Ngoài bí cảnh.
Ô Phượng nhìn Mộ Thần trong quầng sáng, cười nói: “Thì ra là trong trận pháp có minh văn, Mộ Thần thật lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề ở đâu.”
Khó trách trước kia có người phá được trận, thế mà Tinh Nguyệt Thực lại không thấy bóng dáng. Mà khi Tinh Nguyệt Thực biến mất, nếu muốn nó xuất hiện thì phải đợi lần bí cảnh mở ra tiếp theo.
Bạch Thần Tinh liếc mắt xem thường: “Hắn có gì mà lợi hại, Thạch Đầu phá trận, hắn đứng một bên xem cuộc vui, kết quả chỗ tốt lại đều bị hắn thu.”
Ô Phượng: “…”
Bạch Thần Tinh tức giận: “Hắntính rút cả cái cây luôn?”
“Đó thuyết minh rằng hắnbiết nuôi gia đình.” Ô Phượng cười nói.
“Hắn rút cả cây, thế mà ngay cả mộtquảcũng chưa cho Diên Tinh.” Bạch Thần Tinh buồn bực hờn dỗi nói. Mà Diên Tinh lại chỉ đứng bên cạnh nhìn, không nói phải chia cho mình một phần. Hắn sao lại có một đứa con ngốc như vậy chứ.
Ô Phượng: “Chuyện này…” Mộ Thần thích Bạch Diên Tinh như vậy, chẳng lẽ còn để Bạch Diên Tinh chịu thiệt sao.
“Chúc mừng Bạch đạo hữu nha. Con trai của ngài có đượcTinh Nguyệt Thực, như vậy hẳn là cũng sắp tiến vào võ tông rồi.” Một vị võ tôn nói.
Bạch Thần Tinh tức giận nói: “Người có được Tinh Nguyệt Thực cũng không phải con ta.”
“Đồ đến trên tay Mộ Thần cùng với đến trên tay con ngươi thì có cái gì khác nhau? Ai nấy đều thấy được, Mộ Thần đối với đứa con của ngươi tình thâm nghĩa trọng.” Vị võ tôn đó nói.
“Cho dù có chiếm được Tinh Nguyệt Thực, nhưng thăng cấp võ tông nào có dễ dàng.” Bạch Thần Tinh lắc đầu nói.
Võ hoàng dưới ba mươi tuổi kỳ thật có không ít, nhưng võ tông dưới ba mươi tuổi lại không dễ tìm. Không phải ai đều có thể có kỳ ngộ như Mộ Thần và mấy tình nhân của Trang Cẩn kia.
… …
Tinh Nguyệt Thực bị ném vào trong Linh Tháp, nhanh chóng chiếm cứ tầng cao nhất Linh Tháp. Nó mọc rể nẩy mầm trên đám nguyên thạch trong Linh Tháp, vừa cấy ghép nhưng lại không thấy chút uể oải, ngược lại bộ dáng càng thêm sinh cơ bừng bừng.
“Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ!Lại tìm một thứ ăn nguyên thạch bỏ vào. Tháp chủ đại nhân, ngươi là quỷ nghèo đó! Ngươi biết không? Ngươi chỉ là một tên nghèo xơ nghèo xác lạinuôi nhiều thứ ăn nguyên thạch như thế, ngươi không biết là quá đáng sao?!” Tháp Linh điên cuồng kêu gào.
“Câm miệng, ta là quỷ nghèo còn không phải do ngươi làm hại? Cái tên tối ngày chỉ biết ăn nguyên thạch chính là ngươi, ngươi còn có mặt mũi nói?” Mộ Thần lạnh lùng.
Mộ Thần híp mắt, nguyên thạch thật đúng là một vấn đề, nuôi nhiều Thôn Thiên Phong như vậy, còn nuôi một cái Linh Tháp, hiện tại lại có thêm một cái cây bát cấp, may mà Thanh Như Hiểu Thiên không có bao nhiêu hứng thú với nguyên thạch.
Tháp Linh chỉ cao khí ngang mà nói: “Bản Tháp Linh có thể để chongươi nuôi, đó là phúc khí của ngươi, ngươi biết không? Tháp chủ đại nhân, ngươi không nên thân tại trong phúc mà không biết phúc.”
“Ồn nữa ta tìm con hổ kia thiêu ૮ɦếƭ ngươi.” Mộ Thần giận dữ nói.
Tháp Linh: “…”
“Tháp chủ đại nhân, ngươi phải biết rằng bản Tháp Linh thăng cấp rồi sẽ có rất nhiều chỗ tốt, nói thí dụ như, hiện tại thời gian ngươi tu luyện trong bản tháp cũng gần như bên ngoài, nhưng nếu như bản tháp thăng cấp, như vậy khi ngươi tu luyệntrong bản tháp, tốc độ thời gian trôi qua có thể biến thành 6:1, hoặc 7:1.” Mắt thấy thái độ cứng rắn không được, Tháp Linh lập tức chuyển thái độ, lấy lòng nói với Mộ Thần.
“Trong bí cảnh có nguyên thạch không?” Mộ Thần cũng có chút động tâm, quay qua hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu: “Có một chút.Trong bí cảnh có mạch khoáng nguyên thạch, nhưng việc đào móc mạch khoáng nguyên thạch lại rất khó khăn, vừa tốn thời gian vừatốn sức, mà thời gian chúng ta ở lại bí cảnh chỉ có ba tháng, người bình thường sẽ không làm thế.”
“Tiểu bạch kiểm, ngươi nhanh đi tìm mạch khoáng nguyên thạch đi, bản Tháp Linh biết phương pháp thu mạch khoáng nguyên thạch.Ngươi tìm cho ta mấy cái luôn đi.” Tháp Linh ở trong thức hải Mộ Thần điên cuồng kêu gào.
Diệp Thạch thấy sắc mặt Mộ Thần hơi có chút kích động, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
Mộ Thần đem lời Tháp Linh nói cho Diệp Thạch.
Đôi mắt Diệp Thạch sáng ngời, lấy bản đồ ra nhìn nhìn.
“Từ chỗ này đến Lăng Phong Động mà chúng ta muốn tớicó một mạch khoáng nguyên thạch, chúng ta nhanh đi qua đi.” Diệp Thạch nói.
“Không cần gấp, trước tiên ta luyện đan dược ra đã, ngươi dùng xongTinh Nguyệt Đan rồi đi.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch lo lắng hỏi: “Có trì hoãn công việc không?”
Mộ Thần lắc đầu: “Không tốn bao lâu đâu.”
Thân ảnh Mộ Thần chợt lóe, tiến vào Linh Tháp.
Tháp Linh nhìn thấy Mộ Thần tiến vào, nhất thời nổi trận lôi đình, “Ngươi cáitên ngu xuẩn này, không nắm chặt thời gian đi tìm nguyên thạch, ngược lại chạy vào luyện đan.”
“Gấp cái gì? Ta có chính là thời gian, việc quan trọng nhất là tăng thực lực Thạch Đầu lên.”
Thời gian trôi qua trong Linh Tháp chậm hơn bên ngoài, luyện đan dược thất cấp cũng chỉ mất một canh giờ thôi.
Bí cảnh này kỳ kỳ quái quái, nếu như không cẩn thận đụng trúng cấm chế nào đó, hai người sẽ bị tách ra. Mộ Thần lo thực lực Diệp Thạch không đủ, sẽ gặp phải những chuyện phiền toái.
“Ngươi đúng là tên sợ vợ.” Tháp Linh tức giận nói.
Mộ Thần không cho là đúng nhún vai, mỗi lần hắn gặp phải chuyện gì, Thạch Đầu đều luôn ở bên cạnh hắn, toàn lực giúp đỡ hắn, hiện giờ có thể giúp được Diệp Thạch, Mộ Thần sao có thể chậm trễ.
… …
Ô Phượng nhìn hình ảnh trong quầng sáng, đôi mắt co rút một trận.
Tinh Nguyệt Đan là đan dược thất cấp thượng phẩm. Lúc Mộ Thần nói hắn sẽ luyện đan dược ra trước, Diệp Thạch tựa hồ không kinh ngạc chút nào, chỉ hỏi là có thể trì hoãn công việc không, chứ Diệp Thạch không hề hỏi là sẽ thất bại không. Diệp Thạch tựa hồ cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc Mộ Thần sẽ thất bại.
“Mộ Thần biết luyện đan?” Ô Phượng quay qua hỏi Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh gật đầu, thở dài thở ngắn nói: “Đúng vậy.Tên đó làm việc chần chừ, đối với cái gì cũng có một chút hứng thú, nhưng cái gì cũng không tinh thông. Nói thí dụ như trận pháp thuật đi, hắn chỉ là gà mờ, kém Diên Tinh không chỉ một đường.”
Ô Phượng cười khan: “Kỳ thật, lấy tuổi của hắn, trận pháp thuật có thể tới đó đã không tồi rồi.”
Mộ Thần còn trẻ như vậy mà đã là trận pháp sư thất cấp, tên Bạch Thần Tinh này còn muốn thế nào đây!!
Bạch Thần Tinh không cho là đúng: “Hắn đã không còn nhỏ, sắp hai mươi rồi.”
Ô Phượng: “…” Tên Bạch Thần Tinh này đúng là biết kéo cừu hận! Mộ Thần đã nghịch thiên đến trình độ này, Bạch Thần Tinh thế mà còn ngại đông ngại tây?
Ô Phượng miễn cưỡng nở nụ cười: “Kỳ thật không phải là do trận pháp thuật của Mộ Thần kém, mà là do trận pháp thuật của con ngươi quá tốt.”
Bạch Thần Tinh gật gật đầu, vẻ mặt đồng ý: “Cái này thì đúng. Thiên phú về trận pháp của Diên Tinh, ngay cả ta cũng không thể vượt qua, so ra thì Mộ Thần trên trận pháp thuật kém Diên Tinh cũng là chuyện bình thường.”
Ô Phượng: “…”
Có đứa con trai như Bạch Diên Tinh, còn có một con rể như Mộ Thần, Bạch Thần Tinh đây là sắp bay lên rồi!
Ô Phượng nhìn vẻ mặt sâu không lường được của Bạch Thần Tinh, chỉ cảm thấy người này đang làm bộ làm tịch, trong lòng chỉ sợ là đang cười to, biểu tình trên mặt lại bình thản chịu đựng.
“Bạch đạo hữu, hẳn Tố Tâm Đan làdo Mộ Thầnluyện chế ra.” Cát Nghị đi đến trước mặt Bạch Thần Tinh hỏi.
Bạch Thần Tinh thản nhiên cười, chuyện Tố Tâm Đan, đan tháp đã hoài nghi đến trên “Trần Mộc”, nếu không phải có hắn bố nghi trận, “Trần Mộc” lại có thân phận trận pháp sư che dấu, như vậy đan tháp đã sớm xác định người nọ là “Trần Mộc”.
“Đúng vậy,tên nhóc Mộ Thần kia rất ngu ngốc, luyện chế ra Tố Tâm Đan mà tên nhóc đấy lại bán nhưđan dược thất cấp phổ thông.” Bạch Thần Tinh nở nụ cười bất đắc dĩ.
Cát Nghị run run khóe miệng, thầm nghĩ ông biết mà, người bình thường sao lại coi Tố Tâm Đan thành đan dược thất cấp phổ thông mà bán, trừ phi là người giống Mộ Thần, tư chất siêu quần nhưng lại từ nước ngoài tới, thưởng thức không đủ.
“Phương thuốc đó là do hắn phục hồi lại?” Cát Nghị hỏi.
Bạch Thần Tinh lắc đầu nói: “Chuyện này thì ta không rõ lắm.”
Cát Nghị nhìn Bạch Thần Tinh, thầm nghĩ vận khí tên Bạch Thần Tinh này quá tốt đi, tùy tiện tìm được con trai về lại chính là thiên tài trận pháp, con của hắn tùy tiện tìm về bạn lữ, lại chính là tuyệt thế thiên tài…
Tên Bạch Thần Tinh này chuyện ra vẻ đạo mạo, nhìn thì nghiêm trang chững chạc, trên thực tế lại có một bụng ý nghĩ xấu. Nếu không phải là người này cố ý bày bố trận, đan tháp bọn họ hẳn đã sớm biết Mộ Thần là người luyện ra Tố Tâm Đan.
Mấy võ tôn Mệnh Tộc đưa ánh mắt sâu kín nhìn qua Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, thản nhiên đối mặt với tầm mắt bọn họ.
Trước khi bí cảnh mở ra, đám người Mệnh Tộc tựa hồ đã phát hiện ra chuyện gì, bắt đầu chữa trị truyền tống trận từ Trung Châu đến nước ngoài nơi Mộ Thần đến từ. Truyền tống trận đó hẳn là đã chữa trị cong rồi.
Không qua bao lâu, những chuyện có liên quan tới Mộ Thần và Diệp Thạch, những người này hẳn là rõ như lòng bàn tay.
Bạch Thần Tinh nhìn vào Mộ Thần trong bí cảnh, mặc kệ Mộ Thần ở trong bí cảnh có hiển lộ năng lực không, nhưng thực lực của hắn chung quy cũng sẽ bại lộ. Hiện giờ, đường ra duy nhất của Mộ Thần chính là từ trong bí cảnh đạt được đủ vốn để sinh tồn.
Không thành công thì sẽ chết, Mộ Thần đại khái cũng hiểu được điểm này, cho nên mới không kiêng nể gì như thế.
“Vận thế của Mộ Thần vẫn chưa suy tính ra sao?” Một võ tôn của Mệnh Tộc truyền âm hỏi một người khác.
“Suy tính ra được kết quả rất kỳ quái, Mộ Thần hẳn đã sớm ૮ɦếƭ rồi.”
“Chắc là doLinh tộc làm trò quỷ, nghịch thiên cải mệnh.”
“Nhưng dù nghịch thiên cải mệnh, nhưng chỉ cần vẫn thuộc vềthế giới này thì phải có dấu vết để lại, sao lại hoàn toàn không suy tính ra được?”
“Có thể là người không thuộc thế giới này không?”
“Sao có thể không thuộc về thế giới này được?”
“Hoặc có lẽ là khách dị giới không chừng.”
… …
Diệp Thạch nhàm chán đợi ngoài Linh Tháp một lúc lâu, rốt cục chờ tới lúc Mộ Thần hiện thân.
“Cho ngươi.”
Mộ Thần đưa một bình đan dược cho Diệp Thạch, Diệp Thạch nhận lấy bình đan dược, nhìn nhìn rồi hỏi: “Tổng cộng có tới mười hai khối lận sao?”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy,ngươi lưu lại từ từ ăn đi.” Tinh Nguyệt Đan có thể sử dụng nhiều lần, nhưng dùng càng nhiều thì hiệu quả càng không còn tốt như lần đầu.
Thể chất Diệp Thạch có thể hấp thu linh đan, bình đan dược này đủ để Diệp Thạch tăng cấp bậc lên tới võ hoàng đỉnh phong.
Diệp Thạch lấy ra một viên đan dược nhìn, viên đan dược trên tay Diệp Thạch nhìn bên ngoài như ngôi sao, lại lóe ra hư ảnh mặt trăng, quả nhiên là xinh đẹp.
“Thật là dễ nhìn, vừa nhìn liền biết ăn ngon rồi.” Diệp Thạch nở nụ cười.
“Ngươi thích là tốt rồi, lần sau ta sẽ nghiên cứu, giúp ngươi luyện chế ra đan dược có những vị khác nhau.” Mộ Thần mỉm cười nói.
Diệp Thạch tràn đầy hưng phấn: “Được đó!”
Ngoài bí cảnh, sắc mặt cả đám võ tôn đều quỷ dị. Đan dược vị khác nhau, thật mệt tên Mộ Thần kia nghĩ ra được.
Ô Phượng quan sát Tinh Nguyệt Đan trên tay Diệp Thạch, đôi mắt co lại.
“Cát tháp chủ, ngươi thấyviên đan dược trên tay Bạch Diên Tinhcó phẩm chất thế nào?” Ô Phượng tò mò hỏi Cát Nghị.
Cát Nghị nhìn thoáng qua Bạch Thần Tinh, nói: “Tinh Nguyệt Đan, bên ngoài cóảo ảnh Tinh Nguyệt càng rõ, phẩm chất càng tốt. Viên trên tay Bạch thiếu ít nhất cũng là thượng phẩm, cũng có thể là cực phẩm.”
Ô Phượng nhíu mày, “Nói như vậy, luyện đan thuật của Mộ Thần…”
Cát Nghị sắc mặt ngưng trọng nói: “Luyện đan thuật của Mộ Thần, sợ là chỉ kém một bước thôi sẽ là luyện dược sư bát cấp.”
Ô Phượng: “…”
Diệp Thạch chẳng những miệng độc, ánh mắt cũng rất độc, tìm được một vị hôn phu mạnh mẽ như thế cơ mà. Luyện dược sư thất cấp cao cấp chỉ mới hai mươi tuổi, chỉ một mình thân phận này đã đủ khiến mọi người rung động, huống chi, Mộ Thần này còn…
“Hắn chính là tham nhiều, nếu như chỉ dốc lòng luyện đan, nói không chừng luyện đan thuật đã là bát cấp rồi ấy chứ.” Bạch Thần Tinh nói.
Ô Phượng nghe được lời Bạch Thần Tinh nói, nhất thời có loại xúc động muốn hộc máu. Luyện dược sư bát cấp ở đan tháp cũng chỉ có ít ỏi mấy người mà thôi, Bạch Thần Tinh đến tột cùng muốn gì đây!!!
Cát Nghị cười khan: “Mộ thiếu được trời cao ưu ái, không được bao lâu nữa sẽ chính là luyện dược sư bát cấp.”
“Tham nhiều nhai không hết, hắn học nhiều thứ như vậy, lực chú ý sẽ bị phân tán, đan thuật nào có khả năng đạt tới bát cấp nhanh như vậy được!” Bạch Thần Tinh không cho là đúng.
Cát Nghị nhất thời cũng có loại xúc động muốn hộc máu. Lúc trước Bạch Diên Tinh điên cuồng tìm Mộ Thần, Bạch Thần Tinh còn gấp gáp giúp đỡ, Cát Nghị và không ít người còn nói xấu sau lưng, nhưng hiện giờ…
“Người thường đương nhiên là không thể, nhưng Mộ thiếu không phải là thiên tài sao?” Cát Nghị nói.
“Chỉ bằng hắn á?Trận pháp thuật của hắnkém xa Diên Tinh, nói cái gì mà thiên tài, kém quá xa.” Bạch Thần Tinh lắc đầu.
Ô Phượng: “…”
Chung quanh có không ít võ tôn đưa ánh mắt sâu kín nhìn Bạch Thần Tinh, trong lòng mọi người thần kỳ đều suy nghĩ thống nhất với nhau, đều muốn nhào qua đánh Bạch Thần Tinh một trận.
Bạch Thần Tinh mặc bộ áo bào trắng phần phật bay trong gió, biểu tình trên mặt nghiêm trang chững chạc, mọi người thấy biểu tình Bạch Thần Tinh thì lại càng muốn… đánh hắn.