Ngoại truyện 1Ngày hôm sau Lộ Dao và Hoắc Viễn Chu vừa đến Vân Nam, họ liền vội vã chạy đến quận nhỏ để lãnh chứng, mãi đến khi nhận được cuốn sổ hồng ngày đêm thương nhớ đó, tảng đá trong lòng Lộ Dao mới rơi xuống.
Cô chụp một bức ảnh và gửi cho ông Lộ, tiện tay chuyển tiếp cho Chu Toàn, 【 Chị Toàn Toàn, đem bao lì xì tới đi! 】
Chu Toàn trả lời cô: 【 Hiệu suất thật đấy! Bảo em rể phát bao lì xì cho tất cả nhân viên trong ngân hàng của chúng ta mau lên đi nhé! Bây giờ chị sẽ gửi giấy chứng nhận kết hôn của hai người vào trong nhóm công ty! 】
Lộ Dao: 【... Nhớ che tên em lại đấy. 】
Chu Toàn: 【 Không sao, dù sao bọn họ cũng không nhận ra em, chủ yếu là làm cho mấy cô em gái mơ ước đến Hoắc Viễn Chu đó hoàn toàn hết hy vọng thôi. 】
Lộ Dao: 【...】Cô quay đầu lại nói với Hoắc Viễn Chu: “Chu Toàn muốn gửi giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta vào trong nhóm công ty, như vậy có được lắm không?”
Hoắc Viễn Chu ngẩng đầu lên: “Không cần cô ấy gửi, anh gửi rồi.”
Lộ Dao: “...”
Sau khi lãnh chứng, bọn họ ở lại Vân Nam chơi vui đến quên cả trời đất, hai tuần trôi qua, bọn họ vẫn không có ý định trở về.
Trong lúc ông Lộ gọi thật nhiều cuộc để hỏi khi nào bọn họ về, Lộ Dao lại nói đùa: “Đợi thêm năm nữa rồi về.”
Ông Lộ: “...” Đúng là không khách khí với ông dù chỉ một chút, bảo con bé chơi thêm vài ngày, con bé đã không chịu về, có từng nghĩ đến những ngày nước sôi lửa bỏng của ông không thế?
“Dao Dao, hai đứa về mau lên, nếu còn không về ba sẽ bị cảm nắng mất thôi!”
Lộ Dao cười: “Ba, tụi con không phải máy điều hòa, về rồi là ba có thể mát mẻ. Nếu trời nóng ba có thể bật điều hòa mà, gọi cho con cũng vô ích.”
Ông Lộ thở dài: “Điện trong nhà chúng ta bị mẹ con cắt hết rồi...”
Lộ Dao nghe xong liền sững người, sau khi phản ứng lại mới bật cười ha hả.
Ông Lộ tức giận bấm tắt cuộc gọi, sau đó kéo số của Lộ Dao vào danh sách đen.
Hoắc Viễn Chu vừa tắm xong, thấy Lộ Dao đang nằm trên giường cười lăn cười bò, anh hỏi: “Em làm sao vậy?”
Lộ Dao cười đến mức nước mắt suýt rơi xuống: “Mẹ em tức ba em vì đã đưa sổ hộ khẩu cho chúng ta, cắt hết điện trong nhà, bây giờ ông Lộ đang nóng bức không chịu nổi rồi.”
Hoắc Viễn Chu: “...” Anh bế Lộ Dao ngồi lên đùi mình, hỏi cô: “Khi nào về?”
Lộ Dao ôm cổ anh, “Còn muốn chơi thêm vài ngày.”
“Được.” Hoắc Viễn Chu liền đáp ứng cô, nhưng chơi ở Vân Nam hơn mười ngày rồi, cũng không còn niềm vui nào khác, vì vậy anh hỏi ý kiến cô: “Hay chúng ta ra nước ngoài chơi đi?”
Lộ Dao ngẫm nghĩ, “Cũng được, anh muốn đi đâu?”
Hoắc Viễn Chu nói: “Nara.” Bạn đang đọc truyện tại
KenhTruyen24h.ComLộ Dao cười nhạt, “Sao anh biết em thích nơi đó?”
Hoắc Viễn Chu nhìn cô: “Vì anh cũng thích nơi đó.” Tại công viên Nara, đó là lần đầu tiên sau mười lăm năm xa cách, anh có thể nhìn cô với khoảng cách thật gần.
Không biết lúc đó cô có còn yêu anh không, anh chỉ có thể che giấu tất cả những cảm xúc dư thừa, xem cô như một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Lộ Dao vùi đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, ôm anh thật chặt, không nói gì.
Một hồi lâu sau, Hoắc Viễn Chu mới vỗ nhẹ lên người cô: “Dao Dao, em buông tay ra đi.”
Lộ Dao ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
Hoắc Viễn Chu: “Em đừng véo anh nữa mà.”
Lộ Dao: “...” Vừa rồi cảm xúc của cô đã kích động quá mức.
Cô hơi nghiêng đầu: “Khi nào chúng ta tổ chức hôn lễ?”
Hoắc Viễn Chu ngẫm nghĩ: “Mùa xuân năm sau đi.”
Lộ Dao mím môi xuống: “Muộn thế.”
Hoắc Viễn Chu gật đầu: “Phải dành cho mẹ một khoảng thời gian để bà ấy chấp nhận, trong hôn lễ, anh không muốn bà ấy miễn cưỡng bản thân, miễn cưỡng cười vui, anh không có người thân, vì vậy... hy vọng trong hôn lễ ba mẹ có thể vui vẻ một chút.”
Cổ họng Lộ Dao trượt nhẹ, “Chúng ta tổ chức hôn lễ kiểu phương Tây đi?”
Hoắc Viễn Chu đáp lại không hề nghĩ ngợi: “Kiểu Trung Quốc đi, tổ chức ngay ở khách sạn, ông nội bà nội và ông ngoại bà ngoại, bọn họ vẫn tương đối truyền thống.”
Lộ Dao cọ trán lên иgự¢ anh, “Nghe theo anh.” Sau đó cô thở dài, khẽ hỏi anh: “Cái phân đoạn mời ba mẹ lên sân khấu đó thì sao...”
Hoắc Viễn Chu xoa đầu cô: “Cái này do Tưởng Trì Hoài phụ trách, chúng ta không phải lo.”
Lộ Dao sững sờ: “Anh ta phụ trách? Anh ta bỏ tiền đi mướn ba mẹ cho anh sao?”
Hoắc Viễn Chu: “...” Anh cười bất lực, bắt đầu thừa nước ᴆục thả câu: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Lộ Dao khịt mũi, đảo mắt xem thường: “Đừng nói nửa chừng, em cũng không muốn biết đâu!” Cô bất ngờ vỗ vào đầu mình, “Tiêu rồi, em quên nói cho chú Bàng biết em đã lãnh chứng với anh, nhanh chóng nói với chú ấy một tiếng mới được.”
Cô lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Bàng Lâm Bân: 【 Chú Bàng, đã lãnh chứng, hôn lễ sẽ được tổ chức vào mùa xuân năm sau, tới lúc đó phải cho cháu bao lì xì thật to nhé ~】
Bàng Lâm Bân trả lời: 【 Bao lì xì chắc chắn phải có, điều bất ngờ cũng cần phải có. 】
Lộ Dao hỏi: 【 Bất ngờ gì thế ạ? Có thể tiết lộ trước không? ]
Bàng Lâm Bân: 【 Tiết lộ rồi sẽ không còn bất ngờ nữa, cháu phải nghĩ ra cách thuyết phục ba mẹ cháu cho phép chú đến tham dự hôn lễ của cháu đi. 】
Lộ Dao nói: 【 Được, việc này cứ trông cậy vào cháu. 】 Nhìn màn hình điện thoại, cô không thể ngừng suy nghĩ, điều bất ngờ này rốt cuộc là gì...
Lúc này ở Luân Đôn.
Mấy ngày nay Đông Mễ Lộ đã đi hết những nơi mà Tưởng Trì Hoài có thể xuất hiện, nhưng kết quả là đến bóng dáng cũng không nhìn thấy. Cô nằm trên giường thẫn thờ nhìn điện thoại, cứ tiếp tục như vậy, dù đến kiếp sau cô cũng không thể vô tình gặp được anh nữa.
Cô đột nhiên bật dậy khỏi giường, tìm số điện thoại của Tưởng Trì Hoài, gửi cho anh một tin nhắn, 【 Tưởng Trì Hoài, bây giờ em đang ở Luân Đôn. 】
Không quá vài phút Tưởng Trì Hoài đã hỏi cô: 【 Sau đó thì sao? Cứ tiếp tục như vậy có gì thú vị không? 】
Đông Mễ Lộ thở ra, 【 Không thú vị, nhưng, đồng hương à, hiện giờ em đang không có tiền...】
Cô gửi tin nhắn đi, sau đó lại chia sẻ vị trí của mình cho anh.
Hai mươi phút trôi qua, Tưởng Trì Hoài vẫn không trả lời cô.
Đông Mễ Lộ xóa tin nhắn đi, ngửa mặt lên trời thở dài.
Cô nhất định phải sống cô độc đến hết quãng đời còn lại luôn hay sao?
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, cô phấn khích cầm lấy điện thoại, thật sự là Tưởng Trì Hoài, ngón tay cô run rẩy trượt phím trả lời qua.
“Xuống lầu!”
Đông Mễ Lộ còn chưa kịp nói gì, Tưởng Trì Hoài đã cúp máy.
Đông Mễ Lộ ngồi lặng im trên giường khoảng hai phút, xoa thật mạnh lên má, không phải đang nằm mơ, Tưởng Trì Hoài đang đợi cô dưới lầu.
Cô nhảy xuống khỏi giường, phấn khởi dậm chân ầm ầm lên tấm thảm dưới nền nhà. Cũng không quan tâm đến việc thay quần áo hay là trang điểm, cô mặc vào một lớp áo khoác bên ngoài lớp áo ngủ, lấy thẻ phòng và đi ra ngoài.
Ở lối vào của khách sạn, từ phía xa, cô liền nhìn thấy người đàn ông đang tựa người lên cửa xe, động tác hút thuốc gợi cảm và thờ ơ đó đánh thẳng vào trái tim cô.
Đông Mễ Lộ hít một hơi thật sâu, bước lên đôi giày cao gót, lộc cộc lộc cộc chạy về phía anh.
Tưởng Trì Hoài ngước mắt lên, ấn đường nhíu lại, đúng là không chú ý chút nào.
“Tiểu Ớt Cay nói rất đúng, anh là người lương thiện nhất trên thế giới này.” Đông Mễ Lộ mỉm cười, đứng ở nơi cách anh chưa đầy một mét.
Tưởng Trì Hoài vứt bỏ tàn thuốc, “Đến đây bao lâu rồi?”
Đông Mễ Lộ tính toán: “Hôm nay là ngày thứ 15.”
Tưởng Trì Hoài nhìn cô với vẻ mặt hờ hững: “Đông Mễ Lộ, cô như vậy khiến tôi thấy rất chán ghét.”
Trái tim Đông Mễ Lộ chua chát như ăn táo gai, nhưng khóe miệng vẫn cố gắng hếch lên, “Em biết, sau này em sẽ không nhắn tin cho anh nữa.”
Hai tay cô nắm chặt lấy vạt áo khoác, bình tĩnh nhìn anh, nhìn thấy sự chán ghét trong mắt anh, không hề che giấu.
Cô mỉm cười: “Lúc về anh nhớ lái xe chậm một chút, em đi lên đây.” Cô vẫy tay với anh, sau đó xoay người rời đi.
“Đông Mễ Lộ!”
Lưng Đông Mễ Lộ cứng đờ, cô dừng bước, xoay người lại, trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt: “Chuyện gì thế?”
Tưởng Trì Hoài đút hai tay vào túi quần, nhìn cô: “Sau này đừng đi theo tôi vòng quanh thế giới nữa, được không?”
Đông Mễ Lộ nhìn anh chăm chú thật lâu, lâu đến nỗi mắt cô đau xót, Tưởng Trì Hoài không nói gì, nhìn cô bằng vẻ mặt vô cảm.
Cô cũng không nói gì, chỉ làm ra một cử chỉ ok với anh, rồi dứt khoát xoay người đi. Đi được vài bước, cô quay đầu lại: “Tưởng Trì Hoài, hôm nay em không cố ý làm phiền anh, chỉ là vì nhớ anh quá mà thôi.”
Tưởng Trì Hoài thở dài bất lực.
Đông Mễ Lộ lại chạy xuống khỏi bậc thang, hít thở loạn xạ, cô vừa ép иgự¢ vừa hỏi Tưởng Trì Hoài: “Anh định cả đời này chỉ yêu một cô gái là Tiểu Ớt Cay, không bao giờ kết hôn đúng không?”
Tưởng Trì Hoài nhíu mày: “Cô xem nhiều phim truyền hình quá nên não bị thiểu năng rồi à?”
Đông Mễ Lộ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, “Sau này anh có thể không yêu người khác, nhưng cũng không thể cả đời không kết hôn được, điều đó có nghĩa là em vẫn còn cơ hội được ở bên anh, mặc dù cơ hội này gần như bằng không, nhưng vẫn hơn là không có, đúng không?”
Tưởng Trì Hoài không nói gì, lẳng lặng nhìn cô.
Đông Mễ Lộ hít một hơi thật sâu, “Tưởng Trì Hoài, em sẽ báo danh trước với anh, lấy số xếp hàng, nếu sau này anh muốn kết hôn nhưng lại không gặp được người phù hợp, anh có thể liên hệ với em, nếu anh... gặp được người anh yêu, em sẽ chúc phúc cho anh.”
Tưởng Trì Hoài nhìn cô, “Tôi nói cô như vậy mà trong lòng cô không cảm thấy gì cả sao?”
Đông Mễ Lộ cười nhẹ: “Chắc chắn là rất khó chịu rồi, nhưng chỉ cần là anh, em có thể chịu đựng tất cả mọi thứ. Có lẽ sau hai năm em sẽ không điên cuồng như khi còn trẻ như vậy nữa. Nhưng... Tưởng Trì Hoài, em sẽ không hối hận vì đã từng thích anh, người khác không hiểu sẽ nghĩ em điên rồ, nhưng em cảm thấy điều đó rất đáng giá.”
Tưởng Trì Hoài không rời mắt, bóng đêm trở nên dày đặc hơn, khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.
Anh lại hỏi cô: “Không có tiền à?”
Đông Mễ Lộ gật đầu: “Anh em biết em đang dùng thẻ của Tiểu Ớt Cay, liền báo cho Tiểu Ớt Cay đóng băng thẻ rồi, bây giờ trên người em một đồng cũng không có.”
Tưởng Trì Hoài lấy ví tiền ra, rút từ bên trong ra một tấm thẻ ngân hàng và đưa cho cô: “Sau khi về nhớ trả lại thẻ cho Lộ Dao, cả số tiền còn nợ cô ấy nữa.”
Đông Mễ Lộ ngờ nghệch, nhìn tấm thẻ, không biết làm sao cho phải.
Tưởng Trì Hoài hỏi cô: “Không cần à?”
Đông Mễ Lộ liền giật lấy tấm thẻ, “Kẻ ngốc mới không cần.”
Tưởng Trì Hoài cất ví tiền vào: “Trước khi tôi kết hôn phải trả lại thẻ cho tôi đấy!”
Đông Mễ Lộ nắm chặt tấm thẻ trong tay, “Tưởng Trì Hoài, anh đưa thẻ cho em dùng, anh không sợ em sẽ hiểu lầm anh điều gì sao?”
Tưởng Trì Hoài thờ ơ đáp: “Nếu cô muốn lừa mình dối người, tôi cũng không còn cách.”
Đông Mễ Lộ lẩm bẩm một câu: “Em muốn dùng cái thẻ này suốt đời luôn thì sao?”
Tưởng Trì Hoài vẫn kiên nhẫn khuyên bảo cô: “Đông Mễ Lộ, con người của tôi rất nhàm chán, cũng không có nhiều thời gian để yêu đương, cô có thể hỏi Lộ Dao, mặc dù tôi đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng cũng như vậy, không có gì lãng mạn cả. Cô còn nhỏ, lại là một cô gái tồn tại vì tình yêu, tôi không hợp với cô, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi là vì muốn tốt cho cô thôi.”
Đông Mễ Lộ vuốt ve tấm thẻ, vài giây sau mới ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em lại thấy rất hợp, anh là nam cực, em là chim cánh cụt, anh là bắc cực, em là gấu bắc cực, nếu anh là sa mạc, em sẽ biến thành lạc đà, Tưởng Trì Hoài, vì anh, em sẽ biến tất cả những điều không thể thành có thể.”
Tưởng Trì Hoài: “...” Còn sa mạc với cả lạc đà nữa sao?
Anh thấy rằng anh không thể nói thông với cô, liền mở cửa xe ra và ngồi lên.
Đông Mễ Lộ vội vã tiến lên hai bước, gõ lên cửa sổ xe của anh.
Tưởng Trì Hoài hạ cửa sổ xe xuống, mất kiên nhẫn nhìn cô: “Chuyện gì nữa? Thẻ không có mật khẩu.”
Đông Mễ Lộ cúi người thò đầu vào trong xe, hai tay ôm ghì lấy cổ Tưởng Trì Hoài, hôn thật mạnh lên khóe môi của anh, sau khi hôn xong cô vội vàng lùi về sau vài bước, che miệng nói: “Anh cũng đưa thẻ cho em rồi, em cần phải cảm ơn anh.”
Sau khi nói xong cô liền xoay người chạy đi mất.
Tưởng Trì Hoài hây hẩy ngón tay lên nơi cô đã hôn qua, đây đã là lần thứ hai cô cưỡng hôn anh.
Lần đầu tiên là ở Tokyo, cô tỏ tình với anh, anh từ chối cô, cô khóc lóc kể lể thành một tràn nước mũi một tràn nước mắt, thế nhưng còn hôn anh trước khi rời đi, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói là phải bồi thường cho cô...
Tưởng Trì Hoài nhìn dáng người đang chạy vào khách sạn, anh xoa lên ấn đường, lúc này điện thoại vang lên, là số máy cố định trong nhà, anh bắt máy.
“Trì Hoài, đang ở đâu?”
Là giọng của mẹ.
“Ở Luân Đôn.” Tưởng Trì Hoài gõ ngón tay lên vô lăng.
Bà Tưởng dừng lại, sau đó nói: “Về nhanh lên!”
Tưởng Trì Hoài hỏi: “Sao thế?”
Bà Tưởng: “Nếu con còn không về, ba con sẽ bị đưa vào phòng cấp cứu mất thôi!”
Tưởng Trì Hoài bật cười, “Bảo con về gọi 120 cho ba sao? Không kịp đâu.”
Bà Tưởng: “... Đừng nhiều lời! Con về nhanh lên cho mẹ!”
Tưởng Trì Hoài: “Rốt cuộc là chuyện gì! Con vẫn còn công việc ở đây, tạm thời không thể về được!”
Bà Tưởng: “Có thể là chuyện gì nữa! Còn không phải là chuyện của con và Dao Dao sao, tại sao con lại đi công tác, Dao Dao đã cùng Hoắc Viễn Chu lãnh chứng rồi kia kìa!”
Tưởng Trì Hoài: “... Mẹ, mẹ nghe ai nói bừa thế!”
Bà Tưởng: “Em gái con nói với mẹ đấy, nói là được truyền trong nhóm hoa hoa công tử gì đó, không sai, mẹ đã hỏi qua người của Cục Dân Chính, chứng nhận này là thật, con về đây nói rõ ràng cho mẹ biết đi, nếu con không về, mẹ sẽ đi hỏi chú Lộ của con chuyện này là như thế nào!”
Tưởng Trì Hoài ấn lên huyệt thái dương: “Ngày mai con về!”
Sau khi cúp máy, anh lại gọi cho Hoắc Viễn Chu, cuộc gọi được kết nối, không đợi Hoắc Viễn Chu lên tiếng anh đã mắng to: “Hoắc Viễn Chu, anh bị bệnh à! Có phải anh muốn tin tức hai người lãnh chứng được đưa lên bản tin thời sự luôn đúng không?!”
Hoắc Viễn Chu cười: “Đã nghĩ đến, không phải là vẫn có khả năng đó sao? Sao thế, anh muốn giúp tôi à?”
Tưởng Trì Hoài: “Sao anh không ૮ɦếƭ đi cho rồi!”
Hoắc Viễn Chu: “Luyến tiếc anh đấy.”
Tưởng Trì Hoài: “...” Anh nheo mắt, “Mẹ tôi cũng biết chuyện này rồi, tôi còn định nói với mẹ tôi từ từ, bây giờ thì tốt rồi! Tự anh làm thì tự anh giải quyết đi!”
Hoắc Viễn Chu: “Sớm muộn gì cũng phải biết thôi, mặc kệ bọn họ hỏi gì, anh cứ việc đẩy lên người tôi, tôi không nỡ để anh bị mắng.”
Tưởng Trì Hoài khịt mũi, thẳng thừng bấm tắt cuộc gọi, sau đó anh lại gửi tin nhắn cho trợ lý để đặt vé máy bay vào sáng mai.
Sau khi Đông Mễ Lộ trở lại khách sạn, cô cứ nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng, nhìn rồi lại bật cười, mãi đến ba giờ sáng cô cũng chưa ngủ.
Nghĩ đến hôm sau còn phải về nước, cô lại càng không buồn ngủ, đứng dậy thu xếp hành lý.
Trước khi đến đây cô đã nhận việc vẽ tranh minh họa cho tạp chí thời trang và đã hoàn thành, nhưng có một số chi tiết cần phải quay về để bàn bạc lại với biên tập viên.
Hôm sau.
Tưởng Trì Hoài vội vàng bước vào cabin lúc cửa khoang sắp đóng, sau khi ngồi vào vị trí, lúc vô tình ngẩng đầu lên, anh lập tức nhìn thấy người đang ngồi ở phía trước.
Đã rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh gặp Đông Mễ Lộ trên cùng một chuyến bay.
Khi nhận được thông báo từ thẻ ngân hàng vào buổi sáng, anh mới biết được cô đã mua vé của chuyến bay này, không ngờ chỗ ngồi lại gần nhau như vậy.
Cô đang tập trung vẽ tranh trên laptop của mình.
Tưởng Trì Hoài cũng lấy máy tính ra và bắt đầu làm việc.
Vài tiếng sau Tưởng Trì Hoài mới xử lý xong email, lúc ngẩng đầu lên, Đông Mễ Lộ vẫn giữ dáng ngồi như trước đó, nhìn chăm chú vào máy tính, dường như cô cũng không nghỉ ngơi giữa chừng.
Tưởng Trì Hoài đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, khi quay trở lại, Đông Mễ Lộ đang ăn trái cây, tay còn lại cũng không nhàn rỗi, vẫn đang cầm con chuột.
Đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Trì Hoài thấy Đông Mễ Lộ yên tĩnh lại, nhìn sườn mặt mềm mại và dịu dàng của cô, anh hơi hoảng hốt một lúc.
Cô bé mười tuổi đã từng theo đuổi anh, chớp mắt đã trưởng thành.
Đông Mễ Lộ đã hoàn thành bức tác phẩm cuối cùng, sau đó lại ngắm nghía những bức trước đó, không có gì là không ổn, lúc này mới lưu lại và cất máy tính vào.
Cô vươn vai, đứng dậy hoạt động, khi xoay mặt lại còn cho rằng mình bị hoa mắt, cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Trì Hoài đối diện với cô, cô mới chắc chắn đó là tiểu Nam Cực.
Đông Mễ Lộ mỉm cười với anh, bước đến đánh tiếng chào hỏi, sau đó nhướn mày nói: “Anh theo dõi em à?”
Tưởng Trì Hoài: “...”
Đông Mễ Lộ cười càng rạng rỡ: “Đừng giải thích, càng giải thích càng có vẻ anh đang chột dạ.” Sau đó cô cười rộ lên, chỉ về phía nhà vệ sinh: “Em muốn đi vệ sinh, chút nữa lấy giúp em một ly cà phê nhé.”
Tưởng Trì Hoài hờ hững nói: “Cô định ăn tết trong nhà vệ sinh luôn à?”
Đông Mễ Lộ gật đầu: “Em thật sự hy vọng rằng chuyến bay này có thể bay đến khi ăn tết rồi mới hạ cánh.”
Tưởng Trì Hoài: “...”
Đông Mễ Lộ ở trong nhà vệ sinh thật lâu mới ra ngoài, lúc trở lại chỗ ngồi, trống không, cô quay đầu lại nhìn Tưởng Trì Hoài, anh đang thảnh thơi uống cà phê.
Cô bước đến, giật lấy ly cà phê trong tay anh lúc anh chưa kịp chuẩn bị.
Tưởng Trì Hoài nhìn cô với vẻ bất lực không nói nên lời, giọng điệu vô cùng ẩn nhẫn: “Cô làm gì!”
Đông Mễ Lộ uống hai ngụm, “Uống rất ngon.” Sau đó cô đặt lại ly cà phê vào tay anh: “Cho anh, cho anh, đồ đàn ông keo kiệt bủn xỉn.”
Tưởng Trì Hoài: “...” Anh biết ngay cô gái này sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Đông Mễ Lộ ngồi trở lại vị trí của mình, vài phút sau cô mới dám quay đầu lại nhìn, Tưởng Trì Hoài đang cúi đầu xem tạp chí, anh vẫn đang cầm ly cà phê đó trong tay, điều khiến cô bất ngờ chính là, thế nhưng anh lại đặt lên miệng và tiếp tục uống.
Hơn mười tiếng sau máy bay mới hạ cánh.
Tưởng Trì Hoài có một thói quen, mỗi lần lên máy bay hay xuống máy bay cuối cùng cũng là anh, anh ngồi im tại vị trí và đợi người khác xuống trước.
Đông Mễ Lộ cũng không vội, cô vẫn đang ngắm nhìn anh.
Người trên máy bay gần như đã xuống hết, lúc này Tưởng Trì Hoài mới đứng dậy.
Đông Mễ Lộ xách túi máy tính, đứng lên theo.
Tưởng Trì Hoài đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Đông Mễ Lộ, anh bèn phớt lờ cô.
Đông Mễ Lộ mừng thầm, đi theo sau anh suốt một quãng đường.
Ra khỏi cửa hải quan, Đông Mễ Lộ hỏi anh: “Có người đón anh à?”
Tưởng Trì Hoài ừ một tiếng.
Đông Mễ Lộ theo sát anh: “Có thể đi nhờ xe không?”
Tưởng Trì Hoài từ chối không thương tiếc: “Không!”
Đông Mễ Lộ bĩu môi: “Anh có bảo em ngồi xe anh em cũng nhất định không ngồi đâu.” Cô kéo vali hành lý và đi về phía lối ra.
Tưởng Trì Hoài về đến nhà, bà Tưởng và ông Tưởng đang ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào anh bằng vẻ mặt vô cảm, rất ra dáng thẩm vấn tù nhân.
Bà Tưởng chỉ sang chiếc ghế sô pha đối diện, “Trì Hoài, con ngồi xuống cho mẹ, giải thích rõ ràng!”
Tưởng Trì Hoài ngồi xuống, lười biếng dựa lên lưng ghế sô pha, nhìn ông Tưởng, cười nói: “Xem ra tim của ba vẫn còn tốt chán, có thể chống đỡ được đến khi con về, thế nào? Muốn con gọi 120 cho ba không?”
Ông Tưởng đen mặt: “Tưởng Trì Hoài, đừng cợt nhả với ba! Cuối cùng chuyện này là như thế nào!”
Tưởng Trì Hoài ngáp một cái: “Còn có thể như nào nữa, con không tranh lại Lộ Dao, Hoắc Viễn Chu và Lộ Dao giao bái, hai người lãnh chứng kết hôn rồi.”
Ông Tưởng sững người, “Con nói con không tranh lại Lộ Dao là có ý gì?!”
Tưởng Trì Hoài: “Chính là Lộ Dao thích Hoắc Viễn Chu, con cũng thích Hoắc Viễn Chu, con tiếp cận Lộ Dao là muốn ly gián hai người bọn họ, nào biết tình cảm giữa bọn họ sâu đậm quá, ly gián không thành, ý con là vậy đấy.”
Môi ông Tưởng run rẩy, hơi há miệng, nhưng cũng không thể nói được một lời nào.
Ly nước trong tay bà Tưởng đã lăn xuống đất, bà trừng to hai mắt, môi run rẩy: “Trì Hoài... Con... Con nói con thích... Đàn ông?”
Tưởng Trì Hoài gật đầu: “Đúng vậy, hơn mười năm trước đã thích rồi, không phải mấy năm ở New York đó con đều sống cùng Hoắc Viễn Chu sao? Ba mẹ không biết điều đó à? Lúc đó con đã có cảm giác với anh ta, nhưng xu hướng giới tính của anh ta lại bình thường.” Nói xong anh còn thở dài.
Ông Tưởng nhìn Tưởng Trì Hoài, nheo mắt, biết ngay mà, từ lâu ông đã cảm thấy Tưởng Trì Hoài không được bình thường, con bé nhà họ Đông kia theo đuổi nó cũng nhiều năm rồi mà nó cũng không quan tâm.
Mấy năm nay mặc dù bên cạnh nó cũng có phụ nữ đến gần, nhưng chưa từng nghe nói nó có mối quan hệ nghiêm túc với một người phụ nữ nào, thì ra là thích đàn ông.
Ông Tưởng xoa иgự¢, vấn đề này, có đánh có mắng thì cũng vô dụng.
Ông định thần lại, hỏi Tưởng Trì Hoài: “Con định cả đời này sẽ không kết hôn luôn sao?”
Tưởng Trì Hoài sững người, hóa ra ba anh lại dễ dàng tin lời anh nói như thế, anh lắc đầu: “Không biết, bản thân con cũng đau khổ lắm, nhưng con sẽ cố gắng gần gũi với phụ nữ.”
Bà Tưởng đau đớn che mặt lại, bắt đầu khóc òa lên.
Tưởng Trì Hoài: “...” Thật là tội lỗi, lời nói dối này đi hơi xa rồi thì phải.
Anh đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh mẹ, ôm vai bà lại: “Mẹ à, đừng khóc, con chưa đến mức không có thuốc nào cứu chữa, có lẽ con sẽ từ từ bình ổn lại sau khi Hoắc Viễn Chu và Lộ Dao kết hôn.”
Bà Tưởng càng khóc càng thương tâm, âm thanh cũng dần dần tăng lên.
Tưởng Trì Hoài nắm chặt lấy vai bà Tưởng, an ủi bà: “Mẹ à, mẹ cứ nghĩ như vậy, mẹ cần phải thực hiện nghiêm ngặt một số khẩu hiệu trong kế hoạch hoá gia đình.”
Bà Tưởng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, “Khẩu hiệu gì?”
Tưởng Trì Hoài nhìn bà, vài giây sau mới nói: “Mẹ sinh ra con gái thích đàn ông, mẹ sinh ra con trai cũng thích đàn ông. Vì vậy... Sinh con trai hay con gái thì cũng như nhau thôi.”
Bà Tưởng: “...”