Lộ Dao thúc giục anh: “Nói nhanh lên, ai có thể trị được Giang Đông Đình?”
Chu Cảnh Xuyên: “Hoắc Viễn Chu có thể trị được anh ta, nhưng cũng không chắc chắn, vì thực lực của anh ta và Hoắc Viễn Chu gần như ngang nhau, nếu oan gia ngõ hẹp mười lần, Hoắc Viễn Chu có thể thừa sáu lần, còn phải ở trong trạng thái tốt.”
Lộ Dao thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vậy thì tốt rồi, dường như tên Giang Đông Đình này rất khó ưa, một khi Hoắc Viễn Chu muốn khai hỏa chiến tranh với anh ta, thì anh sẽ không còn thời gian ở bên cạnh cô nữa.
Cô có nên tìm một cơ hội để làm nản lòng nhuệ khí của anh ta, và khiến Hoắc Viễn Chu trở nên nổi trội hơn không?
Lúc này có một chiếc xe địa hình nữa tiến vào, một cô gái xinh đẹp và quyến rũ từ trên xe bước xuống, cô ấy trang điểm một cách tinh tế, mặc váy ngắn, cách đi đứng cũng rất thướt tha và duyên dáng.
“Đông Đình.” Cô gái bước đến, quấn lấy cánh tay anh ta, không coi ai ra gì mà hôn lên má anh ta một cái.
Lộ Dao nhìn mà trong lòng một trận thổn thức, hiện giờ anh ta dám quang minh chính đại làm loạn, thế chị Chu Toàn có biết không?
Chu Cảnh Xuyên khịt mũi: “Thấy rồi chứ, đây chính là người đàn ông tốt ở trong lòng Chu Toàn, người đàn ông tốt muốn cưới con bé, đôi khi tôi thật sự nên quay video lại để gửi cho con bé.” Nhưng lại cảm thấy quá tàn nhẫn.
Tàn nhẫn trôi qua, Giang Đông Đình nói vài câu lời ngon tiếng ngọt, Chu Toàn sẽ lập tức lựa chọn tha thứ.
Vì vậy có ý nghĩa gì chứ?
Tưởng Trì Hoài hàn huyên với Giang Đông Đình xong, bọn họ cùng đi về phía cô và Chu Cảnh Xuyên, khi bọn họ đến gần, Giang Đông Đình lướt tầm mắt lên khuôn mặt của Lộ Dao lần nữa, rồi sau đó dán mắt vào khuôn mặt của Chu Cảnh Xuyên.
Anh ta cười hài hước và nói với Chu Cảnh Xuyên: “Nghe nói là bị một cô gái đánh thành ra như vậy, mức độ thương tật bao nhiêu thế? Nếu không thể đứng dậy trong một thời gian dài, thì có ảnh hưởng gì đến chức năng của lão nhị nhà anh không?”
Dừng lại một giây, anh ta nói tiếp: “Chu lão đệ, anh bị thương nhưng vẫn không quên đến gặp tôi, suýt chút nữa tôi đã cảm động phát khóc.”
Không đợi Chu Cảnh Xuyên lên tiếng, Lộ Dao đã ςướק lời: “Chu Cảnh Xuyên cố tình đến gặp anh sao? Da mặt của anh cũng dày thật. Không phải vì tôi không bao giờ hiểu được ý nghĩa của từ không biết xấu hổ này, Chu Cảnh Xuyên nói rằng có người có thể giải thích vô cùng nhuần nhuyễn, nên mới đưa tôi đến xem sao, quả nhiên rất bất ngờ, vượt quá mong đợi của tôi.”
Chu Cảnh Xuyên không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Lộ Dao, cái tính độc mồm của tiểu nha đầu này dường như cũng không đáng ghét lắm, nhưng cô cũng to gan thật, dám khiêu khích cả Giang Đông Đình.
Giang Đông Đình nghẹn họng, đây là lần đầu tiên có người dám mắng anh trước mặt mọi người, sắc mặt của anh khẽ thay đổi, ‘ hừ ’ một tiếng, vô cảm nói: “Đâu ra cái kiểu không hiểu quy củ...”
Tưởng Trì Hoài ngắt lời anh ta: “Con gái của bạn ba tôi, Lộ Dao.”
Giang Đông Đình nghe thấy là con gái của bạn ông Tưởng Mộ Bình, thái độ thoáng chốc chuyển biến, không còn tỏ vẻ nghẹt thở với Lộ Dao nữa.
Nhưng Lộ Dao vẫn không buông tha, cô có thể bắt nạt Chu Cảnh Xuyên không giới hạn, nhưng người khác thì không thể được, đặc biệt là người đàn ông cặn bã như Giang Đông Đình.
Cô nhìn Giang Đông Đình bằng ánh mắt khinh bỉ, “Anh tên là Giang Đông Đình đúng không? Nghe nói sân đua xe của anh cũng được, hôm nay tâm trạng của tôi tốt, cho anh một cơ hội luyện tập với tôi, thế nào?”
Trong lời nói đều là sự bố thí.
Tưởng Trì Hoài khoanh hai tay trước иgự¢, gõ nhẹ những ngón tay lên cánh tay, như đang suy nghĩ gì đó và nhìn Lộ Dao.
Cô đang cố tình khiến cho Giang Đông Đình phải khó chịu, chỉ vì anh đã nói Giang Đông Đình là đối thủ một mất một còn của Hoắc Viễn Chu, vì vậy cô mới không vừa mắt Giang Đông Đình.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Giang Đông Đình tối sầm mặt, nhướng mày hỏi: “Cô sao?”
“Phải, theo tôi, thế nào, dám không?” Lộ Dao nhìn anh ta chăm chú bằng ánh mắt khiêu khích, “Nếu tôi thắng, anh phải nói xin lỗi với Chu Cảnh Xuyên, và làm trò trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu* của anh.”
*Bạn bè mà không phải bạn, bạn xấu
Giang Đông Đình bị chọc giận, bật cười, “Nếu cô thua thì sao?”
“Không thể!”
Giang Đông Đình vẫn cười, trong ánh mắt đầy sự hỗn loạn và khinh thường, nhưng khi nhìn lại thì còn có thêm một tia tàn nhẫn.
Chu Cảnh Xuyên cảm thấy bầu không khí càng ngày càng không đúng, anh biết kỹ thuật lái xe của Lộ Dao rất tốt, cũng rất mê chơi xe địa hình, nhưng với một người đã từng là tay đua chuyên nghiệp như Giang Đông Đình mà nói, quả thực là bọ ngựa đấu xe -- không biết lượng sức.
Anh liếc mắt qua phía Tưởng Trì Hoài, ánh mắt ra hiệu cho Tưởng Trì Hoài ngăn Lộ Dao lại, vì nếu anh nói chắc chắn Lộ Dao sẽ không nghe, nhưng nếu là lời nói của Tưởng Trì Hoài thì vẫn có chút trọng lượng.
Dường như Tưởng Trì Hoài không phát hiện ra ám chỉ của anh, ngay sau đó thản nhiên quay mặt đi, nhìn Lộ Dao tiếp tục càn quấy.
Lộ Dao không chút sợ sệt, cô nói với Giang Đông Đình: “Không dám à?”
Giang Đông Đình cười khẩy, “Chút nữa đừng có mà khóc, làm trò và xin lỗi trước mặt mọi người đúng không? Nhưng nếu là cô thua, yêu cầu của tôi không cao, cho tôi hôn cô là được.”
Lúc này Tưởng Trì Hoài mới lên tiếng: “Không được hôn, nếu Dao Dao thua, chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn của tôi, chiếc xe mà anh vẫn luôn nhớ thương đấy, giao cho anh.”
Giang Đông Đình ngạc nhiên nhìn về phía Tưởng Trì Hoài, “Thật chứ?”
Tưởng Trì Hoài hỏi vặn lại: “Tôi đã từng nói mà không giữ lời à?”
“Được thôi, bây giờ tôi sẽ thông báo cho những người trong nhóm, hai tiếng sau bắt đầu.” Giang Đông Đình quét mắt nhìn Lộ Dao, rồi xoay người đi về phía chiếc xe thể thao của mình, bạn gái của anh ta mang đôi giày cao gót hơn mười cm, xoay cái eo thon thả đi theo bên cạnh.
Giang Đông Đình vừa đi, Chu Cảnh Xuyên liền thở dài bất lực và uất ức, đầu lưỡi liếm lên hàm răng, vô cùng đau đớn nói: “Chiếc xe đó của cậu chính là... Sao cậu có thể một câu nhẹ nhàng đã cho anh ta chứ!”
Lộ Dao chớp chớp hai mắt nhìn Tưởng Trì Hoài, một trận đấu đánh cược, thế nhưng đã buộc anh phải đặt cược bằng cả chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, ngay cả Giang Đông Đình còn mơ ước đã lâu, xem ra là có tiền cũng không mua được.
Cô vô thức cắn môi, “Tôi không đồng ý đánh cược với anh ta là được mà, anh hà tất phải đặt cược một chiếc xe!”
Tưởng Trì Hoài nhìn cũng không nhìn cô, anh lấy ra một điếu thuốc, đặt lên hộp thuốc và gõ nhẹ, ngoài Hoắc Viễn Chu, “Chỉ có tôi mới có thể hôn em, đàn ông khác không được, nói đùa cũng không được!”
Lộ Dao: “...”
Tưởng Trì Hoài khẽ hất cằm: “Đi thôi, chọn xe đi, làm quen với địa điểm đua.”
Đến chỗ chọn xe, Lộ Dao đột nhiên thay đổi ý định, lúc nãy đi trên đường, cô vẫn luôn âm thầm quan sát Tưởng Trì Hoài, dường như trên khuôn mặt anh ta có một nỗi lo lắng không thể tả, lo lắng rằng cô sẽ thua.
Không lẽ kỹ năng đua xe của Giang Đông Đình rất lợi hại sao?
Cô có nên thay đổi chiến lược hay không?
Cô bước đến bên cạnh Giang Đông Đình, “Giang Đông Đình, thương lượng với anh chuyện này.”
Khóe miệng của Giang Đông Đình giật giật, bản lĩnh chọc người khác nổi giận của cô gái này đúng là hạng nhất, nhưng anh càng không như cô mong muốn, sẽ không so đo việc cô xưng hô với anh như thế nào, anh hơi ngước mắt lên: “Nói.”
“Chơi xe địa hình vượt chướng ngại vật cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta thay đổi đi.”
Giang Đông Đình nổi hứng, nhịn không được mà chế nhạo: “Không lái xe địa hình, không lẽ chơi ᴆụng xe?”
“Nếu anh muốn chơi, tôi cũng không ngại. Có điều tôi muốn đua xe thể thao hơn, chúng ta đua xe thể thao đi, thấy thế nào?” Trong ánh mắt của Lộ Dao đầy sự tự tin và kiêu ngạo.
“Cô sao?” Giang Đông Đình rắc rắc tàn thuốc, “Đua xe thể thao cô còn kém nhiều lắm!”
Lộ Dao mất kiên nhẫn: “Đưa ra một lời nhanh, đổi hay không?”
Giang Đông Đình lười nhác nói: “Ok, đi thôi, thay đổi địa điểm! Lộ Dao, hôm nay tôi thật sự rất muốn xem cô có thể tung ra chiêu nào với tôi!”
Chu Cảnh Xuyên tự mình di chuyển xe lăn đến bên cạnh Lộ Dao: “Cô điên rồi sao!”
Lộ Dao nhìn bóng dáng Giang Đông Đình rời đi: “Tôi bình thường!” Chỉ có đua xe thể thao, cô mới có hy vọng thắng, lái xe thể thao, kỹ năng lái của cô nhất định hiếu thắng hơn Giang Đông Đình, cô chiếm ưu thế ở khúc cua, Giang Đông Đình muốn thắng cô sao, nói dễ hơn làm?
Tưởng Trì Hoài vừa nhận được một cuộc gọi, của Hoắc Viễn Chu, tên này cũng ham vui thật, thế nhưng muốn đến xem thi đấu, chắc là sợ Lộ Dao bị Giang Đông Đình trêu chọc rồi, thật ra Hoắc Viễn Chu thật sự không hiểu Lộ Dao, giữa Lộ Dao và Giang Đông Đình, ai chọc ai vẫn chưa chắc chắn, ai bị hại cũng không dám nói.
Chu Cảnh Xuyên hét lên với Tưởng Trì Hoài: “Lộ Dao muốn đua xe thể thao!”
“Cái gì?” Tưởng Trì Hoài cau mày, ánh mắt sắc bén: “Đua xe thể thao? Lộ Dao, em có bao nhiêu cái mạng mới đủ hả? Khi tốc độ lên ba bốn trăm, một khúc cua không chú ý là xe của em sẽ lập tức vỡ nát, Lộ Dao, em muốn ૮ɦếƭ đúng không!”
Lộ Dao không cho là đúng: “Lúc trước tôi thường xuyên đua, không sao đâu.”
“Đó là em đang ở Thượng Hải, sống ૮ɦếƭ không liên quan đến tôi! Bây giờ em đang ở chỗ của tôi, không được!”
Dáng vẻ của Lộ Dao vẫn vân đạm phong khinh: “Tôi đã đồng ý với Giang Đông Đình rồi, anh ta đã đi liên lạc với địa điểm thi đấu, chúng ta chuẩn bị thay đổi địa điểm đi.”
“Lộ Dao!” Tưởng Trì Hoài nổi bão, “Em có hai sự lựa chọn, một là chọn địa điểm vượt chướng ngại vật.”
Lộ Dao hỏi: “Hai thì sao?”
“Cút về Thượng Hải đi!”
Lộ Dao: “...”
Tưởng Trì Hoài gọi cho Giang Đông Đình: “Anh về đi, tiếp tục vượt chướng ngại vật!”
Giang Đông Đình khựng lại, “Lộ Dao cô ta đang làm cái quái gì vậy!”
“Không phải cô ấy làm gì, là tôi không đồng ý! Giang Đông Đình, nếu là đua xe thể thao, anh không thắng nổi cô ấy!” Khuôn mặt Tưởng Trì Hoài căng chặt, khi anh nhìn sang Lộ Dao, ánh mắt của anh không còn độ ấm.
Tiếng cười tùy ý của Giang Đông Đình vang lên từ microphone, “Tưởng Trì Hoài, từ khi nào mà anh cũng thích bày ra một trò đùa như thế?”
Tưởng Trì Hoài siết chặt điện thoại: “Trong cuộc đua quốc tế Thượng Hải, chắc anh cũng biết kỷ lục nhanh nhất hiện tại của vòng đua là một phút ba mươi hai giây, là Schumacher nắm giữ. Anh biết kỷ lục nhanh nhất của Lộ Dao là bao nhiêu không”
Giọng của Giang Đông Đình vẫn bình thường, “Bao nhiêu?”
“Hai phút ba giây.” Tưởng Trì Hoài dừng lại rồi nói tiếp, “Anh còn muốn so không?”
Tất nhiên Giang Đông Đình rất khi*p sợ.
Tưởng Trì Hoài: “Bây giờ với tôi mà nói, không phải vấn đề ai thua ai thắng, mà là vấn đề an toàn của cô ấy, anh ૮ɦếƭ cũng không quan trọng.”
Giang Đông Đình nghẹn ứ, nói gì vậy chứ! Gì mà anh ૮ɦếƭ cũng không quan trọng!
Tưởng Trì Hoài nói tiếp: "Anh còn có con trai, sau này Giang gia các người cũng không thể đứt đoạn được, nhưng Dao Dao không được, thầy Lộ chỉ có một cô con gái là cô ấy, tôi không thể để cô ấy chơi một trò chơi nguy hiểm như vậy nữa.”
Lộ Dao nhìn Tưởng Trì Hoài, làm sao anh ta biết thành tích huy hoàng nhất năm đó của cô? Dù sao không phải ông Lộ nói, vì ông Lộ hoàn toàn không biết, nếu ông Lộ mà biết cô liều mạng đua xe, phỏng chừng đã nằm trong bệnh viện từ lâu rồi.
Năm cô chơi đua xe, chính là năm cô bị trầm cảm và phải tạm thời nghỉ học ở nhà.
Năm đó, Hoắc Viễn Chu dường như biến mất, không còn liên lạc với cô nữa.
Sau đó bà Lộ nói, Hoắc Viễn Chu đã có bạn gái, đang chuẩn bị đính hôn, lúc đó cô lập tức rơi vào vòng xoáy của cảm xúc, cuối cùng không thể thoát ra được, nghiêm trọng đến mức không thể đến lớp, chỉ có thể tạm thời nghỉ học.
Vì vậy khi các bạn học cấp hai của cô đều đã lên cấp ba, thì cô lại ở nhà rong chơi, theo dõi bác sĩ tâm lý, cả ngày sống trong mơ màng và hồ đồ, không thể tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại.
Chỉ khi cảm nhận tốc độ và cái ૮ɦếƭ, cô mới cảm thấy mình còn sống.