Thời điểm Mộ Chỉ Ly động thủ, Bụi Thái Lang không cam lòng rớt lại phía sau liền tiến hành chém Gi*t Hắc Nhãn Cuồng Ngưu, bắt đầu ૮ɦếƭ con Hắc Nhãn Cuồng Ngưu thứ nhất, những con khác giống như chịu kích thích thật lớn, chúng nhao nhao lui về phía sau mấy bước chân sau đạp đất, một đám bụi mù theo động tác bọn chúng nhanh chóng phiêu tán lên.
Mộ Chỉ Ly cũng không khỏi nheo mắt lại, lượng bụi mù cực lớn thật sự làm người ta bị sặc, lấy điểm này làm ưu thế, cả đám Hắc Nhãn Cuồng Ngưu bắt đầu gia tăng tốc độ, tứ chi tráng kiện phối hợp với thân thể cường tráng hướng phía Mộ Chỉ Ly cùng Bụi Thái Lang vọt tới, thậm chí khoảng đất đang đứng cũng bắt đầu đung đưa.
Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly cũng âm thầm líu lưỡi, lực lượng này đúng là không phải người bình thường có thể đối phó được, huống chi trên đỉnh đầu bọn chúng có giác bén nhọn đều thẳng hướng bọn họ đâm tới, thân ảnh lập tức lóe lên thành một làn khói màu xanh trực tiếp biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện nàng đã đứng ở sau lưng Hắc Nhãn Cuồng Ngưu.
Tốc độ của Bụi Thái Lang so với Mộ Chỉ Ly không chậm chút nào, nó vốn cực kỳ am hiểu về tốc độ, nhẹ nhàng linh hoạt, tốc độ của nó so với Hắc Nhãn Cuồng Ngưu cồng kềnh không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, nhẹ nhõm thoát đi vòng vây của bọn chúng.
Kế tiếp Bụi Thái Lang áp dụng phương thức kích phá, mỗi lần đều đối phó với một con Hắc Nhãn Cuồng Ngưu, hiệu suất rất cao. Hắc Nhãn Cuồng Ngưu là lực lượng trứ danh, nhưng khả năng phòng ngự cũng không mạnh mẽ, bị răng nanh sắc nhọn của Bụi Thái Lang cắn, rất nhanh huyết nhục mơ hồ.
Bụi Thái Lang đều cắn vào cái cổ – nơi yếu ớt nhất của chúng, gắt gao cắn chặt không buông, khiến Hắc Nhãn Cuồng Ngưu mất máu quá nhiều mà ૮ɦếƭ, dùng tốc độ của nó không một con Hắc Nhãn Cuồng Ngưu nào có thể đi qua.
So với Bụi Thái Lang kích kích đánh bại, Mộ Chỉ Ly chính là dùng phương thức của nàng, tay cầm kiếm Vị Ương, thiên lực toàn thân bắt đầu khởi động, xuất ra Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm pháp, đối phó với một nhóm Hắc Nhãn Cuồng Ngưu công kích bằng võ kỹ tự nhiên là tốt nhất.
Trong cơ thể, thiên lực như thủy triều cuồn cuộn bắt đầu quay cuồng, thiên lực bành chướng khiến cho khí tức của Mộ Chỉ Ly trong nháy mắt đột nhiên bộc phát ra, uy áp cả nhóm Hắc Nhãn Cuồng Ngưu khiến bọn chúng chấn nhi*p một phen.
Nếu là yêu thú khác mà nói, sau khi phát hiện chênh lệch thực lực loại này sợ là phải tùy thời chạy trốn, nhưng Hắc Nhãn Cuồng Ngưu này sẽ không, ngược lại khí tức của Mộ Chỉ Ly đang kích thích chúng, đôi mắt màu đen rất nhanh nhiễm lên vài tia đỏ bừng, cả đám dường như không muốn sống hướng Mộ Chỉ Ly điên cuồng mà xông đến.
Mộ Chỉ Ly không chút nào để ý, bình yên đứng ở nơi đó, giống như không có chứng kiến nguy hiểm đang đến gần, tức thì trên tay nàng không ngừng đẩy lên, thiên lực đều rót vào trong kiếm Vị Ương, theo thiên lực dũng mãnh đi vào, hào quang trên thân Vị Ương kiếm cũng ngày càng rực rỡ, mơ hồ toàn bộ thân kiếm run rẩy lên.
Ngay tại lúc Hắc Nhãn Cuồng Ngưu sắp vọt tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly súc thế cũng đạt tới đỉnh, huy động Vị Ương kiếm tại chỗ xoay quanh một vòng, một cỗ năng lượng vô hình, thành hình vòng tròn hướng xung quanh khuếch tán mà ra.
Năng lượng lớn đến mức, không khí cũng bị xé rách, mang theo tiếng cắt đứt không khí đáng úp về phía Hắc Nhãn Cuồng Ngưu đang vọt tới, sau một khắc “Bịch” thanh âm rơi xuống đất vang vọng khắp nơi.
Năng lượng hình dáng gợn sóng khuếch tán mà ra đúng là khủng bố như vậy, Hắc Nhãn Cuồng Ngưu trực tiếp bị cắt thành hai nửa, mặt cắt lộ ra cực kỳ trơn nhẵn, tựa như dùng đại đao một nhát chém xuống.
Nguyên bản số lượng Hắc Nhãn Cuồng Ngưu cực kỳ khổng lồ, sau khi trải qua một chiêu này của Mộ Chỉ Ly số lượng giảm xuống nhanh chóng, nhìn thấy hiệu quả lần này, Mộ Chỉ Ly thỏa mãn gật đầu, lực lượng của Cực Thành Cảnh quả nhiên không phải Lăng Thiên Cảnh có thể so sánh.
Thời điểm nàng ở Lăng Thiên Cảnh sơ cấp còn có thể cùng Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong đối chiến, hiện tại đạt đến Cực Thành Cảnh đối phó với yêu thú Lăng Thiên Cảnh cao cấp tất nhiên không có vấn đề gì.
“Thiên Nhi”
Mộ Chỉ ly gọi, yêu thú sau khi ૮ɦếƭ yêu linh của nó cũng rất nhanh hiện ra, xoay quanh người nó, thời gian hấp thu càng sớm đối với Thiên Nhi hiệu quả càng tốt.
Nghe Mộ Chỉ Ly gọi, sau một khắc Thiên Nhi từ bên trong Thiên Sát cổ giới bắt đầu hiện ra, Mộ Chỉ Ly quan sát xung quanh xem có người hay không, Thiên Nhi hé miệng, yêu linh kia bị nàng hút vào trong cơ thể, đem yêu linh nhập vào thân thể, Thiên Nhi thỏa mãn cười cười, cái này đối với nàng là vật đại bổ a.
Dựa vào tốc độ như vậy, không bao lâu nữa nàng có thể thông qua bí pháp gia tộc khôi phục chân thân rồi! Lúc trước cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất xa vời, thậm chí cùng Chỉ Ly đưa ra giao dịch cũng chỉ là muốn thử vận may một lần, cũng không nghĩ qua thật sự có thể đạt tới, mà bây giờ đây tất cả cách nàng đã không còn xa.
Tại đây, một người hai thú điên cuồng công kích, quân lính Hắc Nhãn Cuồng Ngưu tan rã, trong một khoảng thời gian ngắn ngủn đã bị tiêu diệt hết rồi, toàn bộ yêu linh của chúng bị Thiên Nhi hấp thu, yêu tinh thì do Mộ Chỉ Ly thu vào, cũng may tốc độ của Mộ Chỉ Ly nhanh, bằng không đoán chừng tất cả yêu linh đều bị Bụi Thái Lang ăn hết.
Mộ Chỉ Ly nhìn thẻ bài thân phận của mình, công huân đang không ngừng tăng lên, có thể nhìn thấy một cái điểm, nhưng cái điểm này tính toán cao thấp thế nào nàng cũng không rõ ràng lắm, bất quá nàng phát hiện một điểm, tựa hồ điểm mà Bụi Thái Lang săn Gi*t yêu thú cũng được đưa lên làm giá trị chiến công của nàng.
Phát hiện này khiến Mộ Chỉ Ly rất vui sướng, Bụi Thái Lang săn Gi*t yêu thú không phải là ít a, đối với nàng mà nói là một số công huân giá trị không nhỏ, quả thực cùng ăn gian không khác biệt lắm, bất quá cẩn thận tưởng tượng chính là đoán được là quan hệ yêu sủng, tính theo một góc độ nào đấy mà nói nàng cùng Bụi Thái Lang được xem như là một thể.
Dù sao yêu sủng vốn là trợ giúp chủ nhân tác chiến, một người một thú vĩnh viễn đều cùng một mặt trận, cộng thêm trong nội tâm có một tia liên hệ, tính mạng của bọn họ cũng có liên hệ, nghĩ tới những cái này nguyên nhân cũng không khó giải thích.
Vì vậy, tâm tình Mộ Chỉ Ly vô cùng tốt, chỉ thiếu chút nữa là vừa đi vừa huýt sáo rồi, so với tâm tình sung sướng của Mộ Chỉ Ly, Bụi Thái Lang có vẻ hơi u oán, trong nội tâm nó hối hận a! Sớm biết như vậy, thời điểm ăn yêu tinh tốc độ nên nhanh hơn chút ít, hiện tại bị chủ nhân lấy đi rồi, nó thèm ăn a!
Mộ Chỉ Ly chú ý tới bộ dáng của Bụi Thái Lang, trong lòng cũng nhiều hơn một tia bất đắc dĩ, Bụi Thái Lang thế nhưng có thể ăn a, nó ăn yêu tinh so với việc nàng tu luyện tốn hơn nhiều, mà chính mình khi tu luyện hấp thu yêu tinh cũng không thể hấp thu quá nhiều, năng lượng bên trong yêu tinh không phải thuộc về mình, hơn nữa lại là dạng hỗn tạp, nếu hấp thu quá nhiều ngược lại đối với mình bất lợi.
Thế nhưng đối với Bụi Thái Lang mà nói căn bản không ảnh hưởng gì, nó vốn chính là yêu thú, thân thể dị thường cường hãn, tăng thêm bản chất chủng tộc, tựa hồ ăn nhiều cũng không sao.
Mộ Chỉ Ly đưa mấy khối yêu tinh cho Bụi Thái Lang, lúc này mới thấy nó nở nụ cười, tuy ăn không đủ no, nhưng ít ra cũng khiến nó đỡ thèm.
Thời gian kế tiếp, Mộ Chỉ Ly xuyên qua Lạc Nhật sơn mạch, gặp yêu thú sẽ ra tay, đối với những yêu thú này nàng cũng không có cảm thấy thương cảm.
Một mặt bản thân chúng là hung thần ác sát, nhìn thấy bọn họ liền muốn đưa vào miệng làm đồ ăn; một mặt khác nguyên nhân bọn họ xuất hiện ở đây là vì yêu thú, sự hiện hữu của bọn chúng đe dọa đến Thiên Huyền đại lục, cho nên mới để bọn họ tới đây tiêu diệt.
Nếu tâm bọn họ thật ôm thương cảm mà nói, cũng đừng hi vọng đạt được thứ tự tốt. Trong khoảng thời gian tôi luyện này, Mộ Chỉ Ly cùng Bụi Thái Lang phối hợp ngày càng ăn ý, thời điểm gặp được yêu thú cường đại, một người một thú chính là hợp tác đồi phó, hai người vỗn cõ liên hệ tinh thần,cho nên phối hợp có thể nói không thể chê vào đâu được.
Thời gian ba tháng nháy mắt trôi qua, Mộ Chỉ Ly cảm thụ đầy đủ cảm giác của một người sơn dã, lúc này nàng đã xâm nhập chỗ sâu trong Lạc Nhật sơn mạch, lúc trước sớm thấy người đi vào vô cùng ít, hơn một tháng nay một người nàng cũng chưa gặp qua, cơ hồ cũng không mở miệng nói chuyện nhiếu…
Những ngày này mấy lần nàng gặp qua nguy hiểm, ví dụ như đột nhiên xông vào khu vực có yêu thú cường đại, bị đuổi Gi*t…v..v…bất quá cuối cùng đều biến nguy thành an rồi, ba tháng này Mộ Chỉ Ly cũng tiến bộ rất rõ ràng, tu vi của nàng đã vững chắc, hơn nữa kỹ xảo chiến đấu cũng tăng lên không ít.
Vũ kỹ so với trước kia tốt hơn nhiều, đây đều là do nàng trải qua nhiều lần chiến đấu mới có được, Mộ Chỉ Ly đối với cái này cũng rất hài lòng, Bụi Thái Lang càng không cần phải nói, mỗi ngày nó ăn yêu tinh nói không có tiến bộ đều không có người tin tưởng.
Hôm nay, Mộ Chỉ Ly cùng Bụi Thái Lang tiếp tục tiến về phía trước, hiện tại bọn họ đã không hướng phía sâu bên trong sơn mạch Lạc Nhật đi vào mà hướng về phía lối ra, ba tháng này nàng đem sơn mạch Lạc Nhật tìm hiểu không sai biệt lắm, yêu thú nào cũng đã động thủ qua, tiếp tục đi thêm ý nghĩa cũng không lớn, không bằng đi tới địa phương khác nhìn xem, huống chi nàng còn phải đi về hướng nội bộ Thiên Huyền chiến trường.
Có lẽ sắp ra ngoài, cho nên tốc độ một người một sói đều là rất nhanh, đang đi tới đột nhiên phía trước truyền đến thanh âm, âm thanh này khiến cho Mộ Chỉ Ly – người lâu không nghe tới tiếng nói chuyện cảm thấy kích động.
Bất quá so với việc tâm tình Mộ Chỉ Ly lúc này nhẹ nhõm, đối phương lộ ra trầm trọng hơn nhiều, Mộ Chỉ Ly nghe thấy đối phương kêu cứu, tựa hồ gặp phải phiền toái rất lớn a.
Thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly không chút do dự, tiếp tục hướng phía trước đi đến, nàng không định xen vào việc của người khác, dù sao nhất thời thiện tâm khả năng cũng không được hồi báo, còn có thể mang lại phiền phức, bản thân nàng là một người lãnh tình, đối với những việc này thật đúng là không có cảm giác gì.
Về phần Bụi Thái Lang càng giống như cái gì cũng không nghe thấy, trong đôi mắt không có một tia chấn động, không biết có phải cùng thời gian ngốc lâu rồi có quan hệ hay không, tính cách của Bụi Thái Lang cùng Mộ Chỉ Ly ngày càng giống nhau đi, chỉ cần không liên quan đến mình cùng người của mình, sự tình của người khác không cách nào dẫn tới sự chú ý của bọn họ.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi qua đoàn người, một thanh sam nữ tử xuất hiện trước mặt bọn họ, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly trong mắt mang theo cầu xin:
“Cô nương van cầu ngươi giúp chúng ta, đại ca ta bọn hắn không được.”
Tuổi của nữ tử lớn hơn Mộ Chỉ Ly vài phần, tại Thiên Huyền chiến trường người nhỏ tuổi như Mộ Chỉ Ly có thể đếm trên đầu ngón tay, ít nhất cho tới bây giờ Mộ Chỉ Ly cũng chưa thấy qua nữ tử nào tuổi so với nàng nhỏ hơn.
Lúc này khóe mắt cô gái treo một vệt nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khóc đến lê hoa đái vũ khiến người ta dấy lên tâm thương cảm, phía sau nàng còn có một phấn y nữ tử, bất quá phấn y nữ tử kia lại đứng bên cạnh đánh giá Mộ Chỉ Ly, trong mắt lóe ra không tin tưởng.
“Tinh Nhi, đầu óc ngươi có phải hay không hồ đồ rồi, yêu thú như vậy đại ca bọn hắn còn không giải quyết được, một cô gái yếu ớt có thể giải quyết chúng sao?”
Phấn y nữ tử nhíu mày nói, nàng trong lòng cũng vô cùng gấp, thế nhưng nàng không có giống Tinh Nhi, tùy tiện nhìn thấy một người liền xem hắn là cây cỏ cứu mạng.
Dù sao một nữ tử như vậy sợ là thực lực cũng chỉ tương xứng bọn họ, thậm chí so với bọ họ còn muốn yếu hơn, như vậy đi cầu một người không hề trợ giúp được gì, không phải là rất lãng phí thời gian sao?
Nghe vậy, Tinh Nhi trong lòng cũng thầm than, nàng cũng không biết vì sao mình phải làm như vậy, chỉ là thời điểm đầu tiên nàng nhìn thấy nữ tử áo trắng, nàng có một loại cảm giác khó nói nên lời, nàng cảm thấy nữ tử trước mặt tuyệt đối không đơn giản, dựa vào khí chất mơ hồ phát ra trên người nàng có thể nhìn ra.
Nàng cũng gặp qua không ít người, nhưng loại khí chất như trên người nữ tử này lại chưa bao giờ thấy qua, nhất là trên mặt nàng mang theo một tầng lạnh nhạt, tựa như bất luận có việc gì cũng không thay đổi được tâm tình của nàng, chỉ bằng điểm này không phải bất kỳ người nào cũng làm được.
Huống hồ phương hướng nàng ta đến lại là ở chỗ sâu trong sơn mạch Lạc Nhật, một mình một người cũng dám xông vào sơn mạch Lạc Nhật, đay không phải sự tình người bình thường có thể làm được, cũng bởi vì những điều này nàng mới có thể xin cầu cứu.
Ở địa phương này khả năng xuất hiện người rất nhỏ, nàng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này, nếu không tính mạng đại ca sợ sẽ khó giữ được.
Mộ Chỉ Ly vốn tưởng rằng Tinh Nhi nghe nữ tử áo hồng kia nói sẽ tỉnh ngộ, nhưng là nàng phát hiện trong mắt Tinh Nhi lại mang một vòng chấp nhất, tựa như đã khẳng định chính là nàng, nhìn thấy một màn này, khóe miệng nàng không khỏi dẫn ra độ cong nghiền ngẫm.
“Cô nương, ngươi cảm thấy ta có khả năng cứu đại ca ngươi?”
Mộ Chỉ Ly không khỏi lên tiếng hỏi, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng phảng phất êm tai, cho người ta cảm giác tâm linh được gột rửa.
Nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói, thanh âm phấn y nữ tử cũng bén nhọn thêm vài phần:
“Tinh Nhi, ngươi nghe nàng nói rồi đấy, đừng lãng phí thời gian, ta xem nàng căn bản chỉ muốn đùa nghịch ngươi.”
Nữ tử áo hồng không kiên nhẫn nói, ngày bình thường Tinh Nhi không phải bộ dáng này a, hôm nay như thế nào tựa như gặp ma.
“Phương Nhi ngươi chớ nói nhảm.”
Tinh Nhi giận dữ hướng Phương Nhi mắng một tiếng, sau đó quay đầu hướng Mộ Chỉ Ly kiên định gật đầu:
“Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể, còn hi vọng ngươi ra tay cứu giúp, chúng ta chắc chắn vô cùng cảm kích, thù lao có thể thương lượng sau.”
Nàng thấy được tự tin trong mắt Mộ Chỉ Ly, nàng cũng tin tưởng mình tuyệt đối không nhìn lầm người! Ngay tại lúc này, lợi ích cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là tất cả mọi người đều bình an vô sự.
Nghe vậy, độ cong khóe miệng Mộ Chỉ Ly không khỏi lớn thêm vài phần, cô nương tên Tinh Nhi này quả thực rất thú vị, nàng biết rõ nàng ta nhất định nhìn ra điều gì, cho nên mới khẳng định như vậy, bất quá cái này chứng minh, Tinh Nhi là một nữ tử rất thông minh.
“Tốt, ta đáp ứng ngươi.”
Mộ Chỉ Ly cười nói, ra tay hay không là mặt khác, bởi vì tâm tình nàng cho phép, không có nguyên nhân cũng không có mục đích, chỉ là đột nhiên cảm thấy có một tia hứng thú.
Đây cũng là sinh hoạt mà Mộ Chỉ Ly hướng đến, tùy ý mà làm, không cần để ý cách nhìn của người khác, chỉ cần mình thích là tốt rồi.
Sau khi nghe Mộ Chỉ Ly nói, trên mặt Tinh Nhi cũng hiện lên một ít vui vẻ:
“Cảm ơn, cảm ơn ngươi rồi.”
Không có trả lời, Mộ Chỉ Ly đi thẳng về chỗ vòng chiến, Bụi Thái Lang cũng đi theo phía sau Mộ Chỉ Ly, mà ở sau lưng Mộ Chỉ Ly, Phương Nhi cũng bước tới bên cạnh Tinh Nhi nói:
“Tinh Nhi, chẳng lẽ ngươi thật sự tin tưởng nàng có thể giải quyết Kim Tinh kên kên a? Đây chính là Kim Tinh kên kên tương đương với Cực Thành Cảnh a.”
Tinh Nhi tự tin nói:
“Ta tin tưởng nàng có thể.”
Tuy chính nàng ta không rõ tự tin này từ đâu mà có, nhưng nữ tử áo trắng kia lại có loại ma lực vô hình khiến người ta tin tưởng, chỉ cần nàng nói có thể thì sẽ chính là như vậy.
Đối với câu trả lời của Tinh Nhi, Phương Nhi lộ ra vẻ không tin.
“Tinh Nhi, ta cảm thấy ngươi gấp đến mức hồ đồ luôn rồi, ngươi thấy rõ ràng không? Tuổi của nàng so với chúng ta còn muốn nhỏ hơn. Ngươi cho rằng nàng chừng nào thì bắt đầu tu luyện? Từng này tuổi có thể đạt tới Cực Thành Cảnh? Ngươi như vậy chính là để nàng đi chịu ૮ɦếƭ.”
Bọn người Thiệu Hi dốc toàn lực đối phó với Kim Tinh kên kên, nhưng thời gian trôi qua, bọn hắn ngày càng cảm thấy tâm lực lao lực quá độ, việc này nói lên vận khí bọn hắn thực không tốt.
Bọn hắn chỉ là một đường đuổi theo con yêu thú Cực Thành Cảnh sơ cấp tới đây, dùng thực lực của bọn hắn mặc dù có chút khó khăn, nhưng khả năng chiến thắng tương đối lớn, cũng bởi vậy bọn hắn không chịu buông tha một mạch đuổi tới, dù sao chiến thắng công huân giá trị cũng không ít.
Sự tình cũng như bọn hắn hoàn toàn dự đoán trước, hao phí thời gian nửa ngày cũng đem yêu thú kia Gi*t ૮ɦếƭ, bọn hắn cũng cực kỳ mệt mỏi, nghĩ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi không nghĩ tới lúc trước chiến đấu gây động đem Kim Tinh kên kên dẫn tới.
Thiên lực bọn hắn đã tiêu hao gần hết, hiện tại lại xuất hiện một con Kim Tinh kên kên, kết quả không cần nói cũng rõ ràng rồi. Trong thời gian ngắn, tất cả bọn hắn ít nhiều đều bị thương, nhưng lúc này thiên lực trong cơ thể bắt đầu cạn kiệt, căn bản không kiên trì được bao lâu nữa, nếu tiếp tục như vậy, hẳn phải ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ.
Dù sao Kim Tinh kên kên đã xem bọn hắn thành đồ ăn, làm sao có thể thả bọn hắn đi, nghĩ vậy trên mặt Thiệu Hi không khỏi lộ ra một tia đắng chát, tốn sức thiên tân vạn khổ đi đến nơi đây, cuối cùng ngay cả xác cũng không còn, loại kết cực này thật sự vô cùng thê lương.
Nhưng lúc bọn hắn gần như tuyệt vọng, một đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện trước mắt bọn hắn, trong nháy mắt Thiệu Hi ngây ngẩn cả người, sau khi hắn phản ứng được mới phát hiện nữ tử tuyệt sắc này đang giúp bọn hắn đối phó với Kim Tinh kên kên, mà khi nữ tử này gia nhập áp lực của bọn hắn chợt giảm.
Mộ Chỉ Ly liếc đám người Thiệu Hi, lên tiếng nói:
“Các ngươi trở ra đi, trong này giao cho ta.”
Kim Tinh kên kên này trước kia nàng đã đối phó qua, lần nữa khởi chiến sẽ không vấn đề gì, bọn người Thiệu Hi ở đây không giúp được gì ngược lại ảnh hưởng nàng phát huy.
Nghe vậy, Thiệu Hi do dự:
“Cô nương, Kim Tinh kên kên này thế nhưng tương đương với yêu thú Cực Thành Cảnh a…”
Hắn lo lắng nàng không biết thực lực của Kim Tinh kên kên mới nói ra lời này, dù sao tuổi của nàng cũng còn nhỏ, lại để cho người ta có chút hoài nghi thực lực của nàng.
Nhưng Mộ Chỉ Ly lại khoát tay chặn lại, cắt đứt lời Thiệu Hi đang nói:
“Ta biết rõ, ta có thể xử lý.”
Âm thanh rơi xuống, nàng cũng không để ý lời Thiệu Hi định nói, trực tiếp kêu Bụi Thái Lang bắt đầu công kích Kim Tinh kên kên.
Bọn người Thiệu Hi không khỏi lui về sau mấy bước, lúc này Tinh Nhi cùng Phương Nhi chạy tới, giúp bọn hắn băng miệng vết thương, tâm tư Thiệu Hi lại hoàn toàn đặt trên người Mộ Chỉ Ly, không khỏi hỏi:
“Tinh Nhi, cô nương kia là người phương nào?”
“Thời điểm chúng ta tìm cứu binh vừa hay nhìn thấy vị cô nương này đi qua, ta liền cầu nàng đến hỗ trợ.”
Tinh Nhi cười nói.
Nghe vậy, Thiệu Hi cũng nhẹ gật đầu:
“Thì ra là thế, ngươi động tác cũng thật nhanh, ta muốn đi giúp nàng, Kim Tinh kên kên này thật sự cũng quá khó đối phó rồi…”
Nhưng mà Thiệu Hi còn chưa có nói xong đã ngừng hẳn lại, tại thời điểm hắn đem ánh mắt dừng trên người Mộ Chỉ Ly nói không ra lời, không chỉ riêng Thiệu Hi, những người khác cũng biểu lộ giống nhau, nhất là Phương Nhi, biểu hiện như gặp quỷ.
“Cái này… cái này cũng quá…”
Phương Nhi nuốt ngụm nước miếng, há miệng nói cả buổi nhưng lại không tìm thấy một từ gì để hình dung.
Mọi người chỉ thấy trong tay Mộ Chỉ Ly cầm một thanh trường kiếm màu xanh da trời, không ngừng tập kích đầu Kim Tinh kên kên, vốn là một con Kim Tinh kên kên nhanh nhẹn nhưng dưới thân kiếm của Mộ Chỉ Ly lại bắt đầu trở nên trì độn, giống như Mộ Chỉ Ly luôn có thể tìm được nhược điểm của nó, thân thể Kim Tinh kên kên cứng rắn lại vì bị công kích mà để lại từng vệt dấu vết, bọn hắn lúc trước công kích nhiều như vậy cũng không tạo thành chút ảnh hưởng nào a! Chênh lệch này không khỏi quá lớn đi.
Hơn nữa Mộ Chỉ Ly cùng con sói trắng kia cùng phối hợp, hai người một công một đằng trước đánh hạ, phối hợp cực kỳ ăn ý, dường như đã phối hợp qua vô số lần, không chê vào đâu được, trong mắt bọn hắn Kim Tinh kên kên kia vô cùng cường hãn lúc này lại bị một người một sói đè ra mà đánh.
Thời gian trôi qua, Kim Tinh kên kên tựa hồ cảm thấy sự cường hãn của một người một sói này, trong lòng có ý định muốn trốn, nhưng Mộ Chỉ Ly sao có thể để nó trốn đi, thừa dịp nó chuẩn bị rời đi mà lộ ra khuyết điểm, Mộ Chỉ Ly cho nó một kích chí mạng!
Nếu đổi lại là kiếm bình thường chỉ sợ không thể đâm sâu vào, nhưng Vị Ương kiến không phải là kiếm bình thường, cho nên cùng thiên lực phá vỡ Ⱡồ₦g иgự¢ của nó.
Toàn bộ quá trình mất thời gian một nén hương, Mộ Chỉ Ly lưu loát đem yêu linh Kim Tinh kên kên đào lên, trực tiếp thu vào trong túi, cái này một mình nàng giải quyết, đồ đạc cư nhiên là của nàng.
Thu kiếm, xoay người, gọn gàng, Bụi Thái Y cũng chỉ im im lặng lặng theo bộ pháp Mộ Chỉ Ly ra ngoài, Thiệu Hi nhìn Mộ Chỉ ly tiến ra, ôm quyền nói:
“Đa tạ cô nương cứu giúp.”
Hắn không nghĩ tới thực lực của nàng cường hãn như vậy, quả nhiên mĩ mạo tồn tại cùng thực lực a.
Nghe vậy Mộ Chỉ Ly chỉ khoát tay áo, cái này cảm tạ hay không với nàng không có ý nghĩa gì:
“Tạ muội muội của ngươi a, nếu không phải vì nàng ấy, ta sẽ không xuất thủ.”
Thiệu Hi sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly sẽ nói như vậy, bất quá nhìn bộ dáng kia của nàng cũng không sinh ra bất kỳ cảm giác không thích nào:
“Bất luận thế nào cũng cám ơn ngươi, nếu ngươi không ra tay, chúng ta khả năng sẽ…”
Nói đến đây, Thiệu Hi cũng có chút phiền não, mấy người bọn hắn là đại nam nhân lại nhờ một nữ tử đến cứu, cái này thật sự cũng quá mất mặt đi.
“Về sau thời điểm các ngươi đuổi Gi*t yêu thú nên chú ý một ít cảnh vật xung quanh, ta còn có việc sẽ không quấy rầy, ta đi trước.”
Nàng ở đằng kia nhì thấy một cái xác yêu thú khác, bởi vậy cũng hiểu được đại khái sự tình.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, trên mặt bọn người Thiệu Hi cũng lộ ra kinh hãi, nàng như thế nào lại biết nguyên nhân bọn hắn rơi vào hoàn cảnh? Khẳng định không phải lúc trước nàng thấy bọn hắn ở đây, vậy chỉ còn một cách giải thích khác chính là sau khi nàng tới đây, thông qua quan sát mà phát hiện, như vậy thấy rõ thật đúng là để cho người ta sợ hãi thán phục.
May mắn bọn hắn cùng nàng không phải địch nhân, nếu không có một địch nhân như vậy đúng là cộc sống hàng ngày khó có thể bình an.
Thiệu Hi nhìn thân ảnh Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi, không biết tại sao có chút không bỏ được, vì vậy lại lên tiếng nói:
“Cô nương, ngươi vội vã rời đi như vậy chắc chắn vì truyền thừa chi địa*(nơi đặt truyền thừa) a! Chúng ta cũng muốn đến đó, chi bằng cùng nhau đi?”
“Truyền thừa chi địa? Đó là cái gì?”
Mộ Chỉ Ly không ngờ chỉ tùy tiện lấy một cái lý do lại khiến bọn hắn hiểu lầm. Người kinh ngạc ngược lại đổi thành Thiệu Hi:
“Ngươi không biết việc truyền thừa chi địa?”
Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu:
“Xin chỉ giáo.”
Cái này nàng thật đúng là chưa từng nghe nói qua, nếu nói nàng một người bất tiện chính là tin tức kém tinh thông rồi, từ bốn chữ Truyền thừa chi địa bên trên nàng cũng có thể đoán ra đại khái.
“Tại thành Nhiên Hạng bên kia bên trong có một sơn mạch nghe nói trong đó phát hiện Truyền thừa chi địa, chỗ đó có Viễn cổ tông phái truyền thừa, nếu có vận may có thể có một chỗ truyền thừa mà nói, đối với chúng ta đều có chỗ tốt rất lớn, hiện tại đã có không ít người đi qua, nghe nói nửa tháng sau sẽ mở ra rồi.”
Thiệu Hi không một chút giấu diếm đem tất cả những gì mình biết nói ra, việc này có mốn cũng không giấu được, tin tức đã phát tán ra ngoài rồi, cõ lẽ sau đó Mộ Chỉ Ly cũng sẽ biết, chẳng bằng do hắn thông báo, ngược lại như vậy sẽ lưu lại cho Mộ Chỉ Ly một ấn tượng tốt.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly hiểu rõ gật đầu:
“Nguyên lai là như vậy, cảm ơn, cáo từ.”
May mắn chính mình đi ra, nếu không cứ tiếp tục ở trong sơn mạch Lạc Nhật sợ là đã để lỡ mất cơ hội này rồi! Tuy không nhất định có thể đạt được, nhưng ít ra cũng muốn thử một lần, nếu không hối hận chính là mình.
Thiên Nhi cũng nở nụ cười:
“Chuyện tốt này nói như thế nào đều muốn tham gia một chân.”
Mộ Chỉ Ly nhã nhặn từ chối lời mời của Thiệu Hi, nàng cảm thấy một mình đi vẫn là tự tại hơn, nàng cùng bọn người Thiệu Hi căn bản là không quen biết, ở lại đó cũng là xấu hổ, không bằng một mình tự do thoải mái.
Càng gần phía ngoài sơn mạch Lạc Nhật, người càng nhiều, trên cơ bản đều là một nhóm người, so sánh cùng bọn họ, một mình Mộ Chỉ Ly lẻ loi nhìn vào có chút đặc thù rồi, hơn nữa bên cạnh nàng có một con sói trắng càng khiến người khác để ý.
Không ít nam tử chú ý đến Mộ Chỉ Ly, dù sao nữ tử tuyệt mĩ như vậy không thấy nhiều, bất quá trên người nàng sinh ra cỗ khí chất người lạ chớ tới gần nên không ai dám tiến lên quấy rầy, trên người Mộ Chỉ Ly vốn có cỗ khí chất không phải người bình thường có thể có được, bọn hắn lo sợ vạn nhất chọc phải người không nên chọc, lúc này được không bù nổi mất rồi.
Đối với loại tình huống này, hiển nhiên Mộ Chỉ Ly là mừng rỡ, không để ý đến mọi người đàm luận, nàng hướng thành trì gần nhất đi đến, vị trí bây giờ của nàng cùng cửa vào lúc trước là hai địa phương khác nhau.
Vị trí này cách thành trì khá xa, Mộ Chỉ Ly một đường chạy đi cũng phải đến chạng vạng tối mới tới nơi, bất quá thành trì này lớn hơn thành Hoa Liên một chút, bên trong cũng náo nhiệt hơn không ít.
Trên mặt Mộ Chỉ Ly mang theo mỉm cười, đi vào bên trong thành trì, cảm thụ được không khí náo nhiệt, không khỏi cảm khái thường xuyên thấy người cảm giác vẫn tốt hơn, so với đứng ở bên trong sơn mạch chênh lệch rất lớn.
Sau khi vào thành, đầu tiên Mộ Chỉ Ly đi mua một ít lương khô, lúc trước lương khô đã không còn, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là bị Cao Chính Thanh ăn, hiện tại đi bổ sung chút ít, thận tiện cũng nghe ngóng một chút tin tức mới nhất.
Ngồi ở bên trong quán cơm, Mộ Chỉ Ly tùy ý chọ một ít thức ăn, có lẽ nơi này cách lối ra của sơn mạch Lạc Nhật gần nhất, cho nên người cũng đặc biệt nhiều.
Trong quán ăn cũng đang ngồi không ít người, bất quá không phải vì ăn cơm, mà vì trao đổi tin tức, cho nên mới hình thành một màn kỳ lạ này.
Mộ Chỉ Ly không yên ăn thức ăn, lực chú ý tập trung bên cạnh những người đang nói chuyện, quả nhiên không lâu đã nhận được một tin tức…