Xuỵt, Đừng Nói Tôi Yêu Thầy - Chương 15

Tác giả: Tử Trừng

Bùm, bùm, bùm…….
Tim đập mạnh mẽ đầy lực, mãnh liệt va chạm trong Ⱡồ₦g иgự¢, thời gian như đình chỉ, bọn họ chỉ còn cảm nhận thấy nhịp tim đập của nhau.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng khẽ vuốt qua từng đường cong nhỏ trên gương mặt cô, Đường Uy Đình gian nan nuốt xuống, cảm giác như bản thân mình quay trở lại thời mới lớn, vụng trộm trái cấm ngây ngô.
Vu Phiên Phiên biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng cô cũng không muốn ngăn cản thầy. Cô yêu thầy, mặc kệ tương lại có kết cục hoàn mỹ hay không, cô chỉ mong muốn nắm chắc hiện tại. Người đời không phải thường nói “Không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần hiện tại từng có nhau” đó sao? Hiện tại tâm tình của cô chính là như vậy. Cô muốn có được từng chút chú ý của thầy, bao gồm từng ánh mắt của thầy cô cũng ham muốn có được toàn bộ.
Cho nên, cô sẽ không cho mình có cơ hội lùi bước, sẽ không!
Đầu ngón tay lướt qua hàng lông mi của cô, lướt qua chóp mũi nhỏ nhắn, lướt qua đôi môi đỏ mọng ngọt ngào, dần dần dao động đi xuống … lướt qua xương quai xanh xinh đẹp phía dưới cần cổ trắng noãn, anh nhẹ nhàng chậm chạp cởi bỏ một nút áo bên ngoài của cô, bàn tay nóng rực không an phận trườn vào bên trong áo sơ mi, vuốt ve da thịt non mịn.
Vu Phiên Phiên nhắm chặt mắt, hơi khẽ thở hắt ra tiếng rên khẽ.
Trời ạ! Cô rất hồi hộp nha!
Cảm giác anh chạm vào khiến toàn thân cô không khống chế được sự tê dại, thậm chí cô còn cảm thấy từng lỗ chân lông của mình nới ra, nhiệt tình nghênh đón những ngón tay thô ráp của anh, không khống chế được mà run rẩy.
Nhẹ nhàng vỗ về phía trước иgự¢ áo của cô, Đường Uy Đình nhìn cô đang nhắm chặt mắt, cảm thụ được sự run rẩy của cô, anh hơi nhướn mày, “Sợ sao?”
Cô mở mắt, vì câu hỏi của anh cảm thấy hơi khó hiểu, “Không, sao lại hỏi như vậy?”
“Em đang run kìa.” Anh không muốn miễn cưỡng cô, bởi vì nếu miễn cưỡng một chú ý nghĩa cũng không có, “Nếu em sợ, đừng cố gắng mạnh mẽ, chúng ta có thể…” Hoãn lại việc này, tuy rằng cơ thể anh sẽ bất mãn tới nội thương, nhưng mà tốt cho cả hai.
Vu Phiên Phiên đưa tay che môi anh lại, không để cho anh nói tiếp.
“Em không sợ.” Một cô gái nói ra lời này là không nên, nhưng vì muốn dỗ dành anh, vì muốn có được nhiều hơn, cô muốn tiếp tục hoàn thành những hành vi thân mật chư từng trải qua cùng anh, “Trừ khi thầy không muốn em…”
Trời! Thật sự là mắc cỡ ૮ɦếƭ người!
“Làm sao có chuyện đó?” Đường Uy Đình cực kỳ kinh ngạc, hóa ra không phải chỉ có mình anh muốn có đối phương. “Em không biết anh khát vọng em đến mức nào đâu.”
Vu Phiên Phiên đỏ bừng mặt, nét hồng do xấu hổ lan xuống cần cổ, càng thêm vẻ mềm mại mê người.
“Vậy tất cả nhờ vào … thầy vậy.”
Nở nụ cười ngọt ngào, cô run rẩy muốn cởi bỏ nốt cúc áo trên người, lại bị Đường Uy Đình ngăn cản: “Để anh, vì người mình yêu phục vụ là vinh quang của người đàn ông, em không cần tước đoạt lạc thú của anh.”
Anh chuyên chú cởi bỏ cúc quần áo hiệu Thượng Hải của cô, cũng dịu dàng rút đi quần áo trên người cô, cảnh tưởng xinh đẹp hiện ra trước mắt khiến anh hít mạnh một hơi.
Trời ạ! Cô thật xinh đẹp! Là một khối mỹ ngọc chưa từng qua tạo tác!
“Đừng nhìn!” Cô vô cùng thẹn thùng, đưa tay che mắt anh.
Vội vàng kéo tay cô xuống, anh tham lam chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, “Không, nhất định anh phải nhìn rõ.”
“Ôi… Thật mất mặt…” Cô vẫn nghĩ mình có can đảm, không nghĩ khi không mặc gì trước mặt người mình yêu, vẫn không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, khiến cho cô muốn trốn tránh.
“Chẳng có gì mất mặt cả, em có muốn nhìn anh không?” Nhanh chóng cởi bỏ áo, hiện tại hai người “ngang hàng thế lực”, một chút cũng không thua kém nhau… à không, cô thua, vì cô còn mặc chiếc bra màu trắng đáng yêu trên người.
“Không! Em không nên nhìn!” Vu Phiên Phiên thẹn thùng che mắt mình lại, ngay cả lỗ tay cũng đỏ bừng.
Kéo tay cô chạm lên иgự¢ mình, Đường Uy Đình hưng phấn đến độ hơi choáng váng “Không muốn nhìn cũng được, vậy cảm nhận anh, vuốt ve anh.” (Kat: oa oa, tay của ta đang bị thương, không thì ta cũng mún vào “vuốt” ké! *dép ở đâu bay đến tới tấp*)
Vu Phiên Phiên cảm thấy nhịp thở của mình không còn bình thường nữa.
Rõ ràng chỉ là ngôn ngữ bình thường, nhưng trong giờ phút ám muội này, nghe qua cũng khiến người ta suy nghĩ không được đứng đắn, trong đầu không tránh khỏi hiện lên rất nhiều hình ảnh … Những nụ hôn nhỏ vụn mà nhẹ nhàng chậm chạp hạ xuống khuôn mặt cô, ngoại trừ việc làm tiêu tán sự xấu hổ của cô, cũng khiến cho Dụς ∀ọηg tiềm tàng bên trong hai người thoát ra, như bão lửa thổi quét qua cả hai người.
Không ai chú ý quần áo thừa thãi rơi xuống như thế nào, cũng không có ai để ý thời gian trôi qua bao lâu, bọn họ bận rộn thăm dõ những điểm mẫn cảm của nhau, giống hai đứa trẻ non nớt chơi đùa, mãi cho đến khi cả hai người thở dốc không ngừng.
“Phiên Phiên, anh không nhịn được nữa…” Anh thở gấp, nhưng động tác vẫn rất dịu dàng hoàn toàn không mảy may muốn làm tổn thương tới cô.
Vu Phiên Phiên vô lực nằm trên giường lớn, khẽ cuộn lại thân thể mềm mại, ngượng ngùng nói: “Vậy… cũng không cần nhịn nữa.”
Đây đã là lời nói to gan lớn mật nhất cô có thể nói ra, không có lời nào còn có tính biểu đạt rõ ràng hơn.
Đường Uy Đình nhướn đôi mày rậm, nét cười gợi lên nơi khóe miệng, “Chà, hóa ra em không chờ kịp nữa.” Anh trêu chọc cô.
Bùm! Không kiềm chế lại mình lại khiến anh hiểu lầm như vậy, Vu Phiên Phiên trừng tôm nấu chín, toàn thân biến hồng, không rõ là thẹn thùng hay là ảo não.
“Vậy… Vậy thầy cứ vô hạn chờ đợi đi!” Cô vừa thẹn vừa giận, đẩy anh ra, cầm lấy quần áo trên giường anh chuẩn bị đứng dậy trở về phòng.
Ha! Cô tức giận!
“Em đi đâu?” Đường Uy Đình không cần nghĩ ngợi ôm sắt thắt lưng của cô, không cho cô rời đi.
“Em muốn trở về phòng mình… A! Thầy đừng kéo…” Âm cuối còn chưa kịp phát ra hết, vì động tác kéo này mà cô ngã lại giường lớn, tư thế hơi khó coi, giống như con ếch trên bàn giải phẫu.(Kat: amen =.=!)
“Sao có thể để em cứ như vậy mà trở về?” Xoay người một cái đè lên thân thể mềm mại của cô, căn bản anh không tính để cho cô rời đi “Em thật sự rất đáng yêu đó.”
Vu Phiên Phiên trừng to hai mắt, không tránh khỏi vì vẻ tà ác nhưng pha chút khiêu gợi của anh mà mơ hồ, “Thầy… thầy muốn thế nào?”
Ông trời thật sự bất công, khiến cho thầy trong đẹp như vậy, một cô gái như cô còn biết để mặt mũi vào đâu?
Hai người bọn họ lúc này trông như người đẹp và quái vật …. Thầy là người đẹp, cô là quái vật nhá! (Kat: Phụt! *lau lau màn hình)
“Anh chẳng nghĩ gì nhiều.” Bàn tay bắt đầu dao động trên thân thể mềm mại của cô, nhiệt tình thăm dò từng nơi một “Anh chỉ muốn làm xong chuyện này, mà em, chuẩn bị cho tốt đi.”
“Sao em…” Tiếng nói vang lên thành một tiếng thét nhẹ kinh hãi khi anh tách hai chân của cô ra, sự hồi hộp trong lòng cô dâng lên lũy thừa vô hạn như bão táp. “Khoan…”
“Không thể đợi!” Anh đã sớm không chờ kịp, nếu không phải vì muốn cô thả lỏng tâm tình, anh cũng không cố ý trêu chọc cô, kết quả lại phản tác dụng, quả là anh thông minh quá thành hồ đồ. “Em ráng chịu, sẽ hơi đau.”
Dịu dàng tiến vào con đường mềm mại ướƭ áƭ của cô, nhân lúc cô đau đớn muốn thét lên, anh cúi người che kín đôi môi đỏ mọng, nuốt trọn toàn bộ đau đớn của cô, đồng thời cũng nhẹ nhàng vuốt ve cô, khiến cho sự kinh hãi của cô giảm xuống tới mức thấp nhất.
“A…” Cái gì mà đau một chút? Rõ ràng là đau muốn ૮ɦếƭ!
Nước mắt cô ứa ra, từng hạt như trân châu lăn dài trên gương mặt.
“Ngoan, sẽ nhanh trôi qua.” Áp lực bên dưới cơ thể dâng trào, anh săn sóc hôn đi từng giọt lệ của cô, buộc bản thân kiên nhẫn chờ đợi sự đau đớn của cô qua đi.
Không cần quá lâu, Vu Phiên Phiên bắt đầu vặn vẹo bất an, cho tới khi Đường Uy Đình hít mạnh vào liên tục.
“Có thể sao?” Mặc dù hiểu được lý do vì sao cô lại cử động nhưng anh vẫn muốn xác định lại.
“Gì cơ?” Nụ hôn an ủi của anh như bùa mê, Vu Phiên Phiên vốn không hề cảm thấy thoải mái, nhưng dưới sự chăm sóc của anh, cô bắt đầu có phản ứng nhưng lại không hiểu được trọng điểm của vấn đề, ngây ngô hỏi lại.
Đường Uy Đình nở nụ cười nhợt nhạt, dán sát bên tai cô thì thầm nhưng từ ngữ thân mật của tình nhân, cũng bắt đầu chậm rãi cử động bên trong chỗ sâu nhất cơ thể cô, làm cho hai gò má cô đỏ bừng.
Ánh trăng sáng tỏ trên cao lùi dần về phía chân trời, ngôi nhà nhỏ vào buổi đêm tràn ngập sự lãng mạn ngọt ngào … Sau khi trải qua tư vị tiếp xúc ngọt ngào, Đường Uy Đình và Vu Phiên Phiên càng gắn bó như keo sơn, nghiễm nhiên trở thành đôi vợ chồng tân hôn đầy hạnh phúc mỹ mãn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc