Ngày hè nắng chói chang, làm cho người ta nôn nóng khó chịu, nhưng đối với phần đông sinh viên mà nói, cũng là lúc chuẩn bị đối mặt với giai đoạn trọng yếu trong cuộc đời một con người.
Rất nhiều sinh viên chỉ vừa rời xa nơi chôn rau cắt rốn để đi học đại học, Vu Phiên Phiên là một trong số đó.
Cô đang kéo theo hành lý của mình mang theo để đi học đại học Bắc Thượng, tập trung tinh thần ở bảng thông báo của trường, mắt không ngừng tìm kiếm quảng cáo cho thuê phòng, nhìn đến thất thần.
Một tốp năm ba sinh viên đi qua phía sau cô, nhịn không được tròn mắt nhìn cô, dường như ở nơi này ngập tràn hình ảnh thiếu nữ ăn mặc model, bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh thiếu nữ quê mùa như cô quả thực là chuyện bất khả tư nghị.
“Lúc nào cũng vậy…” Thở dài, Vu Phiên Phiên hơi bực mình.
Nói thực ra, cuộc sống nhà cô không dư dả, không thể chu cấp cho cô nhiều lắm.
Ba cô chỉ là công nhân bình thường, chỉ là người làm công ăn lương, cả đời chỉ làm có một việc, coi như là kiến bữa cơm qua ngày, bởi vậy cô đã có tâm lý đi làm công.
Nhưng mà ở nơi này giá cả cao như vậy, trên người cô cũng không có bao nhiệu tiền, nếu chủ cho thuê nhà còn muốn cô đặt cọc trước 2, 3 tháng tiền thuê thế chấp, chỉ sợ cô thật sự sẽ phải ăn ngủ đầu đường.
“Cô tìm nhà trọ sao?” Không biết khi nào, bên cạh cô có một cô gái cao gầy nhìn rất hợp mốt, cầm trên tay một cái kính mát, lấy tư thái bễ nghễ nhìn xuống cô.
“Đúng vậy, tôi thật sự muốn tìm nhà trọ.” Sợ cô gái kia nghe không hiểu, Vu Phiên Phiên bất giác nhấn mạnh âm lượng.
Cô gái kia nheo mắt, chịu không nổi hành động thừa thãi của cô, “Nếu nhà trọ không được mới, cũng không được thoải mái, phòng tắm phải dùng chung với người khác cùng thuê, cách trường học cũng không xa, với điều kiện như vậy cô có muốn thuê?”
Vu Phiên Phiên trừng mắt nhì, hơi hơi sụp cằm xuống, “Ôi… Nói vậy, phòng rất nhỏ sao?”
Với cô không nhất định phải là phòng lớn, nhưng dù sao cũng phải có chỗ để sách vở đúng không? Ngoại trừ giường và bàn học, cô cũng hi cọng mình có thể có thêm chút không gian sinh hoạt.
“Phòng không lớn lắm, nhưng phòng khách và sân ngoài cô có thể tự do sử dụng.” Cô gái kia nhướn mi, dường như cảm thấy thú vị trước vấn đề của cô.
“Sân ngoài?” Vu Phiên Phiên trừng to mắt, không thể tin được nhà trọ này có nhiều tiện nghi như vậy, “Vậy… Tôi, tôi có thể hỏi một chút, giá tiền thuê nhà là bao nhiêu?”
Cô rất sợ, sợ bản thân mình trở thành con dê béo, đến lúc đó không có tiền thuê nhà thì sao?
Nếu đổi lại cách nói chuẩn, thì tức là treo đầu dê bán thịt chó, lỡ may cái nơi tiện nghi như vậy là nơi “bất chính” thì không phải cả đời của cô sẽ bị hủy sao?
“1200, được không?” Cô gái kia dường như nhận ra cô đang nhát gan, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
“1200?!” Trời! Giá cả thật mê người! Hiện tại gần trường không tìm đâu nhà trọ tiện nghi có giá như vậy! Vu Phiên Phiên quả thục không thể tin mình có vận tốt như vậy.
Cô gái kia nhướn mày, hiển nhiên là hiểu lầm ý của cô, “Sao? Nếu không hai lòng, tôi có thể giảm xuống 1000.”
“1000….” Vu Phiên Phiên không dám tin mở to mắt, thanh âm không tự giác mà cao ✓út lên.
“Đã là giá thấp nhất rồi, tôi không thể hạ xuống nữa đâu..” Cô gái kia có điểm không thể kiên nhẫn nữa, bĩu môi chuẩn bị buông tha cuộc kì kèo này, xốc lại túi sách bằng da trên vai.
“Không!” Vu Phiên Phiên không ngại cô gái kia nhìn ra bộ dạng “khách trọ bần cùng” của mình, không ngừng lôi kéo cánh tay của cô ta, “Tôi, tôi có thể xem qua phòng trọ không?”
Cô gái kia rốt cục cũng lộ ra nụ cười thiệt tình đầu tiên, “Không thành vấn đề.”
Oa – quá tuyệt vời!
Rất tuyệt!
Rất tốt!
Dường như Vu Phiên Phiên đã yêu ngôi nhà mang lối kiến trúc nông thôn Mĩ này ngay ánh mắt đầu tiên.
Tuy rằng giống như lời nói của cô gái kia, nó không có mới, có chút cũ kĩ, thậm chí có vài chi tiết muốn lung lay sắp đổ, cách trường học khoảng hai lăm phút đi bộ, nhưng chỉ với giá tiền thuê mê người lại có sân ngoài, cũng đã khiến cô đầu hàng vô điều kiện.
“Vừa lòng không?” cô gái kia theo ánh sáng lóe lên từ đáy mắt Phiên Phiên đã đoán được quyết định của cô, nhưng mà vẫn nên hỏi xác định một chút.
“Vừa lòng, vừa lòng, vừa lòng!” Vu Phiên Phiên không ngừng mạnh liệt gật đầu, cảm giác vừa lòng đạt đến mức lũy thừa cao nhất. Cô lấy từ túi tiền một sấp giấy hơi nhăn nhúm, đem toàn bộ đặt vào lòng bàn tay cô gái kia, “Trên người tôi chỉ có chừng này tiền, có đủ tiền thế chấp cho cô?”
Cô chủ nhà này thật sự rất tốt, nhưng vì không muốn bị châm biếm, cô vẫn phùng má giả làm người mập, đem toàn bộ tiền trên người lấy ra, chuẩn bị làm tiền thế chấp.
Cố gái mìm cười đẩy lại món tiền giá trị kia, “Cô cứ giữ lại đi, đưa trước cho tôi một tháng tiền nhà là được rồi.”
Oa, ô ô ô ô, quá tuyệt vời!
Vu Phiên Phiên đối với cô gái kia vô cùng cảm kích, quả thật xem cô ta như người cứu vớt mình. Hai mắt cô trong xuốt như thủy quang điểm gợn nước, bộ dạng cảm động giống như muốn khóc.
“À, đúng rồi, nhưng mà có một việc mà tôi có khả năng làm phiền cô.” Sau khi cô gái kia nhận tiền, bỗng nhiên giống như là lơ đãng nhắ tới.
“Chị chủ nhà, có chuyện gì chị cứ nói, chỉ cần tôi làm được, nhất định vượt lửa vượt sông cũng không từ chối!” Vu Phiên Phiên chỉ thiếu chút nữa là vỗ иgự¢ mà cam đoan.
Cô gái kia vừa lòng mỉm cười, “Em gọi chị một tiếng chị Đường là được rồi, không cần khách khí như vậy.”
“Vâng! Chị Đường!” Vu Phiên Phiên không tự giác khép hai chân lại, giống như đang đứng ở lễ kéo cơ long trọng.
“Ừ, chuyện là như vầy…” Cô gái kia nhìn bốn phía căn phòng, từ từ hít một hơi, “Em cũng nên biết, gian phòng này ngoài em ra, còn một người khác trọ nữa.”
“Ừ.” Một người? Oa oa ao – quá tuyệt vời! Cô còn tưởng rằng sẽ có vài người cùng cô thuê căn phòng trọ này! Không nghĩ tới cô chỉ cần chia xẻ không gian với một người mà thôi, thật sự là quá tốt!
Cô gái kia nói nhỏ dần, đáy mắt hàm chứa sự xin lỗi sâu sắc.
“Chậc, người còn lại là người thân của tôi, khả năng thích nghi cuộc sống rất kém, nếu có thể, mong em nhớ nhắc họ hàng của chị ăn đủ ba bữa, thỉnh thoảng giúp người ta quét tước một chút quanh phòng, được chứ?”
“Có thể.” Vu Phiên Phiên thấy yên tâm hơn, cô còn tưởng rằng là chuyện gì khó khăn gian nan, “Chuyện này rất đơn giản, yên tâm giao cho em, không thành vấn đề.”
Công việc này cô làm đã quen tay. Cô có hai em trai, hai em gái, trước kia ở nhà, mỗi ngày đều phê bình bọn chúng không chịu làm cái này, không chịu làm cái kia, kết quả cuối cùng toàn là một tay cô làm hết.
Tuy rằng đối với thân phận là chủ nhà trọ, yêu cầu của chị Đường có điểm hơi kỳ quái, nhưng mà cô cam đoan, chỉ cần cô làm được, nhất định sẽ dốc sức toàn lực.
Nhiệm vụ đơn giản như vậy đối với cố chỉ là việc nhỏ, không nên cự tuyệt! Huống chi chị Đường đây còn không hề đòi thu hết tiền thuê nhà của cô!
“Thật sự không thành vấn đề?” Chị Đường dường như lo lắng liếc nhìn cô một cái, giống như không tin tưởng lắm vào việc đáp ứng quá nhanh của cô.
“Không thành vấn đề chị à!” Mọi người luôn cần có chí khí, cho dù cô chỉ là một sinh viên không quen biết người ta, nhưng cũng nhịn không được và vỗ иgự¢ cam đoan. Thua người không có nghĩ là thua trận, thua trận chính là vì chỉ để ý mặt người.
Dù sao đây rõ ràng là loại công việc mà cô đã thuần thục, cho nên cô có thể nghiễm nhiên giống như đang quảng cáo, nghiêm chỉnh mà nói: “Em thề.”
Cô gái kia rốt cục thở hắt ra ngụm khí nghẹn trong Ⱡồ₦g иgự¢, “Vậy thì tốt quá, về sau nhờ vào em vậy!”
Nhưng mà quả thực tốt? Một chút cũng không tốt!
Trừng mắt nhìn người đàn ông đứng tại cửa, sắc mặt của Vu Phiên Phiên không phải màu hồng, cũng không phải màu trắng, cũng không biết bản thân mình có nên ôm lấy hành lý chạy lấy người hay là không.
“A, tiên sinh, xin hỏi anh tìm chủ nhà?”
Cô đã biết trước hỏi câu này thật ngốc, dù sao người đàn ông này tự mình có chìa khóa mở cửa vào, nhưng mà nếu cô không hỏi như vậy, cũng không biết làm thế nào cho thấy lập trường tồn tại của mình.
“Tôi…” Người đàn ông này cũng hiển nhiên không lường trước bản thân lại gặp phải vấn đề ngu ngốc này, anh ta đẩy gọng kính màu vàng, lắc lắc chùm chìa khóa trong tay, “Tôi sống ở đây, không có tìm ai.”
Sét, đánh, ngang, tai!
Nhất thời, Vu Phiên Phiên chỉ cảm thấy mình rất có duyên với bốn chữ này, cảm giác nặng nề dâng lên tận ót.
Tạo sao lại có thể như vậy! Chị Đường căn bản không nói cho cô, người khác trọ còn lại là “đàn ông”!
Ánh mắt người đàn ông kia tà nghễ nhìn khuôn mặt nhỏ lúc trắng lúc xanh của cô, tùy tay đặt chiếc cặp táp lên chiếc ghế cạnh bàn trà.
“Cô chính là người giúp việc mới tới?”