Chương 46: Pháo hôi ác độc
“Cái người Lam Nhược Phong kia..” Nhớ tới Lam Nhược Phong, Diệp Thạch không tự chủ được nhăn chặt mày.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Hắn làm sao cơ?”
Diệp Thạch lắc đầu, nói: “Không biết, nghe Trang Du nói hắn là một luyện dược sư.” Diệp Thạch không dám nói cho Mộ Thần biết là khi y nhìn thấy Lam Nhược Phong, nội tâm liền không ngừng nói cho y biết, y phải thích người này, giống như ma chú vậy.
Mộ Thần tức giận nói: “Một luyện dược sư dở tệ mà thôi.”
“Dở tệ? Người ta đã là luyện dược sư cấp hai rồi đấy, nếu nói về dở tệ, ngươi mới là dở tệ ấy, đan dược cấp một cũng luyện chế không ra.” Diệp Thạch bĩu môi, không cho là đúng mà nói.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, âm thầm nghĩ mình nhất định phải nắm chặt thời gian, bắt đầu học luyện chế đan dược cấp hai, không thể để cho tức phụ xem thường mình được.
“Ta sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua hắn.” Mộ Thần thề son thề sắt nói.
Diệp Thạch cau mày, không chắc chắn lắm, nói: “Tên kia không phải là biết yêu thuật đấy chứ?!”
Mộ Thần khó hiểu hỏi Diệp Thạch: “Yêu thuật? Yêu thuật gì? Em đang nói về cái gì?”
Diệp Thạch có chút quẫn bách nói: “Bởi vì hắn thoạt nhìn… rất bảnh, rất có mị lực, làm cho người ta vừa thấy liền nguyện ý thân cận, cho nên ta suy nghĩ, người này có phải biết yêu thuật hay không, thế nên mới có thể làm cho người khác cảm giác như vậy.”
“Em cảm thấy hắn rất bảnh, rất có mị lực? Vậy ta một chút cũng không như vậy sao?” Mộ Thần cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thạch hỏi.
Diệp Thạch cắn môi, có chút xấu hổ cúi đầu. Diệp Thạch có chút bất an mà chọt hai ngón tay lại với nhau, Mộ Thần vì y làm nhiều như vậy, mà y lại vì một nam nhân khác mà tim đập mạnh.
“Lam Nhược Phong chính là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, em đừng bị hắn lừa.” Mộ Thần khẽ thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Trong truyện, vài chính quy công của Trang Du mỗi người đều tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mỗi người đều xuất chúng. Tiểu công xuất chúng như vậy, tất nhiên là không có khả năng không được người khác coi trọng.
Đáng tiếc, các chính quy công này đều là ba ngàn con sông chỉ lấy một, cho nên, những người không biết tự lượng sức mình mà coi trọng chính quy công, đều bất hạnh trở thành pháo hôi.
Mà chính quy công đối với Trang Du như mùa xuân ấm áp, đối đãi với pháo hôi lại như gió thu cuốn hết lá vàng một dạng vô tình.
Trong truyện, khi Lam Nhược Phong đi lịch lãm, gặp được một người tên là Diệp Diên Tinh, ngẫu nhiên cứu Diệp Diên Tinh một phen.
Diệp Diên Tinh từ sau đó liền liều lĩnh hết thảy yêu thương Lam Nhược Phong, vì Lam Nhược Phong lên núi đao xuống biển lửa, cái gì cũng đều làm.
Biết Lam Nhược Phong luyện đan cần có dị hỏa, Diệp Diên Tinh liền mạo hiểm tánh mạng đi thu thập dị hỏa tên Thanh Minh Diễm.
Lam Nhược Phong không thích Diệp Diên Tinh, nhưng mà cảm động và nhớ nhung một mảnh tình cảm hết sức chân thành của Diệp Diên Tinh, từ chối không được, không đành lòng để cho Diệp Diên Tinh thất vọng, liền nhận lấy Thanh Minh Diễm.
Ngay thời điểm Lam Nhược Phong gặp được nguy hiểm, Diệp Diên Tinh mấy lần ra tay cứu giúp.
Nhưng mà cho dù có đại ân cứu mạng, cũng không qua nổi việc Lam Nhược Phong đối với Trang Du một mảnh chân tâm.
Diệp Diên Tinh ở trong truyện được tả là một pháo hôi thụ ác độc, ti bỉ, đê tiện, diện mạo xấu, lại mơ tưởng Lam Nhược Phong, ghen tị Trang Du, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Trong truyện, Diệp Diên Tinh lúc sau lại vì ghen tị mà trở nên điên cuồng, có ý đồ ám hại Trang Du, nhưng mà lại bị một chính quy công khác là Lục Nghiêu chặn lại, bị một kiếm Gi*t ૮ɦếƭ.
Sau khi Lam Nhược Phong biết chuyện, thở dài một tiếng, mang thi thể Diệp Diên Tinh đi mai táng, cầu nguyện y sớm ngày siêu thoát, lần sau tái thế làm người không cần phải ác độc như vậy.
Lam Nhược Phong sở dĩ sẽ trở thành một đại luyện dược sư, đó là nhờ Diệp Diên Tinh giúp không ít, huyết mạch Diệp Diên Tinh có chút đặc biệt, bỏ vào trong đan dược có thể đề cao tỉ lệ thành đan cùng phẩm chất của đan dược, máu Diệp Diên Tinh đồng thời có thể trợ giúp người ta dung hợp dị hỏa.
Diệp Thạch cau mày hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
“Ta chính là biết như vậy, dù sao, em cách hắn xa một chút, hắn không phải là thứ gì tốt.” Mộ Thần lạnh lùng nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng rồi, trong nhà ngươi có nơi nào an toàn không, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Mộ Thần nghiêng đầu hỏi: “Em muốn âm thầm nói với ta?”
Diệp Thạch có chút quẫn bách gật đầu: “Cũng coi như thế.”
Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch, “Vậy còn chờ cái gì nữa, chúng ta nhanh đi về thôi!”
“Ông nội của ngươi xuất quan chưa? Ta có cần đi bái phỏng không?” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần nhăn mày nói: “Không cần, lão nhân kia hẳn đang nổi nóng, em đừng đi xúc động lão, coi chừng lại giận lây qua em, qua vài ngày rồi nói sau.”
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, hỏi: “Ông nội của ngươi đang nổi nóng?”
Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy.” Mộ Kha nhìn như đối xử bình đẳng với Mộ Viễn Phong cùng Mộ Viễn Hàng, nhưng mà trên thực tế lại rất bất công, lần này phụ thân một mình giao đan dược cho khu đấu giá, Mộ Kha có thành kiến rất lớn đối với Mộ Viễn Phong.
Mộ Thần hiểu rõ điểm này, cũng mặc kệ Mộ Kha.
Diệp Thạch cúi đầu, trong lòng nhịn không được nổi lên vài phần ngọt ngào, Trang Du tên hỗn đản kia chỉ biết nói hưu nói vượn, Mộ Thần căn bản là không quan tâm ý nghĩ của Mộ Kha, vậy như thế nào lại nói là lợi dụng mình đi lấy lòng Mộ Kha, thật sự là trò cười thiên hạ.