Xuỵt, Đừng Nói Tôi Yêu Thầy - Chương 07

Tác giả: Tử Trừng

“Ừ, không có gì khác biệt lắm, về sau không cần phải xoa Ϧóþ, chỉ cần dùng thuốc mỡ bôi lên là được.” Vu Phiên Phiên bôi thuốc liên tục vài ngày, bàn chân bị sưng của cô cũng giảm bớt, Đường Uy Đình rốt cục cũng nhẹ nhõm, không muốn nhìn thấy cô mỗi ngày đều chịu cảnh xoa Ϧóþ làm đau đớn đến như vậy.
“Như vậy thì tốt rồi sao? Về sau cũng không cần xoa Ϧóþ nữa sao?” Tuyên bố của Đường Uy Đình đối với cô mà nói, quả thực là tin lành, làm cho thần kinh căng thẳng của Vu Phiên Phiên thả lỏng, rốt cục có thể không cần mỗi ngày đều trong trạnh thái bị vây trong “cảnh giới màu đỏ”.
“Ừ.” Đường Uy Đình cẩn thận đem thuốc mỡ bôi lên mắt cá chân của cô, không biết tại sao, trong lòng dâng lên một chút cảm giác mất mát. “Tự mình cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa.”
Cô bĩu môi, giọng điệu mang vẻ thầm oán. “Em cũng không phải cố ý…..”
“Được rồi, về sau cẩn thận một chút là được.”
Sau khi đưa tay lau khô xong, nhưng anh lại bất giác đưa tay xoa loạn mái tóc trên đầu cô, làm rối bím tóc của cô, chính mình cũng hoảng sợ, không nghĩ đến chính mình lại có loại hành động như vậy, giống như là….không đúng phép tắc lắm.., anh là thầy giáo nha, có thể nào đối với học sinh của mình “Tâm hoài bất quỹ”?!
“Á! Thầy xem thầy kìa!” Vu Phiên Phiên tim vốn đã đập rối loạn, lại không nghĩ nói ra làm tim hai người đập loạn giống nhau. “Đem mái tóc của em biến thành rối loạn như vậy, thật chán ghét!”
Vu Phiên Phiên mượn cớ đề cập tới mái tóc để che dấu tâm tình đang rối bời của mình. Cô phát hiện, hai người ở cùng một chỗ như vậy, làm cho cô rất khó có thể điều chỉnh nhịp tim của mình đập bình thường.
Đây là chuyện gì? Cảm giác có vẻ khác lạ, nhưng lại không chán ghét, là một loại tâm hoảng hoảng, ý loạn loạn, lại mang theo cảm giác ngọt ngào, tò mò quái nha!
Cởi bỏ bím tóc bị làm loạn, mọi thường tóc được chải gọn gàng, lại thắt chéo nhau thành bím nay xõa ra tạo cảm giác xoắn nhẹ bồng bềnh, nhìn thật thanh lệ, hoàn toàn không giống với ấn tượng một người ngây ngốc trước kia
“Ôi, thật rối.” Vu Phiên Phiên ra sức chải thẳng lại tóc, nhưng phần đuôi lại không như mong muốn rối rắm lại cùng một chỗ.
Cô chải đuôi tóc một cách тһô Ьạᴏ, cảm giác mặt mình càng ngày càng nóng, động tác cũng càng ngày càng đại khái, làm cho đã rối nay còn rối hơn, càng khó đi ra.
Trừng lớn mắt, Đường Uy Đình chưa từng gặp qua cô gái nào ngốc như vậy.
Những cô gái bây giờ, thật có năng lực đem chính mình từ trên xuống dưới làm cho thỏa đáng, cho dù chính mình không có năng lực về phương diện kia, cũng sẽ có biện pháp đạt được lý tưởng ở mức độ phù hợp.
Nếu chỉ cố ý đánh giá phương diện bên ngoài thì sẽ không nghĩ Vu Phiên Phiên là một cô gái lanh lợi, dáng vẻ quê mùa đem so với người ở thời đại nguyên thủy xem ra tốt hơn một chút, hoàn toàn không hơn không kém.
“Đáng ghét, như thế nào lại không gỡ được!” Rối rắm làm cho Vu Thiên Thiên không còn kiên nhẫn, cô vọt tới bên cạnh bàn mở ngăn kéo, từ ngăn kéo tìm ra một cây kéo nhỏ, mắt hướng tới chỗ tóc rối chuẩn bị cắt bỏ — “Đừng!” Đường Uy Đình nhanh tay lẹ mắt, trước Vu Thiên Thiên còn chưa kịp ᴆụng tới chỗ tóc rối, nhanh chóng đoạt được cây kéo thủ công nhỏ. “Em làm gì? Chải tóc bình thường không được sao? Thế nào lại muốn cắt tóc?”
“Không cần lo cho em!”
Vốn cô không nghĩ là sẽ cắt tóc ngắn như vậy, thầm nghĩ chỉ sửa lại vài chỗ, kết quả lại bị Đường Uy Đình ngăn cản, làm kích thích tính phản loạn trong người cô, nhịn không được liền bướng bỉnh, di chuyển người muốn ςướק lại cây kéo nhỏ từ hắn.
“Thầy ૮ɦếƭ bằm, trả kéo lại cho em!”
Vu Thiên Thiên xưng hô có tính trẻ con quá mức, làm cho Đường Uy Đình cũng bướng bỉnh theo đứng lên, tránh trái tránh phải không cho cô ςướק được kéo. “Không cho!”
“Đó là của em! Trả lại cho em!”
Một bên trốn đông trốn tây, một bước bên trái một bước bên phải, cả hai bên cùng di chuyển thật sự đứng cũng không vững, Vu Thiên Thiên liền một cái lảo đảo, cả người mất đi cân bằng ngả về phía trước Đường Uy Đình, hoàn toàn không khống chế được đem sức nặng toàn thân ập lên người anh.
Đường Uy Đình đưa Ⱡồ₦g иgự¢ về phía trước, không cần nghĩ ngợi liền đem cây kéo nhỏ ném vào góc tường, bước chân theo bản năng mà di chuyển, phát hiện gót chân vừa vặn để cạnh ở giường cô, làm cho anh thoáng thở ra nhẹ nhàng, xem ra bọn họ chắc là không tới mức té ngã ở trên sàn nhà cứng rắn, cũng sẽ không cho cây kéo thuận lợi gây tổn thương ngoài ý muốn.
“A……”
Đây là cái gọi là “vừa ăn ςướק vừa la làng”, rõ ràng là Vu Phiên Phiên tự mình mất cân bằng làm liên lụy Đường Uy Đình, kết quả là cô so với Đường Uy Đình còn muốn kêu lớn tiếng hơn, sau đó hai người nằm trên giường nháy mắt nhìn nhau.
“Bùm, bùm, bùm….” Bên tai anh nhanh chóng truyền đến tiếng tim đập, Vu Phiên Phiên có chút đỏ mặt, nhất thời không biết chính mình có nên đứng lên hay không, từ trên người anh ta rời đi.
Mà rời người anh ta đứng dậy, phải nhìn đến mặt của anh ta, làm cho cô cảm thấy có chút xấu hổ; Nhưng nếu không làm như vậy, thì sẽ vẫn nặng nề nằm trên người anh ta, lại có điểm không thỏa đáng lắm, dù sao bọn họ cũng là…..
Nói khó nghe một chút, dù sao cũng là trai đơn gái chiếc, cô thực sự không biết phải lựa chọn như thế nào cho tốt.
Ban đầu vẫn duy trì khoảng cách vô hình giữa hai người, nhưng lại không hề đoán trước được tình hình hiện tại, vẫn là đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn nhất; Ngoại trừ cảm nhận được nhịp tim đập của nhau, tràn ngập ở chóp mũi Đường Uy Đình, là hương cỏ xanh thoáng nhẹ trên người cô.
Đây là điểm khác giữa Vu Phiên Phiên với cô gái khác.
Cô ngoại trừ trang phục, dáng vẻ quê mùa, ngốc nghếch cộng thêm tính tình không tốt ở ngoài, làm anh đặc biệt ấn tượng khắc sâu đó là hương thơm độc đáo trên người cô.
Cái loại hương vị này, rất giống sở thích làm vườn của anh, tự nhiên, tươi mát, hoàn toàn là hương thơm thuần khiết, thực khiến anh động tâm…..
Động lòng, không bằng lập tức hành động!
Một ý niệm bất chợt xuất hiện trong đầu anh, đồng thời hai mắt tỏ vẻ kinh động, Vu Phiên Phiên đang nằm trên người anh có động – cô quyết định phải rời khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của anh!
Mặc dù có điểm đáng tiếc, nhưng cô cũng không thể cùng thầy giáo “Dính” một chỗ như vậy?! Ngày mai cô còn phải đi học nha!
Cô lấy tay để ở giường làm trụ, đang muốn dùng sức đẩy thân lên trên, Đường Uy Đình lập tức mẫn cảm phát hiện cô đang động đậy, không kịp nghĩ lại, bàn tay như là có ý thức ôm lấy gáy cô đè trở lại, đem cô vừa mới ngẩng đầu lên liền áp xuống – hoàn toàn không đoán trước điểm tựa bị lay động làm cho Vu Phiên Phiên mất đi cân bằng, khi hồi phục lại tinh thần, thì bốn phiến môi mềm mại đã sớm dán dính lại với nhau.
Trong nháy mắt vừa rồi, cô không nhìn nhầm phải không?
Bọn họ hiện tại đang làm cái gì?
Nên giải thích tình trạng hiện tại của bọn họ là như thế nào đây?
Chẳng lẽ đây gọi là hôn môi mà bạn học hay tương truyền?!
Á! Điều này sao có thể?!
Anh ta là thầy giáo, mà cô lại là sinh viên của anh, nếu để cho ba cô biết, không đánh gãy chân chó của cô……..À không, hai chân của cô mới là lạ!
Mới mở miệng muốn kêu “Khoan”, Đường Uy Đình vừa nháy mắt đã tìm được cơ hội cho cái lưỡi trơn trượt xâm nhập, anh mượn sức lực ở đầu lưỡi nhẹ nhàng tách đôi môi đầy đặn của cô, bướng bỉnh tiến vào trong miệng mà chơi đùa.
Chà – quả nhiên hương vị của cô cùng mùi thơm trên người thật thơm ngát, ngọt ngào giống nhau, làm cho anh nhịn không được muốn càng nhiều, càng nhiều……
Vu Phiên Phiên tim đập hoàn toàn bấn loạn, cả khuôn mặt đều đỏ lên, toàn thân hầu như không còn sức lực.
Nhìn xem, lông mày của anh dày rậm theo khuôn, lông mi lại dài, xem ra khi nhắm mắt lại khuôn mặt nhìn say mê cỡ nào – nha, không! Cô sao có thể bởi vì tham nhìn “tướng mạo khôi ngô” của anh mà làm cho chính mình mơ mơ màng màng đi như thế?
Việc này là không đúng! Ít nhất lấy thân phận bọn họ mà nói cũng không thích hợp……
Hôn môi.
Cô thử thoát khỏi môi anh cùng bàn tay đang khống chế kia, nhưng đều là không thể, cô hoàn toàn vừa động đậy, Đường Uy Đình thuận người xoay một cái, hai bên lập tức hoán đổi vị trí, cô ngược lại bị anh chặt chẽ đặt ở trên giường mềm mại.
Vu Phiên Phiên cảm thấy vừa mới có một trận trời đất lay chuyển, liền hoàn hồn trở lại, phát hiện tình huống đã trở nên ái muội hơn; Tay anh đã nhanh chóng ôm lấy vòng eo của cô, khiến cô liền có cảm giác – cô biết bản thân mình không hề mất đi nhận thức, cũng không chán ghét cảm giác thầy hôn cô, thậm chí còn có điểm hưởng thụ ngọt ngào, cảm giác mềm mại, nhưng mà…..Nhưng bọn họ như vậy là đang ở tình huống gì?
Vừa không là người yêu, lại càng không là vợ chồng, hơn nữa thân phận còn là thầy giáo cùng học trò, làm cho việc này vô cùng cấm kỵ, cũng bị người đời chỉ trích.
Không đếm được có bao nhiêu suy nghĩ đang bao phủ lấy Vu Phiên Phiên, cô không biết dùng bao nhiêu sức mới đẩy được Đường Uy Đình ra, sau đó nhanh chóng lui đến góc giường khác – khoảng cách xa anh nhất.
“Phiên Phiên…..” Hiển nhiên Đường Uy Đình do cảm xúc mãnh liệt vẫn còn chưa thỏa mãn.
Anh cảm thấy còn chưa đủ, chỉ hôn môi cũng không thể đáp ứng Dụς ∀ọηg của chính mình đối với cô, một chút anh cũng không muốn ngưng lại nụ hôn ngọt ngào này, thậm chí còn muốn tiếp tục duy trì! Vu Phiên Phiên nhanh chóng lắc đầu rồi lại lắc đầu.
Tim của cô đập thật nhanh, phải tránh xa anh. Nếu tiếp tục tình cảnh vừa rồi, cô thật sự không còn sức lực để cự tuyệt nữa.
Cô yếu đuối phát hiện, dường như chính mình cũng có tình cảm với thầy, một loại tình cảm không được cho phép.
Trong lúc đó cảm xúc của hai người đã có sự biến hóa, cô không chắc mình có thể lại đẩy anh ra lần nữa, bởi vậy, rời xa anh mới là cách tốt nhất.
Đường Uy Đình hạ ánh mắt lộ vẻ thoáng buồn, đang muốn đưa tay chạm vào cô, thì một giọng nữ cất lên như phá vỡ không gian yên tĩnh lúc bấy giờ, giống như lấy nước lạnh đổ xuống đầu hai người “A a, trong phòng sao lại có một cảnh mờ ám nha?” Đường Vi Đình loạng choạng cầm lấy kính râm, ý cười bướng bỉnh bắt tại trên môi, “Chị không đến quấy rầy đấy chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc