Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng - Chương 41

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Chương 41: Khách không mời mà đến
Mộ Thần nhíu mày, trong con ngươi xẹt qua vài phần mù mịt. Lam Nhược Phong? Lam Nhược Phong tại sao lại đến đây?
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nói: “Ngươi nhanh tới xem sao.”
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Cũng được.”
Mộ Thần mang theo Diệp Thạch đi vào đại sảnh, Diệp Thạch vào đại sảnh mới phát hiện, Trang Du cũng có mặt ở đây.
Trang Du nhìn thấy Diệp Thạch phía sau Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên một tia bất mãn.
Trang Du bất mãn Diệp Thạch, Diệp Thạch đồng dạng cũng không muốn thấy Trang Du, nhìn thấy ánh mắt Trang Du nhìn qua, Diệp Thạch hung hăng trừng mắt nhìn Trang Du, đối với nửa cái bánh ngọt bị chia hết kia, Diệp Thạch vẫn là có chút canh cánh trong lòng, Diệp Thạch tự nhiên tính đến trên đầu Trang Du.
Trang Du nhịn không được nhăn chặt mày, thầm nghĩ: Diệp Thạch người này thật đúng là không chịu thụ giáo, hắn đều đã nói rõ ràng như vậy, Diệp Thạch lại vẫn cùng Mộ Thần một chỗ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Lam Nhược Phong nhìn thấy Diệp Thạch trừng Trang Du, không tự chủ được nhăn chặt mày, thầm nghĩ Diệp Thạch này đúng là không biết phân biệt.
Mộ Thần gắt gao nắm chặt tay Diệp Thạch, kéo tay Diệp Thạch tới một chỗ ngồi xuống.
“Lam thiếu gia, ngươi không cần phải nói nữa, yêu cầu của ngươi, ta không thể đồng ý.” Mộ Viễn Phong âm trầm nói.
Lam Nhược Phong nhíu mày, thản nhiên nói: “Mộ Nhị gia, giá ta đưa ra đã không thấp, ngài nên suy nghĩ lại thêm một chút đi.”
Mộ Viễn Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Lam Nhược Phong một cái, nói: “Lam thiếu, không cần nhiều lời, đan dược này bản thân ta cũng cần, ta sẽ không bán.”
Gương mặt Lam Nhược Phong âm trầm, nói: “Một khi đã như vậy, ta sẽ không làm cho ngươi khó xử.”
Mộ Viễn Phong chắp tay sau lưng, thần sắc âm lãnh nói: “Mời về.”
Lam Nhược Phong sắc mặt không tốt liếc mắt nhìn Mộ Viễn Phong một cái, vẻ mặt buồn bực đi ra ngoài. Trang Du thấy Lam Nhược Phong rời đi, lập tức đuổi theo. Trang Du một bên đuổi theo Lam Nhược Phong ra ngoài, một bên dùng ánh mắt lưu luyến, liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, Mộ Thần bị ánh mắt đau lòng không tha kia của Trang Du nhìn mà trong lòng phát lạnh.
“Phụ thân, bọn họ tới làm gì?” Mộ Thần quay đầu, hướng Mộ Viễn Phong hỏi.
Mộ Viễn Phong hít sâu một hơi, trả lời: “Bọn họ đến mua đan dược.”
“Mua đan dược? Chẳng lẽ là…” Mộ Thần nhíu mày nói.
Mộ Viễn Phong gật đầu nói: “Không sai, chính là thứ mà con đang nghĩ.”
Phàm là đan dược có thể đề cao nguyên lực của tu luyện giả, tác dụng phụ lại ít,thì luôn luôn cung không đủ cầu. Vì phòng ngừa Phá Linh Đan bị người người mơ ước, sau khi Mộ Viễn Phong luyện ra đan dược, vẫn luôn chú ý giấu diếm, trong gia tộc cũng chỉ có ít ỏi vài người biết được.
Chuyện đan dược sở dĩ sẽ truyền ra ngoài, nhất định là có nội quỷ.
Mộ Thần cau mày, hít sâu một hơi, thảo nào, theo lý mà nói, Lam Nhược Phong không nên xuất hiện, lại xuất hiện sớm như vậy, thì ra là Mộ Viễn Hàng không đắc thủ, đơn giản phát tán tin tức này ra bên ngoài sao?
“Phụ thân, ngài hiện tại định làm như thế nào?” Mộ Thần hỏi.
Mộ Viễn Phong lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết.”
“Phụ thân, ngài nhanh chóng dùng đan dược kia đi.” Mộ Thần nhăn mày nói.
Mộ Viễn Phong nhẹ hít một hơi, “Hiện tại không phải thời cơ tốt nhất để dùng đan dược kia.”
Hắn mới thăng cấp võ sư chín sao không lâu, cảnh giới còn chưa được củng cố. Mộ Viễn Phong vốn định dùng thời gian một hai năm, tăng tu vi lên võ sư chí n sao đỉnh mới dùng Phá Linh Đan, nếu là như thế, đến lúc hắn dùng Phá Linh Đan sẽ có sáu thành nắm chắc sẽ thăng cấp được, nhưng mà hiện tại, hắn nhiều nhất chỉ nắm chắc có hai thành.
Mộ Viễn Phong từ từ nhắm hai mắt, trong иgự¢ dâng lên một cơn oán khí nồng đậm. Qua nhiều năm nay, hắn vẫn luôn nơi chốn nhường nhịn Mộ Viễn Hàng, nhưng mà Mộ Viễn Hàng lại nơi chốn tính kế hắn, nhiêu đó còn chưa tính, lần này Mộ Viễn Hàng vì muốn làm khó hắn, vậy mà làm đến nước này.
Diệp Thạch không nói một lời ngồi một bên, tuy rằng y không rõ lắm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng biết, Mộ Viễn Phong tựa hồ gặp phải phiền toái.
Mộ Viễn Phong nhìn thấy Diệp Thạch, sắc mặt hòa hoãn vài phần, nói: “Thạch Đầu, con đã đến rồi, ta nhớ rõ mấy năm trước đã gặp qua con một lần, lúc ấy con còn trong tã lót, quay qua quay lại đã lớn rồi.”
Diệp Thạch bối rối nói: “Con chào Mộ thúc thúc.”
Mộ Viễn Phong vỗ vai Diệp Thạch, nói: “Con trước hết dọn lại đây ở đi, hoàn cảnh trong tửu lâu quá kém, bất lợi với việc tu luyện của con, con dọn lại đây, cũng có thể tìm hiểu với Thần nhi nhiều hơn.”
Diệp Thạch trừng lớn mắt, mờ mịt nhìn Mộ Viễn Phong.
“Không nguyện ý sao?” Mộ Viễn Phong hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không phải ạ.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nhịn không được nhăn mày. Hắn lúc trước cùng Diệp Thạch nói nhiều như vậy, Diệp Thạch cũng không để ý hắn, lúc này phụ thân chỉ vừa nói, Diệp Thạch liền đồng ý, đối đãi khác nhau quá đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc