nhưng nàng cũng sẽ không từ chối, dù sao có thể rất nhanh đi trên con đường của thành công, rút ngắn khoảng cách tới mục tiêu của mình là vô cùng tốt.
Lúc Mộ Chỉ Ly từ trong tấm bia đá đi ra, Thiên Nhi nói cho Mộ Chỉ Ly biết Bụi Thái Lang vẫn còn ở bên trong chưa đi ra ngoài.