Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng - Chương 269

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Mộ Du Phong thấy ánh mắt Diệp Thạch lạnh lùng nhìn gã, nhất thời chiến ý dạt dào, trong lòng có một cỗ tức giận.
Từ khi Mộ Dung Phong xuất đạo đến bây giờ, còn chưa từng có người khinh thị gã như vậy.
Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng, nhào tới giao chiến cùng Diệp Thạch.
Biết Mộ Dung Phong là một võ tông thân thủ không tầm thường, Diệp Thạch vừa lên đã sử dụng Luyện Trận Nhập Thể.
Cấp bậc của Mộ Dung Phong và Diệp Thạch kém nhau quá lớn, công kích của Diệp Thạch đều bị Mộ Dung Phong chắn xuống.
Công kích của Diệp Thạch tuy rằng không có hiệu quả, nhưng thực lực Diệp Thạch cũng không thể khinh thường, trong nhất thời Mộ Dung Phong cũng không làm gì được Diệp Thạch.
Mộ Dung Phong liên tiếp xuất ra bốn năm loại sát chiêu, vẫn không thể nào đánh bại Diệp Thạch.
Cấp bậc Diệp Thạch tuy rằng chỉ ở võ hoàng bát tinh, nhưng tố chất thân thể đã tới võ tông, trên người y còn có vài kiện pháp khí hộ thân do Bạch Thần Tinh đưa cho, công kích của Mộ Dung Phong đều bị pháp khí chắn xuống.
Ngoài bí cảnh, sắc mặt Bạch Thần Tinh âm trầm, trong mắt tràn đầy sát khí.
Ô Phượng đang đứng ở bên cạnh Bạch Thần Tinh chỉ cảm thấy một hơi lạnh thấu xương đánh tới.
“Hỗn đản!” Bạch Thần Tinh mắng với ngữ khí không tốt.
Ô Phượng nhíu mày, tên Mộ Dung Phong kia đúng là không biết xấu hổ, một võ tông mà lại ra tay với một võ hoàng.
“A Phong, ngươi được không vậy? Chỉ là một võ hoàng mà thôi, ngươi còn muốn kéo dài tới khi nào? Ngươi không được thì nói, không bằng đến lượt ta?” Giang Triệu Lâm có chút không kiên nhẫn nói.
Trong năm tiểu công của Trang Cẩn: Mộ Dung Phong biết trận pháp, Mộ Dung Vũ biết phù chú, Thạch Kinh Thiên biết minh văn, Tằng Mặc biết trận pháp, Giang Triệu Lâm biết luyện khí. Trong đó Mộ Dung Phong và Giang Triệu Lâm đều có thực lực cực mạnh, đều là võ tông.
Sắc mặt Mộ Dung Phong nhất thời tối sầm lại, “Không cần ngươi nhiều chuyện.”
Năm tiểu công của Trang Cẩn tuy rằng đại đa số thời điểm đều cùng chung chí tuyến với nhau, nhưng dù sao mỗi người đều có dục vọng độc chiếm, huống chi trong bốn năm thiên tài này, có quan hệ giữa vài người không phải là hoàn toàn không có mâu thuẫn, tranh giành tình nhân là chuyện thường có.
Diệp Thạch sắc bén cảm giác được sau khi Giang Triệu Lâm lời ra khỏi miệng, thế công của Mộ Dung Phong đột nhiên trở nên sắc bén hơn, dốc toàn bộ lực lượng phóng ra uy áp võ tông.
Khi Diệp Thạch ở Bạch gia, Bạch Thần Tinh thường xuyên bồi luyện với y, đã sớm thích ứng với những đối thủ mạnh hơn y, Mộ Dung Phong phóng ra uy áp võ tông đủ để áp những võ hoàng khác, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới Diệp Thạch.
Mộ Dung Phong có tu vi võ tông, Diệp Thạch tuy rằng chỉ là võ hoàng, thực lực lại có thể sánh vai với võ tông, trận đại chiến của hai người bắn linh quang kình khí ra bốn phía, đất rung núi chuyển.
Mộ Dung Phong thấy Diệp Thạch càng ngày càng mạnh mẽ, không có chút bộ dáng thoái nhượng nào, mặt không khỏi có chút nóng.
Liếc thấy trên mặt Giang Triệu Lâm như có như không vẻ trào phúng, Mộ Dung Phong không còn kiên nhẫn nữa.
Mộ Dung Phong đột nhiên lấy ra Linh Tháp của mình, ném qua phía Diệp Thạch.
Bên ngoài bí cảnh, Bạch Thần Tinh thấy một màn như vậy, nhất thời khóe mắt muốn nứt ra. Diệp Thạch chỉ là tu vi võ hoàng, làm sao có thể tránh nổi pháp khí bát cấp! Không ngờ Mộ Dung Phong lại dùng pháp khí bát cấp để đối phó Diệp Thạch, đúng là quá đáng!
Bên trong bí cảnh.
Diệp Thạch mắt mở trừng trừng nhìn pháp khí bay tới người mình, y cảm thấy như có một ngọn núi đang đè lên mình, trong lòng điên cuồng kêu gào phải chạy trốn, nhưng thân thể lại như bị giam cầm, không động đậy sẽ bị đập ૮ɦếƭ, trong lòng Diệp Thạch dâng lên một cỗ khủng hoảng trước nay chưa từng có.
“Bạch thiếu!!” Mọi người Bạch gia kinh hô.
Bạch Cẩm Nhạc nhìn Linh Tháp đang rơi xuống, trên mặt kinh hoàng, nhưng trong lòng nhịn không được có hơi mừng thầm.
“Vô liêm sỉ! Ngươi muốn ૮ɦếƭ!” Một tiếng rống giận bao hàm sát ý vang lên bên tai mọi người, những người có thực lực yếu chỉ cảm thấy trái tim rung động, cơ hồ không khống chế được mà hộc ra một 乃úng máu.
“OANH” Tiếng đánh kịch liệt truyền tới, Linh Tháp do Mộ Dung Phong lấy ra bị Linh Tháp của Mộ Thần đụng bay ra ngoài.
Diệp Thạch cảm thấy áp lực trên thân thể nhẹ hơn, uy áp giam cầm y vừa rồi trong chốc lát đã tan thành mây khói.
Một bàn tay lửa khổng lồ đập tới Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong bị một chưởng đánh liên tục lui về phía sau, hộc máu không ngừng.
Mộ Thần lần thứ hai xuống tay, một chưởng dị hỏa kia lại làm cho đám người Giang Triệu Lâm liên thủ chắn lại.
Vẻ mặt Mộ Thần giận dữ xuất hiện bên người Diệp Thạch.
Ngọn lửa lượn lờ quanh thân Mộ Thần, hai mắt đỏ sậm, cả người lộ ra cỗ khí tức người lạ chớ gần.
Diệp Thạch nhìn thấy Mộ Thần xuất hiện, theo bản năng thở ra một hơi.
Linh Tháp của Mộ Thần đánh bay Linh Tháp của Mộ Dung Phong xong, lại quay về bên người Mộ Thần.
Tháp Linh có chút tiếc nuối truyền âm với Mộ Thần: “Linh Tháp đã nhận chủ, chỉ khi chủ nhân ૮ɦếƭ thì ta mới được ăn nó.”
Trang Cẩn nhìn Linh Tháp lượn vòng trên đầu Mộ Thần, trong mắt là nồng đậm kinh ngạc, “Làm sao ngươi cũng có Linh Tháp…” Linh Tháp của người này không giống Linh Tháp của năm người Mộ Dung Phong.
“Mộ Thần?!!” Trang Du kinh ngạc thốt lên.
“Hắn là Mộ Thần? Chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói sớm?” Trang Cẩn oán giận nhìn Trang Du.
Trong tộc mưu đồ Linh Tháp đã lâu, tìm kiếm năm người đồng thời kế thừa Linh Tháp chỉ là hạ sách do trong tộc không còn cách nào mới nghĩ ra được, Trang Cẩn thế nào cũng không nghĩ tới lại thật sự có người một mình thông hiểu năm môn học thuật, còn kế thừa Linh Tháp.
Trang Du cắn môi, chuyện Mộ Thần hắn có nói, nhưng mà mọi người đều không để trong lòng.
Khi Trang Du và Lục Nghiêu rời khỏi Huyền Phong đế quốc đi tới Linh Tháp Châu, Mộ Thần cùng Diệp Thạch đều chỉ là võ vương. Lúc ấy Mộ Thần còn chưa biết luyện khí, mà trình độ phù chú và minh văn cũng không cao, sau đó nữa thì Trang Du đã theo Bạch Nghị rời đi.
Mỗi lần nhắc về Mộ Thần với Bạch Nghị, Bạch Nghị đều phi thường không kiên nhẫn, nói Trang Du đại kinh tiểu quái, trong tối ngoài sáng nói hắn chưa thấy qua cảnh đời, còn nói chắc chắn rằng, Mộ Thần tu nhiều môn học thuật như vậy, chắc đã sớm bởi vì tham nhiều nên đã trở thành một tên không có gì hơn người.
Trang Du cũng từng đề cập với Trang Cẩn và năm tiểu công của Trang Cẩn, nhưng Trang Du đối với kỳ ngộ sau này của Mộ Thần cũng không biết, chỉ nói Mộ Thần tu rất nhiều môn học thuật, sau đó nghe thấy Trang Du nói học thuật cao nhất của Mộ Thần chỉ là trận pháp thuật lục cấp, bọn họ đều không còn hứng thú.
Mộ Dung Phong nhìn Mộ Thần đột nhiên xuất hiện, trong lòng bị đè nén không thôi, Tháp Linh đã nói cho gã biết, Linh Tháp của người này có cấp bậc trên Linh Tháp của gã.
Cấp bậc Linh Tháp trên gã, như vậy Linh Tháp của người này sợ là từ năm tòa Linh Tháp dung hợp thành.

Ngoài bí cảnh, thấy Mộ Thần xuất hiện bên cạnh Bạch Diên Tinh, Bạch Thần Tinh thở ra một hơi.
“Linh Tháp?” Ô Phượng giật mình thốt ra.
Mộ Thần vừa lấy Linh Tháp ra, ánh mắt đông đảo người ở đây đều tập trung trên người Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, mặc người đánh giá.
Hà Hiền nhìn Bạch Thần Tinh, thầm nghĩ tên Bạch Thần Tinh này đúng là giấu thật kín. Người này từng đi ra nước ngoài, hẳn là đã sớm biết Linh Tháp ở Linh Tháp Châu – nơi Bạch Diên Tinh sinh ra – đã nhận chủ, kết quả người này chỉ nói Bạch Diên Tinh không tìm được người, lại chưa nói tới chuyện Linh Tháp đã bị con rể của hắn nhận chủ.
Kỳ thật, chuyện về Mộ Thần cũng không phải là không thể tìm hiểu.
Nhớ lại lúc trước, mỗi lần Bạch Diên Tinh vừa đến trận pháp tháp thì đều nhắc tới Mộ Thần biết luyện đan, biết chế phù, biết minh văn, biết trận pháp, biết luyện khí, biết nấu cơm, không gì làm không được, kết quả, mình lại coi như y có chứng vọng tưởng …
“Hàđạo hữu, ta xin lỗi ngươi!” Cát Nghị cười nói với Hà Hiền.
Hà Hiền nghe được lời Cát Nghị nói, khóe miệng nở một nụ cười khổ, “Cát tháp chủ nói quá lời.”
Nhớ lại lúc trước, lúc mình giúp đỡ Bạch Diên Tinh tìm hiểu Mộ Thần “không gì không làm được”, Hà Hiền cũng biết đám người Cát Nghị ở sau lưng mình cười nhạo, nhưng mỗi lần thấy đôi mắt Bạch Diên Tinh trông mong cầu ông hỏi thăm, Hà Hiền lại thật sự không đành lòng cự tuyệt, kết quả…

“Các hạ là người nào, tại sao lại nhúng tay vào chuyện bọn ta?” Mộ Dung Vũ hỏi.
“Ngươi không sao chứ?” Mộ Thần lo lắng hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch lắc đầu nói: “Không sao.”
“Chỉ có tênvõ tông không biết xấu hổ kiara tay với ngươi thôi? Hay là gã còn tìm người khác hỗ trợ?” Mộ Thần chỉ vào Mộ Dung Phong, quay đầu hỏi Diệp Thạch.
Mộ Dung Phong đảo mắt nói: “Chỉ có mình gã.” Còn lại bốn chưa kịp ra tay.
Mộ Thần lạnh lùng nhìn đám người Mộ Dung Vũ, nhẹ xì một tiếng nói: “Những người không liên quan thức thời thì tránh bản tông ra, nếu không bản tông thu thập cả đám các ngươi một lúc.”
Sắc mặt Giang Triệu Lâm tối đen, “Các hạ khẩu khí thật lớn, ta có hơi muốn biết ngươi dạy bảo thế nào đấy.”
Diệp Thạch bất an nhìn Mộ Thần, hàn quang trong mắt Mộ Thần bắn ra bốn phía.
“Ngươi lui qua một bên đi.” Mộ Thần nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch cắn môi, muốn nói gì nhưng lại thôi, ngoan ngoãn lui qua một bên.
Ô Cẩm Tước mở to mắt, Bạch Diên Tinh đang sắp bị đánh ૮ɦếƭ thì kết quả lại thay đổi, người đột nhiên nhảy ra này là ai vậy? Hình như rất lợi hại.
Ô Cẩm Tước còn thấy Bạch Diên Tinh rất nghe lời mà lui ra.
“Đó là ai vậy?” Ô Cẩm Tước tràn đầy tò mò hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch đỏ mặt nói: “Là Mộ Thần đó.”
Mọi người Bạch gia thấy Diệp Thạch có vẻ câu nệ ngượng ngùng, một đám sắc mặt cổ quái.
Diệp Thạch ở Bạch gia nổi danh thô lỗ mạnh mẽ, không hiểu phong tình, bởi vì thân phận Diệp Thạch đặc biệt, nếu cưới y thì liền một bước lên trời, Bạch gia có nhiều người tự cho là ưu tú, đều tới triển lãm với Diệp Thạch để tăng hảo cảm, nhưng thực đáng tiếc, những người đó đều bị Diệp Thạch đánh chạy.
“Muốn ૮ɦếƭ!” Mộ Thần giơ tay lên, hơn mười tờ Cửu Long Hỏa Phù bị kíp nổ.
Trong khoảnh khắc, hỏa long bay múa, ngọn lửa ánh đỏ nửa bầu trời.
Mộ Thần cường đại nhất không phải là năng lực học tập, mà là năng lực sáng tạo. Sau khi nghiên cứu những phù chú công kích, Mộ Thần sáng tạo ra Cửu Long Hỏa Phù, loại phù chú này có cấp bậc thất cấp cao cấp, uy lực sau khi kíp nổ mạnh hơn phù chú thất cấp cao cấp, hơn nữa, loại phù chú này còn có một ưu điểm, kíp nổ không cần tiêu hao bao nhiêu linh hồn lực.
Hơn mười tờ phù chú đồng thời kíp nổ, nhất thời đất rung núi chuyển.
Những tu luyện giả đứng gần đấy đều sôi nổi hộc máu.
Giang Triệu Lâm tràn đầy phẫn nộ nhìn Mộ Thần, không ngờ Mộ Thần vừa ra tay đã độc như vậy.
Hơn mười tờ phù chú thất cấp đồng thời nổ tung, tương đương với uy lực một kích của võ tôn, may là Giang Triệu Lâm cuống quít dùng trận pháp tháp đỡ công kích của Mộ Thần, nhưng gã vẫn bị đánh bay ra ngoài.
Ngoài bí cảnh, mấy võ tôn nhìn thấy Mộ Thần ra tay, một đám sắc mặt đều cổ quái.
“Sài huynh, hình như thứ Mộ Thần dùng chính là phù chú?” Một võ tôn quay qua hỏi tháp chủ trận pháp tháp – Sài Ngọc Quan.
Sài Ngọc Quan gật đầu: “Phải vậy.”
“Đây là phù chú gì thế? Uy lực lớn ghê.” Hà Hiền nhịn không được hỏi.
Khuôn mặt Sài Ngọc Quan vặn vẹo một chút rồi nói: “Sợ là phù chú kiểu mới, ta chưa từng thấy qua loại này, cả trên điển tịch cũng chưa từng ghi tới loạiphù cùng loại.”
Hà Hiền cười nói: “Không phải là tự bản thân hắn sáng tạo ra chứ?”
Sài Ngọc Quan nhíu mày nói: “Hẳn là không phải vậy.” Loại chuyện sáng tạo phù chú cũng không phải là dễ dàng làm được, ông mặc dù là phù chú sư bát cấp cao cấp, nhưng cũng không có bổn sự này.
“Uy lực của loại phù chú nàyđã tương đương với một kích võ tôn toàn lực công kích rồi.” Hà Hiền nói nhỏ.
“Linh Tháp quả nhiên lợi hại.” Sài Ngọc Quan nhịn không được nói.
Nếu không có Linh Tháp ngăn cản, chỉ sợ Giang Triệu Lâm đã sớm ૮ɦếƭ không còn chỗ chôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc