Năm phút trôi qua, vẫn không thấy Hoắc Viễn Chu trả lời lại cô.
Lộ Dao đỡ đầu, cô nhìn chăm chú vào kí hiệu đó trên màn hình điện thoại và bật cười, đại khái đoán được Hoắc Viễn Chu đã bị biểu cảm →_→ vừa không có ý tốt vừa háo sắc đó của cô dọa sợ, người đàn ông này thật là.
Nhàm chán.
Đợi ba phút nữa, điện thoại vẫn rất yên tĩnh.
Lộ Dao quyết định gọi điện thoại quấy rối anh.
Cô bấm số gọi cho Hoắc Viễn Chu, giọng của anh lười biếng và thoải mái, còn hơi mang theo ý cười, anh nói: “Vẫn chưa ngủ à?”
Lộ Dao trở mình, nằm sấp trên giường, giọng nhỏ nhẹ, “Hoắc Viễn Chu, em không ngủ được, đêm nay chúng ta ra ngoài chơi đi được không?”
Hoắc Viễn Chu sửng sốt, điều đầu tiên lóe lên trong đầu anh là cái biểu cảm →_→đó.
Sợ Hoắc Viễn Chu không đồng ý, Lộ Dao lại nói thêm câu nữa: “Bây giờ mới 11 giờ, vẫn còn sớm, hơn nữa ba và mẹ em đều đi nghỉ ngơi rồi.”
Hoắc Viễn Chu không đáp, cũng có thể anh đang suy nghĩ xem đi ra ngoài chơi nguy hiểm sẽ lớn cỡ nào.
Lộ Dao tiếp tục làm nũng: “Hoắc Viễn Chu, em rất nhớ anh, vô cùng nhớ anh, bây giờ em muốn gặp anh ngay, còn anh thì sao? Nhớ em không? Nhớ cỡ nào?” Giọng điệu của cô mang theo một sự quyến rũ động lòng người, khiến Hoắc Viễn Chu rối loạn.
Nguyên tắc của anh sụp đổ một chút, hỏi: “Em muốn đi đâu chơi?”
Lộ Dao vẫn chưa nghĩ ra, nhưng nhất định phải là một nơi yên tĩnh và không có người, như khu rừng nhỏ trong khuôn viên trường học của cô vậy... Nhưng cô đã dừng lại kịp thời và miên man suy nghĩ, tùy tiện nói: “Đường lớn, chỉ cần ở cạnh anh là được.”
Hoắc Viễn Chu lập tức im lặng, Lộ Dao biết rằng bây giờ nguyên tắc mà người đàn ông này luôn kiên trì đang dao động, đang trong trạng thái đấu tranh và do dự, cô phải nhân cơ hội thêm ít lửa mới được.
Vì thế cô giả vờ đáng thương và không đồng tình: “Hoắc Viễn Chu, anh nợ em mười lăm năm, mười lăm năm anh không ở cạnh em rồi, anh nói xem chúng ta sẽ cùng nhanh trải qua bao nhiêu cái mười lăm năm nữa? Em nhớ anh bao nhiêu, anh vẫn có thể không biết sao?”
Nói đến đây, chút lý trí cuối cùng của Hoắc Viễn Chu đã lập tức bị sự áy náy siết chặt không còn thấy bóng dáng tăm hơi, anh nói: “Năm phút sau anh đợi em ở cửa.”
Âm mưu nhỏ của Lộ Dao đã thành công, cô phấn khích đạp loạn chân ở trên giường.
Sau khi cúp máy, cô bật ngồi dậy, ngồi im suy nghĩ trong vài giây, rồi đi chân trần xuống giường chạy đến phòng giữ quần áo, sau khi thay quần áo, cô bỏ tất cả tiền mặt và chứng minh thư vào túi.
Sau khi Hoắc Viễn Chu mở cửa, anh sợ hãi đến mức lùi về sau, Lộ Dao khẽ cười khúc khích, Hoắc Viễn Chu xoa lên иgự¢, hạ giọng: “Dao Dao, em đang làm gì thế?”
Lộ Dao mặc quần dài, ở trên là áo len dài tay màu đen, điều quan trọng là cô còn trùm mũ của áo len lên đầu, đầu hơi rũ xuống, không thể thấy rõ khuôn mặt của cô, vừa nhìn qua, thật sự rất giống một tên ςướק.
Hoắc Viễn Chu nhẹ nhàng đóng cửa lại, hai tay Lộ Dao ôm cổ anh, nhảy bổ lên, cặp chân dài bắt lấy eo anh, Hoắc Viễn Chu suýt nữa đứng không vững, anh chống một tay lên tường, một tay còn không quên đỡ ௱ôЛƓ cô.
Lộ Dao chụt một cái, hôn lên sườn mặt của anh, "Nhớ em không?”
Một câu hỏi trực tiếp như vậy, cô biết Hoắc Viễn Chu sẽ không trả lời cô, cô cũng không bận tâm, hỏi tiếp, “Lúc nãy tại sao không trả lời tin nhắn của em? Hở?” Cô cố tình lên cao âm cuối, cùng với mùi vị trêu chọc.
Hoắc Viễn Chu không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ là nói cảm thấy cô không có ý tốt, muốn ngủ với anh? Anh không lên tiếng, bế cô bước đến cửa thang máy.
Lộ Dao vùi đầu vào cổ anh, ra sức hít hà, “Anh dùng sữa tắm gì vậy, thơm thế?”
“Không để ý, của Tưởng Trì Hoài.”
Nói đến Tưởng Trì Hoài, Lộ Dao mơ hồ có hơi lo lắng, “Bình thường các anh không đối phó như thế, sao đêm nay anh ta cho anh ở lại chỗ của anh ta vậy?”
“Anh ăn vạ không chịu đi, anh ta vẫn có thể báo cảnh sát sao? Ở lại chỗ của anh ta là đã cho anh ta mặt mũi lắm rồi.”
“...” Đây là lần đầu tiên Lộ Dao nghe Hoắc Viễn Chu nói những lời vô lại và vô sỉ như vậy, cô luôn có cảm giác giữa anh và Tưởng Trì Hoài không đơn giản chỉ là đối thủ cạnh tranh như thế.
Sau khi vào thang máy, Hoắc Viễn Chu đặt Lộ Dao lên vách tường bên trong, anh ngửa đầu ngậm lấy môi cô và cắn nhẹ, còn không quên hỏi cô: “Thật sự là ở đường lớn của tiểu khu sao?”
Lộ Dao nghĩ thầm, anh thật ngốc, sao có thể chứ.
Cô không muốn nói dối, đơn giản là không trả lời, ôm đầu của anh và bắt đầu đáp lại nụ hôn.
Mặc dù không có kỹ năng đáng nói, nhưng Lộ Dao không có quy tắc hôn môi, khi khắp người Hoắc Viễn Chu đều là lửa, lại không tìm thấy nguồn nước.
Nỗi đau không được thỏa mãn này lập tức sẽ phải đói khát mà ૮ɦếƭ, không thể mô tả. Trong một khoảnh khắc, Hoắc Viễn Chu thật sự muốn cô ngay trong thang máy, nhưng cuối cùng cũng nhịn lại kịp thời.
Anh vòng một bàn tay ra lót ở giữa sống lưng của cô và vách thang máy, ấn vào lưng cô và đẩy cô vào trong lòng anh, lúc này có thể hợp hai làm một, sẽ là tốt nhất.
Cho đến khi thang máy đã đến lầu một, môi lưỡi của bọn họ vẫn triền miên khó tách rời.
Hoắc Viễn Chu bế cô đi ra thang máy, hỏi một lần nữa: “Muốn đi đâu?”
Ra khỏi chung cư, gió đêm bên ngoài vẫn hơi lạnh, thổi bay một ít tình dục giữa hai người vừa rồi, nhưng trong lòng Lộ Dao vẫn còn đang rung động, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhớ thương người đàn ông đã ôm ấp cô.
Cô đột nhiên đưa môi ra sau tai anh, “Hoắc Viễn Chu, anh đã hứa với em, nói... Nói... Anh đợi đã, em sẽ từ từ nhớ lại xem anh đã nói với em như thế nào.”
Lộ Dao nhắm mắt lại, nhớ lại hình ảnh anh đã nói với cô rất nhiều lời chân thành vào buổi trưa, cuối cùng cũng nhớ ra, cô mở mắt, bốn mắt nhìn nhau với anh, trong đôi mắt sâu thẳm của anh phản chiếu hình ảnh bé nhỏ của cô.
Cô vuốt ve gương mặt anh: “Hoắc Viễn Chu, anh đã nói thì anh sẽ không nuốt lời đâu đúng không?”
Hoắc Viễn Chu cảm thấy không ổn lắm, nhưng vẫn khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô nói tiếp.
Lộ Dao nói: "Hồi trưa anh đã nói thế này, ‘ anh đã không còn ở cái tuổi đôi mươi, thời niên thiếu khinh cuồng và không màng tất cả, tình yêu anh không biết có thể cho em bao nhiêu, nhưng anh sẽ cố gắng ’ Hoắc Viễn Chu, đây là những lời anh đã nói, anh vẫn còn nhớ chứ?”
“Nhớ.” Hoắc Viễn Chu không thể đoán được cô muốn làm gì tiếp theo, nhưng anh đã bắt đầu lo sợ và bất an, anh luôn cảm thấy anh đã tự đào cho mình một cái hố to, và anh còn phải nhảy vào vô điều kiện.
Lộ Dao thầm nghĩ, nhớ thì dễ làm rồi.
Cô dẫn anh xuống hố từng chút một, hỏi anh: “Nếu bây giờ anh hai mươi lăm tuổi, anh biết chúng ta sẽ làm gì tiếp theo không?”
Trong đầu Hoắc Viễn Chu nhảy ra một đáp án, nhưng đã lập tức bị anh phủ định, vì lúc hai mươi lăm tuổi đó anh vẫn đang sống ở nơi nghèo nhất, bẩn thỉu và hỗn loạn nhất ở New York, một cuộc sống không thể nhìn thấy hi vọng.
Anh không thể cho cô được gì, vì vậy có thể làm gì đây?
Anh thật sự không thể nghĩ ra được.
Lộ Dao cũng không mong anh có thể trả lời, đơn giản là tự hỏi tự trả lời, “Tiếp theo chúng ta sẽ đi thuê phòng.”
Hoắc Viễn Chu: “...”
Không cho Hoắc Viễn Chu có thời gian phản ứng, Lộ Dao lập tức tiến công đàn áp, “Hoắc Viễn Chu, tình yêu là có chủ ý, đây là một thứ tốt đẹp nhất trên đời, chúng ta không thể dùng khuôn sáo và nguyên tắc hoặc là quy định để hạn chế cái tốt đẹp ban đầu của nó. Giữa em và anh không phải không có tình yêu, chúng ta là nước chảy thành sông, anh đừng cố kìm nén bản thân được không? Hoắc Viễn Chu, em thích anh coi em như là một báu vật, nhưng em cũng muốn anh yêu em.”
Sợ Hoắc Viễn Chu tìm lý do, Lộ Dao lại lấy chứng minh thư và tiền từ trong túi ra, lắc lắc trước mặt anh: “Anh xem em đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, chỉ thiếu cái gật đầu của anh.”
Hoắc Viễn Chu biết trứ đạo của cô, sao anh có thể không muốn có được cô, chỉ là thời gian và địa điểm đều không đúng, “Dao Dao, anh không muốn ở khách sạn, không muốn khiến em uất ức. Ngày mai anh sẽ đi xem phòng ở, dời lại hai ngày, hai ngày là được.”
Khuôn mặt của Lộ Dao lập tức suy sụp, rầu rĩ không vui, quay mặt nhìn về phía khác.
“Dao Dao.”
Lộ Dao không lên tiếng.
Yết hầu của Hoắc Viễn Chu trượt lên trượt xuống, anh ấn đầu cô vào trong cổ anh, “Anh biết em đang sợ hãi điều gì, Dao Dao, anh sẽ không rời xa em nữa.”
Hốc mắt của Lộ Dao nóng lên: “Thật sự sẽ không sao?”
“Sẽ không.”
“Ngay cả khi ba mẹ em phản đối, tạo áp lực cho anh, anh cũng sẽ không sao?”
“Sẽ không.”
Lộ Dao ôm cổ anh, giọng hơi nghẹn ngào, cô nói: “Hoắc Viễn Chu, em không muốn kết hôn với người đàn ông khác, em sợ làm những chuyện như vậy với người đàn ông khác. Em luôn lo lắng... Lần này anh đi, không biết có thể trở về nữa hay không, còn muốn liên lạc với em hay không. Em không muốn khiến bản thân phải nuối tiếc.”
Từ lúc nhìn thấy bức ảnh của em gái Tưởng Trì Hoài ở trong thư phòng của anh ta, nỗi lo lắng trong lòng cô đã từ từ bị phóng đại, sau khi trở về thì chuyện tốt với Hoắc Viễn Chu lại bị giáng đoạn giữa chừng, cô cảm thấy đó là dấu hiệu không tốt.
Cô không muốn đợi nữa, cũng đã đợi nhiều năm như thế rồi.
Nếu giữa cô và Hoắc Viễn Chu thật sự có gì đó, anh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với ba mẹ cô, sẽ không làm cô thất vọng.
Nhưng nếu hai người cứ không mặn không nhạt sống chung như thế, lỡ đâu một ngày nào đó ông Lộ bị bà Lộ lật đổ, cũng đứng vào doanh trận của bà Lộ, phản đối bọn họ ở bên nhau, cô nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn Hoắc Viễn Chu sẽ nghe theo lời ông Lộ mà cách cô thật xa.
Giữa cô và Hoắc Viễn Chu sẽ lại không có khả năng, ngay cả khi cô có khóc lóc hay là phá phách, thì cũng sẽ không thể thay đổi được quyết định của Hoắc Viễn Chu.
Vì ông Lộ đối với Hoắc Viễn Chu, là một sức nặng không thể gánh được trong cuộc đời anh.
Hai tay Hoắc Viễn Chu ôm chặt lấy Lộ Dao, khiến cả cơ thể cô đau đớn, cô chống cự, và không lên tiếng.
Anh cắn lỗ tai cô, hỏi: “Có muốn trải nghiệm hôn cao trào là hương vị gì không?”
Lộ Dao ngây người, lập tức nhớ ra, buổi trưa cô đã nói về những vấn đề gì, cô nói khẽ: “Em biết nhất định là không phải hôn miệng đối miệng, anh nói em nghe đi, là hôn chỗ nào?”
Hoắc Viễn Chu trầm giọng hỏi lại: “Em nói xem?”
Thật ra trong lòng Lộ Dao đã hiểu, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không biết.”
“Chút nữa sẽ làm em biết.”
Hai lỗ tai của Lộ Dao bắt đầu nóng lên, vốn dĩ đã rất suy đồi và bất lực, nghe thấy lời dụ hoặc của Hoắc Viễn Chu, đã lập tức tràn ngập năng lượng, cô đứng thẳng lên khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, trong đôi mắt tràn ngập những đốm sáng nhỏ, “Chúng ta đi thuê phòng đúng không?”
Ngay cả khi chỉ làm chuyện này, thì cũng nên tìm một căn phòng đúng không?
Hoắc Viễn Chu không đáp mà hỏi lại: "Em có mang chìa khóa xe theo không?”
Lộ Dao sờ soạn túi tiền, nhún vai, “Không mang.”
Hoắc Viễn Chu buông cô ra, “Vậy em lên lấy đi.” Anh không muốn đến khách sạn, anh phải tìm một nơi chỉ thuộc về anh và Lộ Dao.
Lộ Dao nói: “Ra khỏi cổng lớn tiểu khu, rẽ trái, khoảng hai trăm mét, có một khách sạn năm sao.”
“...” Hoắc Viễn Chu dở khóc dở cười, cô thật đúng là... Anh nói: “Không đi đâu cả, ở trong xe của em.”
Lộ Dao chớp chớp mắt, car ѕєχ?
Không tồi, kích thích hơn đến khách sạn.
Cô mỉm cười nói: “Vậy anh ở đây chờ em, em đi rất nhanh sẽ trở lại.