Kì nghỉ đông này với Thiệu Vinh mà nói vô cùng bình lặng, cả ngày ở nhà ông nội xem phim, chơi game cùng Thiệu Thần, từng ngày trôi qua thoải mái mà vui vẻ.
Ông nội và bác cả cũng từ nước ngoài trở về, baba cũng về đây một chuyến, sau đó baba và bác cả nhốt mình trong thư phòng không biết nói chuyện gì, nói suốt mấy tiếng đồng hồ.
Thiệu Thần thật tò mò định bụng đi nghe lén, nhưng bị Thiệu Vinh ngăn lại.
“Lỡ như bị phát hiện anh làm sao chịu tội nổi đây?” Thiệu Vinh thật lý trí nói.
“Ách. . . . . . Cũng đúng.” Chỉ một cái liếc mắt sắc bén của bác hai đã khiến Thiệu Thần kinh hồn táng đảm, hơn nữa ánh mắt âm trầm từ trước tới giờ của ba, hậu quả bị phát hiện nghe lén chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Thấy Thiệu Thần tò mò chịu không nổi, Thiệu Vinh đành phải đem chuyện “ông nội bị bệnh Alzheimer” nói cho Thiệu Thần biết.
Thiệu Vinh còn tưởng rằng baba và bác cả nhốt mình trong thư phòng là thảo luận chuyện ông nội ra nước ngoài chữa bệnh, hoàn toàn không nghĩ tới nội dung hai người thảo luận cư nhiên lại có liên quan tới mình.
Đã biết được chân tướng năm đó, nhưng trực tiếp đến hỏi ba mình lại không tốt, vì vậy Thiệu Trường Canh đành phải ngả bài với anh cả.
Không nghĩ tới, Thiệu Xương Bình lại nói hắn không biết.
“Anh là nói, ngay cả anh cũng không biết thân phận thật sự của thái tử?” Thiệu Trường Canh đối với chuyện này rất kinh ngạc.
Thiệu Xương Bình gật đầu, “Hắn là người xuất đạo muộn nhất trong tổ chức, anh chưa có gặp qua bản nhân của hắn.”
“Như vậy, bình thường Lam Dạ vận hành thế nào? Các anh không cần gặp mặt nhau à?”
“Lam Dạ có năm thành viên trung tâm, lúc gặp vấn đề quan trọng thì thường do năm người bỏ phiếu quyết định, thời gian còn lại mỗi người đều tự làm việc của mình, khi nào cần giúp đỡ mới sử dụng mật lệnh của tổ chức để phối hợp với nhau. Ba phụ trách buôn lậu иộι тạиg, thái tử phụ trách buôn bán thuốc phiện, công việc của hai bên khác nhau, bình thường rất ít cơ hội tiếp xúc.”
Dựa theo cách nói của Thiệu Xương Bình, Thiệu An Quốc và Âu Dương Lâm là hai trong năm thành viên trung tâm, chủ yếu phụ trách mua bán buôn lậu иộι тạиg, còn lại ba người là phụ trách buôn lậu thuốc phiện. Thái tử được xem như truyền nhân của thủ lĩnh Lam Dạ, trong tay hắn nắm giữ nguồn cung cấp thuốc phiện lớn ở Đông Nam Á.
Tổ chức này vẫn che giấu rất tốt, trao đổi với nhau sử dụng nhiều mật mã khẩu lệnh, vô cùng thần bí, Tô Tử Hàng nằm vùng ba năm có thể điều tra được nhiều tư liệu như vậy, hiển nhiên anh ta đã tiếp cận được với một trong số năm thành viên trung tâm.
Hơn nữa, đối phương còn rất tin cậy y.
—— An Phỉ?
Người phụ nữ vì Tô Tử Hàng sinh hạ con trai, giữa cô và Tô Tử Hàng không thể nghi ngờ chính là loại quan hệ thân mật nhất. Có điều tính cách của An Phỉ không hề giống những người có nhiều dã tâm, hơn nữa cô vẫn luôn yêu thích việc học vẽ tranh, đối phương diện kinh doanh hoàn toàn không có hứng thú, huống chi là tham gia buôn lậu thuốc phiện. Trong ấn tượng của Thiệu Trường Canh, An Phỉ là một tiểu thư nhà giàu điển hình, sống trong thế giới riêng của mình, thật sự không thể liên hệ cô với đầu mục hắc đạo.
—— An Dương?
Nhiều năm trước anh ta đã bị tai nạn xe cộ ૮ɦếƭ. Thiệu Trường Canh còn nhớ rõ, lúc trở về tham dự lễ tang của An Dương, An Phỉ từng nói trước khi anh trai cô lâm chung đã gọi điện thoại định nói cho cô biết một bí mật quan trọng, đêm đó cũng là đêm giáng sinh An Phỉ sốt ruột đưa Thiệu Vinh nuốt nhầm cái chìa khoá đến bệnh viện mà bỏ quên di động ở nhà. Vì vậy, cô vẫn chưa nghe được di ngôn của anh trai. Bí mật mà An Dương định nói có phải là về thái tử hay không cũng không ai biết được.
—— Như vậy, người tiếp xúc khá nhiều với Tô Tử Hàng ở An gia, chỉ còn có mình An Lạc.
Nhớ tới ánh mắt sắc bén lạnh lùng của An Lạc, sự chán ghét rõ ràng với Tô Tử Hàng, cùng với thái độ khác thường khi nhắc tới di vật của An Phỉ. . . . . . Có vẻ rất phù hợp với thân phận thái tử.
Thiệu Trường Canh nhịn không được khẽ nhíu mày.
Tuy rằng suy đoán thái tử là An Lạc rất phù hợp lẽ thường, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có nhiều chỗ không đúng lắm.
Thái tử trở về.
Những lời này giống như ẩn dụ cho “thợ săn núp trong bóng đêm yên lặng chăm chú theo dõi tất cả.”
***
Không giống với nhiều người khẩn trương, kì nghỉ đông này ngược lại trôi qua vô cùng bình lặng.
Thiệu Vinh đi chơi cùng Thiệu Thần mấy lần, Thiệu Trường Canh bởi vì lo lắng an toàn của cậu thậm chí còn thuê vệ sĩ âm thầm bảo hộ, nhưng rốt cuộc chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thiệu gia vẫn duy trì không khí nặng nề như trước khi bão táp đến.
Mà Thiệu Vinh, vẫn như cũ không biết gì về việc này.
Có lẽ do mọi người đa tâm? Có khi Thái tử cũng không hứng thú với việc trả thù chuyện hơn mười năm về trước?
Hay là nhân vật thần bí kia đang âm thầm chuẩn bị cái gì?
Nỗi bất an đó vẫn tiếp tục đến lúc trường Thiệu Vinh khai giảng.
Hôm nay, Thiệu Trường Canh nhận được điện thoại của trường học.
“Xin hỏi anh có phải là Thiệu Trường Canh tiên sinh ba của Thiệu Vinh không?”
“Đúng vậy,” Thiệu Trường Canh thấp giọng nói, “Có chuyện gì sao?”
“Là thế này, Thiệu Vinh nhà anh thi cuối kỳ thành tích nằm trong top 40, vậy nên học kỳ sau sẽ được phân vào lớp trọng điểm của trường chúng tôi.”
Thiệu Trường Canh có chút kinh ngạc, Thiệu Vinh hoàn toàn chưa từng đề cập qua chuyện này với hắn.
“Chúng tôi sẽ sắp xếp giáo viên tốt nhất vào lớp trọng điểm, đương nhiên, sau khi bắt đầu học kỳ lớp 11, trước hết sẽ chuẩn bị ôn thi vào trường cao đẳng, toàn bộ học sinh lớp trọng điểm phải vào trọ ở trường để thuận tiện cho việc tự học buổi tối và phụ đạo đặc biệt.”
“Việc sắp xếp này cần phải được sự đồng ý của phụ huynh, chúng tôi cũng đã nhận được giấy báo do anh kí tên, học sinh Thiệu Vinh hôm nay sẽ vào lớp trọng điểm báo danh. Ngoài ra trường học cũng muốn mở một cuộc họp phụ huynh học sinh lớp trọng điểm, định vào lúc 2 giờ 30 chiều chủ nhật, anh có thời gian tới tham dự không?”
Thầy giáo đầu bên kia điện thoại dùng giọng điệu giải thích công thức hoá học để giảng giải sắp xếp của nhà trường.
Thiệu Trường Canh hiểu rất rõ ý tứ của nhà trường, rất nhiều trường trung học cũng chọn một đám học sinh thành tích ưu tú lập thành lớp trọng điểm, đưa lực lượng giáo viên tốt nhất tiến hành bồi dưỡng. Do thành tích học sinh lớp này đều rất tốt, cho nên lúc thầy giáo giảng bài sẽ có thể nhảy qua những phần kiến thức căn bản và chủ đề đơn giản, giúp học sinh tiết kiệm được không ít thời gian.
—— Đây không thể nghi ngờ chính là môi trường học tập rất đáng mơ ước.
Trên lí trí Thiệu Trường Canh rất rõ ràng việc Thiệu Vinh hẳn nên vào lớp trọng điểm, nhưng khi thầy giáo nói rằng “phải trọ ở trường”, hắn lại cảm thấy có chút bất an. Trọ ở trường, đồng nghĩa với việc Thiệu Vinh sẽ tách khỏi mình, hơn nữa, thời gian tách ra sẽ rất dài, thời gian dài hơn một năm này phát sinh chuyện gì căn bản không thể đoán trước, càng không có cách nào khống chế.
Bất quá. . . . . . Thông báo đã ký tên là chuyện gì nữa? Mình có kí tên cái gì bao giờ?
Chẳng lẽ là Thiệu Vinh tiền trảm hậu tấu?
*chém xong mới báo, tức là làm rồi mới chịu nói.
Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng nhíu mày, ổn định tâm tình bất an dưới đáy lòng, thấp giọng nói: “Cám ơn thông báo của thầy. Cuối tuần này tôi sẽ đúng giờ tham dự họp phụ huynh.”
Từ lúc bắt đầu nghỉ học, Thiệu Vinh đã nhận được thông báo của trường nói mình trúng tuyển vào lớp trọng điểm.
Ngày khai giảng đầu tiên, bảng thông báo thật to ở trường liệt ra danh sách học sinh lớp 11 đậu vào lớp trọng điểm, lần này Thiệu Vinh thi đỗ hạng nhất, tên của cậu cũng được đặt trên đầu danh sách.
Thiệu Vinh yên lặng rời khỏi bảng thông báo, đến toà nhà dạy học tìm lớp 11 trọng điểm thứ 9* mới thành lập để báo danh. Tuy rằng lớp mới thành lập khẳng định không quen biết mấy ai, bất quá trong lớp cũ Thiệu Vinh cũng không quen biết nhiều người.
*kiểu như lớp 11/1, 11/2… 11/9 bên mình.
Cho nên cũng chẳng có gì khác biệt lắm. . . . . .
So với các bạn học vừa đổi lớp tinh thần phấn chấn, biểu tình Thiệu Vinh có vẻ vô cùng bình tĩnh, cậu ngẩng đầu xác nhận biển số lớp 11 thứ 9, bước vào phòng học đang nháo như cái chợ rồi tìm một vị trí vắng vẻ ngồi xuống.
Chủ nhiệm lớp còn chưa tới nên trong phòng học loạn thành một đoàn, xung quanh đều là thanh âm ồn ào của các học sinh nhiệt huyết ——
“A, cậu là Trần Nghĩa lớp 7 kia phải không, tớ đã sớm nghe nói về cậu. . . . .”
“Ê, bạn học bạn cũng được phân vào lớp này à, duyên phận nha!”
“Thấy không, nhỏ ngồi bên đó chính là Trương Trữ Trữ, thường xuyên thi max điểm hóa học đó. . . . .”
Trong phòng học ngập tràn lời khen tặng nhau, nhận bà con với nhau cùng với thanh âm tán chuyện.
Thiệu Vinh cũng không quá hứng thú với chuyện này, một mình nhàm chán lấy điện thoại baba mua cho bật nhạc đeo tai nghe ngồi nghe, thuận tay mở ra quyển sách xem tiểu thuyết.
Đột nhiên, bả vai bị người vỗ một cái, Thiệu Vinh nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy một khuôn mặt tươi cười phóng đại xuất hiện trước mặt mình, mà chủ nhân của gương mặt này lại còn rất tự nhiên đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thiệu Vinh khó hiểu bỏ tai nghe xuống, “Có chuyện gì sao?”
Biểu tình nam sinh chuyển từ khi*p sợ đến tức giận, rồi cuối cùng trở thành ủy khuất, “Cậu không nhận ra tớ?”
Thiệu Vinh đương nhiên nhận ra được cậu ta, có điều đã quên mất tên gọi là gì.
“Là tớ nè!” Đối phương vẻ mặt không cam lòng, “Lúc thi cuối kì chép bài tiếng Anh của cậu đó, sau đó còn dẫn cậu đi hát KTV ấy. Vậy mà cậu cũng không nhận ra được hả, trí nhớ của cậu gì kì vậy!”
“Tớ đương nhiên nhận ra được cậu.” Thiệu Vinh nói.
Nam sinh vẻ mặt vui sướng.
“Nhưng mà quên tên mất rồi.” Thiệu Vinh tiếp tục nói.
“. . . . . .”
“Xin lỗi nha, cậu tên là?” Thiệu Vinh rất chân thành hỏi, hình như là cái gì Từ cái gì Cẩm, tên có điểm khó nhớ.
“. . . . . .” Nam sinh cảm thấy vô cùng thất bại.
Sau một lúc im lặng thật lâu, nam sinh mới nghiêm túc nói: “Thiệu Vinh, cậu nghe rõ đây, bây giờ tớ chính thức tự giới thiệu một lần nữa,” hắng giọng một cái, “Tớ tên là Từ Cẩm Niên, Từ trong gió mát từ từ, Cẩm trong cẩm tú sơn hà, Niên trong niên hoa tự thủy, xin cậu lần sau đừng có quên tên tớ nữa, như vậy sẽ tổn thương tâm hồn tớ cực kì nghiêm trọng.”
Thiệu Vinh nghiêng đầu nghe cậu ta phẫn nộ trách cứ, sau một lúc lâu mới gật gật đầu nói: “Được.”
“. . . . . .” Từ Cẩm Niên lại bị đánh bại.
Mình nói nhiều đến vậy, nói đến tê tâm liệt phế, miệng đắng lưỡi khô mà cậu ta chỉ nói một chữ “được”!
Đột nhiên hiểu được vì sao nhiều nữ sinh lại thầm mến cái tên chỉ số thông minh thì cao mà tình cảm lại thấp này.
Bình thường ở trường học Thiệu Vinh luôn trầm mặc ít lời, trong lớp học ồn ào hỗn loạn cậu vẫn có thể mặt không đổi sắc ngồi ở góc nghe nhạc xem tiểu thuyết, tính cách không thích giao tiếp với người khác cũng có một loại lực hấp dẫn kỳ quái, khuôn mặt nhìn không có bao nhiêu biểu tình hoàn toàn phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử trong cảm nhận của mấy nữ sinh.
Mà người đẹp trai sáng lạn dễ làm quen như mình lại chỉ được các nữ sinh coi là bạn tốt, thậm chí còn bi thảm tới mức trở thành người gửi thư tình giùm mấy nhỏ đó. . . . . .
Từ Cẩm Niên bất đắc dĩ thở dài trong lòng, quay đầu nhìn Thiệu Vinh nói: “Thiệu Vinh, lần này may nhờ có cậu chép đáp án tiếng Anh cho tớ, thành tích mấy môn khác của tớ cũng không tệ, có điều cái môn tiếng Anh này lần nào cũng cản trở, lúc này cư nhiên thi được trên 80 điểm, thuận lợi chen vào lớp trọng điểm, mẹ tớ kích động quá mua cho tớ cái điện thoại nữa này.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh im lặng.
Từ Cẩm Niên nhức đầu, “Về sau có rảnh dạy tớ ngữ pháp đi, tớ thật sự chịu thua cái loại tiếng chim này rồi.”
Thiệu Vinh gật gật đầu, “Ừ.”
Cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, có một nữ sinh bước vào, Từ Cẩm Niên đột nhiên xáp lại bên tai Thiệu Vinh nhỏ giọng nói: “Thấy Trần Lâm Lâm không? Nhỏ vừa mới vào kia kìa.”
Thiệu Vinh nhìn theo tầm mắt của cậu ta, quả nhiên thấy một nữ sinh bện tóc, mặt trái xoan, mắt to điển hình, trên mặt mỉm cười, bộ dạng rất được.
Thiệu Vinh cũng thưởng thức tinh thần yêu cái đẹp, nhìn một cái rồi quay đầu nói: “Thấy rồi, nhỏ đó làm sao?”
“. . . . . .” Từ Cẩm Niên cắn chặt răng, “Nhỏ đó chính là hoa khôi của trường mà tớ đã nói với cậu đấy, lần thi này nhỏ cũng lọt vào top 40, về sau sẽ học cùng lớp với chúng ta. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhỏ mà một chút ý tưởng cậu cũng không có hả?”
Thiệu Vinh nhìn cậu ta một cái, “Tớ cũng không phải sắc lang, còn có thể có ý tưởng gì?”
Từ Cẩm Niên chỉ vào cái mũi của mình, “Vậy chẳng lẽ tớ là sắc lang?”
Hai người đang nói, cửa trước lại đột nhiên được đẩy ra, một cô giáo trẻ tuổi đeo mắt kính đi lên bục giảng, tóc ngắn áo sơmi giày cao gót vừa nhìn là biết người không dễ chọc, ánh mắt lạnh lùng đảo xung quanh lớp, duỗi ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn, “Trật tự.”
Bên trong phòng học lập tức an tĩnh lại.
Cô giáo lúc này mới tự giới thiệu mình: “Tôi họ Trương, tên là Trương Tuyết Du, là cô giáo số học kiêm chủ nhiệm lớp của các em.”
Bên trong phòng học lặng ngắt như tờ.
Từ Cẩm Niên đột nhiên thấp giọng nói: “KFC gần đây mới ra một món tên ‘cá tuyết dưới biển sâu’ ăn rất ngon, sao tên của cô ấy cũng là cá tuyết kỳ quặc vậy nhỉ.”
Tuyết du 雪瑜 và Tuyết ngư (cá tuyết) 鳕鱼 đồng âm.
“Hả?” Thiệu Vinh không nghe rõ, quay đầu lại hỏi.
Động tác quay đầu rất rõ ràng, bị cô giáo trên bục giảng nhìn thấy.
“Trò Thiệu Vinh.” Trương Tuyết Du nâng kính mắt trên sống mũi, “Em có ý kiến gì với câu nói vừa rồi của tôi à?”
Thiệu Vinh đứng lên, thần sắc thật bình tĩnh: “Có ạ.”
“Mời nói.”
Thiệu Vinh nghiêm túc nói: “Em cho rằng lúc cô tự giới thiệu, tốt nhất nên viết tên mình lên trên bảng. Như vậy mọi người mới biết được tên cụ thể của cô giáo viết như thế nào, mắc công lại nhầm qua từ cùng âm.”
Từ Cẩm Niên thiếu chút nữa bật cười, vội vàng lấy tay che miệng nhẹ nhàng ho một tiếng.
Bên góc phòng truyền đến tiếng cười của một bạn học nhịn không được.
Sắc mặt Trương Tuyết Du âm tình bất định, sau khi im lặng một lát mới xoay người viết tên lên bảng đen, tầm mắt lại lạnh lùng đảo khắp phòng học, “Là Tuyết trong bông tuyết, Du trong chu du, không phải là. . . . . Cá tuyết mà các em thích ăn.”
Trong phòng học lại có người cười trộm.
Trương Tuyết Du liếc nhìn Thiệu Vinh một cái, “Em ngồi đi.”
Thiệu Vinh dưới ánh mắt sắc bén của cô giáo bình tĩnh ngồi xuống, một lát sau mới nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Từ Cẩm Niên: “Tớ cũng rất thích ăn cá tuyết.”
“. . . . . .” Từ Cẩm Niên lần thứ ba bị đánh bại.
Không biết vì sao, Từ Cẩm Niên đột nhiên cảm thấy cậu bạn Thiệu Vinh này đặc biệt đáng yêu. Rõ ràng trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, lúc trả lời câu hỏi của cô giáo cũng rất nghiêm túc, nhưng không biết tại sao lại làm cho người ta cảm thấy, gương mặt như vậy, so với nụ cười sáng lạn của những người khác càng thêm sinh động thú vị hơn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mỗi lần viết đến bạn học Từ tôi sẽ thật sung sướng
Thiên văn này chắc sẽ viết hơn mười tập, lấy tốc độ dũng mãnh của tôi rất nhanh sẽ kết thúc
Tiếp theo mục tiêu dời sang Tô gia hoặc An gia
Bối cảnh rất rộng mở, đã ૮ɦếƭ rất nhiều người, đề cập qua nhiều đại gia tộc
Đó là bởi vì tôi muốn kéo một cái hệ liệt. . . . . . _