“Hà tiền bối, ngài tìm ta sao?” Mộ Thần cung kính đứng trước mặt Hà Hiền hỏi.
Hà Hiền gật đầu đáp, cao thấp đánh giá Mộ Thần một phen rồi nói: “Nghe nói mấy ngày trước ngươi bị người ta đánh?”
Mộ Thần cười gượng, siết chặt tay nói: “Chỉ là do ta sơ suất.”
Hà Tĩnh Nguyệt: “…” Do bản thân sơ suất? Có thể sơ suất đến như vậy sao?
Hà Hiền thấy Mộ Thần không muốn nói chuyện nhiều nên cũng không miễn cưỡng, “Lần trước Bạch Diên Tinh phá trận có ngươi trợ giúp phải không? Ngươi có nhìn ra thứ gì không?”
Mộ Thần tràn đầy xấu hổ nói: “Bạch thiếu mới là chủ lực, ta chỉđóng góp đượcmột phần nhỏ, không coi là gì.Còn thủ đoạn thần quỷ của Bạch thiếu thì ta thật sự nhìn không rõ.”
“Bên minh văn tháp vừa phát hiện được một di tích, trận pháp bên ngoài cũng không khác với cái lần trước Bạch thiếu phá, hẳn là mấy ngày nữa sẽ có người minh văn tháp lại đây, đến lúc đó chắc chắn sẽ mời ngươi.” Hà Hiền híp mắt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đánh giá Mộ Thần.
Trong lòng Mộ Thần chợt dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, chẳng biết tại sao, Mộ Thần cứ cảm thấy người minh văn tháp tới đây không đơn thuần là vì phá trận.
Ngọc bài truyền tống có dùng đến minh văn, không biết có phải minh văn tháp đã biết gì không.
“Trận pháp lần trước là nhờ Bạch thiếu phá, tìm ta sợ là không thể giúp được gì.” Mộ Thần nói.
“Dù không thể giúp được gì, nhưng nếu bọn họ đã mời ngươi, vậy ngươi đi một chuyến cũng sẽ không bị thiệt.” Hà Hiền chắp tay sau lưng nói.
Mộ Thần gật đầu: “Tiền bối nói phải.”
Hà Hiền nhìn Mộ Thần rời đi, trong mắt hiện lên vài phần dò xét.
Hà Tĩnh Nguyệt hỏi Hà Hiền: “Ông nội sao vậy?”
Hà Hiền nhíu mày, nói: “Không có gì, chỉ là mới mấy ngày mà người này lại như thoát thai hoán cốt, càng cho ta cảm giác hắn sâu không lường được, giống như thể chất của hắn đột nhiên trở nêntốt hơn.”
“Ông nội, đến tột cùng thì Trần Mộc có thực lực gì ạ?” Hà Tĩnh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Nhìn cốt linh thìkhoảng trên dưới hai mươi tuổi, thực lực được hắn lộ ra có khí tức võ hoàng nhất tinh, nhưng hẳn là không chỉ nhiêu đó.” Hà Hiền nói.
Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói: “Không thể nào..” Võ hoàng hai mươi tuổi hơn phân nửa đều chỉ xuất hiện ở trong những gia tộc lớn, từ nhỏ không thiếu tài nguyên. Nghe nói Trần Mộc là một tu luyện giả ở trong núi, may mắn vào được di tích mới trở thành trận pháp sư lục cấp.
“Ông nội, có phải là ngài đang hoài nghi chuyện gì không?” Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.
Hà Hiền hít sâu xong một hơi mới nói: “Ta đang suy nghĩ, trận pháp thượng cổ thất cấp trung kỳ lần trước có thể không phải do Bạch Diên Tinh phá, mà là, do Trần Mộc phá.”
Hà Tĩnh Nguyệt mở to mắt, kinh nghi bất định nói: “Ông nội sao lại nghĩ như vậy? Trần Mộc hắn làm sao có thể?”
“Conđừng quá kích động, đâu chỉ là suy nghĩ đột phát của ông nội thôi, tùy tiện ngẫm lại, người đã già rồi mà cònthích miên man suy nghĩ.” Hà Hiền cười nói. Bạn đang đọc truyện tại
KenhTruyen24h.ComHà Tĩnh Nguyệt nghe vậy, nhất thời thở ra một hơi.
Công hội trận pháp sư.
Đám người Vương Dương, Lạc Thành, Cố Vân và Mạnh Tinh Nhi ngồi vây quanh Mộ Thần.
“Trần Mộc, lần này người minh văn tháp tới đâychắc sẽ mời ngươi phá trận, ngươi lại sắp phát tài rồi, quay về nhớ phải mời khách đó nha.” Cố Vân cười nói.
Mộ Thần mỉm cười, đầy khiêm tốn nói: “Chủ lực phá trận là Bạch thiếu gia, ta chỉ là trợ thủ mà thôi, người ta có mời ta hay không cũng không nhất định đâu.”
“Trần Mộc, mệnh ngươi thật tốt, vậy mà lại được Bạch thiếu coi trọng.” Lạc Thành hơi có chút ghen tị nói.
Mộ Thần rũ mắt, thản nhiên nói: “Bạch thiếu rất không tồi.”
Mạnh Tinh Nhi nhìn Mộ Thần, sắc mặt cổ quái.
“Đúng rồi, có tin tức gìvề người minh văn tháp không?” Mộ Thần hỏi.
Vương Dương hưng trí bừng bừng nói: “Đại khái lần này minh văn tháp phái tới mười mấy người, hai người cầm đầu chính làTưởng Phong –cháu trai của tháp chủcùngvớiThạch Kinh Thiên – cháu trai của phó tháp chủ.”
“Tưởng Phong với Thạch Kinh Thiên là người thế nào?” Mộ Thần tò mò hỏi.
“Về Tưởng Phong kia, gã xác thực là một nhân vật truyền kỳ, năm hai mươi tuổi gãtrở thành võ hoàng, năm hai mươi hai tuổi đã là võ hoàng tam tinh.Từ đó đến nay đã qua năm năm, không biết có phải là do hao hết thiên phú hay không, dù gã có dùng nhiều thiên tài địa bảo hơn thì tu vi cũng không hề dâng lên chút nào, ngược lại có dấu hiệu lui ngược về.Năm nay hắn hai mươi bảy tuổi, nghe nói đãlùi xuống võ hoàng nhị tinh.”
“Tu vi không tiến mà còn lùi?” Mộ Thần có chút nghi hoặc: “Bị thương à?”
Vương Dương lắc đầu, nói: “Không có, chính là như vậy mới kỳ quái ấy chứ.Tư chất Tưởng Phong vốn là cực kỳ nghịch thiên, tháp chủ Tưởng Thành Tiến của minh văn tháp cực kỳ coi trọng gã.Nhưng lại chẳng biết tại sao, từ khi gã thành võ hoàng tam tinh, sau đó có nuốt vào bao nhiêu linh dược thì tu vi vẫn không thấy tăng.”
“Không bị thương nhưng tu vi lại không tiến mà còn lùi, chuyện này thật đúng là kỳ lạ.” Mộ Thần nói.
Vương Dương nói: “Trần Mộc, nếu ngươi gặp được tên kia thì nhất định phải tránh xa ra một chút nhé.”
“Tại sao vậy?” Mộ Thần ngạc nhiên hỏi.
“Sau khi tu vi tên kia trì trệ không tiến, tính tình liền trở nên cực kỳ nóng nảy vàhay cáu kỉnh, rất hay muốn đánh người.Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thực lực tên kiamặc dù đã lùi tớivõ hoàng nhị tinh, nhưng vẫn cực kỳ lợi hại.” Vương Dương nói.
Cố Vân hì hì nở nụ cười: “Phải đó, tuy rằng thực lực người ta lùi xuống, nhưng muốn đánh ૮ɦếƭ ngươi vẫn dư.”
Vương Dương bất đắc dĩ nói: “Bây giờchúng ta đang nói với Trần Mộc mà, tự dưngchuyểntới trên người ta làm chi.”
“Vậy Thạch Kinh Thiên thì sao?” Mộ Thần hỏi.
“Đó là một gã ăn chơi trác táng, thích nhất là du sơn ngoạn thủy, hàng năm đều không thấy bóng người.Vào năm hai mươi lăm tuổi gã là một võ vương lục tinh, là cốdùng đan dược thúc lên. Người ta có mệnh tốt mà, đầu được vào thai tốt, không cần tu luyện cũng có người giúp gã tăng tu vi lên.” Vương Dương hâm mộ ghen tị nói.
“Luận đầu thai tốt thì ai có thể so với Bạch thiếu được. Đó thật sự là muốn cái gì thì có cái đó, Bạch Thần Tinh tiền bối hận không thể dọn sạch toàn bộ Bạch gia cho y kia kìa.” Cố Vân cực kỳ hâm mộ nói.
Mộ Thần ở trong lòng cười chế nhạo. Diệp Thạch đầu thai tốt? Y bị người Diệp gia giày xéo tới như vậy cũng coi là đầu thai tốt?
Bạch Thần Tinh chính là tên vương bát đản, hắn dù có làm nhiều hơn nữa cũng không gạt bỏ được những đau khổ mà Thạch Đầu đã từng chịu!!
Thời gian ba ngày lướt qua nhanh chóng.
Trong sự kỳ vọng tha thiết của mọi người, người minh văn tháp rốt cục cũng đến.
“Linh Tháp! Là Linh Tháp!” Đứng ở xa xa nhìn đoàn người đi qua, Tháp Linh ở trong thức hải Mộ Thần điên cuồng kêu gào, giọng nói luôn tràn đầy mùi sữa giờ phút này nghe lại dị thường bén nhọn.
Mộ Thần nhíu mày, đôi mắt dừng lại trên người một thiếu niên áo xanh trong đoàn người.
“Không phải ngươi nói rằng chỉ có người tinh thông năm môn học thuật mới thu phục được Linh Tháp sao? Tại sao đối phương lại có Linh Tháp? Chẳng lẽ gã cũng tinh thông năm môn học thuật?” Mộ Thần hỏi Tháp Linh.
“Không biết! Nhưng Linh Tháp kia của hắn không phải là năm tòa Linh Tháp dung hợp thành, chỉ có một tòa minh văn tháp.” Tháp Linh nói.
Mộ Thần gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên áo xanh bên cạnh thiếu niên áo lam cầm đầu, thiếu niên áo xanh cầm một cây quạt trong tay không ngừng phe phẩy, thoạt nhìn có chút ngả ngớn, có chút bất cần đời, nhưng Mộ Thần lại rất rõ ràng, đây chẳng qua chỉ là biểu hiện giả tạo.
Bên ngoài chỉ là võ vương lục tinh, nhưng trên thực tế lại chính là võ hoàng lục tinh.
Mộ Thần híp mắt, tâm không khỏi treo lên, Trung Châu quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ, tùy tiện liền bắt gặp được một cao thủ.
“Nơi như Linh Tháp Châu có phải không chỉ có một?” Mộ Thần âm trầm hỏi Tháp Linh.
Tháp Linh có chút vô tội nói: “Ta cũng không biết. Hình như là không chỉ có một cái.”
“Có mấy cái?” Mộ Thần hỏi.
Tháp Linh xấu hổ trả lời: “Hai cái hoặc là ba cái, cũng có lẽ là bốn.”
Mộ Thần đen mặt: “Ngươi quả thật ngu ngốc.”
Tháp Linh vô tội chớp chớp mắt.
Mộ Thần cắn răng nghĩ, Trung Châu có lẽ tựa như một đại lục, “nước ngoài” mà hắn đến từ chính là một cái đảo nhỏ phân bố chung quanh đại lục, đại lục chỉ có một, tiểu đảo lại có tới mấy cái.
Trung Châu hẳn là duy nhất, nhưng nơi như Linh Tháp Châu hẳn là không chỉ có một. Tháp Linh trong thức hải của hắn là một cái chìa khóa để kế thừa năm tháp Trung Châu, nhưng cái chìa khóa này lại không phải duy nhất, trừ hắn ra còn có người có cơ hội kế thừa năm tháp Trung Châu.
“Ngươi có thể cảm ứng được Tháp Linh trong thức hải gã, vậygã có thể cảm ứng được ta không?” Mộ Thần hỏi.
“Hẳn là không có, gã chỉ có một tòa Linh Tháp, thần thức Tháp Linh không được đầy đủ, ta vừa cảm ứng được nó liền thu liễm khí tức, hẳn là nó không có phát hiện ra ta.Ta mạnh hơnnó nhiều, nếungươi có thể kiếm thêm nhiều nguyên thạch nuôi ta, ta sẽ càng cường đại hơn.” Tháp Linh tràn đầy tự tin nói.
Mộ Thần âm thầm thở dài, “Nguyên thạch, nguyên thạch. Trừ nguyên thạch ra thì ngươi còn biết cái gì?”
Tháp Linh vô tội thở dài, nói: “Nếu không phải do tốc độ ngươi kiếm nguyên thạch quá chậm, ta cũng không cần phải đốc xúc ngươi mãi như thế.”
“Người nào đây?” Một tiếng quát nhẹ chợt truyền đến.
Mộ Thần ngẩng đầu, thấy Tưởng Phong của minh văn tháp đi tới, sác mặt không tốt nhìn hắn.
“Đây là Trần Mộc, trận pháp sư của công hội trận pháp sư bọn ta.” Hà Tĩnh Nguyệt vội giới thiệu với Tưởng Phong.
Trên gương mặt Tưởng Phong hiện lên nụ cười lạnh, “Giả thần giả quỷ, để ta nhìn xem bộ mặt đích thực ngươi coi.”
Tưởng Phong quát lạnh một tiếng, phất tay bổ tới Mộ Thần.
“Tưởng thiếu!” Hà Tĩnh Nguyệt hô to, thầm nghĩ tên Trần Mộc này có thể chất gây tai hoạ sao? Doãn Kiến Bình của đan tháp vừa nhìn thấy Trần Mộc đã muốn khiêu chiến, tên Tưởng Phong này cũng là như vậy.
Hà Tĩnh Nguyệt nghe nói Tưởng Phong từ khi thân thể xảy ra vấn đề, tu vi không tiến mà còn lùi, tính cách trở nên phá lệ bất thường,
Xem ra là không giả.
Mộ Thần nhíu mày lại, ngụy trang thuật của hắn dấu diếm được người thường, nhưng lại không dấu diếm nổi chuyên gia chân chính.
Tưởng Phong đánh tới một chiêu này là công kích minh văn, chỉ là muốn đánh nát minh văn thuật trên mặt hắn, cũng không có ý muốn tính mạng hắn.
Đôi mắt Mộ Thần tuôn ra một trận kim mang, những minh văn đang bay qua liền rạn nứt, tiêu tan trong vô hình.
Tưởng Phong cau mày, lạnh lùng hỏi: “Ngươi…” Rốt cuộc là ai?
“Tưởng thiếu làkỳ tài ngút trời, chỉ tiếc thân thể lại xảy ra vấn đề, không có khinào nguyên khí ngừng xói mòn.Tại hạ có biết một chút y thuật, có lẽ sẽ có thểphân ưu cho Tưởng thiếu.” Mộ Thần giành lên tiếng trước Tưởng Phong.
Tưởng Phong nhíu mày lại, nhìn chằm chằm Mộ Thần.
Hà Tĩnh Nguyệt tràn đầy ngạc nhiên nhìn Mộ Thần: “Trần Mộc, ngươi biết y thuật?”
Mộ Thần cười cười: “Tinh thông một chút.”
Hà Tĩnh Nguyệt cau mày, Trần Mộc này thật đúng là người kỳ lạ, hắn là linh đầu bếp lục cấp, vậy mà còn tinh thông y thuật.
Tưởng Phong gắt gao nhìn chằm chằm Trần Mộc, trầm ngâm một chút rồi nói: “Chúng ta nói chuyện riêng.”
Mộ Thần gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ta ở tĩnh thất đợi đại giá.”
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn nhìn Trần Mộc, lại nhìn nhìn Tưởng Phong, cảm thấy không khí giữa hai người có vẻ cổ quái nói không nên lời.
Thạch Kinh Thiên phe phẩy chiếc quạt trên tay, tò mò nhìn chằm chằm Mộ Thần hỏi: “Ngươi biết y thuật?”
“Biết một phần.” Mộ Thần nói.
Thạch Kinh Thiên cười hì hì nói: “Ngươi thật giỏi.” Thạch Kinh Thiên tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng dưới đáy mắt lại hiện lên vẻ khinh thường.