Chương 58: Trên đường đi gặp cố nhân“A! Nơi này có tửu lâu kia không tồi!” Diệp Vũ đầy hưng phấn nói.
“Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa thật ngon, dọc đường vẫn luôn màn trời chiếu đất, sắp tra tấn ta đến điên rồi.” Diệp Thừa hít một hơi nói.
“Vũ thiếu gia, tiền chúng ta mang theo không nhiều, đến Thánh Tinh học viện còn có rất nhiều thứ cần phải tiêu dùng, phải tiết kiệm.” Một ông lão đầy nghiêm túc nói.
Diệp Vũ liếc mắt xem thường: “Tiết kiệm, tiết kiệm! Chúng ta rốt cuộc phải tiết kiệm đến tình trạng nào!?”
“Đúng vậy! Dọc đường đi vẫn không cho mua cái này cái kia, không cho mua thì thôi, nhưng hiện tại ngay cả ăn một bữa cơm thật ngon cũng không cho?” Diệp Thừa tức giận nói.
Sắc mặt Diệp Dung cũng có chút khó coi, nhìn ông lão, bén nhọn nói: “Minh thúc, lúctrước khi đi không phải phụ thân đã giao cho thúc năm vạn nguyên thạch sao? Không phải là thúc muốn chiếm riêngchứ?”
“Hai vị thiếu gia, tiểu thư, giá hàng ở đế đô không thể so với bình thường, nguyên thạch này là giữ lại cho các ngài đến lúc đó phòng thân.” Diệp Minh tận tình khuyên bảo.
“Cứ như vậy thì lúc ta đến đó đã ૮ɦếƭ đói rồi, còn cần nguyên thạch phòng thân nữa à? Có ích lợi gì?” Diệp Dung tức giận.
Không màng đến Diệp Minh đang lo lắng, đám người Diệp Vũ vẫn kiên trì đi vào tửu lâu.
… …
Diệp Thạch vốn muốn vội vã thử chứng thực luyện dược sư, nhưng mà, vừa nhìn thấy tửu lâu thì bước đi không được.
Mộ Thần nhìn bộ dáng Diệp Thạch, không khỏi có chút buồn cười.
Mộ Thần kéo Diệp Thạch vào tửu lâu, Diệp Thạch vừa tiến vào tửu lâu, sắc mặt liền thay đổi.
Đám người Diệp Vũ nhìn thấy Diệp Thạch, sắc mặt cũng cứng lại.
“Diệp Thạch, tại sao ngươi lại ở đây? Bên cạnh ngươi là ai? Gian phu của ngươi sao? Không nghĩ tới bộ dáng của ngươi như vậy, vậy mà có người còn nuốt được.” Diệp Dung vừa nhìn thấy Diệp Thạch, lập tức theo thói quen châm chọc khiêu khích.
“Câm miệng!” Diệp Thạch híp mắt, trong con ngươi hiện lên một tia hàn quang.
Sắc mặt Diệp Dung nhất thời thay đổi, “Ngươi nói ai câm miệng?!”
“Hiện tại ông già không ở đây, ta dù có đánh cho ngươi tàn phế cũng không có người dám nói gì.” Diệp Thạch hung hăng nhìn Diệp Dung, nắm tay giơ lên nói.
“Ngươi dám?” Diệp Dung trừng Diệp Thạch.
“Ngươi thử xem ta có dám hay không.” Diệp Thạch hung ác nói.
Diệp Minh đứng lên, bất đắc dĩ khuyên: “Được rồi tiểu thư, ngài đừng náo loạn, còn Thạch thiếu gia, lão gia gần đây rất nhớ ngài, lão gia vẫn luôn hối hận khi đó nhất thời xúc động đuổi ngài ra khỏi nhà.”
Diệp Thạch cổ quái nhìn Diệp Minh: “Thúc đang kể truyện cười à?”
Lúc Diệp Tầm đuổi y ra khỏi cửa, quả thực giống như là không thể chờ đợi được nữa mà đưa ôn thần đi, lúc rời đi, một di nương của y còn hùng hổ kiểm tra hành lý, sợ y đi rồi lại thuận tiện lấy thứ gì quý trọng, phụ thân tuy rằng biết việc làm của di nương, nhưng lại thầm chấp nhận.
Diệp Tầm sẽ nhớ y? Diệp Thạch cảm thấy, đây là một truyện cười hay nhất mà y từng nghe.
“Là thật, phụ thân của ngài rất nhớ ngài.” Diệp Minh nói.
Diệp Thạch liếc mắt xem thường: “Được rồi, Minh thúc, truyện cười nói hai lần sẽ hết buồn cười.”
Nhìn vẻ mặt phiền toái kia của Diệp Thạch, Diệp Minh bất đắc dĩ nói: “Lão gia hy vọng ngài có rảnh thì trở về Diệp gia nhìn xem.”
“Khi lão ૮ɦếƭ ta sẽ trở về thắp cho lão một nén hương.” Diệp Thạch tức giận nói.
Nghe được lời của Diệp Thạch, sắc mặt Diệp Minh nhất thời thay đổi.
Mộ Thần khoanh tay, đánh giá đám người Diệp Vũ, trong con ngươi hiện lên quang mang trêu tức.
“Vị này hẳn là Mộ Thần thiếu gia?” Diệp Minh dời qua đề tài khác hỏi.
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy.”
“Mộ Thần thiếu gia đúng là tuổi trẻ tài cao, đã là võ giả năm sao rồi.” Diệp Minh khích lệ.
Mộ Thần thản nhiên cười, nói: “Tiền bối quá khen.”
Diệp Dung nghe được lời của Diệp Minh, sửng sốt một chút, đưa ánh mắt dời tới trên người Mộ Thần.
Sau khi Diệp Thạch bị phụ thân đuổi ra cửa, Diệp Dung nghe nói, Diệp Thạch mang theo hôn thư đi tìm nơi nương tựa là vị hôn phu của nó.
Diệp Dung phái người hỏi thăm một phen, biết hàng này không học vấn không nghề nghiệp, còn mê luyến sắc đẹp, ăn chơi trác táng, nhất thời âm thầm vui sướng khi người gặp họa, chỉ cảm thấy nếu như Diệp Thạch tới gặp, nhất định y sẽ bị nhục nhã, sau đó bị đuổi ra.
Hiện giờ nghe Diệp Minh nói, thiếu niên tướng mạo tuấn tú bên cạnh Diệp Thạch là vị hôn phu của nó, còn là một võ giả năm sao, nhất thời có chút không được tự nhiên.
“Nghe nói Mộ thiếu gia là luyện dược sư cấp một?” Diệp Minh nhìn Mộ Thần hỏi.
“Sắp thành cấp hai rồi, cơm nước xong, chúng ta sẽ đi chứng thực ngay. Chứng thực xong, Mộ Thần mỗi tháng có thể lĩnh trợ cấp ba trăm nguyên thạch nha.” Diệp Thạch hất đầu, tự hào nói.
Diệp Minh đầy khâm phục nhìn Mộ Thần: “Mộ thiếu gia thật giỏi.”
“Cũng bình thường.” Mộ Thần không để bụng nói.
“Mộ thiếu gia, có rảnh thì ngài mang theo Thạch thiếu gia về Diệp gia.” Diệp Minh đầy mong chờ nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần chỉ thản nhiên cười với Diệp Minh, “Tiền bối, ta và Thạch Đầu còn muốn ăn cơm, xin lỗi, không đi cùng được.”
Diệp Minh không nghe được câu trả lời mà mình muốn, nhất thời có chút uể oải